2
Hai người chậm rãi hạ xuống đất, Khương Lỗi chạy tới lo lắng vô cùng hỏi có làm sao không, Uông Lẫm lắc đầu, hắn nhìn đăm chiêu Hạ Vũ đang nói chuyện với phó đạo diễn.
“Chúng ta nghỉ ngơi mấy phút rồi lát nữa quay lại!”
Cảnh vừa rồi xém chút nữa là đã đạt, người trong đoàn phim đều thở dài tiếc nuối, nhưng Hạ Vũ và quản lý Lương Tấn bên này tạm thời rời trường quay.
Uông Lẫm ngồi trên ghế đẩu để mặc cho nhân viên trang điểm giúp hắn, cánh tay của hắn hơi tê, hạ sườn cũng hơi đau, nhưng bây giờ những thứ này không phải là trọng điểm trong suy nghĩ của hắn.
Tất cả tinh thần của hắn đều đặt vào chuyện vừa rồi mới xảy ra.
Uông Lẫm tự nhận không phải đồng tính, lúc học ở Học viện Điện ảnh hắn còn quen bạn gái, mặc dù là thời gian quen cũng ngắn nhưng cũng tính là có quen, vậy nên hắn mới cảm thấy kỳ lạ đối với phản ứng của bản thân.
Hơn nữa đối phương còn là cái tên Hạ Vũ luôn khiến hắn bực dọc.
Toàn bộ quá trình nghỉ ngơi trang điểm, Uông Lẫm ngồi im lặng trên ghế đẩu, ngay cả thợ trang điểm mới nói mấy câu trêu đùa cũng vì áp suất thấp của hắn mà im thin thít.
“Được rồi mọi người xốc lại tinh thần, quay lại lần nữa, tranh thủ quay một lần là đạt!” Đạo diễn hô lên.
Chỉ thấy Hạ Vũ đã quay trở lại, trên mặt treo nụ cười giống như lúc thường như thể chưa từng xảy ra chuyện gì cả, sau lưng là Lương Tấn cầm giúp quần áo và một số bánh ngọt, vừa đến thì phân phát cho nhân viên ở trường quay.
Uông Lẫm cũng được phát cho một phần, còn là hộp được gói to nhất. Mỗi lần quay phim Hạ Vũ đều tặng cho hắn một đống đồ, có khi là đồ ăn, có khi là những đồ vật thú vị của địa phương, trước kia lần nào hắn cũng để cho Khương Lỗi và Tiểu Ngải giải quyết hết, nhưng lần này thì hắn mở ra để xem một chút, chỉ thấy là bánh nếp đặc sản ở chỗ này, hỏi ra thì biết là vị đậu phộng mà hắn thích nhất.
“Khụ khụ, ừm, tôi hơi đói.” Khương Lỗi nói bóng nói gió.
“Tôi cũng đói,” Uông Lẫm cầm hai miếng bỏ thẳng vào miệng, “Muốn ăn thì tự đi mua mì ăn liền đi.”
“Quanh đây làm gì có mì ăn liền chứ ông cố nội!” Khương Lỗi khóc rên, Tiểu Ngải ở đằng sau cũng đói bụng khóc hu hu.
Uông Lẫm vẫn còn chút lương tâm để lại miếng cuối cùng cho hai người mỗi người một nửa, nói là phạt hành vi cho Hạ Vũ vào phòng hắn vào tối hôm qua.
“Anh Lỗi, thật ra em thấy con người Hạ Vũ cũng khá được, nhưng sao cậu Lẫm lại ghét ảnh đến thế?” Tiểu Ngải vừa ăn bánh nếp vừa hỏi nhỏ.
“Cậu cũng hiểu tính tình của ông cố nội nhà chúng ta mà, cậu đã từng thấy cậu ta hòa nhã với ai chưa?”
“Anh nói coi có phải Hạ Vũ có ý kia với cậu Lẫm của chúng ta…”
“Xuỵt!” Khương Lỗi vội vàng ra hiệu cho cậu ta ngậm miệng: “Cậu ta ghét nhất là đồng tính, cậu nhỏ tiếng xíu đi.”
Lần quay thứ hai bắt đầu, hai người được treo dây lên lần nữa.
Ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau, Hạ Vũ lập tức nở nụ cười, sau đó cúi đầu điều chỉnh cây quạt trên tay.
Uông Lẫm nhìn anh làm ra vẻ trốn tránh mình, trong lòng dấy lên ngọn lửa hờn giận, nhưng đã chuẩn bị bắt đầu quay rồi cũng không thể nói gì nữa.
