Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ

Chương 57



“Tôi không biết. Khi tôi ở bên ngoài la bàn không có phản ứng gì cả, tôi cũng không thể nhìn thấy, nhưng có khả năng là có cái gì đó che giấu nó, tới nơi nhìn rôi mới biết được.”

Thanh Tĩnh lắc đầu, cô ấy tò mò nhìn về phía của Diệp Tuyền: “Diệp đạo hữu nghĩ phong thủy bên ngoài như thế nào?”

Thanh Tĩnh nghiêng đầu chờ đợi “câu trả lời”, quả bóng nhỏ gắn trên búi tóc của cô ấy lắc qua lắc lại như một chú chim nhỏ mập mạp sống động. Diệp Tuyền bật cười, cô thản nhiên nói: “Tôi không quá am hiểu về phong thủy và bùa chú, không thể phân biệt được.”

“Xin… Xin lỗi.” Thanh Tĩnh sửng sốt, nhanh chóng đến an ủi cô: “Nhưng cũng không có vấn đề gì, mỗi người đều có thế mạnh riêng của mình!” Cả nhóm người không ai phản đối, cũng gân đến giờ tự học buổi tối, đựng chặn ở cửa cũng rất khó xử cho nên tất cả mọi người cùng nhau bước vào cổng trường.

Thanh Tĩnh tiếp tục nói vê phong thủy mà hiệu trưởng Tằng còn chưa nói hết: “Trường học có núi có sông bao bọc, bên cạnh còn có bờ kè sông, nước chảy êm ả, tài lộc đồi dào.”

Có câu “Khúc thuỷ hữu tình trực thuỷ vô tình”, trong phong thủy rất chú trọng việc tàng phong tụ khí (ẩn gió thu khí), dòng sông uốn lượn chậm rãi chảy xuôi là có lợi nhất. Đoạn sông Thanh Giang này là một đoạn thẳng và chảy nhanh, đem lại may mắn nhưng cũng rất dễ gây ra tai họa.

* Khúc thuỷ hữu tình trực thuỷ vô tình: Khúc nghĩa là uốn khúc, vòng vèo, uốn lượn. Trực nghĩa là thẳng tắp.

Khúc hữu tình là muốn nói dòng nước, hay dòng khí phải uốn lượn mới tốt. Còn trực vô tình là nói dòng khí chạy thẳng xộc đến là không tốt. Đây là đang nói lý do chọn nhà cần tránh những căn nhà bị con đường xông thẳng tới cửa chính của nhà. Hay tránh các cửa trong nhà thẳng hàng với nhau (trực vô tình). Bình thường một căn nhà có nhiều cửa, người ta thường hay làm các cánh cửa bị lệch với nhau, lúc đó không khí lưu thông sẽ phải theo hình uốn lượn chữ S. Đó chính là “khúc hữu tình”.

May mắn là hướng cổng và dãy núi bên cạnh hơi bị chặn lại nên sẽ không xảy ra tai họa gì nghiêm trọng, có điều âm khí sẽ dân dần tụ lại, khi ít người thì dương khí sẽ ít đi, ngược lại trở thành một thảm họa.

Thực ra cho dù không nói theo góc nhìn của huyền học, nếu như bên cạnh có một con mương hôi hám thì những người sống gần đó đương nhiên cũng cảm thấy khó chịu. Dòng nước chảy siết ngay bên cạnh, rất dễ xảy ra chuyện nếu như không có người ở đó trông chừng. Đúng không?

Lông mày của Hiệu trưởng Tằng càng ngày càng nhíu chặt lại, câu nói cuối cùng làm cho bà ấy cảm thấy có hứng thú: “Nói như vậy cũng đúng.” Bên cạnh chính là bờ kè sông, việc đi học vào trước kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè là thời điểm đáng lo ngại nhất. Đặc biệt là nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì người khác cũng không hề biết đến.

Bên trong khuôn viên trường không lớn, có hai tòa nhà giảng dạy và một tòa văn phòng được xếp thành hàng, cùng với một căn tin nhỏ ở bên cạnh sân chơi. Vào thời gian tan học ánh đèn sân trường được bật lên giúp mọi người có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ không sót thứ gì.

