Sáng sớm ngày hôm sau, Uông Lẫm bị nhạc phát từ loa ngoài điện thoại Khương Lỗi làm cho tỉnh giấc.
Lúc trước tật gắt ngủ của hắn rất nghiêm trọng, sau khi trải qua rèn luyện thì tật gắt ngủ đã không còn nặng lắm. Nhưng nếu như bị người ta gào thét, đập, vỗ, hay đẩy để gọi thức dậy thì hắn vẫn thẳng tay tát cho một cái.
“Tiểu tổ tông, hôm nay là đoạn diễn với nữ chính đó, mau dậy đi.”
Uông Lẫm ngáp một cái rồi ngồi dậy nhận lấy khăn nóng đắp lên mặt, một lát sau cảm giác tinh thần sảng khoái.
Hắn tùy tiện ăn chút bánh mì cho bữa sáng rồi vội vã đến phim trường, đoạn diễn hôm nay chủ yếu là nói về tuyến tình cảm, áp lực tương đối thấp.
“Đờ mờ! Anh Lỗi, anh nhìn nè…” Trong lúc Uông Lẫm xem kịch bản, thì ở cách đó không xa Tiểu Ngải đang xem điện thoại đột nhiên la một tiếng, biểu cảm của cậu vô cùng khiếp sợ và phẫn nộ.
“La cái gì mà la,” Khương Lỗi lườm cậu một cái, rồi ngẩng cổ nhìn: “Không có gì, không phải vấn đề lớn, bây giờ anh đi tìm bọn họ gỡ xuống.” Nói rồi để bữa sáng xuống đứng dậy đi mất.
Mặc dù Uông Lẫm chắc chắn chuyện đó có liên quan đến mình, nhưng nghe Khương Lỗi nói như thế nên hắn cũng lười hỏi là chuyện gì, bởi vì một ngày hắn có vô số thông tin giải trí liên quan đến mình, hắn không có rảnh để đi quan tâm từng cái một.
Về phần giao lưu với fan thì để Tiểu Ngải lo là được, dù sao cậu cũng hiểu rõ Uông Lẫm trong mắt người xem là là hình ảnh như thế nào rồi.
“Chào buổi sáng Uông Lẫm.” Nữ chính xinh đẹp mặc chiếc váy xanh lả lướt đi về phía hắn.
Đối phương lớn hơn hắn năm tuổi, nhưng chăm sóc bản thân rất tốt, hơn ba mươi mấy tuổi mà nhìn vẫn như thiếu nữ, hơn nữa kỹ năng diễn xuất giỏi cộng với tác phẩm phong phú, là nhân vật cấp nữ thần rất nổi tiếng trong giới giải trí.
“Chào buổi sáng tiền bối.”
“Ấy, đừng gọi như thế, làm vậy nghe chị già lắm.”
“Vậy gọi là chị Ương ạ?”
“Vậy mới đúng chứ,” Nữ diễn viên cười hài lòng, “Hôm qua nghe tiền bối Tạ nói cậu diễn rất giỏi, chị muốn xem phim gốc mà đạo diễn không cho,”
“Chỉ là phát huy hơn bình thường mà thôi, chú ấy nói quá rồi.”
Nữ diễn viên nở nụ cười rồi khều khều cài tóc trên đầu hắn, “Vậy đợi lát nữa diễn với chị cũng phải nhập vai nha.”
“Đương nhiên,” Uông Lẫm cười nói, “Diễn cảnh tình cảm với chị Ương không chừng còn dễ tìm cảm xúc hơn.”
“Cái đó diễn với Minh Hi chẳng phải là dễ nhập vai hơn hả.” Nữ diễn viên che miệng cười.
“Vì sao lại nói như vậy?”
“Hả? Không phải mấy đứa còn có tên cp hả, chị thấy fan kêu là Lẫm Hi gì đó?”
“Vậy sao,” Uông Lẫm tức khắc hiểu được hồi nãy Khương Lỗi với tiểu Ngải nói chuyện gì rồi, “Em không rõ lắm.”
Nữ diễn viên nhìn phản ứng của hắn cũng đã hiểu rồi, lập tức chuyển chủ đề khác.
Buổi trưa sau khi quay xong Uông Lẫm phát hiện Khương Lỗi vẫn chưa về, còn tiểu Ngải đang cầm hộp cơm ngồi tại chỗ, cậu trông trước trông sau có vẻ hơi lo lắng.
“Rốt cuộc thì vừa nãy có chuyện gì.”
“Ớ, cậu Lẫm mau ăn cơm đi, hộp này có đùi gà, á không phải, là hộp này!”
Uông Lẫm nhận lấy với vẻ mặt không cảm xúc, “Tôi đang hỏi cậu.”