Có lần đầu luyện tập, nên lần này tiến hành hết sức thuận lợi.
“Đến suối vàng gặp lại cha của ngươi đi!”
Hạ Vũ vỗ mạnh vào vai của Uông Lẫm, người kia nhanh chóng văng ra sau như đường parabol ngã vào hồ nước, lực văng quá lớn khiến cho đến cả nhân viên kiểm soát dây treo xém nữa giữ không được.
Một tiếng “ùm” vang lớn, Uông Lẫm ngã mạnh vào hồ nước, giọt nước bắt tung tóe ra, có giọt còn dính lên ống kính.
Hạ Vũ còn treo trên không trung hơi ngơ mặt ra, cả buổi chẳng nói nên lời.
“Đọc lời thoại! Ngu người rồi hả?” Đạo diễn ở dưới hét lên.
Hạ Vũ giật mình, nhanh chóng hoàn hồn trở lại, làm từng bước một là đọc hết lời thoại định ra từ trước, sau đó xoay người khinh công rời đi.
Mặt hồ nổi lên một chuỗi bọt khí, sau khi ùng ục ùng ục một trận thì yên tĩnh lại, mấy giây sau đạo diễn vừa lòng hô lên một tiếng “cắt”, Uông Lẫm lập tức nhanh chóng trồi lên.
“Vẫn được chứ, nếu được thì chúng ta quay luôn cái màn nằm trên bờ?” Đạo diễn cầm loa hỏi.
“Không thành vấn đề.” Uông Lẫm trả lời một câu, tiếp đó nằm trên bờ giả vờ hôn mê.
Cả quá trình kéo dài vài phút, quản lý và trợ lý đã chuẩn bị xong khăn lau và áo khoác đứng chờ, đạo diễn vừa hô kết thúc một cái là nhào lên đón ngay.
“Nước có lạnh không? Tháo những thứ này xuống nhanh rồi về khách sạn, đừng để bị cảm.” Khương Lỗi giúp Uông Lẫm khoác áo lên, thợ trang điểm và thợ tạo hình cũng nhanh chóng giúp Uông Lẫm tháo tóc giả xuống.
Mặc dù trong hồ có nước ấm, nhưng lúc lên bờ vẫn lạnh, Uông Lẫm xị mặt không nói lời nào, ngồi trên ghế đẩu để mặc người làm này làm kia.
“Cậu Lẫm uống chút nước ấm để ấm người…á cậu bị thương rồi?!” Tiểu Ngải trong lúc vô tình chú ý đến mắt cá chân của Uông Lẫm, sau khi nhìn thấy một vệt đỏ tươi thì không khỏi giật mình.
Uông Lẫm cúi đầu nhìn, biểu cảm vẫn như cũ không có dao động gì lắm. “Bôi chút thuốc là được.”
“Làm sao thế? Có phải va phải chỗ nào trong hồ không?!” Khương Lỗi cũng quýnh quáng lên.
Người trong đoàn phim đều quan tâm vây quanh hắn, dù sao lấy giá trị và đất diễn của Uông Lẫm, thì bị thương tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.
Hạ Vũ cũng lo lắng chạy tới, nhìn thấy vết thương trên mắt cá chân của hắn, lập tức quay sang nói gì đó với Lương Tấn, người kia tức khắc xoay người đi lục tìm túi đồ.
“Tiểu Lẫm trước tiên em bôi cái này, sau đó mau băng lại…” Hạ Vũ cầm thuốc mỡ đưa cho Uông Lẫm.
Uông Lẫm ngẩng đầu nhìn anh, Hạ Vũ nhìn thấy ánh mắt đó thì sững sờ, cánh tay đang duỗi ra chậm rãi chuyển sang đưa cho Khương Lỗi, sau đó tự biết điều rời khỏi đám đông.
“Bây giờ không đau chứ?” Sau khi Khương Lỗi băng bó xong thì ấn nhẹ chỗ mắt cá chân.
“Không sao.” Uông Lẫm lắc đầu, rồi được trợ lý đỡ lên xe.
“Trước cứ dưỡng thương tốt rồi tính, phần phim kế tiếp không cần lo.” Đạo diễn vỗ vai Uông Lẫm, nói.
“Vâng ạ, chú cũng vất vả rồi.”
