Nó giống như các thiết bị điện khác nhau được bao phủ bởi một vỏ nhựa, các mạch và chip bên trong rất khác nhau nhưng vỏ thì giống nhau. Tấm bùa tìm thấy dưới đáy sông nhưng đã bị hư hỏng nhiều chỗ, Lộ Băng liên lạc với các phe phái để điều tra đến mức này đã không dễ dàng gì. Diệp Tuyền đưa tay ra, Lộ Băng đưa ra tấm ảnh đã được khôi phục trong hồ sơ lên.
Diệp Tuyền cầm lấy tấm ảnh tấm bùa, nhìn một hồi.
Lộ Băng nín thở, không dám quấy rầy cô, sau khi thu dọn cửa hàng rồi tiễn khách hàng đi về, các nhân viên cũng đến xem náo nhiệt, cẩn thận chờ đợi Diệp Tuyên đưa ra kết quả.
Diệp Tuyền đặt bức ảnh xuống.
Du Tố Tố liếc nhìn Phương Vọng Đệ đang lo lắng cắn môi, lo lắng hỏi thay cô ấy: “Bà chủ, cô có nhận ra đây là gì không?”
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh thì chắc hẳn đã biết rồi phải không? Bà chủ thật là trâu bò!
Diệp Tuyền tự tin nói: “Tôi không nhận ra, đã nói là tôi không am hiểu bùa rồi, làm sao có thể biết được.”
Bước ngoặt diễn ra quá nhanh, giống như một cơn lốc xoáy, Du Tố Tố gần như ngã ngửa.
Cô ấy biết gần đây bà chủ mạnh hơn, các quản cục cũng không còn cách nào khác nên phải tìm đến bà chủ để nhờ giúp đỡ. Nếu thậm chí đến bà chủ còn không nhận ra, chẳng phải chẳng còn có hy vọng tìm ra bí mật đằng sau lá bùa rồi ư?
Diệp Tuyền hất nhẹ bức ảnh: “Nhưng nếu nó xuất hiện ở hài cốt đã mất đi thì không thể là trùng hợp được. Tác dụng cốt lõi của bút pháp có thể là che giấu hoặc lưu giữ… chỉ là không phải chuyện tốt thôi.”
Cô không nói là chỉ cần cô nhìn thấy những lá bùa tương tự lần nữa, cô sẽ có thể nhận ra rằng chúng thuộc cùng một loại.
“Tiếp tục tra xem sao, nếu nó đã xuất hiện thì chắc chắn còn nhiều thứ chưa được tìm thấy.” Diệp Tuyền trả bức ảnh lại cho Lộ Băng.
Và, tựa như một loài gián, nếu phát hiện một con ở trong nhà thì chắc chắn trong tổ còn có nhiều anh chị em của nó.
Diệp Tuyên không thích hành vi lén lút của đối phương.
Lộ Băng miễn cưỡng cầm lấy bức ảnh, cất lại vào hồ sơ.
May mắn là định vị tâm lý ban đầu của Diệp Tuyền là viện trợ nước ngoài. Nhìn ra thì tốt, nhìn không ra thì dù là ai của Cục quản lý cấp cao, cũng sẽ không quá thất vọng.
Lộ Băng cảm thấy mình đã báo xong tin xấu liên quan đến chuyện Bút Tiên, đang định nói tin tiếp theo.
Diệp Tuyền hơi nhướng mày, lại hỏi một câu: “Đi ngang qua số trường trung học số 3 Thanh Giang, cục phong thủy tìm được người kia chưa?” Đánh giá theo cách bố trí của cục phong thủy, đối phương hẳn là có liên quan đến huyền môn, rất có thể có liên quan đến lá bùa.
Sự suy tàn của huyền học học trong thời Mạt Pháp không phải ngày một ngày hai, người thực sự có khả năng gây ra những sự việc huyền học thì khả năng dính vào sự việc tương tự là rất thấp. Toàn bộ bộ phận của cục giám sát cũng có tài phân tích nên đương nhiên họ đã nghĩ đến vấn đề này.
Lộ Băng cười khổ: “Theo kết quả điều tra của Bạch Khánh, có thể thấy anh ta không hề biết đến sự tồn tại của lá bùa cũng như vấn đề của cục phong thủy. Lúc đầu anh ta lo lắng sau khi gây án, đồng thời cũng sợ bị tìm đến cửa để vơ vét tài sản, nhưng khi thấy không có chuyện gì thì anh ta coi như không có chuyện gì xảy ra”
“Hai mươi năm trước, hệ thống giám sát Thiên Nhãn còn chưa phát triển như bây giờ. Cục quản lý siêu cấp mặc dù có thẩm quyền đối với nhân sĩ huyền học, nhưng lại không có hồ sơ xuất hành chỉ tiết của từng người.”
