“Các đại sư giả trong làng đã bị bắt, những người bị bán tới nơi này cũng đã được cứu, mọi người yên tâm” So với Tiểu đoàn 101 liên tục chiến đấu, Dương Vinh hiểu rõ sự thay đổi của thế giới bên ngoài hơn bọn họ nhiều. Tuy rằng anh ấy cũng bị mắc kẹt trong thôn, cũng từng nghi ngờ liệu các tu sĩ có phải là cùng một bọn với đám đại sư giả kia không, nhưng khi nhìn thấy Vân Đóa tín nhiệm đi cùng Diệp Tuyền tới nơi này, Dương Vinh gần như đã tin rồi. Dương Vinh nhìn Diệp Tuyền: “Tôi đưa các cô đi tìm người.” “Tô Tố, cô tới đó đi.” Diệp Tuyền gọi Lục Thiếu Chương quay lại: “Em nhớ mấy ngày trước có vẽ mấy lá bùa Chúc Do Thuật, cho cô ấy một ít mang theo đi.”
Tính từ ngày tà tu bị phát hiện ở Hoa Thần Sơn, người phụ nữ trốn khỏi thôn đã ở trong núi được mấy ngày. Cộng với khả năng bị ngược đãi, đói khát trước đó và ảnh hưởng từ âm sát của âm binh, có lẽ cô ấy đã rất yếu rồi. Chúc do thuật của Lục Thiếu Chương có thể trực tiếp chữa trị, cứu người trước đã. Nhưng nghĩ đến cảm giác sợ hãi đàn ông sau khi bị bắt cóc của cô ấy, Du Tố Tố tới đó sẽ thích hợp hơn.
Người hại người, quỷ cứu người, trong núi sâu này, quỷ còn đáng tin cậy hơn. Hmm… Linh thể bị quỷ hồn chuyển hóa cũng chẳng khác vậy là bao. Khi An An nghe thấy phải đi tìm người, cô bé liền ôm chặt lấy cổ Diệp Tuyền. Diệp Tuyền xua tay, cũng không ngăn cản cô bé, chỉ thu hồi một phần kim quang khiến An An xuất hiện lại: “Đi đi, trời sắp sáng rồi, vê sớm một chút.” “Aw- Hẹn gặp lại-” An An vui vẻ vây tay chào tạm biệt.
Du Tố Tố nhìn chằm chằm vào mấy lá bùa Lục Thiếu Chương đưa cho, đôi mắt mở to “… Chúng có khác nhau à?”
Lục Thiếu Chương lại giải thích lại loại bùa nào sẽ được dùng trong trường hợp nào, Du Tố Tố gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Nếu không có vấn đề gì lớn thì dùng lá bùa thứ nhất để loại bỏ âm khí, mệt mỏi đói khát dùng lá bùa thứ hai, cơ thể đau nhức dùng lá bùa thứ ba, còn nếu gãy xương thì dùng lá bùa thứ tư!” “… Ừ”” Lục Thiếu Chương cuối cùng đành phải tán thành với cách học thuộc lòng này.
Du Tố Tố thở phào nhẹ nhõm: “Không ngờ sau khi c.h.ế.t tôi lại có thể trở thành một đại sư! 208 vạn có 123 lời thoại, từ nay trở đi tôi sẽ thi triển pháp thuật 1234 lần! Ai dám nói tôi không phải là đại sư chứi”
Nhóc An An ưu ái gật đầu, duỗi bàn tay ngắn ngủi ra, cũng muốn cầm lá bùa lên xem. Du Tố Tố vèo một cái giật lá bùa đi: “Em đừng động vào, bên trong lá bùa này là để trừ tà đấy! Với lại em làm nó lộn xôn là chị lại không nhớ nổi đâu… Khụ Khụ, mấy lá bùa này thật sự rất giống nhau!”
Diệp Tuyền bật cười nhìn cô ấy đi theo Dương Vinh, sau đó lại quay đầu lại nhìn Lục Thiếu Chương vừa mới trở về.
Lục Thiếu Chương kiểm tra trận pháp phong thủy ở con sông gần đó, cẩn thận quan sát trạng thái của quỷ hồn, sau khi trở về, cau mày gật đầu với Diệp Tuyền. Diệp Tuyền đã hiểu.
Cô để Lục Thiếu Chương từng tiếp xúc với ác niệm và nhạy cảm với những thứ này đi kiểm tra, xem có dấu vết bị ác niệm ăn mòn hay không. Câu trả lời là có.
