Phối Hợp - Phong Tử Mao

Chương 1



1

“Sự kết hợp hoàn mỹ của phái thực lực và phái thần tượng, tác phẩm mới của Uông Lẫm sắp được lên sóng.”

Người quản lý hớn hở cầm tạp chí đưa đến bên cạnh chàng trai: “Nhìn xem, lần này bọn họ viết cũng khá đúng không?”

Đối phương cầm lên nhìn một lát rồi lại bình thản trả về, “Có khác gì với lần trước đâu, toàn là mấy lời nịnh hót thừa thãi.”

“Tổ tông nhỏ của tôi ơi, đừng kêu bọn họ sửa lại nữa, có thể cho nhau chút mặt mũi không?”

“Vậy thì đừng làm nữa, đỡ phải sửa tới sửa lui.”

“Tôi đụng gì tới cậu nữa…” Quản lý vừa định chửi tục thì phải nín lại rồi hỏi với khuôn mày đau khổ: “Vậy thì cậu đưa ra ý kiến đi, tôi kêu bọn họ sửa lại lần nữa, một lần cuối cùng, có được hay không?”

“Được.”

Chàng trai chính là diễn viên chính Uông Lẫm trên trang bìa tờ tạp chí, là cháu của đạo diễn nổi tiếng Uông Tri Viễn, con trai của nhà sản xuất phim nổi tiếng Uông Viêm, là nam diễn viên trẻ phái thực lực đang hot, trong mắt người hâm mộ là một người hoàn mỹ điển trai, lạnh lùng, lễ phép, tận tâm với nghề nghiệp.

Nhưng nói nhỏ thì cũng chẳng phải một người chủ dễ phục vụ.

“Tổ tông nhỏ à, ngày mai phim điện ảnh mới sắp bắt đầu quảng bá rồi, cậu chuẩn bị hết chưa?”

“Không phải nói mấy ông chuẩn bị bản thảo cho cái đó rồi hả, tôi biết,” Uông Lẫm vừa uống cà phê vừa trả lời, “Nhưng buổi ngày mai tôi không muốn đi.”

“…tại sao vậy?”

“Không muốn về Bắc Kinh, bụi mù nhiều lắm.”

“Fan ở kinh đô đều chờ cậu đó. Cậu không đi thì tôi biết ăn nói làm sao với mấy cổ?

“Chỗ này rất được, không khí trong lành, có lợi cho tôi bước vào trạng thái cho vai diễn mới,” Uông Lẫm bắt chéo chân nằm trên ghế bành, “Ông cứ nói với mấy cổ là ngày mai tôi có một bộ phim quan trọng, không thể làm rối tiết tấu quay phim.”

“Mẹ nó như vậy làm sao được chứ?!”

“Tôi đã xem dự báo thời tiết rồi, hai hôm nữa Bắc Kinh sẽ nổi gió, đến lúc đó lại về gặp buổi thứ hai cũng giống nhau mà, ông gọi điện thoại nói với mấy cổ đi,” giọng điệu của Uông Lẫm không cho thương lượng, “Tôi muốn bắt đầu đọc kịch bản, không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi.”

“Tổ tông nhỏ này bị cái tật gì thế, lần trước là bão cát, lần này là bụi mù, lần sau ai biết lại viện cớ gì nữa đây, trời ơi.” Quản lý Khương Lỗi đi ra khỏi cửa phòng, cầm điện thoại lên bắt đầu chuẩn bị lý do từ chối.

“Anh Lỗi đừng tức giận,” Trợ lý nhỏ Tiểu Ngải ở một bên chạy tới đưa nước ấm, “Thật ra cậu Lẫm cũng khá hào phóng đó, lần trước ăn Tết còn tặng anh một chiếc BMW.”

“Tôi làm lụng vất vả cả năm nay tất nhiên đáng được phần tiền thưởng đó rồi, hừ.”

Khương Lỗi miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo vừa muốn gọi điện thoại thì trợ lý nhỏ “a” lên một tiếng: “Anh nhìn kìa, Hạ Vũ đến rồi!”

Khương Lỗi vừa nhìn một cái thì vui vẻ ngay, “Đến là tốt, mau cho cậu ta vào tiếp tổ tông nhỏ của chúng ta.”

“Anh Lỗi anh xấu xa lắm luôn đó, rõ ràng biết cậu Lẫm thấy ảnh phiền mà.”

“Thì anh muốn để phiền chết tên đáng ghét kia mà,” Khương Lỗi nói xong lập tức đi tới đón tiếp: “Hạ Vũ, tối thế này còn không nghỉ ngơi à?

