Khổng Hoằng Hậu nghiêm túc nói, thanh âm cứng rắn: “Ngươi thật sự muốn xen vào việc của người khác ư?”
Từ Bắc Vọng mắt đối mắt với ông ta, không nói một lời.
Ngươi muốn cướp một tờ [Xuân Thu] của ta, lại còn dám nói ta xen vào việc của người khác?
Sắc mặt Khổng Hoằng Hậu âm trầm như nước, lửa giận từ từ vọt lên.
Rốt cuộc tên này thân cận với nữ ma đầu đến cỡ nào, không ai có thể nói rõ.
Nhưng tư thế tùy ý làm bậy, không sợ cường thế của hắn, không giống như thùng rỗng kêu to.
Huống chi, nếu không phải tâm phúc của nữ ma đầu, sao nàng ta lại sắp đặt người theo sau hỗ trợ hắn?
Tên nhóc Từ gia này, làm sao có thể chém giết Đại Tông Sư? Tuyệt đối là cường giả dưới trướng nữ ma đầu.
Một người lãnh huyết vô tình giống như nàng ta lại phá lệ chiếu cố một võ giả Bát phẩm, nếu không phải thân tín thì là gì?
Thành Lang Gia lại tiếp tục rơi vào sự tĩnh mịch quỷ dị.
Người người đều bị khí thế thẳng tiến không lùi của Từ công tử tác động.
Diệp Thiên cúi đầu, thân thể dần dần buông lỏng, bờ môi nhếch ra một độ cong nhỏ bé.
Ngu xuẩn!
Ha ha ha ha, tên ác liêu ngu muội vô tri!
Đúng là hoang đường!
Làm trò cười cho thiên hạ!
Nếu như ngươi biết, ngươi đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió vì Diệp Thiên ta, trong lòng sẽ có cảm tưởng thế nào?
Có lẽ là phẫn nộ đến mất lý trí nhỉ?
“Từ Bắc Vọng!”
Một tiếng quát nhẹ đánh vỡ yên tĩnh vô biên.
Dưới ánh mắt ám chỉ của Khổng Hoằng Hậu, bước chân Khổng Thước chậm chạp mà trầm ổn bước ra:
“Ếch ngồi đáy giếng, coi trời bằng vung, ngươi tưởng bản thân được đề tên trên Thanh Vân bảng thì có thể không coi ai ra gì?”
“Ngươi dám đánh với ta một trận không?”
Lời này vừa nói ra, kích thích ngàn cơn sóng!
Đám người đều chấn kinh, sau đó trở nên phẫn nộ khó mà kìm nén.
Ngươi là một nho giả lục phẩm hạ giai đã sắp ba mươi tuổi, vì sao có thể không có chút nào xấu hổ nói ra câu nói này vậy?
Khổng Thước vẫn điềm tĩnh như cũ, cười mỉm nhìn Từ Bắc Vọng.
Hắn ta đúng là đang gây hấn.
Mặc dù bọn hắn không dám tru sát kẻ này bởi vì uy thế của nữ ma đầu, nhưng nhất định phải cho hắn một giáo huấn sâu sắc!
Người của Khổng gia đi tới chỗ nào mà không được ngàn vạn người kính ngưỡng? Sao có thể chịu được sự sỉ nhục của loài tôm tép như hắn?
“Sợ ngươi cảm thấy ta lấy lớn hiếp nhỏ, ta chỉ sử dụng hai thành thực lực.”
Khổng Thước lắc đầu cười khẽ, ngữ khí còn mang theo một âm thanh thở dài.
“Ồ?”
Ngược lại, sắc mặt Từ Bắc Vọng vẫn ôn hòa, chỉ thản nhiên nói: “Xin hãy toàn lực ứng phó.”
Ầm ầm!
Hắn vừa dứt lời, lập tức lấy ra nghiên mực từ bên trong tay áo.
Một lồng giam hư ảo hình thành xung quanh hắn, bầu không khí gần đó cũng phát ra thanh âm run rẩy.
Khổng Thước tỏ vẻ khinh thường, lấy ra bảng chữ mẫu có tên [Tích Tai Kiếm Thuật Sơ] trong tay áo, văn khí rậm rạp chứa bên trong đó hội tụ thành một thanh sát kiếm!
“Áp chế trận pháp!”
Sắc mặt Khổng Hoằng Hậu và Nghiêm Lương đồng thời ngưng trọng.
Ầm!
Từ Bắc Vọng vỗ ra một chưởng, huyết khí mênh mông, bốn phía cuộn trào, khí tức khủng bố tùy ý quét sạch.