Ban đầu, ngôi làng bị tà tu chiếm giữ, cho dù là quỷ hồn trong đền thờ hay quỷ hồn trong sơn cốc thì đều bị lợi dụng.
Sơn cốc là nơi nuôi xác tự nhiên, nơi này còn có rất nhiêu hồn ma của các chiến sĩ mơ mơ màng màng không ngừng chiến đấu, thậm chí đám tà tu cũng từng lên kế hoạch dùng tà niệm và sát khí để xâm chiếm bọn họ. Có lẽ là hy vọng có thể phát triển bọn họ thành một đội quân tinh nhuệ ngang tầm với quỷ vương. Đến cả long hồn cũng không thể thoát khỏi sự ăn mòn của tà niệm, sát khí và tà niệm cùng nhau giày vò, vậy mà những linh hồn bình thường ấy vẫn kiên trì tôn tại hàng thập niên.
Đám tà tu đã đánh giá quá cao sát khí và tà niệm, đồng thời cũng đánh giá quá thấp ý chí quyết tâm của các chiến sĩ. Bọn họ chỉ vừa tỉnh lại sau vòng lặp mơ màng, mở mắt ra nhìn thấy những người còn sống, điều họ nghĩ đến không phải là g.i.ế.c chóc và đổ m.á.u mà là bảo vệ tổ quốc, bảo vệ hy vọng còn sống sót.
Ly thế gần trăm năm, một lần nữa họ lại bảo vệ người dân Hạ Quốc khỏi nguy hiểm.
“Không sao, tôi có thể giúp mọi người khắc chế âm khí.” Diệp Tuyền vừa dứt lời, ánh sáng vàng đã lan ra xung quanh.
Những người bay từ trên trời xuống lần lượt có hình bóng, trông không khác mấy so với người sống. Chỉ có bộ quần áo tồi tàn và vũ khí trên người họ mới cho thấy họ không phải là con người của niên đại này.
Mấy người Doanh trưởng Hồng lắp bắp kinh hãi.
Có mấy người vội vàng chạy từ hướng thôn xóm tới, nghe thấy doanh trưởng Hồng nói, từ xa đã kêu lên: “Các tiền bối ở lại đi!”
Yến Lạc đi cùng Lộ Băng tới, đến khi nhìn thấy rõ ràng những bóng người đáp xuống sơn cốc, ông ấy chỉ cảm thấy thuyết vô thần trong lòng râm rầm tan vỡ. Nơi này không có dây thừng hay cột trụ trong suốt, những người này quả thực là đáp xuống đất từ từ hiện hình… Thực sự có quỷ!
Nhưng đây không phải là lúc để lo lắng thế giới quan sụp đổ, khi Yến Lạc nhìn thấy Diệp Tuyền và Lục Thiếu Chương đứng trước sơn cốc, ông ấy chợt nhớ đến quỷ bói mình tính cách đây không lâu.
Yến Lạc nửa tin nửa ngờ đi bói toán, đặc biệt là khi vị trí cuối cùng tính ra lại nằm trong khu vực ông ấy đã từng tìm kiếm nhiều lần, nơi gân như không có chút hy vọng nào. Nhưng sau khi nghe lời bói toán, Yến Lạc vẫn quyết định tới nơi này tìm lại lần nữa.
Chỉ có điều tìm mãi mà vẫn không thu hoạch được gì, thiếu chút nữa ông ấy đã nghi ngờ mình lại gặp phải lừa đảo rồi.
Bây giờ, quỷ hồn thực sự xuất hiện.
Yến Lạc đứng nghiêm, chào Tiểu đoàn 101 theo kiểu quân đội, khàn khàn nói: “Các tiền bối, tôi là Yến Lạc, quân nhân đã nghỉ hưu của nước Hạ, và hiện đang là cố vấn cho Dự án Trở về Nhà của các Cựu chiến binh. Cảm ơn các vị đã đấu tranh và bảo vệ chúng tôi bao nhiêu năm qua, mọi người vất vả rồi! Hiện giờ trời yên biển lặng, chúng tôi, tôi tới đón các vị về nhà.”
Tiểu đoàn 101 kinh ngạc nhìn ông ấy: “Ông chính là quân nhân của nước Hạ hiện tại? Nhìn thân thể này, rất chắc chắn!”