“Tôi đến tìm Tiểu Lẫm tập kịch bản, em ấy có tiện không?”

“Sao mà không tiện cho được, rất tiện luôn đó chứ.” Khương Lỗi thích xem cảnh tượng náo nhiệt nên không chê lớn chuyện.

Hạ Vũ có một khuôn mặt thanh tú sáng sủa, hai lúm đồng tiền ở khóe miệng nhìn cũng rất gần gũi, nhưng tổng thể gương mặt thiếu cảm giác mạnh mẽ, vừa nhìn thì biết không thể diễn vai chính.

Sự thật cũng chính xác là như thế, anh ra mắt cũng sắp tám năm rồi nhưng toàn diễn những vai phụ nhỏ nhoi, bây giờ anh đang thử diễn vai phản diện để mở ra con đường diễn xuất mới.

Hạ Vũ ở trong giới cũng khá được yêu mến, làm việc cũng rất nghiêm túc, còn có người trêu anh là người nhân hậu. Nhưng mà có thể là tính tình quá hiền lành không có điểm gì nổi bật, khi không diễn thì tính cách cũng không mạnh mẽ, do đó nên mặc dù diễn xuất cũng không tệ nhưng người yêu mến cũng không nhiều, hơn nữa còn không có tai tiếng gì nên càng không thể nổi lên.

Phải nói thứ duy nhất để anh giành được chú ý chỉ có thể là mối quan hệ với Uông Lẫm.

“Tiểu Lẫm, em đang xem kịch bản hả.”

Uông Lẫm vừa nhìn thấy mặt anh thì lập tức xụ mặt xuống, đứng dậy khỏi ghế bành, “Ông đến đây làm gì?”

“Anh đến tìm em để tập lời thoại,” Hạ Vũ nở nụ cười rồi ngồi xuống phía đối diện, “Em đọc đến đâu rồi?”

“Lại là ông mập chết tiệt kia để ông vào à?” Vẻ mặt Uông Lẫm càng xụ thêm.

“Anh Lỗi gần đây giảm cân cũng gầy bớt đi rồi, không thể kêu là ông mập nữa đâu.” Hạ Vũ vẫn cười tủm tỉm như cũ, giống như đã quen với thái độ của Uông Lẫm từ lâu.

“Tôi chưa coi đến đoạn diễn với đối thủ, để ngày mai rồi tập lời thoại đi.” Uông Lẫm đứng lên khỏi ghế bành rồi đi rót nước, ngay cả nhìn cũng lười phải nhìn đối phương.

“Nhưng bốn giờ đã phải dậy trang điểm, anh sợ em buồn ngủ,” Hạ Vũ lo lắng nói, “Hơn nữa hai ngày nay em mới ngủ được chưa tới bốn tiếng đồng hồ phải không? Ngày mai sợ là…”

“Sớm hay muộn đều phải tập thì tối nay hay sáng mai có khác gì nhau?” Uông Lẫm ngắt lời anh, “Tối nay tôi còn định xem sơ qua kịch bản một lần, ông không thể chọn lúc khác à?”

“Được rồi,” Hạ Vũ gãi đầu rồi đứng dậy, cười nói với ý xin lỗi: “Xin lỗi Tiểu Lẫm, anh quấy rầy em rồi, em nhớ nghỉ ngơi sớm, nếu có gì cần thì tìm anh lúc nào cũng được hết.”

“Tôi có thể cần gì thì tìm ông?” Uông Lẫm liếc xéo anh.

“Ừm? Tập kịch bản hay trò chuyện gì cũng được hết.”

“Trò chuyện?”

“Có thể trò chuyện về chuyện gia đình, ông nội cũng có nói hai anh em chúng ta nên giao lưu nhiều một chút.”

“Ai là anh em với ông?” Uông Lẫm cười nhạt một tiếng, “Cưỡng ép nhận em thì ông là nhất rồi đó Hạ Vũ.”

Hạ Vũ sờ mũi, không có tức giận với sự châm biếm của hắn, còn cười nói: “Ít nhất cũng có chút quan hệ mà.” Anh nhìn thấy Uông Lẫm vẫn lạnh lùng như cũ không trả lời lại anh, nên nói tiếp: “Vậy anh đi về trước đây, Tiểu Lẫm xem xong thì nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai gặp.”

Đợi đối phương đóng cửa xong Uông Lẫm mới thở dài một hơi, mông vừa đặt xuống ghế bành, cầm kịch bản lên thì phát hiện không đọc vào đầu được, hắn tức giận đến nỗi muốn tịch thu cái xe BMW kia của Khương Lỗi.