“Sau khi điều tra, theo thông tin mà các bên thu thập được thì người được chú ý nhất là người có khả năng vẽ bùa, đã không đi qua thành phố Thanh Giang trong khoảng thời gian đó.”
“Nhưng không biết có thiếu hay ẩn giấu gì không.” Diệp Tuyền hiểu rõ. Lộ Băng:… có biết thì cô cũng đừng nói ra chứ!
Diệp Tuyền cầm cốc thổi nhẹ, đầu ngón tay gõ nhẹ vào thành ghế, trâm tư. Bản thân manh mối về lá bùa đã bị phá vỡ, người qua đường sửa đổi cục phong thủy ngày xưa cũng không tìm được, hung thủ không biết gì về sự trợ giúp của huyền học.
Toàn bộ sự việc này thoạt nhìn như vô tình xảy ra, Phương Vọng Đệ chính là kẻ xui xẻo có liên quan.
Diệp Tuyên suy nghĩ một chút: “Có điều gì đặc biệt vê bát tự của Phương Vọng Đệ, Bạch Khánh và hiệu trưởng nhậm chức năm đó tại trường trung học số 3 Thanh Giang, hay tinh tượng thời điểm sự việc xảy ra có điều gì đặc biệt không?”
Không thể hình dung ra những khúc mắc, trước đến giờ Diệp Tuyền luôn giỏi suy nghĩ theo hướng khác. Hoặc… chỉ cân cắt nó ra làm đôi.
“Sao tôi không nghĩ ra nhỉ!” Lộ Băng chợt hiểu ra, lập tức đứng dậy gọi điện thoại phân công nhiệm vụ điều tra.
Diệp Tuyền nhấp một ngụm trà, nghiêng đầu liếc nhìn Phương Vong Đệ đang ngơ ngác, vẫy tay với cô ấy: “Rót thêm một cốc nước nóng đi.” Phương Vong Đệ ngoan ngoãn đi tới, nhìn chén của Diệp Tuyền, ngoan ngoãn rót nước trở lại.
Diệp Tuyền nhét nước nóng vào lòng bàn tay cô ấy: “Việc này không liên quan đến cô, mau uống nước đi”
“Ồ, được thôi.” Phương Vong Đệ uống một ngụm nước.
Vị ngọt và nóng hổi của trà nóng rơi vào âm khí, để lại dấu vết ấn ký ấm áp trước khi tan biến.
Kết quả điều tra của Cục Giám sát đã có.
Lộ Băng nhìn tin nhắn trên điện thoại, ngẩng đầu lên với vẻ mặt lo lắng: “Những thứ khác đều ổn, số mệnh của hung thủ hơi đặc biệt, tham lang tọa mệnh, tam nhập hỏa tham cách, danh tham hỏa tương phùng*. Về mặt lý thuyết, người như này có nhân duyên tốt, tài chính tốt, lòng cầu tiến và hành động cao, dễ gặp phải những cơ hội đột phá.”
*Thuật ngữ cung mệnh trong tử vi.
“Nhưng…” Lộ Băng bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhưng nó không liên quan nhiều gì đến chuyện xảy ra lần này. Hơn nữa, loại vận mệnh này mặc dù có chút đặc biệt, nhưng nước Hạ là một quốc gia lớn như vậy, còn có rất nhiều người đặc biệt hơn hắn ta, dùng bùa thất truyền này, tốn bao nhiêu công sức để chọn hắn ta, thật không cần thiết phải làm vậy.”
Manh mối lại bị đứt.
Phương Vọng Đệ cầm cốc nước nóng ngoan ngoãn uống, không tham gia vào cuộc trò chuyện.
Lộ Băng không thấy lạ.
Phương Vọng Đệ thậm chí không hề có chút oán hận nào đối với kẻ đã g.i.ế.c mình, trong khi thẩm vấn, cô ấy chỉ bình tĩnh kể lại một đoạn quá khứ đã qua, thậm chí còn cảm thấy mình rất vui vẻ. Nếu không phải do hỗn loạn nên đã quên nguyên nhân cái c.h.ế.t nhiều năm, t.h.i t.h.ể xuất hiện lần nữa đã kích thích cô ấy thì cô ấy hoàn toàn không có khả năng biến thành lệ quỷ.
