Bọn họ hét lên bằng tiếng nước Hạ với một giọng điệu kỳ lạ, xen lẫn với những câu nói vô nghĩa, đầy ám ảnh, như thể sợ hãi đến điên rồi.
Mặt đất rung chuyển dần dần ngừng lại, quân giặc đứa chạy đứa trốn mất dạng, quân cách mạng tả tơi giữa không trung quay về tập hợp lại với nhau, phía trước bỗng vang lên tiếng quân lệnh.
“Đứng dậy, nghiêm!”
Dù bị mất tay mất chân, hay vết thương đã được băng bó, ruột lộ ra ngoài, họ dựa vào những thanh đao cong queo hoặc gãy một nửa, hoặc choàng vai đỡ nhau, ai nấy cũng đều cố gắng đứng thẳng, sát khí bừng bừng, mơ hồ lộ ra phong thái trước khi bị thương nặng.
Nhóm quỷ hồn nấp ở trong góc vẫn đang cố gắng thoát ra, lẩm bẩm điều gì đó. Quân nhân dẫn đầu giơ kiếm lên hét lớn: “Có chúng ta ở đây, tuyệt đối sẽ không cho phép các người tiến thêm một bước! Sinh ra là người nước Hạ, c.h.ế.t là ma nước Hạ, có gan thì tới đây!”
Nhìn thấy ánh kiếm chĩa về phía mình, đám quỷ hồn đang lăm le lại nấp về chỗ cũ.
Nước trong núi phản chiếu bầu trời dưới đáy cốc, hơn một giờ nữa là đến bình minh mà không trung vẫn đen kịt, ánh trăng xuyên qua màn đêm tối chiếu lên người quân cách mạng, dường như bọn họ cũng đang phát sáng. Dương Vinh ngơ ngác ngẩng đầu, dụi dụi mắt, lại dụi mắt tiếp, cuối cùng mới dám xác định khuôn mặt mình nhìn thấy trên không trung.
“… Chỉ huy Hồng?”
Thân hình cong cong của Dương Vinh từ từ đứng thẳng lên, lồng n.g.ự.c như có một ngọn lửa đang bùng cháy, thiêu đốt từ n.g.ự.c đến cổ họng, khóe mắt, vừa đau vừa nóng. Vừa mở miệng, anh ấy đã muốn khóc.
Nhưng, anh ấy đã là ma.
Những gì trước đó Dương Vinh muốn hỏi, đến giờ phút này, anh ấy bỗng nhận ra, không cần thiết nữa rồi.
Vừa nhìn thấy bọn họ, Dương Vinh lập tức nhận ra, mình đã hiểu lầm Tiểu đoàn 101. Có thể họ đang che giấu điều gì đó, nhưng họ không phải là quân dối trá, không phải cố tình thất hứa, cũng không xóa bỏ sự đóng góp của mình chỉ vì mình chỉ là một con hát.
Chỉ là… chỉ là họ không kịp rời đi, tất cả bọn họ đều đã c.h.ế.t trong trận chiến đó. Không ai trong Tiểu đoàn 101 nhìn thấy ánh sáng, không ai có con cháu khách khứa chật nhà, đến cả trận chiến cuối cùng của bọn họ cũng không để lại dấu vết.
Tất cả những bóng ma lơ lửng trên bầu trời dường như bị dừng lại ở một thế giới khác, không một ai có phản ứng với âm thanh bên dưới, mà thay vào đó là chuẩn bị tinh thần tiếp tục tiến lên tiêu diệt quân xâm lược.
Một ngày, một tháng, một năm… Chiến trường cổ xưa năm này qua năm khác g.i.ế.c chóc vô tận, diện tích nơi này không lớn, nhưng cũng có xu hướng phát triển theo hướng chiến trường cổ đại.
Âm binh đi qua đã khiến sơn cốc từng chuyển, nhiều năm sau đó biến thành truyền thuyết kinh dị. Những người lính đã c.h.ế.t ở đây lặp đi lặp lại trận chiến, không màng sống c.h.ế.t dùng chính mình để xây dựng tuyến phòng thủ cuối cùng đánh bại quân xâm lược, thậm chí còn khiến đám quỷ hồn đó sợ run người, hoàn toàn mất đi tinh thân chiến đấu.
Diệp Tuyền nhận ra trạng thái của bọn họ rất kỳ lạ, đất dưỡng thi khiến cho linh hồn hai bên tương đối ổn định, dường như bọn họ từng bị kích thích tập hợp lại một lượng lớn âm khí, trên người có rất nhiều sát khí, sức mạnh vượt xa những linh hồn bình thường, nhưng lại không hoàn toàn biến thành một con lệ quỷ mất ý thức.