Nghiêm khắc mà nói, Hạ Vũ và Uông Lẫm không có tí quan hệ máu mủ anh em bà con xa gì cả. Hạ Vũ là con trai của anh trai của bà thím của Uông Lẫm, cũng chỉ lớn hơn Uông Lẫm có vài tháng, hai người bình thường chỉ có gặp nhau lúc đi thăm hỏi họ hàng vào ngày tết, nhưng vì Uông Tri Viễn vô cùng thích cậu hậu bối học diễn xuất này, nên thường xuyên đề nghị hai anh em Hạ Vũ và Uông Lẫm giao lưu với nhau, ở trong giới cũng phải giúp đỡ tương trợ lẫn nhau.

Nhìn từ mức độ được yêu thích, độ hot, cát-xê thì Uông Lẫm đều cao hơn Hạ Vũ không ít, nếu nói giúp và nâng đỡ thì chắc chắn là Uông Lẫm phải giúp người “anh” này rồi.

Uông Lẫm đồng ý vì nể mặt mũi ông nội, dù sao mấy kiểu khách sáo này tiện gì thì giúp một chút, không tiện thì cũng chả sao.

Nhưng đáng ghét chính là từ khi hắn “đồng ý”, Hạ Vũ cứ quấn lấy hắn như kẹo mạch nha.

Bất kể Uông Lẫm quay bộ phim nào, Hạ Vũ cũng sẽ “tình cờ” vào cũng một đoàn phim để diễn chung với hắn. Uông Lẫm diễn vai đại hiệp, thì Hạ Vũ diễn vai người hầu của đại hiệp; Uông lẫm diễn vai cậu chủ xã hội đen, thì Hạ Vũ diễn vai đàn em; Uông Lẫm diễn vai hotboy trường, thì Hạ Vũ diễn vai bạn cùng phòng của hotboy.

Mặc dù hai người đều thuộc một công ty quản lý, nhưng phân công việc kiểu này cũng chuẩn quá rồi đấy.

Chỉ vậy thì thôi, đằng này ngoài lúc quay phim Hạ Vũ còn thường xuyên cười tủm tỉm đi tìm Uông Lẫm nói chuyện, nội dung nói từ chuyện nhà chuyện cửa đến đời người nghệ thuật không sót cái gì, còn mở miệng là “em” này em nọ thân mật vô cùng, làm cho tất cả mọi người đều biết hai người họ là bà con xa. Sau đó Hạ Vũ bị Uông Lẫm nghiêm túc nhắc nhở thì anh mới đổi sang kêu là “Tiểu Lẫm”, nhưng anh vẫn dính lấy bước chân của Uông Lẫm giống như kẹo mạch nha, thậm chí còn không bỏ qua bất cứ cơ hội nào được chung một chương trình tuyên truyền với Uông Lẫm.

Chuyện lộ liễu trắng trợn như thế thì truyền thông làm sao bỏ qua được, thế là lâu dần, “Hạ Vũ mãi đóng vai nam phụ đeo bám Uông Lẫm ngôi sao đang lên của phái thực lực” lại thường xuyên được đăng lên tin tức giải trí.

Đối với chuyện này, thái độ đối ngoại của Uông Lẫm luôn hòa nhã lễ phép đã trả lời rằng “Bà con xa mà thôi, không có thân cho lắm.”

Còn Hạ Vũ lại trả lời truyền thông một cách hữu nghị rằng: “Tôi hi vọng có thể giao lưu nhiều hơn với Tiểu Lẫm, được học hỏi nhiều hơn từ em ấy.”

“Thật sự đúng là yêu học tập, đêm hôm khuya khoắt còn tới tập kịch bản.” Khương Lỗi và trợ lý nhỏ đã đánh giá như thế.

Với lại mỗi lần đến học hỏi sẽ bị Uông Lẫm ra sức châm biếm một trận, sau đó anh cũng không buồn bã gì mà chỉ cười tủm tỉm đi về, lần sau lại tiếp tục tới ăn vạ.

Mới đầu Uông Lẫm nghĩ rằng Hạ Vũ muốn dựa vào quan hệ để dễ nhận được nhiều công việc tốt, nhưng lâu dần, Uông Lẫm không nhịn nổi bắt đầu nghi ngờ có lẽ đối phương thích khổ dâm, nên mỗi ngày không bị hắn chửi thì không thoải mái, chứ nếu là người bình thường thì đã bị hắn chửi đi mất từ lâu.