“Ớ, là chuyện của Dương Minh Hi…” Tiểu Ngải thở dài, “Lần trước có nói cậu ta muốn ké fame của chúng ta đó, rõ ràng là anh Lỗi từ chối rồi, ai ngờ bọn họ mặt dày như thế, vậy mà tự gửi thông cáo…xem cái tiêu đề này!”
Uông Lẫm nhìn sang, là vài tấm hình của hắn với Dương Minh Hi lúc quay phim, có tấm ở hậu trường có tấm trong phim, toàn chọn mấy tấm có góc độ với biểu cảm dễ khiến cho người ta suy nghĩ sâu xa nhất, thêm vào đó là mấy chữ giật tít “Núi băng ngàn năm Uông Lẫm bị hòa tan”, xem ra là chuyện như thế.
“Mẹ nó, ai anh em thâm tình với cậu ta.” Sau khi Uông Lẫm xem xong thì quẳng điện thoại lại cho Tiểu Ngải.
“Đúng vậy! Ôi cậu Lẫm nhẹ tay chút, chiếc điện thoại này là tiền thưởng cuối năm trước của em.”
“Không phải tôi là người cho mấy người tiền thưởng cuối năm hả? Công ty có hào phóng như vậy hồi nào?” Uông Lẫm tức giận trừng mắt nhìn cậu.
“Đúng đúng đúng!”
“Ông kia đi tìm quản lý của Dương Minh Hi rồi hả, sao còn chưa về nữa?”
“Lúc nãy em gọi cho anh Lỗi, bọn họ cãi nhau rất dữ dội,” Tiểu Ngải hạ giọng, “Quản lý của Dương Minh Hi lại nói công ty cũng rất ủng hộ chuyện này, làm cho anh Lỗi tức giận…”
“Công ty sẽ ủng hộ?” Uông Lẫm chau mày.
Giám đốc quản lý công ty bọn họ là bạn bè thân thiết của Uông Tri Viễn, mối quan hệ rất tốt, bởi vậy cũng vô cùng thoải mái với Uông Lẫm. Ba năm trước còn cho phép Uông Lẫm thành lập phòng làm việc trực thuộc công ty. Mặc dù nhân viên cũng chịu sự quản lý của công ty, nhưng cũng cho họ sự tự do không nhỏ ở việc nhận phim và tuyên truyền.
“Chuyện cụ thể ra sao thì em cũng không rõ, cậu Lẫm không cần lo lắng nhiều, bây giờ quay phim căng thẳng như thế, đừng nên bị chuyện này làm cho phân tâm.”
“Tôi muốn biết kết quả xử lý của chuyện này.”
“Anh Lỗi sẽ lo liệu xong xuôi mà! Mau ăn cơm trước đi mà!” Tiểu Ngải lập tức vỗ ngực.
Uông Lẫm nhìn dáng vẻ này của cậu là biết không ổn, nhưng mà việc quan trọng bây giờ là phải giải quyết vấn đề no ấm, đành phải ngồi xuống ăn cơm.
*
Bộ phim này quay rất lâu, bắt đầu từ chớm thu đến tận bây giờ, cả đoàn phim đã dự định đón tết luôn ở đây.
Vừa hay hôm nay là tết ông Táo, tổ đạo diễn còn tổ chức cùng nhau gói sủi cảo để khao mọi người.
“Đạo diễn keo kiệt mà lại chịu mời chúng ta ăn cơm, đúng là tết có khác!”
“Xàm xí, vì tiết kiệm tiền còn để chúng ta tự gói sủi cảo!”
“Không phải nói còn mua rất nhiều đồ ăn ngon sao.”
“Chỗ hoang vu hẻo lánh này có thể có gì quý chứ, tối nay phải cố ăn cho nhiều, không thì thiệt thòi lắm.”
Uông Lẫm lâu rồi chưa ăn sủi cảo, rất hào hứng tham gia liên hoan tối nay của đoàn phim, nhưng việc trước mắt là phải đi tìm Khương Lỗi.
“Còn chưa về hả.”
Tiểu Ngải khóc không ra nước mắt: “Em gọi điện thoại cho ảnh mà ảnh cũng không bắt máy, chúng ta trở về khách sạn trước đi.”
Hai người về khách sạn, vừa mới bước ra khỏi thang máy thì thấy Khương Lỗi đang ngồi xổm hút thuốc trước của phòng của Uông Lẫm.
“Gọi điện thoại mà ông không bắt máy, hóa ra là đến cửa phòng tôi ngồi hút thuốc à.” Uông Lẫm đi tới đạp một cái.
“Sao rồi anh Lỗi.” Tiểu Ngải sốt ruột hỏi.