Bọn họ dường như đã bị cắt ra khỏi thời gian và không gian, hầu như không có phản ứng gì với thế giới bên ngoài.
Trong mắt họ chỉ còn lại cuộc chiến còn dang dở.
Diệp Tuyền nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhìn xuống dòng sông nhỏ dưới đáy sơn cốc. Bùn cát đã che lấp mọi dấu vết, hoàn toàn không thể nhận ra từng có hàng trăm người đã bị chôn vùi ở nơi này.
“Núi rừng khắp nơi khắp chốn đều là xương cốt, các tiên bối đã chiến đấu gần trăm năm, nên nghỉ ngơi thôi.”
Diệp Tuyền vừa nói vừa giơ tay lên, ánh sáng vàng dọc theo sương mù trong sơn cốc đi vào bên trong rồi bốc cháy, bầu trời u ám bỗng chốc sáng rực lên. Chỉ huy Hồng chợt chú ý tới ánh sáng bên dưới, cúi đầu nhìn xuống, đột nhiên nhìn thấy Dương Vinh đang bay lơ lửng ở đằng trước.
Ông ấy sửng sốt: “Dương Vinh? Làm sao cậu lại…”
Giọng nói lặp đi lặp lại, ký ức vốn mơ hồ lại trở nên cực kỳ rõ ràng, như thể chuyện vào núi gặp Dương Vinh mới chỉ hôm qua đây thôi, căn bản không cần nhớ lại.
Nhưng doanh trưởng Hồng chưa kịp nói xong thì đã nghẹn ngào. “Khó trách đám khốn nạn này đuổi theo muộn để chúng ta có cơ hội mai phục. Hóa ra…” Doanh trưởng Hồng chợt nhận ra điều gì đó, lẩm bẩm trong miệng. Sau khi rời khỏi trạng thái bị nhốt tại chỗ không ngừng lặp đi lặp lại một sự kiện, ký ức những năm này của ông ấy cũng dần dần khôi phục. Ông thở dài áy náy: “Là chúng tôi liên lụy cậu.”
Vị trí của ngôi làng không dễ tìm, Dương Vinh cũng không cần thiết phải dùng nó làm mồi nhử. Đã bàn bạc trước là Dương Vinh chỉ cần dẫn đường, không phải quay lại con đường biết rõ sẽ dẫn đến cái c.h.ế.t này làm gì. Doanh trưởng Hồng biết Dương Vinh gan không lớn, ông ấy cũng vẫn luôn biết ơn sự giúp đỡ của dân làng.
Cuộc phục kích bị phá vỡ, trước khi c.h.ế.t cùng với kẻ thù ở rìa vách đá, doanh trưởng Hồng còn nghĩ rằng, chắc là Dương Vinh sẽ sống tốt, sau đó tìm cơ hội trùng kiến lại nhà họ Dương.
Đáng tiếc, việc ông ấy muốn thỉnh công cho Dương Vinh chỉ sợ chỉ có thể thành hiện thực khi quân đội đến tìm thấy t.h.i t.h.ể của bọn họ. Đến cả bản thảo ông ấy cũng đã viết xong rồi, cất ở trong túi, nếu may mắn thì còn có thể đăng lên báo vinh danh Dương Vinh và nhà họ Dương.
Nhưng doanh trưởng Hồng cũng không hề hối hận khi chiến đấu. Trận chiến ở tiền tuyến gian khổ, Tiểu đoàn 101 được điều động đặc biệt để đánh chặn quân xâm lược xâm nhập, nhưng bọn họ cũng không có khả năng biệt nào.
Khi nhận lệnh xuất quân, mọi người trong Tiểu đoàn 101 đều biết, đây là con đường định sẵn sẽ tử vong.
Nhìn mà xem, Tiểu đoàn 101 toàn là thương bệnh binh, trang bị cũng cực kỳ nghèo nàn. Bọn họ lấy gì để chống lại kẻ thù đây?
Cuộc chiến sinh tử, liều mạng vậy. Đây là nhiệm vụ của họ và quả thực họ đã làm được.
Ánh mắt Dương Vinh chua chát, nhưng lại nở nụ cười, tiếng cười sảng khoái của cậu thanh niên khí phách ngày hôm qua.
Dương Vinh lớn tiếng trả lời: “Từ xưa đến nay, anh hùng chí khí, há có thể tham sống sợ chết!”
