Phối Hợp - Phong Tử Mao

Chương 7: (H)



Hạ Vũ dụ được người vào tròng nên vui vẻ kẹp chặt chỗ đó. Anh mỉm cười nhìn Uông Lẫm, cả khuôn mặt hiện lên dáng vẻ dâm đãng vì đã ăn vụng thành công.

Uông Lẫm nhìn thấy biểu cảm của anh thì không nhịn được mà đưa thứ đó vào sâu hơn. Khi nhấp đến chỗ làm cho người ta đê mê lần trước, thì càng ra sức dập, cọ đường ruột phát ra tiếng vang làm người ta e thẹn, dập cho Hạ Vũ không kiềm chế được phải uốn éo cơ thể, nhúc nhích mông thịt hùa theo động tác của hắn.

“Như thế nào, thanh kiếm này có hợp với khẩu vị của người không?” Uông Lẫm vừa làm vừa hỏi.

“Hợp…hợp lắm…” Hạ Vũ vừa sướng vừa trả lời, “Không ngờ, ngươi còn có chút bản lĩnh a…”

Uông Lẫm thấy bộ dạng vẫn đang cố gắng diễn tròn vai phải diện của anh, hắn ngay lập tức nắm lấy đôi chân kia làm với tốc độ nhanh hơn. Chuyện này khiến Hạ Vũ bất ngờ nên không kịp đề phòng, mông co lại chặt hơn, lối đi co rút liên tục. Uông Lẫm chửi tục một tiếng, tát mạnh vào một bên mông của anh, rồi lật Hạ Vũ lại đâm vào từ đằng sau.

Tiến vào sâu hơn trước làm cho Hạ Vũ sướng không nói nên lời, cánh tay nắm chặt ra giường nổi gân xanh. Miệng của anh hé ra không thể nào khép lại hệt như nơi riêng tư ở đằng sau, nước bọt chảy xuống từ khóe miệng vì thân thể lắc lư, sau khi bị dập hơn trăm cái thì gối đầu ướt cả một mảng.

“Có sướng không?” Uông Lẫm vừa chịt vừa thì thầm hỏi vào tai anh.

“Sướng…từ khi nào mà ngươi, lợi hại như thế…” Giờ khắc này Hạ Vũ vẫn không quên phát huy ngẫu hứng.

“Vẫn luôn lợi hại như vậy.” Uông Lẫm tách quả đồi của anh ra để thuận tiện cho thứ hung khí kia ra vào, mảnh đất phía sau đã bị dập cho đỏ lên từ lâu rồi, nơi đó tràn ngập nước dâm nhìn qua chút thôi thì đã cửng không chịu nổi rồi.

Hạ Vũ nhanh chóng nộp vũ khí đầu hàng, bắn đầy nước sốt giữa hai chân. Anh xụi lơ trên giường tiến vào giai đoạn bủn rủn, vùng kín bị đục sưng lên tạm thời thoát khỏi hung khí để nghỉ giải lao. Nhưng Uông Lẫm vẫn chưa xong, hắn cười nhạo sức kéo dài của Hạ Vũ rồi sau đó kéo eo của đối phương lên nhấp vào lần nữa.

“Đừng…tha, tha cho ta đi…” Hạ Vũ hoảng sợ thở hổn hển, cơ thể lại bị dập cho lắc lư. Anh lắc đầu khẽ xin tha, “Ta biết sai rồi… thiếu hiệp, tha mạng…”

Uông Lẫm dập mạnh một cái khích lệ sự “yêu nghề” của hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta và ngươi còn có mối thù không đội trời chung giết cha diệt cả nhà, làm sao có thể kết thúc như thế?”

“Cứ tiếp tục như thế, sẽ, sẽ chết mất…”

“Hôm nay ta muốn lấy cái mạng nhỏ của ngươi.” Uông Lẫm lạnh lùng nói, sau đó bắt đầu chạy nước rút đợt cuối cùng.

Hạ Vũ dường như thực sự không chịu được nữa, toàn thân co giật nằm trên giường chịu đựng đợt công kích cuối cùng. Giọng của anh nức nở, còn nói mấy câu xin tha cho mình các kiểu. Lúc Uông Lẫm bắn từng dòng từng dòng vào người anh, anh run rẩy như thể hồn phách đều bay mất, sau đó cuộn mình lại thoi thóp.

Uông Lẫm rút thứ đó ra, nơi kia lập tức nổi lũ, tinh dịch không ngừng ọc ra ngoài theo hô hấp dồn dập của Hạ Vũ, rồi nó chảy xuống giữa hai chân.

“Dừng thôi.” Uông Lẫm dời ánh mắt, nằm xuống bên cạnh nghỉ ngơi, hắn không muốn bị cảnh này dụ dỗ mà làm thêm lần nữa.

Hạ Vũ nghe thế thì từ từ ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Uông lẫm nằm kế bên mình. Ngón tay anh trên giường chậm rãi kề tới muốn kéo tay của đối phương.

Nhưng lại bị Uông Lẫm hất ra, “Này, có phải ông làm với người khác rồi không.”

Hạ Vũ ngơ ngác, vội vàng nói: “Sao có được, sao em lại hỏi như thế?”

“Ông lẳng lơ như này thật sự là lần thứ hai à?”

“Có thể là do anh tự làm nhiều á.” Biểu cảm của Hạ vũ đỏ bừng xấu hổ, anh nở một nụ cười ngượng ngùng, “Giống như cái kiểu lần trước mà em thấy…bởi vì có khi anh bức rức nhịn không nổi.”

Uông Lẫm nhìn chằm chằm biểu cảm của anh, giống như muốn đoán ra lời của anh là thật hay giả.

