Phối Hợp - Phong Tử Mao

Chương 14



“Anh Uông Lẫm, xin hỏi anh có suy nghĩ thế nào về việc Ngô Tử Hiếu mua dâm? Trước đây anh và anh ta chắc hẳn đã từng hợp tác không ít lần phải không?”

“Chúng tôi đã từng diễn chung hai lần, bởi vì thời gian quay phim rất vội, căn bản đều là trò chuyện về công việc. Về mặt công việc, anh ta là một diễn viên rất có trách nhiệm, còn những mặt khác, tôi không rõ lắm.”

“Vậy lúc anh biết anh ta ngoại tình thì anh có suy nghĩ như thế nào?”

“Chính bởi vì không rõ nên tôi không muốn bình luận về chuyện này.”

Phóng viên khác còn muốn hỏi câu hỏi khác, nhưng còn chưa mở miệng đã bị gương mặt lạnh lùng của Uông Lẫm dội trở về, thế là lại quay đi bao vây Hạ Vũ ở phía sau.

“Nói thật thì tôi khá là kinh ngạc, vẫn là hi vọng cảnh sát và tổ đạo diễn có thể xử lý ổn thỏa việc này.” Hạ Vũ cũng rất xảo quyệt, nói đi nói lại chỉ mấy câu này, còn cùng một ý nghĩa, ứng phó với phóng viên giống như đánh Thái cực.

Đạo diễn đã đợi đến nỗi bực bội từ lâu, sau khi đuổi hết phóng viên đi thì hối thúc diễn viên nhanh chóng vào vị trí.

Đây là cảnh diễn gần cuối của Hạ Vũ, trong kịch bản bởi vì anh bắt cóc nữ phụ nên bị Uông Lẫm đánh cho sống dở chết dở, còn ngã vào trong vũng máu giãy giụa, rồi nói một số lời thoại kinh điển của nhân vật phản diện. Uông Lẫm chỉ phụ trách anh hùng cứu mỹ nhân, sau khi đánh xong để lại một cái mạng chó cho anh rồi ôm người đẹp rời đi.

Trước khi quay phim Hạ Vũ còn mỉm cười với Uông Lẫm, biểu cảm như muốn nói gì đó, nhưng thấy Uông Lẫm hình như không muốn để ý đến mình nên anh biết điều mà không cất lời.

“Uông Lẫm ra tay không cần nương, đây là trận chiến báo thù có biết không?”

Hai người không phải là lần đầu quay phim, động tác nên tập cũng đã tập qua trước đó, dựa theo trình tự mà làm chắc hẳn không có vấn đề gì, nhưng Uông Lẫm phát hiện rõ Hạ Vũ có hơi không tập trung.

“Dừng một lát, dừng một lát, chỗ này không được, Hạ Vũ động tác của cậu quá yếu.” Đến lần thứ ba đạo diễn hô ngừng đã có chút bực mình rồi, đích thân đi đến mô phỏng động tác, “Đây là một kẻ nhìn yếu đuối nhưng độc ác, điên lên một cái là có thể lấy mạng của người ta có biết không? Trước hết đừng có suy nghĩ đến đẹp xấu, đừng ép tôi dùng thế thân, OK?”

“Xin lỗi đạo diễn, tôi điều chỉnh một chút.” Hạ Vũ một tay xoa eo một tay cầm quạt, mỉm cười nhận lỗi nói.

Uông Lẫm liếc mắt một cái, phát hiện nửa người dưới của đối phương có chỗ nào đó không bình thường, bởi vì cách đi của Hạ Vũ so với bình thường chậm hơn nhiều, cho nên động tác khó mà kéo dài, làm ra hành động không phóng khoáng.

Hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được lý do là gì.

“Đạo diễn, không thì chúng ta nghỉ ngơi một lát đi.”

“Hử? Cậu cũng kiếm chuyện với tôi à?” Đạo diễn tỏ vẻ nóng nảy.

“Tôi chỉ muốn đi vệ sinh thôi, sắp nhịn không nổi rồi.” Uông Lẫm nhún vai.

“Đi mau đi mau!”