Uông Lẫm thì không ngại việc chửi người ta mỗi ngày, chỉ là dần dà hắn phát hiện ra Hạ Vũ cứ lắc lư trước mắt mình làm cho hắn khó mà tập trung được, không đuổi người đi thì khỏi cần làm việc gì khác luôn.

*

“Khụ khụ…khụ khụ, tổ tông nhỏ, thức dậy để trang điểm kìa.” Khương Lỗi gõ nhẹ vào đầu giường, và cầm điện thoại bật bài nhạc Uông Lẫm thích nhất.

Nếu không làm như vậy, lỡ như đối phương gắt ngủ thức dậy tức giận đá hắn ta một phát thì sao.

Uông Lẫm nằm trên giường nghe thấy âm thanh thì động đậy thân mình, sau đó hắn kéo đồ che mắt xuống rồi ngáp một cái: “Biết rồi.”. Truyện Nữ Phụ

Sau khi rửa mặt đánh răng qua loa, Uông Lẫm khoác áo khoác chạy tới phim trường, Khương Lỗi và Tiểu Ngải xách đồ ăn sáng đi theo để cho Uông Lẫm vừa làm tóc vừa ăn.

Hôm nay phải quay cảnh đầu tiên phim của Uông Lẫm và Hạ Vũ. Kịch bản đại khái là vai chính Uông Lẫm bị trúng kế đi vào rừng trúc không ngờ được đó là âm mưu của phản diện Hạ Vũ, cuối cùng hắn bị đánh bại một cách tàn nhẫn, bị đánh một chưởng bay vào hồ nước ngàn năm, không biết sống chết ra sao.

Cảnh quay ở rừng trúc hoang trong núi, trong đó vừa hay có một cái hồ nước, do thời tiết lạnh ẩm, trên mặt nước nổi một lớp sương mù. Đạo diễn rất thông cảm mà cho tổ đạo cụ nấu ít nước sôi chuẩn bị đổ vào trong, không thì Uông Lẫm có thể bị bệnh vì lạnh.

“Ở đây lạnh dữ dội, cậu Lẫm uống nhiều nước ấm một chút.” Tiểu Ngải vội vàng đưa ly giữ ấm sang.

Uông Lẫm trang điểm xong y hệt một hiệp khách anh khí ngời ngời, khóe mắt đuôi mày như thể viết lên hai chữ “chính nghĩa”, hắn vừa uống nước vừa quan sát bối cảnh lần này, rồi bình luận rằng: “Xem ra sản xuất Phương đã bỏ ra rất nhiều công sức.”

Bộ phim truyền hình này cải biên dựa theo tiểu thuyết nổi tiếng trên mạng, mặc dù là loại cổ trang võ hiệp cũ nhưng được cái kỹ thuật của tác giả không tệ, nội dung viết rất thú vị, hấp dẫn một lượng lớn fan cứng của nguyên tác, sau đó được nhìn trúng mà mua bản quyền.

Đạo diễn một lòng hy vọng bộ phim này có thể quay thành công, do đó ông đã mời một số diễn viên kì cựu nổi tiếng, cũng mời luôn cả diễn viên trẻ như Uông Lẫm và Hạ Vũ.

Mới đầu Uông Lẫm không chịu nhận bộ phim truyền hình này, hắn đi diễn để đóng phim điện ảnh, từ đầu đã không định đóng phim truyền hình. Chỉ là quản lý tận tình khuyên bảo hắn rằng đóng phim truyền hình có thể được nhiều người biết đến hơn, nhân lúc còn trẻ có thể nhận thêm vài bộ, sau đó hắn thấy đạo diễn cũng có lòng thành, kịch bản ngoài việc hơi cũ thì cũng không có vấn đề gì khác, hơn nữa có những diễn viên lão làng làm chỗ dựa nên hắn đã đồng ý.

Còn về Hạ Vũ thì hắn vào đoàn phim rồi mới biết đối phương cũng ở đó, sau khi anh nhìn thấy hắn còn cười với cái vẻ thèm đòn, nói: “Thiệt là khéo nha Tiểu Lẫm”.

“Ông đây đã nói là bộ phim này có tiềm lực mà,” Khương Lỗi đắc ý nói “Cũng may là hồi trước khuyên được cậu, bây giờ có thể diễn chung với nhiều tiền bối như thế, rất tốt ha, hơn nữa có thể mở rộng thêm nhóm người hâm mộ lứa tuổi trung niên, tránh khỏi đám fan trẻ trâu cũ.”

