“Thật sao? Vậy hãy gửi tro cốt của tôi về, chúng tôi sẽ đi đầu thai với nhau!” “Còn có Dương Vinhl”
Dương Vinh bay ở bên cạnh, bị đám lính ồn ào kéo đi, vội xin lỗi.
Nhóm binh sĩ hy sinh trong trận chiến được ghi là liệt sĩ trong tài liệu, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy người nhân viên ngoài biên chế của tiểu đoàn 101 này như anh ấy không có bệnh tật gì.
Dương Vinh nhìn tấm bia mộ được chọn cho mình, dụi dụi mắt, nhưng vẫn cố chấp nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên đó.
Bia mộ của mỗi người đều có kinh nghiệm chiến đấu và thông tin nhập ngũ. Của Dương Vinh thì hơi ít một chút.
Dương Vinh nhìn vào sự cống hiến của tầng lớp nhà họ Dương đã viết trước đó, chứng kiến những nỗ lực của họ, chứng kiến cuộc chiến vào ra sinh tử của mình để đánh chặn quân xâm lược. Một tấm bia mộ nhỏ và vài dòng chữ tượng trưng cho cuộc đời của tất cả anh chị em họ khi còn sống.
Đây là bia mộ của anh ấy, cũng là bia mộ cuối cùng của Dương gia.
Họ đều là những anh hùng.ebookshop.vn – ebook truyện dịch giá rẻ
Tro cốt và di vật của các anh chị đã bị đốt sạch rồi. Trước đây Dương Vinh chỉ có thể thu thập những dấu vết cuối cùng, thậm chí còn không thể lập bia mộ cho họ. Bây giờ, như vậy là đủ rồi.
Linh hồn của các anh chị đã trở về địa phủ có lẽ đã đầu thai rồi, nhưng cũng nên có chút kỷ niệm, lưu lại chút dấu vết.
Một giọng nói từ bên cạnh truyền đến, cắt đứt sự kinh ngạc của Dương Vinh: “Ngài Dương, cục văn hóa tỉnh Khuẩn và hiệp hội Côn Khúc đến gặp ngài để bàn về việc lớp họ Dương tham gia nhà hát tưởng niệm và đoàn kịch biểu diễn.”
Cuộc thảo luận sôi nổi giữa các chiến sĩ tiểu đoàn 101 im bặt, Dương Vinh vô thức nhìn bọn họ, Yến Hải và đồng đội mỉm cười vẫy tay với anh ấy: “Không phải cậu vẫn luôn muốn giữ nhà họ Dương lại sao? Những năm này trở thành quỷ, chắc hẳn cậu đã luyện tập rất nhiều đúng không? Mau đi đi, sau khi các cậu trò chuyện xong, lát nữa chúng ta sẽ bắt xe buýt đến thủ phủ của tỉnh Khuẩn, đừng chậm trễ!”
“… Được rồi!” Dương Vinh chậm rãi mỉm cười.
Mặc dù kinh kịch đươc truyền bá rộng rãi và nổi tiếng hơn nhưng từ trước đến giờ Côn Khúc vẫn luôn là một thành phần chính của hí khúc, không thể bỏ qua được. Giống như đánh giá của mà Diệp Tuyền đọc, những nỗ lực của nhà họ Dương trong chiến tranh và kung fu của họ vẫn chưa được truyền lại cho đến ngày nay, thời nay rất nhiều nghệ thuật gia không khỏi tiếc nuối.
Các nghệ thuật gia năm xưa đều đã xuống địa phủ không thể tìm thấy, nhưng hiện tại Dương Vinh đang ở trần gian!
Dương Vinh muốn thực hiện tâm nguyện cuối cùng của mình, theo lời của cục văn hóa và các chuyên gia nghệ thuật, đây là để giải cứu tinh thân văn hóa gần như đã mất hoàn toàn, hai bên ăn nhịp với nhau.
Kỹ năng diễn kịch được tích lũy theo thời gian, Dương Vinh bị mắc kẹt trong một ngôi làng nhỏ trong nhiều năm đã từ từ rèn luyện bản lĩnh của mình, khi gặp những người đã có đủ kỹ năng, không nói đến vinh quang, nhưng đạt được thành công từ 60 đến 70% thì vẫn có thể.
Một khúc “Trường sườn dốc” lại được hát. Dương Vinh đã không bỏ lỡ cơ hội lên xe buýt tham quan thành phố cùng mọi người trong Tiểu đoàn 101.
