Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ

Chương 285



“Tôi là Lý Lãm Thắng, hehe, tên thật của tôi là Lý Thiết Trụ. Sau khi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ tôi đã đến gặp chỉ huy, tiểu đoàn trưởng có học thức nên đã đặt cho tôi một cái tên mới. Mẹ tôi đã mất, con trai được bố tôi nuôi nấng. Bây giờ… Ôi, bây giờ đã chín mươi rồi, sợ rằng đã biến thành quỷ rồi! Không biết tôi còn có đứa cháu nào không nữa.”

“Tôi là Ngưu Thiết, ở nhà tôi còn một người em trai…”

“Tôi là Vương Ngân Hoa, chị gái tôi còn….

“Tôi là Thạch Đầu, trong nhà không còn ai, cây táo nhà tôi đã ngọt rồi…” Họ nhớ người thân, nhớ quê hương.

Nhóm người tha hương trên chiến trường nơi đất khách không hối hận khi táng thân ở đây, nhưng nỗi nhớ nhung vẫn có thể kìm nén trong trận chiến đã biến thành một niêm khát vọng chân thành.

Về nhà-

Về nhài!!

Từ trước đến giờ người dân nước Hạ luôn mong lá rụng sẽ về cội.

Doanh trưởng Hồng, không, Yến Hải nhìn đồng đội lần lượt nói ra tên họ, mong chờ về quê hương, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt. Yến Hải nói ngắn gọn thông tin của mình, cũng chỉ ra vị trí hài cốt của họ.

Năm đó, kế hoạch nhử mồi của tiểu đoàn 101 thất bại, bọn họ mai phục ở cách núi và bắt đầu trận chiến ác liệt với kẻ địch. Một nhóm cựu chiến binh tàn tật của tiểu đoàn 101 không nhiều bằng quân địch, sau khi g.i.ế.c c.h.ế.t một nhóm ai cũng bị thương nặng. Họ biết rằng mình sẽ không thể sống sót nên sau khi dụ kẻ thù, cảm thấy rằng họ hoàn toàn không thể chống cự nữa nên đã ôm quân địch cùng nhau nhảy xuống sườn núi.

Mặc dù không ai có thể vào sơn cốc ở phía dưới, nhưng vách đá dựng đứng trên đỉnh sơn cốc lại có một kẽ nứt khổng lồ. Những tảng đá kỳ lạ, cành cây khô và những bức tường đổ, lúc đó núi, sông và thảm thực vật của nước Hạ đã trở thành vũ khí.

Tiểu đoàn 101 tuy bị tòi ruột nhưng quân địch ngã xuống lại càng thương tích đầy mình hơn. Một số rơi xuống đất chết, một số vẫn còn sống, thở hổn hển bị mắc kẹt trong khe nứt ở sơn cốc phía dưới, cố gắng trèo lên nhưng không thể đi lên hay đi xuống.

Tiếng cười của mọi người trong tiểu đoàn 101 vang vọng trong khe núi, đọng lại rất lâu.

Dòng suối trong vắt chảy bị m.á.u tế chảy ra từ sơn cốc nhuộm đỏ, dòng sông bị tắc rất lâu mới trong trở lại.

Vết thương thối rữa, t.h.i t.h.ể bị thú rừng ăn thịt, cuối cùng chỉ còn lại bộ xương, rơi xuống sơn cốc và bị nước cuốn trôi, trầm tích tích tụ và chôn vùi ở lối vào khe nứt sơn cốc, nơi nước chảy không quá nhanh.

Diệp Tuyền ngồi xổm xuống đẩy cát ra, đối với những người khác mà nói thì dùng tay không đào bùn rất khó, nhưng cô chỉ đào mấy cái đã lộ ra một khối xương trắng bên dưới.

Những người lính hy sinh trong trận chiến vẫn luôn ở đây.

Nghe náo nhiệt bên này, quân địch cũng thò đầu ra khỏi khe đá nơi chúng đang ẩn náu. Tiểu đoàn 101 còn đang vui vẻ nói chuyện gia đình, lập tức quay lại, lạnh lùng nhìn bọn họ. Lính địch giơ tay cứng ngắc lên trên đầu, cúi chào chín mươi độ một cách lịch sự: “Bạn, tôi, vê nhà, Arigatö gozaimasu (cảm ơn rất nhiều)!”