“Có thể học hỏi các tiền bối thì tốt rồi,” Uông Lẫm từ tốn trả lời, “Nhưng mà có Hạ Vũ là chuyện gì nữa?”

“Thì, không phải cậu cũng quen rồi đấy ư, tôi cũng không biết tên kia sao mà nhạy tin tức như thế…”

Đang nói thì Hạ Vũ đi tới, trong áo khoác lông là một bộ đồ trắng, anh cầm cây quạt giấy, lông mày được vẽ rất sắc bén, kẻ mắt cũng hất ra, vừa nhìn thì biết là hóa trang vai phản diện nham hiểm. Bối cảnh của anh đương nhiên không bằng Uông Lẫm, bên cạnh chỉ có một người quản lý quấn mình như cái bánh tét đi theo.

“Tiểu Lẫm,” Hạ Vũ vừa thấy Uông Lẫm là cười lên ngay, anh bước nhanh đến trước mặt hắn, “Em mặc ít đồ như thế thì có lạnh không? Xíu nữa có thể phải xuống nước đó.”

“Đánh một trận xong sẽ không lạnh nữa.” Uông Lẫm trả lời một cách lạnh nhạt.

“Vậy chúng ta tập thoại trước đi, đúng lúc bọn họ vẫn đang sắp xếp bối cảnh.” Hạ Vũ nóng lòng muốn thử.

Uông Lẫm “Ừ” một tiếng rồi cầm kịch bản đến ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, bắt đầu chuẩn bị nhập vai.

Hạ Vũ cũng di chuyển một cái ghế đẩu nhỏ sang ngồi đối diện với hắn, trong tay cầm kịch bản, trong ánh mắt anh là sự phấn khích không thể che giấu, sau khi hít một hơi thật sâu rồi anh cười nói: “Bắt đầu thôi.”

Uông Lẫm lặng lẽ trợn mắt, sau đó đọc thoại.

“Đây là đâu…ngươi là ai?”

“Không ngờ rằng đường đường là con trai của bang chủ mà chỉ một kế nhỏ nhoi đã mắc câu.”

“Ngươi là ai?”

“Tiểu huynh đệ, trước khi hỏi câu hỏi này thì ngươi hãy lo cho tính mạng của mình trước đi ha ha ha…”

Hạ Vũ cứ cười lớn một cách trực tiếp như thế, nhân viên xung quanh đã nghe mãi thành quen từ lâu, đạo diễn cũng chỉ hiểu ý mà cười, nhưng Uông Lẫm lại giật mình trong bụng, hắn nghĩ thầm rằng cái tên này nhập diễn càng ngày càng nhanh.

Sau khi hai người tập hai trang thoại thì bắt đầu diễn thử. Tình tiết này là một cảnh quay dài, trong đó còn có một loạt động tác đánh võ đeo dây đai bảo hộ, chỉ làm sai một chút cũng phải quay lại từ đầu, nếu kém may mắn thì có thể quay phim tới lúc trời tối luôn.

“Hai cậu tập động tác đánh nhau trước đi.” Đạo diễn điều chỉnh ống kính xong thì gọi hai người vào diễn.

Uông Lẫm cởi áo khoác dày ra, khí lạnh từ bốn phương tám hướng lập tức ập tới, ngay cả Noãn bảo bảo* trong quần áo cũng có hiệu quả rất ít. Hắn đang mặc đai dây bảo hộ với sự giúp đỡ của nhân viên, sau khi nắm vững thăng bằng rồi cầm chắc kiếm dài thì từ từ bay lên.

(*miếng dán giữ nhiệt)

Trên thực tế đeo dây treo là một việc rất đau khổ, nó hoàn toàn không có thoải mái tao nhã như bề ngoài. Mà vừa phải nắm vững động tác thăng bằng vừa phải chú ý quản lý biểu cảm, có khi bị ghìm đau bi cũng phải giữ nụ cười trên môi. Lần đầu tiên Uông Lẫm đeo dây treo về, dưới sườn bị ửng đỏ đau cả một tuần liền. Nhưng mà sau này quen rồi thì thoải mái hơn hẳn, hắn còn có thể vừa treo dây vừa đùa giỡn với người khác.

Hai người đều diễn quen vai thần tiên biết bay, Hạ Vũ bên kia cũng bay lên, dáng vẻ áo trắng bay bay cầm cây quạt giấy cũng xem như thanh nhã. Vốn dĩ anh đang dang hai tay giữ thăng bằng, sau khi phát hiện Uông Lẫm thế mà nhìn mình thì lập tức nở nụ cười, rồi mở quạt ra che miệng lại, động tác ấy phong lưu phóng khoáng, hai mắt cong cong giống như trăng lưỡi liềm.

