Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ

Chương 78



Trái tim của Lộ Băng đã rèn luyện vững chắc khi suốt ngày phải đối mặt với đủ loại sự kiện thần kì và khoa học thái quá trong cục giám sát.

Nhưng không thể không nói, với tro cốt quỷ hồn báo án bị trộm, cô ấy vẫn cảm thấy không hợp lẽ thường.

“À, chuyện này…”

Trần Kim Bảo không có hứng thú trở lại với đường mạch nha của hình: “Ông già này không vội… Khụ, ý tôi là, cục giám sát của các cô bận rất nhiều việc lớn, loại việc nhỏ như thế này của tôi thì cứ để sau cũng được.” Nghĩ đến sản nghiệp gia đình cùng đám con cháu thờ ơ, đồng thời nhìn thấy sự lựa chọn giữa sự sống và cái c.h.ế.t của Đường Dịch, Trần Kim Bảo đã từ bỏ rồi. Ông ấy từ chối không phải vì hối hận khi rời bỏ thế giới loài người, lúc này ở lại Quán Ăn Khuya là thời điểm tốt, đi xuống địa ngục cũng vui vẻ như vậy. Nghe nói có một hàng dài người muốn đầu thai ở địa ngục, biết đâu có thể tìm được nhóm đầu bếp quỷ già đã c.h.ế.t trong vòng trăm năm, lại có thể cùng nhau vui vẻ lần nữa.

Trần Kim Bảo tự tin giải thích: “Tôi chỉ muốn xem khi nào đám ranh con đó sẽ phát hiện ra, đợi một ngày cán d.a.o được chôn cùng tôi trở về.” “… Không sao đâu.” Có Diệp Tuyền ở đây trấn an quỷ hồn, Lộ Băng cũng không ép quỷ hồn rời đi như trước nữa.

Sau khi hoàn thành công việc và dùng bữa vui vẻ, Lộ Băng tạm biệt rồi hài lòng rời đi.

Vì cô ấy đến đây để liên lạc với Diệp Tuyên nên cấp trên của cô ấy không gửi một tin nhắn nào, rất yên tính.

Lộ Băng bước được hai bước rồi quay lại: “Nhân tiện thì có thể gói cho tôi một hộp kim chi được không?”

Trần Kim Bảo đổ đầy cho cô ấy nửa chai nước kim chi, vui vẻ nói với cô ấy: “Về làm món gì cô muốn, rửa sạch, cắt nhỏ cho vào thì sẽ có mùi vị như vậy.” Lộ Băng vui vẻ rời đi.

Diệp Tuyền quay người hỏi Phương Vong Đệ vẫn đang cầm ly nước uống chưa xong: “Muốn đến phiên tòa không?”

“Tôi… tôi không biết.”

Khi Phương Vọng Đệ ra khỏi đồn cảnh sát, ở lại vì Diệp Tuyền quyết định cho cô ấy xem phiên tòa trước khi đầu thai. Bây giờ hỏi thì cô ấy cũng không có suy nghĩ gì đặc biệt cả.

Dường như… đi hay không đối với cô ấy cũng không có gì khác biệt, cô ấy chỉ bình tĩnh chấp nhận.

“Vậy thì đi đi.” Diệp Tuyên quyết định nói: “Còn có hơn nửa tháng, cô có thể từ từ suy nghĩ, nếu xác định không muốn đi thì nói cho tôi biết.” Quán Ăn Khuya chỉ mở cửa vào buổi tối nên buổi sáng đến phiên tòa cũng không có mâu thuẫn gì, mua đồ xong là có thể ra ngoài.

Diệp Tuyền liếc nhìn hai nhân viên còn lại.

Lão Trần không có hứng thú với ăn dưa, tiếp tục tự mình làm kẹo mạch nha.

Du Tố Tố muốn đi, nhưng với tư cách là hồn phách trần thế, cô ấy chỉ có thể ở yên trong Quán Ăn Khuya, nếu không muốn trở thành tàn hồn thì chỉ có thể bị trói tại chỗ.

Du Tố Tố buồn bã thở dài: “Bà chủ à, phiên tòa xét xử vụ án này có phát truyền hình trực tiếp không?” “Tôi sẽ hỏi giúp cô.” Diệp Tuyền gửi tin nhắn cho Lộ Băng, thuận tiện nhắn tin cho đạo sĩ Thanh Tĩnh. Hỏi cô ấy bằng thể làm thế nào rồi, liệu thể gửi một cái qua trước được không.

