Khổng Hoằng Hậu chậm rãi mở miệng, ngữ khí cực kì kiên định.
Từ Bắc Vọng từ chối cho ý kiến, phong khinh vân đạm nhìn hắn ta một cái: “Vãn bối nhất định phải thực hiện chức trách của Lục Phiến Môn. Sau khi Đại Hội Võ Lâm kết thúc, ta đâu thèm quan tâm mấy chuyện hồng thủy ngập trời này?”
“Tóm lại, trong nửa tháng tới, các vị cho vãn bối chút thể diện?”
Thành Lang Gia lặng ngắt như tờ.
Từ công tử đã đưa ra bậc thang, đám thế gia kia có đi xuống hay không?
Khổng Hoằng Hậu chịu đựng cảm giác cực kì không cam lòng cùng biệt khuất, hừ lạnh một tiếng.
Thấy Khổng gia đáp ứng, Nghiêm Lương cũng không muốn trêu chọc tên Thiên Sát Cô Tinh chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này.
Mặc dù lo lắng chậm thì sinh biến, nhưng chỉ cần phong tỏa toàn bộ quận Lang Gia, tên giặc trộm bảo vật cho dù có mọc cánh cũng khó thoát khỏi.
Độn Thế Cốc cũng đồng ý theo.
Từ Bắc Vọng liếc nhìn hai người, mỉm cười gật đầu.
Nụ cười này của hắn giống như được xuất phát từ trong nội tâm chân thành.
….
….
Bờ hồ ban đêm gợn sóng lăn tăn, làn nước phản chiếu ra một khuôn mặt xấu xí.
Diệp Thiên ngồi ven hồ, trong tay nắm chặt một cây trâm gài tóc, đầu trâm nhọn đâm rách lòng bàn tay, chảy ra từng tia từng tia máu.
Nửa tháng trước, hắn ta ghé thăm một lượt cửa hàng trang sức của quận Lang Gia mới tìm được một thanh bạch ngọc ưng ý, sau đó sai công tượng (thợ thủ công) chế tạo thành một cây trâm gài tóc bạch ngọc như thế này. Khi chọn thanh bạch ngọc, trong đầu hắn chỉ có nàng…
Thịt như bạch ngọc, da như ngưng chi (mỡ đông)!
“Không ngờ ngươi cũng giống kiến bu chỗ tanh, đón quý trèo cao, nữ nhân nịnh hót!”
Răng rắc ——
Cây trâm bị bẻ gãy thành hai đoạn.
Từ ác liêu, mối hận đoạt song vợ, thề không đội trời chung!
“Di nhi, ta vẫn còn có ngươi. Không bao lâu nữa, ta sẽ tới đón ngươi về.”
Diệp Thiên nhớ tới nữ tử tuyệt mỹ kia, nét u ám ở đáy mắt tiêu tán không ít, nhưng sắc mặt vẫn như bị bao phủ trong sương mù như cũ.
Mặc dù tạm thời đã trốn qua một kiếp, nhưng hắn lại không thể tham gia Đại Hội Võ Lâm được nữa. Vì một khi tiết lộ thân phận thật sự, hắn ta sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.
“Đáng hận, đây vốn là cơ hội để ta nổi tiếng, vang danh thiên hạ!”
“Độn Thế cốc, Khổng gia, Từ ác liêu, nỗi nhục nhã ngày hôm nay, ta nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần!”
Khuôn mặt Diệp Thiên trở nên dữ tợn, âm thầm lập nên lời thề.
Nhưng vào lúc này.
“Bạch bạch bạch —— ”
Tiếng bước chân lộn xộn làm kinh động đến đàn yến oanh, hải âu trên mặt hồ.
Một vị nam tử áo trắng đang chắp tay, chậm rãi dạo bước dưới ánh trăng, sau lưng hắn là một lượng lớn đệ tử môn phái đi theo hầu chuyện.
“Từ công tử, vị trí này là nơi thích hợp để câu cá buổi đêm nhất.”
Một đệ tử Lạc Tuyết Sơn Trang nghiêng vai nịnh nọt, ngữ khí vô cùng cung kính.
Rất nhiều tùy tùng bắt đầu dọn ghế, buông cần câu, rồi thả mồi xuống nước.