Diệp Tuyền biết, nếu như không có nhân sĩ huyền học ở phía sau can thiệp, lá bùa che giấu dấu vết, sau khi Phương Vong Đệ c.h.ế.t sẽ ngoan ngoãn rời đi, cũng sẽ không ở lại tới giờ.
Vì thế…
“Đợi kết quả điều tra tiếp theo của cô.” Nếu hiện tại không điều tra được, Diệp Tuyền sẽ không ép buộc, nhưng không có nghĩa là không điều tra.”Sẽ làm.”
Lộ Băng gật đầu, nói tiếp: “Còn một điều nữa là thời gian xét xử hung thủ đã được xác định. Bởi vì nó cùng lúc liên quan đến hai vụ án g.i.ế.c người khác và một vụ án âm mưu g.i.ế.c người nên cuối cùng nó được ấn định vào 10 giờ sáng ngày 7 tháng 6. Nếu bà chủ Diệp và cô Phương rảnh rỗi thì có thể đến phiên tòa thẩm vấn.
Vì vụ án này liên quan đến khía cạnh siêu nhiên nên phiên tòa đã được tiến hành càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, lịch trình của tòa án vốn đã rất bận rộn, hơn nữa do việc xem xét chỉ tiết vụ án rất chặt chẽ nên sớm nhất cũng phải mất hơn nửa tháng.
“Ba án?” Diệp Tuyền nhướng mày.
Du Tố Tố há to miệng, bộ dạng sợ án g.i.ế.c người nhưng lại mang dáng vẻ tò mò khi ăn dưa.
Lộ Băng đề cập đến vấn đề này có chút nghiêm túc: “Đúng vậy, trong quá trình điều tra tội phạm sâu hơn, một cô gái mất tích và hai hộp sọ đã được tìm thấy trong biệt thự của nhà họ Bạch.”
Sự nghi ngờ của đội trưởng điều tra hình sự đã được xác nhận một cách kinh sợ trong quá trình điều tra.
Bạch Khánh phạm tội khi còn trẻ nhưng trốn thoát được, điều này khiến anh ta càng phát điên hơn. Cứ mỗi độ 20 và 30 tuổi, Bạch Khánh lại g.i.ế.c một người. Trong sáu tháng kể từ khi trở lại thành phố Thanh Giang năm nay, anh ta đã chọn “con mồi” tiếp theo của mình.
Theo lời thú nhận của anh ta, ban đầu anh ta dự định g.i.ế.c nạn nhân mới sau ngày g.i.ế.c c.h.ế.t Phương Vọng Đệ.
Nó giống như một lễ ăn mừng.
Hung thủ cho rằng vì số mệnh gia tăng nên còn không giống sinh mệnh của những người khác, việc anh ta g.i.ế.c người khác là điêu đương nhiên. Bởi vì điều này, khi anh ta giẫm phải thời gian giới hạn rồi bị bắt, nghe được “Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt”, ảo ảnh bị phá vỡ, khi sấm sét ập đến, nỗi sợ hãi muộn màng khiến anh ta vô cùng hoảng sợ.
Diệp Tuyền chán ghét cau mày, Lộ Băng quan sát vẻ mặt của cô, đúng lúc chuyển đề tài:
“Nạn nhân được giải cứu hiện đã qua cơn nguy kịch và đang được điều trị tâm lý thêm. Về việc truy tố bồi thường dân sự, cục giám sát cũng đã bố trí các thành viên liên quan để hỗ trợ nhắc nhở, mong cuộc sống sau này không bị ảnh hưởng.
Đúng rồi, có một tin tốt, ông Trần Kim Bảo có ở đây không?” Quán Ăn Khuya đã đóng cửa, Trần Kim Bảo cũng không nhàn rỗi. Ông ấy bưng một nồi nồi caramen đang tạo hình ở bên cạnh, nghe thấy giọng nói thì quay đầu lại nói: “Có chuyện gì à?”
Lộ Băng: “Những kẻ cướp mộ mà ông Trần Kim Bảo báo cáo đã được tìm thấy, một trong số họ đã c.h.ế.t trong vụ cướp mộ. Tuy nhiên, những vật bồi táng bị thất lạc vẫn đang được tìm kiếm, những kẻ cướp mộ còn sống lại có liên quan đến một vụ cướp mộ khác nên ván vẫn đang được thẩm vấn và điều tra, chưa chuyển giao cho tòa án. Xin hỏi, bây giờ ông muốn báo cho người nhà để lấy lại tro cốt hay đợi đến khi vụ án kết thúc rôi mới thông báo cho người nhà trước khi mở phiên tòa?”