Biết xe buýt toàn quỷ, cục giám sát không chút do dự đảm nhận nhiệm vụ lái xe, lái ra mười chiếc xe buýt từ ngôi làng cực kỳ xa xôi, xếp thành một hàng dài hướng về thành phố.
Những quỷ hồn tò mò nhìn khắp nơi kể từ lúc lên xe, ngay cả khi họ đã nhìn thấy trên internet rằng cuộc sống đang trở nên tốt đẹp hơn, cũng bị rung động trước công nghệ hiện tại khi ở trạm tạm thời của cục giám sát, nhưng lên xe rồi vẫn sờ chỗ này xem chỗ kia một chút.
“Ghế này mềm quá, giống như mười mấy lớp chăn bông mới cắt vậy!” Xe chậm rãi khởi động, nhóm quỷ hồn đột nhiên ngừng nói.
Họ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng vui mừng và thoải mái nhìn những người qua lại vui vẻ.
“Chúng ta còn có nhà cao, xe chạy nhanh như vậy rồi! Lúc tôi đi học, có người nói nước Hạ* hoàn toàn không xây nổi. Nhìn xem, mới có mấy năm mà thôi!” Yến Hải cảm khái thở dài.
* Hạ là một quốc gia thời Ngũ Hồ Thập lục quốc trong lịch sử Trung Quốc do Hách Liên Bột Bột, thủ lĩnh bộ lạc Thiết Phất của người Hung Nô, chiếm vùng bắc Thiểm Tây của Hậu Tần để thành lập năm 407.
“Ai cũng trắng mập, thật tốt quá.”
“Nhà cao tầng như vậy cũng có người phơi chăn bông kìa, chiếc chăn bông hoa lớn đó đẹp quá, tôi cũng muốn mua một cái cho vợ tôi!”
“Sang năm mới rồi, chợ bán thức ăn nhiều người như vậy, nhìn túi lớn túi nhỏ kìa hahahal”
Các chiến sĩ tiểu đoàn 101 nhìn người đi đường rồi bàn luận với nhau, nụ cười thoải mái, chân thành lan tỏa khắp mọi người. Dù chỉ từ từ lái xe qua, không đến gần người đi đường nhưng nhìn từ xa như vậy họ cũng hài lòng.
Xe buýt chạy chậm qua thành phố và đến ga xe lửa. Là một tỉnh du lịch lớn, tỉnh Khuẩn có các tuyến tàu kéo dài vê mọi hướng và hơn 10 sân bay.
Xe buýt lái vào ga xe lửa, từ xa nhìn đám người đông đúc trong dịp lễ hội mùa xuân, Yến Hải không khỏi mỉm cười.
“Em gái tôi từng hỏi tôi xem xe lửa trông như thế nào, nói sẽ đi tàu đến chỗ tôi. Bây giờ có nhiều chuyến tàu như vậy, chắc chắn em ấy ngồi chán rồi. Nhóc Anh giờ chắc đã hơn trăm tuổi rồi, không biết còn ở đó không…”
Yến Hải cúi đầu thở dài.
Họ đã c.h.ế.t rồi, lúc tỉnh dậy thì đã gần một trăm năm trôi qua, hầu hết người thân và bạn bè của họ chắc chắn đã không còn nữa.
Một giọng nói già nua và khàn khàn vang lên từ phía sau: “Ngồi không chán, chỉ cần tìm được anh, thì dù là đi tàu, máy bay hay ca-nô… đều sẽ không chán.”
Yến Hải ý nhận ra điều gì đó, chậm rãi quay đầu lại.
Yến Anh không còn trong trẻo xinh đẹp như hồi còn trẻ, con ngươi xuyên thấu qua cặp kính đọc sách nhìn ông ấy, đôi mắt đầy nếp nhăn và trũng sâu của bà ấy đã rưng rưng nước mắt.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt Yến Hải, bà ấy bỗng òa khóc: “Anh ơi!” Yến Anh tóc trắng đứng ở góc ga xe lửa, nhìn chàng trai trẻ, chàng trai trẻ vẫn là dáng vẻ như trong trí nhớ khi rời nhà, nhưng người ấy đã trưởng thành, cao hơn và gầy hơn, cả người tràn đầy phong độ dịu dàng của người tri thức, khi nhìn vê phía bà ấy vẫn bình thản và bao dung như ngày nào.
“Nhóc Tiểu Anh.”