“À Tiểu Lẫm này,” Hạ Vũ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, trên mặt hiện lên biểu cảm mong đợi, “Vừa nãy anh diễn có được không?”

“Cũng khá đó, nghe theo chỉ dẫn của đạo diễn đã phát huy ngẫu hứng hơn hẳn bình thường.”

Hạ Vũ bật cười vui vẻ, Uông Lẫm lập tức liếc nhìn anh bằng một ánh mắt như nhìn người bệnh thần kinh.

“Vậy thì đạo diễn Uông này, sau này tôi còn được tìm anh để diễn phim không.” Hạ Vũ vừa cười vừa nhìn hắn mà hỏi, trong giọng nói pha một chút dịu dàng và dụ dỗ. (“anh” chỗ này vì Hạ Vũ đang diễn tiểu phẩm nên dùng kính ngữ với Uông Lẫm)

“Ông muốn nhận phim gì.”

“Phim gì cũng được, kể cả phim hành động tình cảm cũng được.”

Uông Lẫm cười nhạo anh: “Ông vẫn chưa đủ tư cách làm diễn viên thường trú của tôi.”

“Tôi không ngại quy tắc ngầm với anh đâu.” Hạ Vũ càng nói càng không biết xấu hổ. (*quy tắc ngầm: như đi cửa sau, đút lót tiền, hoặc chỉ việc diễn viên để mấy ông lớn đút ra đút vào để đổi lấy vai diễn chẳng hạn)

“Thứ như ông mà cũng đòi nói đến chuyện quy tắc ngầm.”

“Vậy thì tôi sẽ cố gắng diễn, anh kêu tôi diễn cái gì cũng được hết, có được không.”

“Đừng diễn nữa,” Uông Lẫm quăng gối vào mặt anh, “Mượn phòng tắm của ông để tắm một chút.”

“Được.” Hạ Vũ ôm gối vừa cười vừa nhìn hắn đi vào phòng tắm.

Uông Lẫm rửa sạch hết mấy thứ dính trên người. Cảm giác sau cuộc tình ái rất sảng khoái, mệt mỏi và bức bối của cả ngày đều được quét đi sạch, khi trở về có khi còn có tinh thần ôn tập kịch bản.

Hắn choàng khăn tắm lên vai, vừa bước ra ngoài thì ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.

“Ông đang làm gì đấy?”

“…Bôi thuốc.”

Uông Lẫm thấy anh đưa lưng về phía gương. Anh xoay cổ dùng ngón tay bôi trét lên lưng, nơi đó có một vết thương đang lành, nhìn kỹ thì có hơi đáng sợ.

Vừa nãy cho dù làm từ đằng trước hay từ đằng sau thì áo của Hạ Vũ đều thòng xuống che lấy phần lớn lưng nên hắn vốn dĩ không chú ý đến.

“Bị thương khi nào.”

“Mấy ngày hôm trước lúc quay phim bị ngã từ núi giả xuống, cũng may là lưng đập xuống đất trước.”

“Khi nãy làm sao không nói, bộ ông muốn nó nứt ra thêm hả.”

“Không sao đâu, không có ảnh hưởng đến vết thương.”

Uông Lẫm nhìn anh lấy tay vòng ra sau lưng bôi thuốc giống như diễn xiếc. Vết thương có dấu hiệu nứt ra lần nữa làm hắn cảm giác dường như mình có một chút trách nhiệm.

“Đưa đây.”

“Hả?”

“Đừng lằng nhằng nữa, tôi thoa giúp ông.”

Hạ Vũ nhìn hắn, trong phút chốc như thể đánh mất đi khả năng quản lý biểu cảm, “Tiểu Lẫm, em nói em muốn thoa thuốc giúp anh à?”

“Nghe không hiểu hay gì.” Uông Lẫm trực tiếp cầm lấy tăm bông trên tay anh.

Hạ Vũ thấy hắn thật sự muốn thoa thuốc giúp mình thì vui vẻ cực kỳ, lập tức quay lưng về phía Uông Lẫm, biểu cảm trong gương rất phấn khởi.

Uông Lẫm trợn mắt trong lòng, cầm tăm bông chấm chút thuốc thoa giúp anh, thuận miệng hỏi:

“Là cái cảnh diễn chung với kẻ mù lòa của ma giáo hả?”

“Đúng, lúc leo lên bị mất tập trung, không đứng đúng chỗ.”

Uông Lẫm phát ra một tiếng cười chế giễu, tăm bông vòng quanh vết thương quẹt ra một vòng, “Đây là cái tai nạn lao động ngớ ngẩn nhất tôi từng nghe sau khi vào đoàn phim.”

“Lúc đó anh không tập trung là vì anh đang nhớ em.” Hạ Vũ mím môi cười.

“Liên quan cái đếch gì đến tôi.”

“Cảnh đó liên quan đến mạng sống của em mà, đương nhiên là sẽ không nhịn được mà nhớ đến.”

Uông Lẫm khinh bỉ ở trong lòng, trong lúc vô tình nhìn thấy khuôn ngực hở hang của Hạ Vũ ở trong gương, chỉ thấy chiếc núm sẫm màu, dưới ánh đèn ấm áp dường như trở nên đỏ tươi, làm cho hắn không khỏi có chút mất tập trung mà nghĩ đến vừa nãy sao không có chơi đùa cái chốn ấy.

Uông Lẫm vội vàng đặt tăm bông qua một bên, “Được rồi đó, tôi đi đây.”

“À, anh quên mất sáng mai em còn phải diễn, nghỉ ngơi sớm đi, nếu không…”

Hạ Vũ dường như còn muốn nói gì đó, nhưng Uông Lẫm đã đóng cửa cái ầm đi mất.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.