Uông Lẫm trợn mắt lên, nhấc kiếm đâm về phía trước.

Hạ Vũ giật mình một cái, vội vàng xếp quạt vào rồi tiếp chiêu dựa theo động tác của thầy dạy võ thuật đã dạy, hai người tiến vào trạng thái luyện tập rất nhanh.

“Tiểu Lẫm, em có muốn đánh lệch chỗ này chút không, anh sợ mạnh tay quá lúc em rơi xuống nước sẽ bị đau.” Hạ Vũ lấy quạt gõ nhẹ vào vai của Uông Lẫm.

“Ông đánh theo cách thầy nói là được.” Uông Lẫm thản nhiên nói.

“Thật sự không sao hả?” Vẻ mặt Hạ Vũ lo lắng.

“Ừ.”

“Nhưng mà…” Hạ Vũ gãi đầu.

“Ông lo lắng cái gì?” Uông Lẫm nhịn được được mà nhỏ giọng dạy dỗ, “Đây là quay phim!”

“Anh biết mà,” Hạ Vũ nở nụ cười, “Nhưng nếu như đánh đau em thì em phải nói với anh đó.”

“Nói nhảm ít thôi, tập tiếp đi.”

Khương Lỗi ở dưới nhìn nghệ sĩ nhà mình tập luyện mà không chịu nổi cô đơn, nên chạy sang tìm quản lý của Hạ Vũ để nói chuyện.

“Chú em, hút thuốc không.”

Quản lý Lương Tấn của Hạ Vũ trước giờ trầm tĩnh ít nói, phản ứng lần này cũng không ngoại lệ, cười cười lắc đầu không nhận.

Khương Lỗi suy tư một lát, rồi dời ghế đẩu qua ngồi cạnh đối phương, vừa nhìn hai người bên trên bay tới bay lui vừa nói, “Cũng không biết là ông chủ của nhà chú giỏi hay là chú giỏi, mỗi lần Uông Lẫm đóng phim lúc nào cũng có thể nhìn thấy hai người.”

Đối phương vẫn cười cười, không nói chuyện.

“Có điều cũng phải thôi,” Khương Lỗi tiếp tục dụ dỗ hắn ta lên tiếng, “Dù sao cũng là bà con xa của đạo diễn Uông, đãi ngộ cũng không thể kém được.”

“Không phải như anh nghĩ đâu.” Lương Tấn chỉ nói một câu, sau đó dời tầm mắt.

“Tôi nói giỡn thôi mà, mọi người ai cũng biết đạo diễn Uông trước giờ không làm loại chuyện này.” Quản lý hít mũi, trách thầm trong bụng rằng đối phương cũng tỏ vẻ quá trời.

Hai người phía trên đã cọ xát bước đầu xong xuôi chuẩn bị chính thức quay phim, Uông Lẫm thu kiếm của mình vào xong, Hạ Vũ thì được kéo ra ngoài ống kính chuẩn bị đâu vào đó, cả đoàn đều trở nên im lặng.

“Màn thứ hai hồi thứ ba, bắt đầu!”

Uông Lẫm nhắm mắt lại sau đó chậm rãi mở ra, vẻ mặt lúc này ngây thơ đơn thuần giống như một cậu nhóc không rõ sự đời.

Dù sao hắn cũng xuất thân chính quy, hơn nữa Uông Lẫm cũng nhận không ít chỉ bảo âm thầm của Uông Tri Viễn, cộng với kinh nghiệm mấy năm nay nên kỹ thuật diễn xuất của hắn đã cực kỳ xuất sắc hơn lứa diễn viên cùng độ tuổi.

Trong giới diễn viên trước giờ có lôi kéo và đồng tình, nhập diễn của Uông Lẫm vô cùng kích động Hạ Vũ. Mặc dù Hạ Vũ lần đầu diễn vai phản diện, mặt mũi cũng không giống kẻ tiểu nhân xảo quyệt, nhưng bởi vì hiệu quả kĩ thuật diễn bùng nổ vào lúc này của Uông Lẫm, nên thần thái của anh thay đổi trở nên xấu xa, gương mặt đều méo mó vì thù hận.

“Ngươi nói là…ngươi là kẻ giết sư huynh sao?” Uông Lẫm khiếp sợ hỏi.

“Chết dưới tay của ta đâu chỉ có mình sư huynh của ngươi!” Hạ Vũ nở một nụ cười ngạo mạn, đôi mắt đỏ thẫm, “Hơn mười tám mạng người nhà ngươi đều do ta giết từng kẻ một!”