Thân thể căng cứng như dây cung của Diệp Thiên lặng lẽ buông lỏng, hắn hơi cúi đầu, tia oán độc trong mắt lại hiện lên, nhưng rốt cuộc vẫn bị hắn ta giấu đi..
Từ Bắc Vọng cầm cần câu trong tay, biểu cảm phong khinh vân đạm.
Một bàn tay ngọc từ bên cạnh vươn tới, nàng ta nắm lấy một cây que gỗ, cẩn thận từng li từng tí cắm vào một loại quả quý có hình dáng như quả anh đào.
“Ngươi cảm thấy ta có thể câu được cá hay không?”
Từ Bắc Vọng thờ ơ nói.
Đôi mắt đẹp của Bạch Huyên Huyên sóng sánh nước, môi đỏ khẽ mở: “Thứ công tử câu không phải là cá, mà là tâm cảnh.”
Từ Bắc Vọng từ chối cho ý kiến, hai con mắt khẽ nhắm lại, giống như đang thần du thái hư, siêu nhiên xuất trần.
Không khí bên bờ hồ yên tĩnh cực kì, bất kỳ ai cũng không dám lên tiếng quấy rầy.
Bề ngoài phong thần tuấn dật của Từ công tử lại ẩn giấu thủ đoạn đáng sợ vô cùng, khiến thế nhân sợ hãi đến mức tim đập chân run!
Nếu là có thể trở thành chó săn của một cường giả mạnh mẽ như vậy, âu cũng là phúc phận đã tu luyện tám đời.
Bạch Huyên Huyên nâng chén trà ưu nhã trong tay, nàng thổi thổi sương khói bốc lên, sau đó đưa cho người bên cạnh.
Từ Bắc Vọng tiếp nhận, khẽ nhấp một cái, đột nhiên mất hết cả hứng nói: “Ta quả thật không có kiên nhẫn, không đợt nổi nữa rồi!”
Một câu tùy ý lại giống như mũi tên đâm vào lòng người.
Bì bõm một tiếng, mặt nước lóe lên ánh bạc.
Một con cá mè mồm dẹt quẫy tung tóe, bọt nước bắn khắp nơi.
Từ Bắc Vọng đứng lên, nhẹ nhàng nhíu mày: “Ngươi dừng lại cho ta, tại sao trong mắt ngươi lại không có kính sợ?”
Ha!
Đám người lần theo ánh mắt, lập tức nhận ra bóng lưng một nam tử áo bào màu xám ở nơi xa.
“Dừng lại!”
Có tên tùy tùng lớn tiếng quát lên.
Diệp Thiên cắn răng đến nỗi vang lên tiếng ken két, hắn tức giận đến mức sắp bể phổi luôn rồi!
Hắn ta ép buộc chính mình tỉnh táo trở lại, chậm rãi xoay người.
“Đây không phải là nam tử xấu xí ban ngày ư?”
“Từ công tử đã nói với ngươi như thế nào? Nhất định phải kính sợ! Sao ngươi lại dám xem lời nói của Từ công tử như gió thoảng bên tai?”
“Một tên không biết lễ nghĩa như thế, đúng là làm càn! Mau quỳ xuống!”
Rất nhiều đệ tử môn phái lòng căm phẫn kêu gào.
Khuôn mặt Diệp Thiên trở nên bóp méo vì cơn tức giận cùng thống khổ vô cùng, ánh mắt lạnh buốt âm trầm như tẩm độc.
Lửa giận đốt sạch chín tầng trời!
Hắn ta gần như không kìm nén được muốn động thủ chém bọn súc sinh này thành muôn mảnh. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn ta vẫm không làm được gì cả, ngay cả phản bác một câu cũng không dám, nếu không thì chỉ khiến Từ ác liêu động thủ.
Hắn ta không thể nổi nóng!
Không thể điên dại!
Hận hơn nữa cũng không thể tự loạn trận tuyến, ham cái dũng của kẻ thất phu!
Nhất định phải chịu nhục!
Cách bóng đêm, Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm hắn ta, hờ hững nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy ngươi có chút quỷ dị.”
Tiếng nói vừa dứt.
Oanh!
Bạch bào sải bước, chân khí quanh thân như là lưới lớn lan tràn ra, quét về phía đối diện.
“Từ ác liêu, ta liều mạng với ngươi!”