Thanh Tĩnh vừa nhìn vừa nói: “Mặc dù cây hòe trông ở sân trường có chút âm khí, khiến người ta cảm thấy buồn ngủ, nhưng nó lại vô tình mọc ngay trước mặt hai tòa nhà giảng dạy, không hề che đi hai tòa nhà, mà ngược lại còn có thể che mát lối đi, nhờ vào dương khí mà nó trở thành cây mang lại may mắn. Nhưng mà tòa nhà này… có chút kỳ quái, sao chúng lại được xây dựng giống như những con sóng như vậy chứ? Chiếu rọi trên mặt nước sông, còn có những khúc quanh co, không được tốt lắm.”

Nghe xong lời cuối cùng, hiệu trưởng Tằng bất tri bất giác đổ một mảng mồ hôi thấm ướt cả lưng áo: “Những khúc quanh, quả thực là có những khúc quanh! Mấy năm nay trường cấp ba trôi qua vô cùng thuận lợi, nhưng luôn gặp phải một số trở ngại, cuối cùng có rất nhiều chuyện đã hoàn thành nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.”

“Hiệu trưởng Tằng, xin hỏi lúc xây dựng xong trường có mời thầy phong thủy, xin hỏi bây giờ còn có thể tìm lại được không?” Thanh Tĩnh hỏi. Hiệu trưởng Tằng lắc đầu: “Lúc đó không có thầy phong thủy nào cả, bọn họ nói rằng không được phép làm những việc này. Có điều tôi nghe cựu hiệu trưởng nói rằng khi vẽ bản thiết kế, có người đi ngang qua hướng dẫn sau đó còn chỉnh sửa vài chỗ, bọn họ cảm thấy xây theo như vậy cũng khá đẹp cho nên liền đồng ý.”

Đồng Lị và hai học sinh đi theo ở phía sau dỏng hai tai lên lắng nghe, nhưng có chỗ hiểu chỗ không.

Diệp Tuyền quét mắt nhìn quét một vòng bên trong trường học, đột nhiên cô hỏi: “Nhiều năm về trước trường trung học Thanh Giang đã có người chết.” Cô không hề có bất kỳ hành động nào là đang tìm quỷ, âm thanh cũng không lớn, nhưng ngữ khí lại vô cùng chắc chắn.

“Chuyện này…

Hiệu trưởng Tằng dừng lại một chút, nhưng vẫn không giấu diếm bất kỳ điều gì, bà ấy nhìn về phía Đồng Lị sau đó nói: “Thực ra những người cùng tuổi cô ở thành phố Thanh Giang này có lẽ điều đã nghe nói vê chuyện này, nếu như điều tra kỹ thì có thể phát hiện ra được. Trường cấp ba này được thành lập gần năm mươi năm rồi, cũng giống như các trường khác, có chuyện lớn có chuyện nhỏ, nhưng người c.h.ế.t duy nhất chính là đứa trẻ kia vào hai mươi năm trước.” Đồng Lị đột nhiên nhớ tới điều gì đó: “Mỗi năm nước dâng cao đều có người nói rằng đã có người rơi xuống sông này… Cũng có người nói rằng vì áp lực quá lớn cho nên đã chọn cách nhảy xuống sông tự tử. Lúc còn nhỏ tôi không ở thành phố này, cũng là mới nghe nói mấy năm nay mà thôi, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Hiệu trưởng Tằng cười khổ gật gật đầu: “Là cô ấy.”

“Tôi nhớ rất rõ cô ấy tên là Phương Vọng Đệ, nhỏ hơn tôi hai tuổi, nhưng thường tan học rất muộn. Mười chín năm trước, vừa mới bước vào lớp mười của trường trung học, năm đó cô ấy chỉ vừa mới mười sáu tuổi, nghe nói là em trai của cô ấy đã đi học rồi cho nên người nhà mới đồng ý cho cô ấy đi học cùng.”

“Khi đó trường trung học chỉ có cấp hai, khi bắt đầu thay đổi có thêm kỳ thi tuyển sinh cấp ba, mọi người đều rất quan tâm đến thành tích của bản thân mình. Cô ấy được nhận vào một ngôi trường ở thành phố từ một ngôi làng bên dưới, có lẽ cô ấy là một trong những học sinh đứng đầu trong làng đó, cô ấy học rất giỏi, nhưng sau khi vào trường trung học số ba, cô ấy không quen cách học ở đây cho nên thành tích bị rớt xuống. Các thầy cô đều rất lo lắng, thái độ của các học sinh cũng không được tốt, có lẽ bởi vì như vậy mà cô ấy không chịu nổi.” “Mùa xuân năm đó xảy ra lũ lụt lớn cho nên buổi tối cô ấy không về nhà, ngày thứ ba người nhà của cô ấy đến hỏi thăm thì nhận được tin là cô ấy đã không còn nữa. Cảnh sát tìm thấy cô ấy ở hạ lưu, sau khi điều tra họ xác định đó là một vụ tự sát. Nhưng bọn họ cũng cho biết có thể là do tâm trạng không tốt nên đi dạo và vô tình rơi xuống nước.”