Hạ Vũ ở một bên thở phào một hơi, sau đó vội hỏi với giọng yếu ớt: “Đạo diễn, tôi cũng muốn đi có được không.”

“…cho mấy cậu hai phút!”

“Ngại quá.” Hạ Vũ cúi người với nữ phụ đứng bên cạnh, sau đó vội vàng đuổi theo bước chân của Uông Lẫm.

May là lần này quay phim nội cảnh nên có thể tìm được một nhà vệ sinh bình thường.

Sau khi Uông Lẫm đi vào chỉ rửa tay một cái, sau đó quay đầu thấy Hạ Vũ với một gương mặt ngượng ngùng.

“Tiểu Lẫm, em không đi hả?”

“Không phải ông muốn đi à?”

“Anh nhường em đi trước á.”

“Tôi không muốn đi.”

Hạ Vũ có chút ngơ ngác: “Không phải em vội hả.”

“Tôi chỉ là muốn nghỉ ngơi một lát,” Ánh mắt của Uông Lẫm lướt từ trên xuống dưới đối phương: “Là ông đó, diễn đến nỗi như vậy, thật sự không có sao chứ?”

Biểu cảm của Hạ Vũ sửng sốt, cười nói: “Chắc là hơi mệt xíu thôi, nghỉ ngơi một lát là được.”

Uông Lẫm thấy anh không muốn nói thật, bèn nói: “Vậy thì ông đừng có làm ảnh hưởng đến tiến độ của cả đoàn phim.”

“Đương nhiên là không rồi, đạo diễn Uông yên tâm đi.” Hạ Vũ lập tức trả lời lại một cách đùa giỡn.

“Mẹ nó, ai là đạo diễn Uông.”

“Không phải em muốn làm đạo diễn hả? Thừa kế sự nghiệp của ông nội cũng được mà.”

“Ai nói với ông là tôi muốn làm đạo diễn.”

“Thì em nói vậy trong một bài phỏng vấn truyền thông vào năm trước mà.”

“Chỉ là vì nói hùa theo chủ đề với không khí lúc đó mà thôi,” Uông Lẫm nhớ lại cảnh phỏng vấn đó mà cảm thấy buồn cười, “Làm diễn viên còn chưa xong, lấy đâu ra tham vọng muốn làm đạo diễn hả?”

“Anh thấy Tiểu Lẫm diễn rất hay mà, rất nhiều đánh giá trong nghề cũng cho rằng như thế.” Vừa nói đến chủ đề này thì Hạ Vũ trở nên nghiêm túc ngay, “Em đừng có tự coi nhẹ mình như thế…”

“Được rồi bớt nói giùm, chỉ nói đùa một câu mà ông cũng có thể giảng nhiều như vậy luôn?” Uông Lẫm biết anh lại sắp bắt đầu giảng đạo nên lập tức ngăn lại, “Đi ra ngoài đi.”

Sau khi trở lại trường quay, hai người kinh ngạc phát hiện một nhóm phóng viên khác ghé đoàn phim.

“Chuyện mua dâm này vẫn chưa phỏng vấn đủ à?” Uông Lẫm kéo Khương Lỗi qua để hỏi.

“Giới giải trí gần đây không có tin tức gì, xuất hiện việc như vậy đương nhiên muốn ra sức tìm thông tin rồi,” Khương Lỗi ôm đồ làm ấm tay trả lời một cái uể oải, “Cậu nhìn đạo diễn sắp bị bọn họ làm cho nổi khùng đến nơi, nhưng không dám tùy tiện trêu chọc truyền thông.”

Đám phóng viên kia nhìn thấy Uông Lẫm và Hạ Vũ trở về từ nhà vệ sinh, liền chạy lại giống như sói nhìn thấy con mồi, vậy nên hai người lại dùng chiêu bài cũ để đối phó.

“Quan hệ của hai người gần đây rất tốt có phải không?” Sau khi hỏi xong chuyện mua hoa, quả nhiên có phóng viên hỏi tới chuyện này.

“Đúng rồi, lần trước còn uống rượu cùng nhau, có phải gần Tết hai anh em tụ họp rất nhiều đúng không?”

Uông Lẫm và Hạ Vũ đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời mỉm cười.