Tiểu binh trong doanh trại gãi đầu khó xử: “Chúng ta đã làm gì? Cảm ơn cái gì chứ…”
Doanh trưởng Hồng vỗ vào trán cậu ta, quay người cười nói: “Không vất vả không vất vả, chúng tôi chỉ làm việc mà người nước Hạ nên làm mà thôi.” Ngày nhập ngũ, họ đã hứa với lá cờ quân đội.
– Bảo vệ quê hương và đất nước là sứ mệnh của bọn họ. Ông ấy đã thực sự làm, cho đến khi c.h.ế.t cũng vẫn ngăn chặn được bóng ma của kẻ xâm lược. Không c.h.ế.t không ngừng.
Phía chân trời có chút ánh sáng yếu ớt, ánh trăng đặc biệt dịu dàng chiếu xuống bầu trời xanh, chiếu sáng khuôn mặt của các chiến sĩ Tiểu đoàn 101. Thực ra, doanh trưởng Hồng cũng không phải là người thô lỗ, khi cười lên trông rất giống một học giả hoặc chính ủy trong quân đội. Ông ấy nhìn từng người lính phía sau, xoay gót chân nói: “Chú ý!”
“Cúi chào!” Doanh trưởng Hồng giơ tay lên, các chiến sĩ của Tiểu đoàn 101 đứng thẳng tắp, chào lại những hậu duệ của nước Hạ ở phía đối diện: “Các bạn xây dựng đất nước, cũng rất vất vả!”
Mấy năm nay Yến Lạc trèo đèo lội suối tìm người, lúc suýt c.h.ế.t trên đường cũng không rơi một giọt nước mắt. Nhưng giữa tiếng cười, người đàn ông trung niên lại bật khóc như một tên ngốc nặng 200 cân.
Lộ Băng nén lại đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nức nở: “Các tiền bối, để tôi ghi lại tên của mọi người, tìm lại người nhà rồi đưa mọi người về nhà.” Doanh trưởng Hồng xếp hàng đầu tiên, ông ấy mỉm cười, trong mắt hiện lên chút hoài niệm: “Tôi tên Yến Hải, hải trong trời yên biển lặng. Tôi đã dùng rất nhiều tên rồi, Hồng Anh, Nhan Yến… Trong nhà có cha già và em gái.” Mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy, lúc nói ra tên mình ông ấy vẫn có chút rụt rè.
Yến Lạc cẩn thận đánh giá khuôn mặt của doanh trưởng Hồng, suýt chút nữa bật khóc.
Chỉ vừa nhìn thôi ông ấy đã biết mình đã tìm được người mà bà nội muốn tìm rồi.
Yến Lạc vừa khó chịu vừa tức giận.
Mấy năm nay tìm kiếm quân nhân mất tích, ông ấy đã đi tới mọi nơi có khả năng, và ở đây cũng vậy. Năm đó quân xâm lược không thể xâm nhập tỉnh từ chính diện nên phải đi đường vòng vê An Nam hòng nhập cảnh cắn xé, rất nhiều cựu chiến binh đã c.h.ế.t ở mặt trận này.
Ngôi làng nhỏ thực ra cách khá xa so với địa điểm được ghi lại trận đánh cuối cùng của Tiểu đoàn 101, nhưng theo lộ trình của quân xâm lược, nó luôn nằm ở tuyến đầu của trận chiến, là tiền tuyến mà bọn họ muốn đoạt lại từ tay quân xâm lược.
Bởi vì ngôi làng nhỏ khó tìm và không có nhiều dấu vết của chiến tranh nên Yến Lạc chỉ đến đây có một lần.
Tính cả lần bà và bố đi tìm thì là hai. Lúc tới đây thăm viếng, Yến Lạc từng hỏi các thôn dân ở nơi này, nhưng nhưng không ai đề cập đến việc ở đây có ma hay những âm thanh g.i.ế.c người rung chuyển đêm khuya.
Người dân trong làng biết những hồn ma này bị mắc kẹt ở đây nhưng khi họ hỏi thăm thì lại không nói gì, lừa dối họ.
Lúc tìm kiếm, bà nội Yến Lạc cũng từng gặp trường hợp tương tự như thế này.
Sự chào đón sau khi nhìn thấy mặt trời trở lại thậm chí không phải là một nghỉ lễ, có hơi đơn sơ nhưng trong trái tim họ lại thấy ấm áp.
Tiểu đoàn 101 lần lượt tiến lên nói ra tên của mình, họ đã tái diễn một trận chiến bao nhiêu năm nay, nghĩ đến người thân lại tựa như mới hôm qua vậy.