Yến Anh dường như đã du hành xuyên thời gian trong tích tắc, như thể bà ấy đã thực sự ngồi xe lửa tìm thấy anh trai. Bà ấy há miệng, nhất thời phát ra được tiếng nào, nhưng lại không ngăn được nước mắt không ngừng rơi.
Yến Hải mặc quân phục cách mạng, tuy không lộ ra tử tướng, dù mặc lên người là dáng vẻ đẹp nhất vẫn có chút cũ kỹ.
Yến Anh mặc quân phục của quân đội sau cách mạng, mang theo các huân chương của riêng mình, tất cả đều sáng bóng, là dáng vẻ đẹp nhất. Mái tóc bạc trắng được chải gọn gàng, chẳng qua do tuổi già bệnh tật liên miên khiến thiếu nữ anh hùng một thời không thể đứng thẳng.
Ánh mắt của họ du hành xuyên thời gian, giống như một di sản thầm lặng.
Người lớn tuổi đã vĩnh viễn dừng lại trong thời gian, người còn trẻ đã tiếp nối những lời dạy và mong đợi của người lớn, sống cả đời cho đến khi về già, nhìn thấy tương lai mà anh trai mình từng mơ ước.
Hồn phách hư vô đưa tay sờ sờ gò má của bà ấy, Yến Hải cười trêu chọc bà ấy: “Nhìn em kìa, khóc như mèo hoa nhỏ vậy. Trên vai mang ngôi sao đang dẫn dắt đội rồi, sao vẫn thích khóc như vậy?”
“Em… em vui lắm.” Yến Anh nghẹn ngào giơ tay lau nước mắt, nhưng thân thể già nua lại run rẩy đến mức không thể chạm vào.
Yến Anh ban đầu chỉ là một con dâu nuôi từ bé vô danh được mua về, Yến Hải cũng không chấp nhận mà thay vào đó nhận bà ấy làm em gái của mình, dạy bà ấy đọc, kể cho bà ấy nghe về thế giới bên ngoài, nói với bà ấy những hy vọng và ước mơ của mình.
Có rất nhiều điều bà ấy muốn nói, rất nhiều chuyện bà ấy muốn nói với anh trai mình, nhưng khi họ gặp nhau, bà ấy đột nhiên cảm thấy không cần thiết phải nói ra.
Yến Anh bước đến trước mặt ông ấy, đó là cách tốt nhất để kể câu chuyện của mình. Đủ can đảm để nói ra môt câu: “Anh ơi, em đã không phụ lời dạy của anh”. “Đúng, anh đã sai rồi, nhóc Tiểu Anh đã lớn rồi.
Yến Hải dịu dàng nhìn bà ấy: “Đồng chí Yến Anh, anh trai rất tự hào về em” Yến Anh mở đôi mắt đẫm lệ, cười toe toét: “Đồng chí Yến Hải, hoan nghênh về nhà.”
Yến Lạc và chú nhỏ đứng hai bên, một người đỡ bà nội một bên, vội vàng lau nước mắt cho bà ấy.
Chú nhỏ Yến và Yến Hải đứng đối diện nhau, lập tức có thể cảm nhận được sự giống nhau giữa họ. Yến Lạc có thể nhận ra Yến Hải vì bà nội nói rằng chú nhỏ rất giống Yến Hải, có lẽ đó chính là duyên phận.
Vốn dĩ sau khi Yến Lạc phát hiện ra dấu vết của tiểu đoàn 101, chỉ muốn nói với bà nội rằng sự chờ đợi đã có kết quả, không ngờ vừa gửi tin nhắn về, bà nội lại nhất quyết muốn bay tới gặp mặt.
Bà cụ đã già rồi, bọn họ vốn không muốn để bà ấy bôn ba, nhưng nhìn thấy nụ cười thoải mái của bà ấy, bọn họ đột nhiên cảm thấy như vậy cũng đáng giá.
Cuộc tìm kiếm kéo dài hàng trăm năm của Yến Anh cuối cùng cũng kết thúc thành công mỹ mãn.
Yến Anh dẫn cả gia đình đến và kể cho Yến Hải nghe những gì xảy ra sau này. Những quỷ hồn của tiểu đoàn 101 không hề cảm thấy phiền phức khi có thêm một gia đình người thân trên xe mà lại cảm thấy sôi nổi hơn, đến chào hỏi và trò chuyện như thể người nhà của mình đang ở đây.