“Vốn dĩ chính là người một nhà, cũng sẽ không xa lạ đến nỗi nào chứ?”

“Đúng đó, chúng tôi lúc trước cũng ăn cơm cùng nhau, gói sủi cảo các kiểu.” Hạ Vũ vừa nghe Uông Lẫm gián tiếp thừa nhận quan hệ thân mật với mình thì vui vẻ lên ngay, “Nhưng Tiểu Lẫm không thích uống rượu, vậy nên đêm Tết ông Táo đó là tôi uống say.”

“Vậy thì hai tấm hình Uông Lẫm đăng đó là chụp trong tình huống như thế nào?” Có phóng viên cười hỏi, “Tư thế của Hạ Vũ trong bức ảnh rất hài hước.”

Câu hỏi này làm cho Hạ Vũ lộ ta biểu cảm mong đợi, ánh mắt nhìn Uông Lẫm cũng khác đi.

“Tình huống không có gì đặc biệt, chính là ổng uống say ngã trên mặt đất, tôi thấy tư thế khá hài hước nên muốn chia sẻ cho mọi người cùng vui chút thôi.”

“Nhưng bình thường hình như cậu không hay đăng Weibo kiểu vậy.”

“Hôm đó là đêm Tết ông Táo, hơn nữa thì tâm trạng khá tốt, nên mới đăng lên.”

“Tại sao tâm trạng khá tốt?” Các phóng viên trở nên quan tâm.

Uông Lẫm thấy bọn họ mắc câu, khóe miệng cong lên: “Bởi vì bữa tối của đạo diễn chuẩn bị quá ngon.” Thành công chuyển chủ đề nói chuyện sang bộ phim đang được quay hình, “Nói thật thì từ khi bắt đầu quay phim trở đi mọi người luôn rất bận rộn, tôi cũng phải huấn luyện từ sáng sớm mỗi ngày, các diễn viên khác cũng thường phải quay cảnh đêm, đêm Tết ông Táo ấy cũng có thể nói là ngày nghỉ trọn vẹn lần đầu tiên của mọi người…”

Một đoạn dài phía sau toàn là khen đạo diễn và đoàn phim, sau khi phóng viên nghe xong mới biết bị dính bẫy rồi, nhưng thời gian phỏng vấn có hạn, trong sự hối thúc của đạo diễn chỉ có thể đi làm phiền các diễn viên khác.

Lại bắt đầu quay phim lần nữa.

Giống như được tiêm máu gà từ cuộc phỏng vấn vừa nãy nên Hạ Vũ lần này tập trung sức lực, động tác so với lúc nãy thả lỏng hơn nhiều, từng đòn như mang theo khí thế muốn giết Uông Lẫm, ngoại trừ biểu cảm có hơi nhe răng nhếch miệng ra thì những thứ khác đều khá là hoàn hảo.

“Rất tốt…lúc này Uông Lẫm đánh lại! Đẹp!”

Hạ Vũ ngã xuống đất, túi máu trong quần áo cũng vỡ ra, trước ngực một mảng đỏ tươi, gương mặt trắng bệch với biểu cảm nhịn đau rất đúng lúc.

Chỉ có Uông Lẫm biết anh đau thật, bởi vì mấy lần cuối hôm qua hắn thật sự có hơi mạnh bạo.

“Tại sao, có thể…khụ khụ…” Hạ Vũ nói được một nửa thì đau đến nỗi mặt mày nhăn nó, còn ho sặc sụa, nhưng trong mắt đạo diễn thì cảnh này lại rất hợp hoàn cảnh.

“Ngươi đã trúng phải độc của ta,” Uông Lẫm đi đến cạnh anh và nói với giọng lạnh lùng, “Đồ giám ở chỗ của ngươi, muốn chết hay sống do ngươi tự quyết định.”

Hạ Vũ run một chút, ngẩng đầu nhìn hắn, “Nằm mơ…”

Vẻ mặt của Uông Lẫm lạnh lùng, “Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ.” Sau đó đi cởi trói cho nữ phụ.

Cảnh này kết thúc ở cảnh nam ôm nữ xinh đẹp, đạo diễn dùng tiếng vỗ tay vang dội để bày tỏ sự hài lòng.

