Càng lớn tuổi sẽ càng tin vào những chuyện này. Hiệu trưởng Tằng không biết vì sao Phương Vọng Đệ ở lại đây, hiệu trưởng rất thông cảm cho hoàn cảnh của cô ấy, nhưng rốt cuộc thì những học sinh còn sống mới là điều quan trọng nhất.
Bà ấy nhìn Diệp Tuyền và Thanh Tĩnh: “Đại sư Diệp, đạo trưởng Thanh Tĩnh, nếu như có thể nói được thì làm phiền hai người tìm Tiểu Phương sau đó dẫn cô ấy rời đi đi. Liệu một quỷ hồn có bị trừng phạt nếu như ra tay hại người không? Không cần thiết phải làm ảnh hưởng đến việc đầu thai của cô ấy đúng chứ? Nếu như cần giấy tiền vàng mã, lễ vật hay đồ ăn thì đợi đến rạng sáng tôi sẽ nhờ người đi mua, nhà trường sẽ chi tiên cho nghi lễ.”
Thanh Tĩnh liếc nhìn cây hoa hòe to lớn với tán cây khổng lồ, những bông hoa nhỏ màu trắng tỏa ra một vầng sáng màu xanh lục nhè nhẹ, hương thơm ngào ngạt bay vào mũi: “Dường như Phương Vọng Đệ không muốn ra ngoài gặp chúng ta, đến bây giờ cũng không thấy cô ấy đi ra. Trong sân có một cây hòe, thuần âm, có thể nuôi dưỡng các hồn ma, nếu như chẳng may mà cô ấy không rời đi thì có lẽ ở lại chỗ này. Để tôi tính lại một chút.”
“Hai mươi bốn ngọn núi, nhâm Tứ quý, xấu cần Dần, giáp mão Ất, Thần Tốn Tị, Bính Ngọ Đinh…” Thanh Tĩnh di chuyển la bàn và lẩm bấm đếm, chuẩn bị tính tán và xác định phương hướng.
Kiều Vượng liếc nhìn vị đạo sĩ trẻ rồi lại liếc nhìn Diệp Tuyền. Không thể không nói, có vẻ vị đạo trưởng này thật sự uy tín và rất đáng tin cậy! Nghe thật huyền bí, thật ngầu, cô bé thật sự muốn học!
Diệp Tuyên không để ý tới ánh mắt đang lén lén lút lút ở phía sau lưng. Đợi một lúc, thấy Thanh Tĩnh vẫn còn đang tính toán, lại thấy phải mất rất nhiều thời gian, Diệp Tuyền nhíu mày.
Nếu như cứ từ từ như vậy thì sẽ không kịp cho bữa ăn khuya mất.”Ra ngoài.” Giọng nói của Diệp Tuyền ôn hòa như ngọc thạch, cô giơ tay nắm lấy sợi dây âm khí trên người của Đồng Tử Hiên và lắc nhẹ.
Âm khí trên sợi dây giống như bị roi quất vào, âm khí vô hình rung chuyển thành sóng, xung quanh âm vật không còn bất kỳ thứ gì có thể che giấu được nữa. Đặc biệt là những dấu vết có liên quan đến âm khí trên người của Đồng Tử Hiên, càng lúc càng trở nên sôi sục lên, tất cả đều lộ ra ngoài không một chút nghi ngờ.
La bàn đột nhiên bị một lượng lớn âm khí hỗn loạn kích thích, bắt đầu điên cuồng chuyển động. Thanh Tĩnh phải dừng lại và ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn. Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cô ấy lại không hiểu?
Cô ấy nhìn kỹ Diệp Tuyên một lần nữa, vẫn không thể tìm thấy linh khí, thậm chí còn không thấy cô sử dụng lá bùa nào để có thể điều khiển được âm khí. Chỉ có âm khí hỗn loạn đang rung chuyển chứng minh rằng tất cả mọi chuyện đều đang xảy ra, chính là… Rốt cuộc là làm sao có thể làm được như vậy? Làm sao có thể?
Không có linh lực, chỉ cần tùy tiện vung tay một cái là có thể khuấy động âm khí, có khác gì cô đang tùy tiện hô mưa gọi gió chứ? Chuyện này có còn hợp lý nữa không?!
Kinh nghiệm tu luyện mấy năm nay của Thanh Tĩnh đều đã bị cô làm cho đảo lộn, cô ấy nhất thời hoài nghi về nhân sinh.