“Không thể nào!” Uông Lẫm giận dữ gào lên, “Với võ công của cha, không thể dễ dàng bị ngươi ám hại như thế!”

Hạ Vũ cười to: “Có dễ hay không, ngươi thử một chút thì biết ngay.”

Đạo diễn ra hiệu bằng tay, sau khi nhân viên nhận tín hiệu lập tức khởi động dây treo, khoảnh khắc Uông Lẫm rút kiếm ra thì lập tức bay lên, Hạ Vũ đồng thời thu quạt lại vọt lên ứng chiến.

Hai người đánh nhau suôn sẻ hơn tưởng tượng, người xem xung quanh không khỏi cảm thán dù sao cũng đã diễn chung với nhau nhiều lần, sự ăn ý này không phải người bình thường có thể so sánh được.

Trong quay phim có một động tác xoay người vô cùng đẹp, Uông Lẫm cần luồn qua tấn công của Hạ Vũ để hoàn thành nó, đồng thời Hạ Vũ cũng cần xoay người lùi về hướng ngược lại. Động tác xoay người này hơi dư thừa vô nghĩa lúc đánh nhau ngoài đời, nhưng trong khía cạnh thẩm mỹ thì rất cần thiết, cũng là động tác võ của đạo diễn yêu cầu.

Dựa theo luyện tập lúc đầu, lúc Hạ Vũ chưởng tới thì Uông Lẫm nhanh chóng xoay người, nhờ vào dây treo kéo tạo ra hiệu ứng tay áo tung bay, nhưng có thể do người điều chỉnh không canh được góc độ, nên lúc hai người sượt qua nhau dây treo lại quấn vào, Uông Lẫm bị lực bật trở về, đụng thật mạnh với Hạ Vũ cũng bị bật trở về.

“Tiểu Lẫm không sao chứ…á?”

Hạ Vũ vội vã quay người qua nhìn, không ngờ dây treo bên còn lại cũng bị vướng vào.

“Ông đừng có lộn xộn!” Uông Lẫm nhắc nhở.

Nhưng đã muộn rồi, hai người quấn vào nhau xoay tròn theo dây thừng với một tư thế vô cùng kỳ lạ, do là quấn quá chặt nên nhúc nhích nhẹ một cái cũng bị siết đau.

“Hai người đừng cử động lung tung!” Nhân viên đoàn phim ở dưới vừa điều chỉnh thiết bị vừa hô lên, hai người quản lý cũng lo lắng đứng dậy.

“Nhìn chuyện tốt ông đã gây ra này.” Uông Lẫm mắng khẽ Hạ Vũ cách không đến mười xăng ti mét.

“Xin lỗi, vừa nãy anh tưởng anh đụng em bị thương, có đau không em?”

“Ông đừng lộn xộn là không có chuyện gì!” Khoảng cách quá gần khiến cho Uông Lẫm có hơi mất tự nhiên mà dời ánh mắt, Hạ Vũ cứ dựa vào hắn hơi thở cả người của anh đều phủ lên người hắn.

Hạ Vũ chú ý đến sự tránh né của hắn, nên ngại ngùng né đầu ra, anh định nói vài lời để làm giảm xấu hổ do tư thế hiện tại: “À Tiểu Lâm, sao em không đi buổi tuyên truyền ở Bắc Kinh kia vậy?”

“Không muốn đi.”

“Chắc không phải vì muốn diễn chung với anh hôm nay đâu nhỉ.”

“Anh nghĩ nhiều rồi.”

Hạ Vũ nở nụ cười, “Thật ra anh rất sợ hôm nay em đi, nếu như vậy thì cảnh diễn chung của hai ta phải kéo dài đến ngày mai…”

Đang nói thì đạo diễn ở phía dưới lên tiếng: “Hạ Vũ, cậu đưa tay phải ra phía sau, như vậy, đúng đúng.”

Hạ Vũ làm theo chỉ đạo, nhưng ngược lại sợi dây thừng càng quấn chặt hơn, vốn dĩ hai người chỉ có kề đầu gối, lúc này thì hoàn toàn mặt đối mặt mà dính vào nhau.

“Ông Trần, ông đừng có làm rối.” Phó đạo diễn trên xe treo dây nóng nảy muốn giậm chân.

“Í…xin lỗi tôi nói bậy rồi, hai cậu đợi xíu đừng cử động!”