Khương Lỗi thở dài: “Vào trong rồi nói.”
Ba người đi vào trong ngồi trên sô pha thành một vòng, Khương Lỗi nói câu đầu tiên: “Khát rồi, có nước không?”
Uông Lẫm ra hiệu bằng mắt cho trợ lý nhỏ, đối phương lập tức đi rót một ly nước: “Anh Lỗi vất vả quá, uống nhanh đi anh.”
Khương Lỗi uống một ngụm, sau đó đặt chiếc ly xuống bàn một cái bịch: “Công ty sắp đổi thời rồi. Cổ đông mới gia nhập sau này là một giám đốc mới, xui rủi làm sao mà lại muốn thò một chân vào việc tuyên truyền của nghệ sĩ, còn vô cùng để ý đến chúng ta.”
“Cậu Lẫm bị ghim hở?” Trợ lý nhỏ nuốt một ngụm nước miếng.
“Không biết trong não của sếp mới bị lủng chỗ nào, muốn tạo một cp nam để lăng xê, còn khăng khăng chỉ định chúng ta với Dương Minh Hi, mẹ nó cái thủ đoạn thấp kém như này mà cũng nghĩ ra cho được.”
“Vậy có nghĩa là họ không gỡ những thông cáo đã đăng đó xuống?” Uông Lẫm hỏi.
“Cả nước xem hết rồi gỡ xuống cũng chẳng có ích gì. Hơn nữa “trời cao hoàng đế xa”, cũng không tiện đến công ty cãi với họ,” Khương Lỗi bực bội vò tóc, “Còn có thằng nhóc Dương Minh Hi kia cũng chẳng phải hạn hiền lành gì, tôi nói dạo gần đây sao nó thích lôi kéo làm quen với cậu như vậy, còn xin chụp ảnh tự sướng chung các thứ, hóa ra là có ý định muốn tạo tin tức.”
“Cậu Lẫm còn chụp hình tự sướng chung với cậu ta? Không phải đã nói là không qua lại với cậu ta hả?!”
“Còn có nhân viên khác chụp chung nữa, không chụp chung thì không được mà.” Uông Lẫm trợn mắt.
Khương Lỗi đau đầu xoa huyệt thái dương, “Để tối tôi thử liên lạc với đầu sỏ lần nữa. Thống nhất cách giải quyết với bên ngoài với các cậu, nếu có phóng viên đến phỏng vấn hỏi chuyện cp chó má gì đó thì nói là đang tập trung quay phim, không nghĩ rằng mọi người quan tâm như vậy các thứ các thứ, cũng đừng có phủ nhận ngay.”
“Không thể phủ nhận chuyện này?” Uông Lẫm không vừa lòng chau mày lại.
“Giám đốc mới còn không biết lai lịch ra sao, tôi đoán chắc có chút quan hệ với Dương Minh Hi, tiểu tổ tông cũng nghĩ cho bọn tôi chút đi,” Quản lý thấy mặt hắn lộ vẻ xem thường thì vội vàng nói: “Tiền lương của chúng tôi vẫn do công ty trả, chọc giận người ta thì không tốt.”
Uông Lẫm im lặng một lát, định mượn cơ hội này nói: “Thực ra tôi cũng có suy nghĩ tự lập riêng, chẳng qua là năm sáu năm nay đều nhận được sự giúp đỡ của công ty, hơn nữa giám đốc Lâm cũng là một vị trưởng bối mà tôi rất quý trọng. Tôi còn hy vọng có thể làm một chút chuyện để báo đáp.”
“Tiểu tổ tông khá có tham vọng,” Khương Lỗi cười nói, “Nhưng bây giờ làm vậy thì quá mạo hiểm, ít nhất cũng phải để cho cánh cứng hơi một chút.”
“Cậu Lẫm, nếu anh thật sự muốn ra riêng,” Tiểu Ngải thỏ thẻ nói, “Thêm em nữa…thưởng cuối năm em còn muốn một cái laptop mới.”
Uông Lẫm quan sát biểu cảm của hai người, trong lòng đại khái cũng có cơ sở: “Mấy người yên tâm đi, chuyện này tôi cũng không rảnh rỗi chạy ra ngoài phủ nhận, đợi đến khi quay phim xong về Bắc Kinh rồi nói tiếp.”
“Cậu cứ yên tâm làm việc trước đi,” Khương Lỗi vỗ lưng hắn, “Hồi nãy tôi mới cãi nhau một trận, tâm sự với các cậu vậy thôi.”
Tiểu Ngải vội vàng nói, “Anh Lỗi đừng nói cái chuyện đáng ghét này nữa, sửa soạn chút rồi chuẩn bị đi ăn sủi cảo nha?”