Trong làn gió âm, một bóng người ma quái bay từ hướng khu giảng dạy tới, dần dần càng trở nên rõ ràng hơn. Nữ quỷ nhỏ giọng nói: “Hình như các người đang gọi tôi? Xin lỗi, tôi vừa mới nghe thấy.”
Thanh Tĩnh nhìn về hướng nữ quỷ bay tới, sau đó lại nhìn cây hòe, lúng tùng sờ sờ mũi của chính mình.
Nữ quỷ mặc bộ quân áo vải thô màu xanh lam, nhìn có vẻ như là đồ quê của hai mươi năm về trước, chiếc cổ gầy gò được cổ áo cao che khuất, một b.í.m tóc rũ xuống sau lưng, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt cụp xuống đất. Cô ấy trông rất nhút nhát và yếu đuối..
Diệp Tuyền nhìn cô ấy đánh giá: “Phương Vọng Đệ?”
“Là tôi.Phương Vọng Đệ ngẩng đầu lên nhìn đối phương, sau đó nhanh chóng cúi đầu đầu xuống.
Gió âm thổi qua, trong đêm tối, dường như nhiệt độ xung quanh đều thấp hơn một chút.
Những người khác không thể nhìn thấy hoặc nghe thấy, nhưng nhìn thấy phản ứng của Diệp Tuyền và Thanh Tĩnh, họ lập tức hiểu rằng quỷ hồn đã xuất hiện.”Tiểu Phương? Là cô sao?” Hiệu trưởng Tằng tiến lên một bước, dường như vô tình đứng chắn trước mặt cho các em học sinh. Bà ấy chân thành nhìn về hư không: “Hai vị đại sư đều ở đây, cô muốn cái gì thì cứ nói cho chúng tôi biết, nhà trường sẽ cố gắng hết sức làm giúp cô. Có thể bốn đứa trẻ đã bất kính với người đã khuất là cô, tôi sẽ bảo bọn chúng nhận lỗi với cô, cô đừng tức giận. Đừng để bọn chúng làm trì hoãn việc đầu thai của cô đúng chứ?” Phương Vọng Đệ có chút hoang mang: “Tôi không tức giận. Là bọn họ đồng ý để tôi xem sách giáo khoa của bọn họ, còn hỏi tôi cách giải bài tập như thế nào nữa, tôi giúp bọn họ lập kế hoạch học tập và nhắc nhở bọn họ xác nhận lại. Chúng tôi đều là bạn học với nhau, chúng tôi ở đây chỉ là muốn giúp đỡ nhau học tập mà thôi.”
Trước khi Diệp Tuyền giơ tay dùng kim quang để làm cho quỷ hồn hiện hình, thì Thanh Tĩnh cũng đã nhanh chóng thuật lại cuộc trò chuyện. Hiệu quả cũng không khác nhau bao nhiêu nên Diệp Tuyền cũng lười động tay vào. Bây giờ hiệu trưởng Tằng mới phát hiện có bốn học sinh nửa đêm chạy tới chơi với Bút Tiên, cũng không biết rốt cuộc là bọn họ chơi như thế nào. Bà ấy hiểu tất cả những gì mà Phương Vọng Đệ nói, đôi mắt gần như tối sầm lại, bà ấy không biết nên nói gì chỉ liếc nhìn học sinh của mình. Bà ấy hỏi Bút Tiên làm sao có thể giải bài tập cho các em học sinh? Không phải là học sinh nhờ Bút Tiên hỗ trợ làm bài tập chứ?!
Tâm lý của Đồng Tử Hiên suy sụp, cậu ấy bật khóc: “Em không muốn học nữa! Em thực sự không muốn học nữa! Mỗi ngày đều học đến ba giờ sáng nhưng vẫn không thể nào học xong hết được, gần tới trường học lại phải kiểm tra đã học như thế nào, nếu như không đến thì cứ nói vào tai của em bảo em học, Đại Thạch và A Hoa bọn họ không chịu nổi nữa nên đã ngất xỉu và được đưa tới bệnh viện! Đàn chị, cầu xin chị hãy buông tha cho tụi em đi!!!” Phương Vọng Đệ ngây ngẩn cả người, giống như không nghe hiểu cậu ấy đang nói cái gì, ngơ ngác đứng ngốc tại chỗ nhìn Đồng Tử Hiên.