Tỷ lệ thương vong 30% đủ để khiến quân đội mất đi sức lực chiến đấu, tốt hơn 50% cũng đủ khiến người khác sợ hãi, tuy nhiên tiểu đoàn 101 và nhiều binh lính trong cuộc chiến trước khi nước Hạ được thành lập đã thực sự chiến đấu đến người cuối cùng..

Từng tấc sông núi, từng tấc m.á.u không phải là kỷ lục đáng tự hào, nhưng là nỗi đau đầy m.á.u và nước mắt.

Trong các trận chiến lặp đi lặp lại, tiểu đoàn 101 gần như không thể nhận thấy bất kỳ sự thay đổi nào, nhưng kẻ địch lại bị sự hung hãn không sợ c.h.ế.t g.i.ế.c đến sợ.

Từ lúc ban đầu xung phong liều chết, họ chỉ muốn chạy trốn, thậm chí còn học một vài tiếng nước Hạ để cố gắng câu thông -nhưng Tiểu đoàn 101 không bao giờ nghe.

Lộ Băng cau mày, cô ấy thực sự không muốn cho bọn họ vẻ mặt tốt, nhưng dù sao thì cô ấy cũng là người của chính phủ, ở đây không thể làm quá nhiều chuyện.

Lộ Băng mang vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía Vô Thường, người không biết dã xuất hiện bên cạnh từ khi nào: “Vô Thường đại nhân, nghe nói địa phủ có điều khoản tiếp dẫn quỷ hồn ngoại quốc?”

Bạch Vô Thường cười nói: “Đúng vậy, chúng tôi tới đây để dẫn độ những quỷ hồn này.” Hắc Vô Thường lắc lắc gậy câu hồn, lạnh mặt quát: “Đi thôi!”

Những bóng quỷ hồn lắc lư, một đám quân địch quỷ hồn lần lượt bay ra từ vách đá, trôi vê phía Hắc Bạch vô thường: “Chúng tôi vê nhà ư?”

Bọn họ không ngừng nói cảm ơn, nhưng Hắc Bạch vô thường không đáp lại, chỉ khóa bọn họ lại rồi ném về phía con đường dài tối tăm.

Hắc Bạch vô thường làm như đuổi dê mà xua đám quân địch quỷ hồn dọc theo con đường dài tối tăm, quân địch bị đẩy cho lảo đảo đến mức không theo kịp tốc độ, nhưng lại không dám nói một lời, sợ bị bị bỏ lại để tiếp tục đối mặt với nhóm quỷ điên không muốn sống kia.

Trong nháy mắt sắp biến mất, Hắc Bạch vô thường quay đầu nhìn về phía tiểu đoàn 101, đồng thời hơi khom người hành lễ.

Lộ Băng kinh ngạc nhìn đám quỷ đột nhiên bị bắt đi, không khỏi buột miệng nói: “?2?2 Các người cố ý đến đây để đón bọn họ sao? Chẳng lẽ địa phủ chúng ta còn phải hầu hạ bọn họ về ư?”

Cô ấy suýt chút nữa chửi người!

Diệp Tuyền đè cô ấy xuống: “Tiếp nhận quỷ hồn ngoại quốc cũng giống như làm thủ tục hải quan, dẫn độ… Cô có biết dẫn độ là dành cho ai không?”

Lộ Băng sửng sốt một lát, sau đó hai mắt đột nhiên sáng lên: “Ý cô là…” Dẫn độ? Dẫn độ chỉ dành cho tội phạm thôi!

Diệp Tuyền cười nhạt.

Tướng sĩ chinh chiến vì nước trên tay nợ m.á.u và sát nghiệt, nhưng chỉ cần không lạm sát và ngược đãi trong phạm vi bình thường thì sẽ không có cá nhân nào phải chịu đựng hoặc bị trừng phạt. Nhưng… đó chính là những anh hùng của Tổ quốc, là những người lính của Tổ quốc.

Mặc dù Diệp Tuyền chưa đọc kỹ luật pháp hiện hành ở địa phủ, nhưng khi cô luân hồi trở lại có đi ngang qua địa phủ, thấy có người mặc trang phục quân địch ở trong địa phủ đã lâu. Có thể nói địa phủ là một trong những nơi có quỷ thường xuyên lui tới.

Về phần những tên quỷ này anh hùng nước địch, tướng lĩnh của nước địch thì cần địa phủ nước địch như bọn họ khen thưởng chắc? Chuyện đó thì có liên quan gì đến việc nước Hạ bọn họ trừng phạt việc bọn họ g.i.ế.c người nước Hại

Lộ Băng đột nhiên hạ hỏa.