*
Sau khi về đến khách sạn ngâm mình trong nước nóng, Uông Lẫm mới cảm thấy tốt hơn một chút. Vừa nãy cảm giác khí lạnh với cơn đau đan vào nhau vô cùng khó chịu, vậy nên hắn chẳng muốn nói bất cứ lời gì thừa thãi.
Bây giờ nằm trên giường, uống canh gà mà Khương Lỗi gọi giúp, hắn cảm thấy mình cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh rỗi, sau đó liền mở điện thoại ra bắt đầu lướt weibo.
Thư riêng của người chưa theo dõi đã đầy ắp, đó đều là lời nhắn gửi của fan, cũng có số ít là lời mắng chửi của anti.
Uông Lẫm chưa từng có xung đột với các nghệ sĩ khác, càng chẳng có tai tiếng gì, duy nhất có thể đem ra chửi là thân phận cháu trai của đạo diễn lớn, con trai của nhà sản xuất lớn, có lúc mặc dù hắn không có tham gia vào quá trình quay phim của Uông Tri Viễn, nhưng cũng bị một đám người mỉa mai giễu cợt.
Uông Lẫm đã tập thành thói quen từ lâu, lúc đầu còn tức giận, lâu dần thì chai lì, đến bây giờ việc đọc những tin nhắn của những anti này đã trở thành thú vui ngoài giờ làm, thỉnh thoảng còn lấy ra đùa giỡn với quản lý và trợ lý.
Lần này hắn cũng lướt xem như thường lệ, bỗng dưng bị một tin ở trong số đó thu hút.
“Mày với Hạ Vũ chính là thứ ung thư trong giới, bây giờ không chỉ dựa vào cha để cạnh tranh* mà còn dựa vào cả cha của cha, cũng có thể dựa vào bà con thân thích, năm đó đạp trúng số cứt chó mới nhờ một bộ phim mà nổi tiếng, bây giờ nhờ vào gương mặt và một đống fan thiểu năng để tiếp tục nổi tiếng, kỹ thuật diễn cũng chỉ có như thế, con mẹ nó ghét nhất là mày chiếm hết tài nguyên cướp lấy cơ hội của người khác, ghê tởm.” (*gốc là 拼爹, nghĩa là cạnh tranh với nhau không dựa vào năng lực bản thân mà dựa vào tiền của, quyền thế có sẵn của cha mẹ. Ý nhỏ này là ông Lẫm dựa dẫm vào cha với ông nội, ông Vũ dựa dẫm vào cái danh bà con xa của ông Lẫm để nổi tiếng)
Uông Lẫm hiếm thấy mà xem lại hai lần một cái tin nhắn lạ, sau đó hắn nhấn vào ảnh đại diện của người kia, phát hiện trong mỗi bài đăng weibo đều nhắm vào mình và Hạ Vũ, hoặc nói bóng nói gió hoặc là chửi thẳng đích danh, giống như có thâm cừu đại hận gì với hai người bọn họ vậy. Uông Lẫm từ bài đầu tiên lướt sơ đến hiện tại, chỉ thấy bài đăng gần nhất là:
“Mời nhận lấy món quà lớn của tao.”
Uông Lẫm cười nhạt một tiếng, tắt điện thoại, sau đó dựa vào đầu giường nhắm mắt lại. Việc bị thương để cho hắn có thời gian thở một hơi, kiếm được vài tiếng đồng hồ để ngủ, sau khi tỉnh vẫn phải quay một buổi diễn đêm.
Uông Lẫm vừa ngủ không được bao lâu thì cảm nhận được kế bên có tiếng ồn ào, mơ màng mở mắt ra nhìn, chỉ thấy Hạ Vũ đứng ngoài cửa, anh vẫn mặc đồ diễn, dáng vẻ muốn đi vào lại do dự.
“Làm gì đấy.”
“…Anh Lỗi nói em chắc đang ăn canh, không ngờ là đã ngủ rồi.”
“Dầu mỡ quá, không uống nổi,” Uông Lẫm dụi mắt, “Ông đứng như trời trồng như thế để làm gì, đóng vai ma hả.”
Hạ Vũ nở nụ cười, học theo bước đi trong phim đi đến bên giường hắn, nhìn thấy Uông Lẫm vẫn xị mặt thì ho khan hai tiếng, “Tiểu Lẫm, chuyện vừa nãy thật sự xin lỗi em, tại anh không khống chế được sức lực, hại em rớt quá mạnh xuống nước còn bị thương…bây giờ còn đau không?”
Uông Lẫm nhìn dáng vẻ chân thành của anh, cười nhạo một tiếng: “Quay phim bị thương là chuyện rất bình thường, nhưng cửng lên thì không bình thường lắm nhỉ.”