“Sau khi gia đình cô ấy cãi nhau âm ï một trận, họ cầm tiền bồi thường rồi bỏ đi, nhưng các giáo viên đã từng dạy cô ấy hồi tiểu học không chấp nhận cho nên mấy năm liền năm nào cũng đều đến thăm cô ấy” “Từ đó, hiệu trưởng lúc bấy giờ và cựu hiệu trưởng đã cùng nhau quan tâm đến vấn đề tâm lý của các em học sinh, trợ cấp và ghép các nhóm hỗ trợ học tập cho những em trúng tuyển và các em có xếp loại thấp ở các làng, các thị trấn, mỗi năm nhà trường đều nhấn mạnh với các học sinh rằng sự nguy hiểm của bờ kè bên cạnh sông là như thế nào…”

“Cho dù là tôi, cựu hiệu trưởng hay thậm chí là các giáo viên đã nghỉ hưu, tất cả chúng tôi đều cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Chúng tôi có thể bảo vệ những học sinh khác, nhưng chúng tôi không thể mang cô ấy quay trở lại được nữa. Tôi tự hỏi liệu cô ấy có cảm thấy vui hơn nếu nhìn thấy những nỗ lực mà chúng tôi đã làm hay không.”

Kiêu Vượng không nghĩ tới mình sẽ được nghe kể về quá khứ như vậy. Là một quỷ nhỏ nghịch ngợm nên cô bé có ý định tới bờ kè lần nữa, bây giờ cô bé chợt hiểu bố mẹ và các giáo viên đã lo lắng đến mức nào khi họ không ngừng cảnh báo cô bé hết lần này đến lần khác.

Cô bé khit mũi: “Cô ấy thật đáng thương.”

Hiệu trưởng Tằng nhớ lại mục đích đến thăm của đám người Diệp Tuyền, nghỉ hoặc hỏi: “Ý của đại sư Diệp là, cô ấy… vẫn còn ở trường sao?” Diệp Tuyền không chắc lắm: “Không phải cô ấy, có thể là những cô hồn dã quỷ khác. Đồng Tử Hiên và bốn người bọn họ đã hôn mê cùng nhau, vào lúc giờ Tý (từ 11 giờ khuya đến 1 giờ sáng) bọn họ đã mời Bút Tiên tại trường học, trong hoàn cảnh bình thường thì có lẽ trò chơi này không có khả năng thành công được.”

Thanh Tĩnh ngơ ngác nhìn Đồng Tử Hiên: “Tôi chỉ nhìn thấy cậu bị quỷ ám, có khả năng sẽ gặp tai nạn, nhưng cậu cư nhiên lại dám mời Bút Tiên vào giờ Tý u ám như vậy? Cậu không muốn sống nữa sao?!”

Đồng Tử Hiên trực tiếp bị hỏi thẳng mặt, xấu hổ tới nỗi cả khuôn mặt đều tái nhợt, chỉ có thể cúi đầu.

“Cũng khó trách.” Hiệu trưởng Tằng thở dài thương hại: “Có lẽ lúc đó Tiểu Phương không may mắn, cho nên mới ngã xuống sống gãy cổ, dòng nước lại chảy quá siết, cho nên chỉ có cơ thể của cô ấy là trôi theo dòng nước, mọi người sợ đến nỗi còn tưởng là có án mạng g.i.ế.c người ở đó. Cuối cùng vẫn là không thể tìm thấy được, sông Thanh Giang chảy dài tứ hướng, cũng không biết rốt cuộc là đã chảy trôi đi đâu, cuối cùng chỉ có thể dựa vào bộ đồng phục trên người làm giám định ADN cùng với gia đình mới có thể xác định được là ai. Chẳng lẽ cơ thể không tìm thấy đầy đủ là không thể đi đầu thai được sao? Mấy năm nay cô ấy cũng thật vất vả quá rồi.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.