Muốn dẫn Phương Vọng Đệ đi xem phiên tòa, quỷ hồn sẽ phải chống đỡ ánh sáng ban ngày + đại lượng dương khí của người sống + chấn động của tòa án. Diệp Tuyền có thể dùng kim quang để giải quyết, nhưng kim quang dù sao cũng thuộc về cô, nếu như vỏ quá dày, Phương Vong Đệ cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Là một đạo sĩ, Thanh Tĩnh làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, cô ấy đi ngủ lúc nửa đêm và không trả lời điện thoại cho đến ngày hôm sau. Không có cách nào, đồng hồ điện thoại Tiểu Thiên Tài mà cô ấy đang sử dụng chỉ có thể nhận tin nhắn chứ không thể gửi đi.

Thanh Tĩnh vẫn chưa làm xong bằng thể nhưng cô ấy có thể xin chú mình một chiếc, thay càng sớm càng tốt để Phương Vọng Đệ sử dụng, giá cả như nhau. Nói sẽ sớm nhất có thể, nhưng hàng chuyển phát nhanh tháng 6 mới đến. Có lẽ là do thời tiết nóng bức, hoặc là thành phố Thanh Giang gần chùa Bạch Vân nên không có nhiều quỷ hồn, do đó việc thường xuyên nhìn thấy ma chỉ là chuyện có xác suất nhỏ. Nửa tháng nay, Quán Ăn Khuya chỉ tiếp khách sống. Người đưa thư bước vào cửa mang theo một chiếc hộp cao bằng nửa người đàn ông, hơi kinh ngạc hỏi: “Trong chiếc hộp lớn như vậy là cái gì vậy, nhẹ thế?” Diệp Tuyền nhận lấy nhưng không trả lời. Ữm… anh không cần biết đâu. Người đưa thư chỉ thuận miệng hỏi, không có ý đi sâu vào vấn đề, nhanh chóng phóng đi. Diệp Tuyền mang thùng đi vào, đóng cửa lại, những nhân viên trốn cả ngày lần lượt thò đầu ra khỏi bếp.

“Tiểu Phương, tới xem bằng thể của cô nè.” Diệp Tuyền cũng lười tìm dụng cụ mở hộp, ngón tay vẽ một cái, roẹt, cuộn băng dán mở ra.

Bên trong còn có một chiếc hộp nhỏ, có nhét những miếng đệm xốp để chống sốc, lại mở ra, lộ ra một người giấy gấp lại.

Nói chính xác thì chúng không phải là người giấy mà là trát giấy.A a a mail” Du Tố Tố hét lên một tiếng, lập tức biến mất.

Cô ấy là người đầu tiên tò mò đi tới xem chiếc hộp, đồng thời cũng là người đầu tiên xuống lầu hai trốn đi.

Diệp Tuyền giật giật chán, chán ghét nói: “Cô nhỏ giọng chút đi.” Trong hộp có một nhân vật bằng giấy không có mắt, thắt b.í.m tóc mỏng, các đường nét khác trên khuôn mặt đã được phác thảo, nếu nhìn nhanh trong bóng tối, có thể thấy nó hơi giống Phương Vọng Đệ bị đưa vào trong hộp. Diệp Tuyền lấy người giấy ra ra lắc lắc.

Các khớp tay và chân của người giấy được chế tạo cực kỳ tinh xảo, bên trong vẽ những lá bùa và hoa văn tinh xảo, thậm chí còn có thể thay đổi quần áo. Có lẽ lo lắng Diệp Tuyền sẽ không thích sự đơn giản của người giấy, Thanh Tĩnh tri kỷ mà viết một tờ ghi chú, giải thích rằng bằng thể này thực ra được sử dụng cho một kỹ thuật thuật pháp khác. Nếu là trước thời mạt pháp thì hình thái sẽ nhỏ hơn và đơn giản hơn. Nhưng bây giờ chỉ dựa vào thuật pháp đã không thể duy trì được nữa, chỉ có thể kết hợp với việc đóng bìa giấy mới có thể điều khiển thuận lợi.

Thuật pháp còn xuống dốc, những câu chuyện ma bằng giấy trong dân gian càng không thể đạt được.