Mặt của Hạ Vũ trắng rồi lại đỏ, nhưng ngữ khí vẫn bĩnh tĩnh như cũ: “Chắc là anh lâu rồi không có đó đó cho nên mới như vậy, thật lòng xin lỗi em.”
“Đó đó là cái gì.” Uông Lẫm biết rõ còn cố hỏi.
“…hành vi tình ***.” Hạ Vũ thốt ra bốn từ đó từ trong khẽ răng.
“Thảo nào lại đói khát thành ra như vậy.”
Hạ Vũ cụp mắt xuống, như thể đang suy nghĩ điều chi, sau đó cố lấy can đảm nói, “Có phải em cũng rất lâu rồi, cho nên…”
“Liên quan gì đến ông?”
Hạ Vũ nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Uông Lẫm một hồi lâu, thấy giống như hắn không có tức giận, thì nói: “Anh sợ nhịn quá lâu sẽ không tốt cho cơ thể, mặc dù ít tai tiếng như này cũng là chuyện tốt, nhưng dù sao cũng phải giải tỏa ra bớt đi.”
“Ông đến để giới thiệu cho tôi con đường giải tỏa gì hay sao?”
Hạ Vũ mở quạt ra che lại nụ cười trên miệng, nói: “Nếu như em không ngại thì anh có thể giúp em ra.”
“Con mẹ nó anh có thấy ghê tởm không?”
“Tất nhiên là nói giỡn rồi,” Hạ Vũ gập quạt lại, vẫn cười cười như cũ, “Em nghỉ ngơi cho tốt đi, xíu nữa anh phải quay cảnh khác, gặp lại sau.”
Khóe mắt Uông Lẫm chú ý đến cánh tay nắm chặt chuôi quạt của đối phương đang run nhẹ, như thể run vì lời nói lúc nãy của mình.
Đây là lần đầu tiên hắn nhận ra Hạ Vũ bị lời nói của mình tổn thương, lúc trước cho dù hắn nói biết bao lời khó nghe, Hạ Vũ vẫn cười hì hì, thường hay đùa giỡn với những lời hắn nói.
Sau khi Hạ Vũ rời đi, hắn nằm lại trên giường, vốn dĩ muốn nghỉ ngơi một lát rồi dậy làm việc, nhưng hắn phát hiện dù thế nào chăng nữa cũng không thể ngủ được, mãi đến lúc quản lý đến gọi, hắn đành phải lết người dậy với cái đầu đau nhức đi ra ngoài hóa trang.
Buổi chiều là một cảnh diễn với nam phụ, không có động tác đánh nhau gì hết, cho nên sẽ không ảnh hưởng đến chân bị thương.
Diễn viên nam phụ tên là Dương Minh Hi, chung một công ty quản lý với Uông Lẫm và Hạ Vũ, cũng là một “tiểu thịt tươi” đang nổi tiếng tuấn tú dễ thương, là một trong những người đảm nhận tỷ lệ lượt xem cho bộ phim này. Cậu ta vốn ngồi trên cỏ, sau khi nhìn thấy Uông Lẫm thì nhảy cẫng lên, ngậm nhánh cỏ đi tới chào hỏi.
“Chào đàn anh!”
“Chào đàn em.” Uông Lẫm mỉm cười lễ độ, sau đó ngồi ôn lại kịch bản ở một bên trong phim trường.
Uông Lẫm không thân thiết với Dương Minh Hi, mặc dù chung một công ty nhưng trước giờ không có xuất hiện chung trên phim, hơn nữa hắn cũng lười tham gia vào các kiểu quan hệ nghệ sĩ trong công ty.
“Đàn anh Uông Lẫm,” Dương Minh Hi chủ động ngồi kế bên hắn, “Anh và Hạ Vũ là anh em bà con xa với nhau đúng không?”
“Cũng coi như vậy đi.”
“Chuyện món quà kia của fan, ảnh trả lại chưa? Em không dám hỏi thẳng ảnh.”
“Fan tặng quà gì?”
“Ơ, anh không biết hả, mấy hôm trước ở đoàn phim có người gửi quà cho Hạ Vũ, kết quả mở ra là một cánh tay bị đứt! Mặc dù đồ giả, nhưng nhìn lần đầu cũng thấy ghê lắm…”
Uông Lẫm để kịch bản xuống, “Cụ thể là lúc nào?”
“Thì hai ba ngày trước á, lúc mở ra có nhiều người ở đó lắm.”