“Uông Lẫm hai người đi theo đoàn phim ra ngoài quay cảnh tiếp theo, Hạ Vũ cậu nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị phân cảnh buổi tối, chúng ta phải tăng nhanh tiến độ.”

Sau khi Uông Lẫm để nữ phụ xuống liền quay đầu nhìn Hạ Vũ, chỉ thấy đối phương đang ngồi xổm trên mặt đất một bộ dáng muốn đứng lên nhưng không đứng được, cho đến khi quản lý đến giúp mới được nâng đứng dậy.

Hắn muốn đi đến hỏi thăm một chút, nhưng đạo diễn đã hối thúc, chỉ có thể đi ra ngoài trước theo đoàn phim.

Cảnh diễn với nữ phụ quay đến lúc trời tối, lúc Uông Lẫm trở về khách sạn cảm thấy đầu óc choáng váng, sau mấy tiếng nữa còn có một cảnh quay đêm, quần áo cũng không kịp thay, liền quyết định tạm thời ngủ một giấc ở trên sô pha ở trong phòng.

Nhưng hắn mới ngủ được một lát thì bị Khương Lỗi khẽ đánh thức.

“Tiểu tổ tông, dậy đi làm việc thôi.”

Uông Lẫm dụi mắt nhìn thời gian, “Sao lại sớm như vậy?”

“Bên Hạ Vũ xảy ra chút vấn đề, đạo diễn quyết định quay phần của cậu trước.”

Uông Lẫm chợt đơ người, sự buồn ngủ lúc nãy bay mất, “Làm sao thế?”

“Hình như là lúc quay cảnh đánh nhau bị thương ở eo, phải trì hoãn mấy ngày, phân cảnh của nhóm bọn họ đều bị đẩy ra sau…mau mau mau, chúng ta phải đi rồi.”

Đêm mùa đông lạnh đến nỗi khiến người ta phẫn nộ, khí thở ra gần như sau một giây là kết thành băng.

“Trời chắc phải âm độ, hóa ra miền nam cũng có thể lạnh đến như thế.” Tiểu Ngải bị lạnh đến nỗi nước mũi thò lò không thể kiềm chế được.

“Cậu bớt nói hai câu có được không?” Khương Lỗi giáo huấn.

“Chẳng lẽ cậu Lẫm không cảm thấy lạnh à…có đúng không cậu Lẫm?” Tiểu Ngải có ý đồ muốn tìm chút đồng tình.

Nhưng mà Uông Lẫm xị mặt không ư hử gì, biểu cảm còn lạnh hơn cả nhiệt độ lúc bây giờ.

“Tiểu tổ tông hôm nay rất khá, không có phàn nàn, xứng đáng được khen ngợi,” Khương Lỗi cười nói, “Lát nữa quay phim tiếp tục phát huy.”

Uông Lẫm vẫn không nói gì cả, lúc này Khương Lỗi cũng phát hiện ra tâm trạng của hắn có chút sai sai, nên lập tức im lặng không nói đùa nữa.

Quay phim vào buổi đêm vốn dĩ đã hành hạ người ta, vào mùa đông nữa thì ai cũng không dễ chịu, hơn nữa gương mặt không mấy vui vẻ của đạo diễn càng bất ổn.

“Tôi biết mọi người đều chưa ngủ được bao nhiêu, nhưng không còn cách nào nữa, thời gian của chúng ta không có nhiều, qua một tuần nữa là đến Tết rồi, đêm ba mươi chí ít cũng phải nghỉ xả hơi chứ.” Đạo diễn nói xong còn đi đến bên cạnh Uông Lẫm, nửa đùa nửa như trải lòng mà vỗ vào vai của hắn: “Muốn trách thì trách Hạ Vũ đi.”

Uông Lẫm không nói chuyện, ngay cả “ừ” một tiếng theo thói quen cũng không có.

Từ đầu tới cuối, ngoại trừ đọc lời thoại ra hắn cũng không nói nhiều thêm một câu nào. Mọi người đều cho là hắn mệt, vì vậy nên cũng có thể hiểu cho.

Chỉ có Khương Lỗi vuốt cằm có chút đăm chiêu suy nghĩ.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.