Vẻ mặt Uông Lẫm lúc này rất khó chịu, hắn hơi nghiêng đầu đã có thể đụng đến mặt của Hạ Vũ, ngay cả hông của hai người cũng kề vào nhau, lúc trước dù có hợp tác quay phim cũng không có động tác thân mật như thế, hơn nữa đeo dây trong thời gian dài nên cảm giác bây giờ rất không dễ chịu.

“Tiểu Lẫm, xin lỗi, chịu đựng xíu nữa…á.”

“Chịu đựng cái…”

Uông Lẫm vừa muốn chửi người thì bỗng dưng ngừng lại, bởi vì hắn chú ý đến gương mặt tự dưng đỏ lên của Hạ Vũ.

Cái tên Hạ Vũ này mặt rất dày, bình thường mặc cho hắn có nói chuyện khó nghe cỡ nào cũng không bị ảnh hưởng. Lúc bình thường, ít nhất lúc hai người tiếp xúc, Uông Lẫm chưa từng nhìn thấy Hạ Vũ lộ ra biểu cảm như thế này.

“Ê, ông bị làm sao đấy.” Uông Lẫm phản kích, bất ngờ chủ động hỏi thăm.

“Cái gì?” Hạ Vũ nghe thấy lời của hắn thì lập tức ngẩng đầu lên, sắc đỏ trên mặt càng hiện rõ hơn.

“Tôi hỏi ông bị làm sao đấy, vẻ mặt kỳ lạ như thế.”

“Không có gì.” Hạ Vũ cười gượng nói.

Vào lúc này phó đạo diễn ở dưới hô lên: “Nghe khẩu lệnh của tôi, Uông Lẫm nâng tay phải lên, đưa ra bên kia, Hạ Vũ dời chân phải xuống…”

Động tác này không thể tránh khỏi có sự va chạm thân thể, Uông Lẫm vừa mới muốn tháo vòng dây thứ nhất ra, đột nhiên dừng động tác lại vì cảm nhận được thứ kỳ lạ gì đó.

Mặt của Hạ Vũ rõ ràng còn đỏ hơn lúc nãy, anh cắn miệng do căng thẳng.

Tầm mắt Uông Lẫm chậm rãi dời xuống: “Ông có phản ứng à?”

Một câu nói đơn giản lại giống như một quả bom đối với Hạ Vũ, chỉ thấy mặt anh đổi từ màu đỏ dần dần trở thành màu trắng bệch, môi dưới cũng bị cắn ra dấu.

“Hạ Vũ từ từ, đừng vội, đợi xíu lại quấn lấy.”

Bộ phận giữa chân của hai người bắt đầu ma xát với nhau, Uông Lẫm cảm nhận rõ anh em nhỏ của Hạ Vũ phồng lên, hơn nữa nhiệt độ của nó nóng hổi, cũng may là đồ mặc rộng thùng thình nên nhìn không thấy.

Không phải hắn chưa từng nghĩ đến việc Hạ Vũ có ý nghĩ về mặt này với mình, chỉ là biểu hiện của đối phương quá đàng hoàng bình thường.

Hạ Vũ đến tìm hắn cũng chỉ nói chuyện, còn nói về những chủ đề rất nghiêm túc như kinh tế, chính trị, nghệ thuật, văn hóa và vân vân… hoàn toàn không mang chút ham muốn, làm cho Uông Lẫm cứ nghĩ rằng Hạ Vũ chỉ muốn nịnh hót mình để ké fame.

“Xin lỗi, anh tách ra ngay.” Chỉ thấy vẻ mặt Hạ Vũ khó chịu mà nói ra một câu, sau đó động tác nhanh hơn.

“Đệt hai người sao lại quấn lấy…”

Hạ Vũ càng gấp gáp càng mắc lỗi, anh vừa cố gắng tách chân ra khỏi Uông Lẫm, nhưng càng ra sức thì chỗ kia càng ma xát dữ dội hơn, kết quả là cũng cọ cho Uông Lẫm cứng lên luôn.

“Đừng nhúc nhích…kêu ông đừng lộn xộn nữa, Hạ Vũ!” Uông Lẫm khẽ quát.

“Xin, xin lỗi em, nhưng mà dây…” Hạ Vũ bị dọa đến nỗi nói cà lăm, hoảng sợ khi nhìn thấy chỗ giữa chân của hai người.

“Hai cậu nhìn động tác của tôi, nhìn động tác của tôi này!” Phó đạo diễn ở bên dưới gấp gáp đến nỗi bắt đầu dạy từng động tác.

Cảnh tượng bỗng có chút hỗn loạn.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.