Uông Lẫm chưa bao giờ chủ động hỏi chuyện của Hạ Vũ, hơn nữa lúc đối phương nói chuyện với hắn cũng không có nhắc đến. Hắn hỏi: “Là fan của ổng tặng à?”
“Chuyện đó thì không rõ, ở trong hình như còn có một bức thư, ể, anh không biết thiệt hả?”
Uông Lẫm lắc đầu, biểu cảm xem ra chẳng có thay đổi gì.
Một lát sau đạo diễn đến giải thích cách diễn, cuộc trò chuyện kết thúc trong sự im lặng ngượng ngùng.
Buổi diễn này quay cả buổi chiều, cảnh diễn của hai người luôn bị cắt bởi các kiểu nguyên nhân khác nhau.
Tật xấu đối mặt với người khác là cười của Dương Minh Hi đã có từ lâu, lần này diễn chung với Uông Lẫm lại càng cười không ngừng được, lúc quay xong cậu ta không ngừng xin lỗi Uông Lẫm.
“Thật sự xin lỗi đàn anh, tại em nhịn cười không được, hôm nào mời anh ăn cơm có được không?”
“Không cần đâu, cũng quay xong rồi,” Uông Lẫm nói, “Khuyên cậu về luyện tập nhiều hơn, lần sau diễn sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.”
“Hì hì, vậy có thời gian đàn anh nhắc nhở giúp em một chút.”
Sau khi hai người hỏi han vài câu thì phải về khách sạn. Hắn ngồi trên xe cứ luôn nhắm mắt, làm Khương Lỗi tưởng hắn quá mệt nên im lặng như gà chẳng dám nói một câu, mãi đến khi Uông Lẫm đang nhắm mắt bỗng dưng lên tiếng:
“Chuyện Hạ Vũ nhận được quà kia cuối cùng là chuyện gì.”
Khương Lỗi hoảng sợ: “Là Dương Minh Hi nói với câụ sao? Sao cái miệng thằng nhóc này…”
“Ông kích động cái gì.”
“Khụ khụ, cậu Lẫm, không phải cậu từ đó giờ không quan tâm chuyện của Hạ Vũ hả.” Tiểu Ngải vội vàng giải thích.
Cậu ta vừa xen miệng vào làm Uông Lẫm càng nhận ra chuyện không bình thường, biểu cảm lạnh lùng, “Hai người đều giấu tôi?”
Tiểu Ngải cúi đầu nín thinh, tỏ ý hãy tha cho cậu ta.
Khương Lỗi day trán đau đầu, thở dài: “Thật ra tôi định để cậu quay xong mới nói, chẳng phải sợ cậu phân tâm hay sao.”
“Bớt nói nhảm lại.”
“Thì là có một thằng thần kinh, gửi cho cậu và Hạ Vũ mỗi người một phần quà, một cái là cánh tay trái bị đứt, một cái là cánh tay phải bị đứt, mẹ nó thứ đó còn giống y thật, còn có một bức thư ngu vl…”
“Hắn cho tôi cũng nhận rồi?”
“Tôi với Tiểu Ngải mở lén, không ai biết chuyện này,” Khương Lỗi nói, “Tôi và Lương Tấn đã bàn xong cách giải quyết với công ty rồi, trực tiếp đem mấy thứ đó xử lý sạch.”
“Vứt hết rồi?”
“Chẳng lẽ giữ lại hay sao, mẹ nó nhìn một cái là giật mình.”
“Thư đâu?”
“Đương nhiên là vứt đi rồi, cậu muốn làm sao?”
“Báo cảnh sát.”
“Cậu đừng có điên nha ông cố nội,” Khương Lỗi xém nữa bị sặc nước miếng, chuyện kiểu này trong giới hay gặp lắm, cảnh sát cũng không quan tâm, hơn nữa công ty cũng bắt đầu tăng cường kiểm soát quà của fan tặng rồi, chuyện này làm ầm lên cũng không có ích lợi gì cho cậu, cứ tính vậy đi, cậu đừng có bận tâm việc này…”
Uông Lẫm nghe đối phương tận tình khuyên bảo bản thân tập trung tốt tinh thần quay phim, đừng bị chuyện này làm phân tâm, thì dứt khoát nhắm mắt lại lần nữa, nhân tiện đeo luôn cả đồ che mắt.
Khương Lỗi thấy hắn bực mình thì cũng im lặng lại, Tiểu Ngải cũng bất lực lè lưỡi.