Vì là dành cho quỷ hồn nên phân cốt lõi của thuật pháp đã được thay đổi, không còn do người liên lạc điều khiển nữa mà do âm khí điều khiển. Giấy được sử dụng có khả năng chống thấm nước và chống ẩm, còn được phủ một lớp chống cháy, chỉ cần không ngâm nước liên tục hoặc ném trực tiếp vào lửa, nếu bị ố nhẹ sẽ không bị ảnh hưởng. Trong hộp có mấy bộ quần áo nhỏ, Thanh Tĩnh giải thích rằng chú đã cố ý làm chúng cho Phương Vọng Đệ sau khi nghe tin, ông có thể may lại nếu muốn đổi. Hoặc là mặc quần áo thật cũng được.

“Là, là cho tôi sao?” Phương Vong Đệ cũng nhận ra hình ảnh của chính mình. Cô ấy có chút bất an: “Tôi chưa làm được gì cho bà chủ cả, nhưng cô lại mua cho tôi điện thoại di động, sách, còn cái này… nhiều tiên quá.” “Cô phục vụ khách hàng và phiên dịch nhiều ngôn ngữ đều có tiền lương, cô xứng đáng với những thứ này.” Diệp Tuyền ném người giấy cho cô ấy: “Thử đi, nếu không phù hợp thì đổi.”

Phương Vọng Đệ ngoan ngoãn đặt người giấy lên rồi biến mất. Các đặc điểm trên khuôn mặt của người giấy phẳng dần dần trở thành ba chiều, cơ thể vốn chỉ được làm bằng giấy dần dần trở nên rắn chắc, khoảng trống ở mắt dần dần hiện ra.

Du Tố Tố vừa cẩn thận đi từ trên cầu thang xuống, nhìn thấy cảnh tượng người giấy sống dậy, cô ấy lại sợ hãi nhảy dựng lên. Lần này cô ấy đã nhớ ngậm miệng lại để không làm phiền bà chủ.

Khi đôi mắt hoàn toàn xuất hiện, người giấy trông không khác gì một người bình thường, giống hệt Phương Vọng Đệ mười sáu tuổi.

Phương Vong Đệ cúi đầu sờ sờ thân thể của mình, quý trọng mà đi ra ngoài, ôm người giấy: “Cảm ơn bà chủ

“Yên tâm đi.” Diệp Tuyền nâng cằm: “Dùng âm khí giấu sẽ không phát hiện ra đâu, thử lại lân nữa đi.”

Sau khi Phương Vọng Đệ đã hoàn toàn quen với việc điều khiển, Diệp Tuyền đã giao chiếc hộp cho cô ấy, để Phương Vọng Đệ thay quần áo vui vẻ. Diệp Tuyền trả tiền vào tài khoản của chùa Bạch Vân, ghi là cho Thanh Tĩnh, sau khi xác nhận Thanh Tĩnh đã nhận được, cô lại đặt mua thêm hai bộ quần áo. Tháng sáu vừa đến sẽ là Tết Đoan Ngọ.

Lá ngải cứu mua sớm được buộc thành chùm treo sau cửa ra vào, cửa sổ để xua đuổi tà ma.

Diệp Tuyền, người có một ngôi nhà đầy quỷ, không thấy việc này có nhiều tác dụng trừ tà là bao.

Du Tố Tố và Phương Vọng Đệ, hai quỷ hồn lần đầu tiên tham gia lễ hội phong tục một cách nghiêm túc, dưới sự lãnh đạo của ông cụ Trần Kim Bảo, họ đã cắt những con hổ bằng ngải cứu làm phụ kiện.

Lúc mở cửa buổi tối, bà Hoàng có chút kinh ngạc: “Bây giờ không còn nhiêu người mặc bộ đồ này nữa. Đúng rồi, ngày mai ở Thanh Giang sẽ có cuộc đua thuyền rồng, các cháu có đi xem không?”

Thông thường những người trẻ tuổi để tuân theo phong tục ngày lễ, chỉ cần ăn vài chiếc bánh trôi thì coi như đã qua ngày lễ rồi. Nếu không thì treo lá ngải, đeo dây ngũ sắc. Những chỉ tiết như vậy đúng là rất hiếm thấy.”Ông Hoàng có tham gia đua thuyền rồng không? Càng già càng dẻo dail Bà Hoàng chắc chắn phải đi cổ vũ”

Hàng xóm cười nói với Diệp Tuyền: “Cuối tuần Tiểu Phương hẳn là không có lớp học đúng không? Các bạn trẻ đừng có suốt ngày ở trong nhà, sao không cùng nhau ra ngoài xem sao! Mọi người đi cùng nhau đi, sẽ rất náo nhiệt đó! Không xem đua thuyền rồng ở Thanh Giang thì đáng tiếc lắm.” Diệp Tuyền lười cử động, liếc mắt nhìn nhân viên.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.