Nhóm chiến sĩ quỷ hồn xuất hiện trong ngôi làng nhỏ không ở lại sơn cốc mãi mà bị đưa về nơi ở tạm thời của cục giám sát. Yến Lạc và cục giám sát đồng thời gửi báo cáo về, hài cốt của các liệt sĩ đã c.h.ế.t trong chiến tranh được thấy ánh mặt trời, điều này ngay lập tức kinh động đến tầng cao của nước Hạ.

Vì có liên quan đến những quỷ hồn siêu tự nhiên nên sự sắp xếp này được chia làm hai phía, một là đón hài cốt về nhà an táng, hai là tháp tùng những cựu chiến binh sắp đầu thai chứng kiến đất nước tái sinh từ đống tro tàn.

Công việc khai quật trong sơn cốc đã bắt đầu, việc khẩn trương huy động nhân lực để hoàn thành dự án đưa cựu chiến binh vê nước ngay lập tức trở thành ưu tiên hàng đầu trước Tết. Không ai cảm thấy thời gian này làm thêm giờ là không thích hợp, những người đang chuẩn bị đón Tết đều biết lý do tại sao được điều tới làm thêm, họ càng có động lực đưa tổ tiên về quê ăn Tết.

“Bước sang năm mới rồi cũng phải mời những người đời trước vê nhà ăn tết chứ!”

Dự án được bật đèn xanh vẫn đang được khua chiêng gõ trống triển khai, tại sơn cốc phía sau ngôi làng nhỏ ở tỉnh Khuẩn, những tia nắng sớm của tháng 12 âm lịch vừa mới chiếu xuống cả vùng.

Nhưng quỷ hồn vây quang sơn cốc cho dù đang làm gì cũng đều ngẩng đầu lên, nhìn ánh sáng mặt trời rực rỡ.

Yến Hải có hơi hoảng hốt: “Trời… rốt cục đã sáng rồi.”

Trong trận chiến cuối cùng, kế hoạch mồi nhử bắt đầu vào buổi chiều, sau đó truy đuổi đến rìa vách đá đã là rạng sáng rồi. Họ lao vê phía trước một cách liều lĩnh, hết lần này đến lần khác, nhưng đêm đen không bao giờ trôi qua.

Chịu đựng bóng tối trước bình minh là khó khăn nhất, mỗi lân họ thức dậy để tấn công đều là vào sáng sớm.

Tuy nhiên, họ đã là quỷ rồi, không bao giờ nhìn thấy ánh sáng được nữa.

Ánh nắng chiếu xuyên qua bóng dáng hơi mờ của họ, giống như vì họ mà phủ thêm một tấm màn bằng vàng.

Giống như cuối cùng cũng bước tới ánh nắng mặt trời, còn Du Tố Tố và nạn nhân của vụ buôn người cũng được đưa ra khỏi sơn cốc. Ngay khi ra ngoài, cô ấy nhanh chóng được chuyển đến bệnh viện địa phương để điều trị.

Trong sơn cốc, các quỷ hồn nhìn mặt đất đã đào, chỉ chỏ để những thanh niên đang nhặt xương chú ý chút, không thể lấy nhầm.

“Ở chung với các anh em cũng được, nhưng đừng trộn lẫn với đám người Nhật đó, ác độc lắm.”

Các chiến sĩ của tiểu đoàn 101 đang bàn bạc xem nên cùng nhau ở lại tỉnh Khuẩn hay về quê hương của mình. Chi đội ngũ này được thành lập ở phía Tây Nam nhưng lại không thường tác chiến ở Tây Nam, binh lính thường đến từ các tỉnh lân cận.

“Tôi muốn quay về nhìn xem chút… Nhưng chúng tôi không quen với quỷ hồn bên kia, cho nên ở đây sẽ có bạn đồng hành.”

Những người lính đã hy sinh mạng sống cho tổ quốc có quyền lựa chọn về nước hay an nghỉ tại nơi mình đã hy sinh để ngắm nhìn một thế giới hòa bình mãi mãi. Mặc dù hơi lạ khi các quỷ hồn quyết định chọn nghĩa trang của riêng mình, nhưng rốt cuộc thì họ có thể về nhà rồi.

Chiến sĩ đang lẩm bẩm nhanh chóng bị đồng đội của mình cắt ngang: “Anh sao thế? Chúng ta là bạn đồng hành, ở lại lâu như vậy đã đủ rồi, chúng ta đều sẽ đi đầu thai!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.