“Một chút tài mọn cũng đòi huênh hoang, chết đi!”
Khổng Thước nổi giận gầm lên một tiếng, miệng ngậm thiên hiến, ngôn xuất pháp tùy. (câu nói có để thiết lập ra luật lệ, có thể ban sống ban chết)
Nhưng khi hắn ta vừa phát giác văn khí có chút không đúng, một bàn tay thon dài trắng nõn dò tới, chỉ cần một tia chân khí còn sót lại cũng có thể đánh nát thân thể hắn ta.
“Chặn!”
Con dấu hiển hiện ở ba phía, chữ triện lượn lờ.
Ầm ầm!
Một khắc sau đó, sương mù bốc hơi, Phật quang huy hoàng mà sáng chói bao phủ đại địa.
Phạn văn xoay tròn giữa không trung, chén Trấn Tà phóng to, sau đó rơi xuống tựa như một tòa núi nguy nga.
“Địa giai…”
Sắc mặt Khổng Thước trắng bệch, cả người run sợ, hắn ta rất nhanh đã hít thở không thông.
Toàn bộ nơi này trở nên yên lặng, tựa như hầm mộ u ám, cảnh tượng trước mắt dường như đã thay đổi tất cả sự hiểu biết của mọi người.
Chỉ sau một chiêu mà cường giả nho gia đã bị trấn áp trong chén Trần Tà, trở thành thịt trên thớt của Từ công tử?
Đúng là kinh khủng!
Diệp Thiên cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân, ngoài hàn khí còn có cảm giác tuyệt vọng vô lực.
Vì sao Từ ác liêu lại mạnh như vậy?!
Mà trong đáy mắt Thương Dục cùng Diệt Tuyệt cũng hiện lên một tia kinh hãi nồng đậm, thực lực của Từ Bắc Vọng cường thế đến mức khiến cho bọn hắn đều tim đập chân run.
“Mở!”
Khổng Hoằng Hậu quát lạnh một tiếng, hạo nhiên chính khí (khí thế chính trực) tuôn ra khắp nơi, lập tức lật ngửa chén Trấn Tà lên.
Khổng Thước nằm ở bên trong, trang phục trên người nát vụn, toàn thân đầm đìa máu tươi, ngũ tạng lục phủ suýt chút nữa bị hủy sạch.
Nếu như không kịp giải cứu, chỉ sợ văn đảm của sẽ bị cái chén to này chấn vỡ, hắn sẽ biến thành một tên phế nhân.
Ong ong!
Từ Bắc Vọng phẩy nhẹ ống tay áo, nghiên mực và chén Trấn Tà quay về nhẫn trữ vật, bộ dạng giống như là đang quan sát châu chấu bên chân, khí thế cao cao tại thượng, không thèm để tâm.
“Cho nên nói, ngươi tính là cái thá gì?”
“Ta khuyên mấy người đọc sách các ngươi vẫn nên làm ăn tử tế đi, làm dáng ít thôi.”
Tiếng nói khàn khàn, mang theo một chút ý tứ lười biếng, nhưng lại làm cho tất cả mọi người càng thêm kinh hãi.
Đây chính là Từ công tử không ai bì nổi!
Khổng Thước lau vết máu ở khóe miệng, sắc mặt đỏ hồng giống như màu gan heo, trông khó coi tới cực điểm,
Mặt mũi của hắn đã bị đối phương triệt để bị giẫm đạp, liên lụy cả Khổng gia cũng hổ thẹn theo, giống như bị người ta treo lên cột rồi sỉ nhục.
“Ta không phục!”
Hắn ta phun mạnh ra một ngụm máu tươi, gào thét thành tiếng.
“Ngậm miệng!”
Khổng Hoằng Hậu lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta.
Bảo ngươi ra mặt, ngươi lại giơ ra cả mông, quả thực là sỉ nhục của Nho môn Khổng gia!
Ngươi cảm thấy đối phương đang dựa vào pháp bảo, nhưng ngươi không thấy được khí huyết của hắn vượt xa những kẻ có cảnh giá Bát phẩm kia sao?
Sắc mặt Nghiêm Lương trở nên cứng ngắc, lão đã thật sự tin tưởng rồi.
Từ ác liêu có thể tùy tiện lấy ra pháp bảo Địa giai thượng phẩm và một nghiên mực bình thường có thể phong ấn trận pháp áp chế, nếu nói hắn không phải tâm phúc của nữ ma đầu, lão ta cũng quả quyết không tin.