Thanh Tĩnh căng thẳng nhìn chằm chằm vào nữ quỷ, tay cô ấy đã chạm vào lá bùa màu vàng trong lồng ngực, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào. Cách suy nghĩ của quỷ hồn đôi khi khác với con người, nếu như đã lập khế ước rồi mà lại vi phạm thì rất có thể sẽ chọc giận đến quỷ hồn. Cho dù con quỷ hồn này không có thâm thù đại hận, cũng không phải là lệ quỷ, chỉ là một âm hồn bình thường, nhưng nếu như bị kích thích lớn thì cũng có thể ra tay với bọn họ.”Thật xin lỗi, tôi không biết các cậu không muốn học.” Một lát sau, Phương Vọng Đệ nhẹ giọng nói: “Các cậu ước nguyện muốn được học, tôi còn tưởng rằng mọi người đều thích học.”
Đồng Tử Hiên không ngờ nữ quỷ sẽ xin lỗi mình, không biết là xấu hổ hay khó chịu. Cậu ấy cúi đầu chân thành xin lỗi: “Thật xin lỗi, lẽ ra tụi em không nên nói đùa với chị, không nên chơi cái trò chơi đó.” Mặc dù hiệu trưởng Tằng không nói nên lời nhưng vẫn nói: “Tiểu Phương, tụi nhỏ đã được dạy một bài học, bây giờ vẫn còn ba đứa hôn mê bất tỉnh đang nằm trong bệnh viện. Sau này, với tư cách là giáo viên, chúng tôi sẽ nghiêm túc dạy dỗ cho bọn chúng, cô xem nếu như không có gì thì cứ bỏ qua đi, cô cũng có thể đầu thai sớm một chút.”
Phương Vọng Đệ co quắp người lại, bất an mà cúi đầu xuống. Trông giống như một đứa trẻ phạm phải sai lầm hơn cả Đồng Tử Hiên: “Bọn họ bị bệnh là bởi vì tôi sao? Tôi… Tôi đã làm hại người rồi sao? Thực xin lỗi. Đại sư, tôi không biết phải giải trừ như thế nào, các người bắt tôi đi đi.”
“Cô… Cô đừng lo lắng. Nếu như không phải là lỗi của cô thì tôi sẽ không tùy tiện trừng phạt.” Thanh Tĩnh vội vàng mở miệng nói: “Chính cô đã nguyện ý giải trừ khế ước, cách đơn giản nhất chính là để cho bọn họ đáp ứng đúng vật phẩm mà bọn họ đã hứa đem đốt cho cô là được.”
“Em có mang theo sách giáo khoa! Đốt ngay bây giờ sao?” Đồng Tử Hiên hận không thể đốt cặp sách của mình ngay lập tức.
Nghe nói đồ cúng tế cho Bút Tiên chính là sách giáo khoa, biểu hiện của hiệu trưởng Tằng nhất thời có chút phức tạp.
Thanh Tĩnh chủ trì chấm dứt khế ước, Diệp Tuyền xem xét qua nghi thức, mặc dù có chút phức tạp, nhưng vị đạo sĩ trẻ tuổi này cũng có chút bản lĩnh, cũng không tệ lắm, quả thực có hiệu quả, cho nên cô cũng lười quan tâm đến. Dù sao thì kết quả cũng như nhau, cô vẫn im lặng để mặc cho Thanh Tĩnh làm. Từng cuốn sách giáo khoa lần lượt bị đem đi thiêu đốt, hiệu trưởng Tằng im lặng nhìn ánh lửa một hồi mới nhịn không được hỏi: “Tiểu Phương, mấy năm nay cô vẫn luôn ở trường sao? Cô vẫn còn nhớ chủ nhiệm giáo dục Hồng không? Bà ấy là mẹ của tôi, năm nay đã về hưu rồi. Bà ấy đã lớn tuổi rồi nhưng mỗi khi nhớ về quá khứ lại rất hối hận, bà ấy luôn tự trách mình rằng nếu như sớm nhận ra việc quá chú trọng vào điểm số khiến cho mọi người căng thẳng và chú ý đến cô nhiều hơn thì có lẽ đang không có chuyện như vậy xảy ra. Cho dù cô tự mình nhảy sông hay là do vô tình, bà ấy cũng đều hy vọng kiếp sau cô có thể sống tốt, hy vọng cô có thể tìm thấy được bộ phận mất đi càng sớm càng tốt, để cô có thể sớm đầu thai một cách đàng hoàng.”