Dương Vinh đã chết, Tiểu đoàn 101 cũng vậy, nhưng bọn họ đều cho rằng đối phương sống tốt. Cách nhau một ngôi làng nhỏ gần trăm năm trời, người bị nhốt đằng trước người bị nhốt đằng sau, nhưng lại không hề phát hiện ra nhau. Các binh sĩ trẻ của Tiểu đoàn 101 cũng mỉm cười: “Dương Vinh, cậu là anh hùng số một thế giới!”
Chỉ huy Hồng dẫn đội xuống, nhìn đám người Diệp Tuyền: “… Các người là người nước Hạ phải không?”
Ông ấy nhớ tới thanh âm vừa rồi, thấy Diệp Tuyền đang nói tiếng nước Hạ, nhưng ông ấy vẫn có chút không xác định.
Cho dù là con người hay ma mới, nhóm người tới đây thoạt nhìn đều rất trẻ, trắng trẻo, ăn mặc chỉnh tê, tốt đến mức bọn họ không thể tin được. Tuy rằng đã là quỷ, miệng cũng không có cảm giác khô, nhưng doanh trưởng Hồng vẫn lo lắng l.i.ế.m môi, trịnh trọng hỏi: “Chúng ta… thắng rồi?” Sau khi thực sự thức tỉnh khỏi vòng lặp máy móc trước khi chết, câu hỏi đầu tiên họ đặt ra không phải là vê bản thân họ, cũng không phải về người thân và bạn bè của họ.
Du Tố Tố ôm lấy An An đang tò mò, đứng cách đó không xa, che miệng lại mới không phát ra tiếng khóc.
Ô ô ô, nước mắt của cô ấy không đáng tiền!
Diệp Tuyền tiến lên một bước, trịnh trọng gật đầu: “Chúng ta đã thắng. Năm nay là năm thứ 80 kể từ khi quân xâm lược tuyên bố đầu hàng, cũng là năm thứ 76 kể từ khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Đại Hạ. Các tiền bối, chiến tranh đã kết thúc, mọi người có thể vê nhà nhìn lại sông núi hùng vĩ mà mình đã gìn giữ rồi.”
“Tám mươi năm… đã tám mươi năm rồi! Thật tuyệt vời.” Doanh trưởng Hồng run run cánh môi, muốn hỏi cái gì đó rồi lại nhịn xuống.
Thay vào đó, ông ấy dẫn cả đội lùi lại mấy bước: “Người và ma khác lối khác đường, chúng tôi ở đây có gây hại gì cho các cô không? Không cần xem, không cần xem đâu, chúng tôi biết mọi chuyện đều ổn là an tâm đi đầu thai rồi.” Những người lính phía sau doanh trưởng Hồng liên tục gật đầu: “Vâng, vâng!” Đôi mắt đen láy của những người lính trong đội gân như sáng lên, rõ ràng họ rất muốn nhìn ngắm thế giới hiện tại, nhưng ý thức trách nhiệm chất phác và giản dị khiến họ chịu đựng, không hỏi han hay nhìn ngắm nhiều.
Giống như khi một đứa trẻ bị bắt đi, người quan tâm đến đứa trẻ nhất luôn là người ra đi trước, họ không sẵn sàng làm tổn thương người khác vì ham muốn của bản thân.
Nhiều năm máy móc lặp lại một việc, sau khi nhớ lại đầu óc có chút mơ hồ, doanh trưởng Hồng đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, trong thôn này không có người tốt, mấy ngày trước có một cô bé chạy ra ngoài! Lúc đó chúng tôi mê mê màng màng, không thể phân biệt được đâu là hiện thực đâu là quá khứ, tôi còn tưởng cô ấy đi nhầm vào chiến trường nên chỉ đường cho cô ấy trốn vào trong núi…”
Doanh trưởng Hồng nhìn Dương Vinh: “Là hang động lúc trước cậu chỉ cho chúng tôi, chỗ đó rất tốt, bao năm qua vẫn bảo vệ được một cô bé.” Dương Vinh mỉm cười, có chút đắc ý nói: “Đúng vậy, thợ săn cũng không tìm ra chỗ ẩn náu như vậy đâu! Không biết cây dâu ở cửa động thế nào rồi, trước đây quả của nó rất ngọt.”
Trước đó nếu không phải là quân xâm lược trực tiếp lục soát ngọn núi, thì bọn họ cũng không cần phải ra khỏi hang. Lại giúp được thêm một người sống sót, nghe được lời khẳng định của cả đội, sự lo lắng thấp thỏm của Dương Vinh đã hoàn toàn biến mất.