Thời gian ở đoàn phim luôn trống vắng mà nhàm chán, xì căng đan cũng dễ xuất hiện ào ào trong khoảng thời gian này.
Lúc chuyện nam diễn viên tuyến 3 đã kết hôn trong đoàn phim đi hộp đêm mua hoa, bị cảnh sát bắt tạm giam bị tuôn ra, quản lý của hắn tức giận đến mức đầu bốc khói xanh, chửi ầm lên ngay trước mặt mọi người.
“Má ơi, bình thường nhìn hắn khá đứng đắn, hơn nữa vợ còn đang mang thai, không ngờ lại làm ra loại chuyện như vậy.” Khương Lỗi hùng hổ mà đi vào trong phòng, vừa ngồi xuống kế bên bếp lửa liền nói.
“Mùa đông cô đơn lạnh lẽo mà,” Tiểu Ngải cắn hạt dưa phụ họa, “Người ta một thân đàn ông thời kỳ trung niên, ở trong đoàn phim mấy tháng có thể không đói khát sao.”
“Cậu vẫn còn rảnh rỗi chế giễu, xảy ra chuyện như vậy cả đoàn phim đều xui xẻo theo, trên mạng đã có người la hét muốn tẩy chay bộ phim này rồi có biết không?”
“Nhưng có cách nào đâu,” Tiểu Ngải bị phê bình rất oan ức, “Hôm qua em cũng theo lời anh nói lên weibo giúp cậu Lẫm lên tiếng tỏ rõ thái độ rồi, bây giờ đợi bộ phận quan hệ xã hội của đoàn phim nỗ lực thôi…”
“Được rồi được rồi, tiếp tục ăn hạt dưa của cậu đi,” Khương Lỗi khoát tay, “Vừa nãy tôi đi họp với bên tổ đạo diễn, chắc mấy ngày nay có thợ săn ảnh ẩn hiện, mọi người chú ý cách xử lý và hình tượng một chút.”
“Cậu Lẫm của chúng ta đương nhiên không cần lo lắng,” Tiểu Ngải một mặt chắc chắn, “Cho dù đói khát cũng sẽ không đi mua hoa đâu.”
“Sao cậu nói như thế?” Khương Lỗi vỗ một phát bay túi hạt dưa của trợ lý nhỏ, “Nhưng cái điểm từ trước đến nay không làm bậy này của tiểu tổ tông vẫn làm cho người ta khá yên tâm.”
Uông Lẫm lột nho trong im lặng, như thể không nghe thấy gì hết.
Chín giờ tối, Hạ Vũ đúng giờ đến gõ cửa phòng, sau khi thấy Uông Lẫm mở cửa thì cười vẫy vẫy cuốn kịch bản trong tay làm dấu, vui vẻ chui vào trong.
“Mấy hôm nay thợ săn ảnh nhiều như thế mà ông còn tới.” Uông Lẫm khóa cửa kỹ càng, nhìn đối phương cười dịu dàng ngồi trên giường của hắn.
“Không sao đâu, đến tập kịch bản trước khi quay phim rất bình thường mà,” Hạ Vũ cởi áo khoác để xuống bàn, “Hơn nữa chúng ta là thân thích, gặp mặt cũng bình thường.”
“Thì ra ông vẫn nhớ chúng ta là “thân thích” ha.”
Biểu cảm của Hạ Vũ cứng đờ trong giây lát, sau đó lại khôi phục nụ cười: “Em muốn ăn khuya không? Có muốn gọi một phần hay không.”
“Không cần đâu,” Uông Lẫm ngồi trên giường cầm kịch bản của mình lên, “Bắt đầu đi.”
Khoảng thời gian này hai người gần như hình thành một kiểu ăn ý, mỗi lần trước khi muốn làm Hạ Vũ đều sẽ cẩn thận hỏi hắn một câu qua điện thoại, sau khi có được lời đồng ý thì chín giờ tối đó sẽ đến đúng giờ.
Uông Lẫm bình thường sẽ không nói nhiều lời, cởi đồ ra là đè người ta lên giường bắt đầu làm, mỗi lần chỗ ấy của Hạ Vũ đều đã mở rộng đầy đủ, cắm vào một cái là nước dâm văng khắp nơi, nguyên cái mông đều ướt dầm dề, kích thích dục vọng của hắn càng hăng, làm đối phương đến mức khóc khàn cả giọng. Sau khi xong chuyện Hạ Vũ cũng sướng đến cười hì hì, nằm ì trên người hắn, mãi đến khi thời gian trễ trễ mới lưu luyến đứng dậy.
Có khi tâm huyết dâng trào cũng sẽ chơi chút trò chơi, đặt ra một cảnh và nhân vật thì bắt đầu tự do phát huy, thậm chí lấy phim đã diễn hoặc sắp diễn ra chơi…chẳng hạn như hôm nay.
“Không ngờ đến có thể gặp ngươi ở đây, xem ra lần trước ra tay vẫn còn nhẹ,” Hạ Vũ đọc lời thoại, vừa nói vừa khoát tay lên vai Uông Lẫm, “Lần này, lại đến nộp mạng vì ai đây?”
“Thật đáng tiếc, lần này ta đến dạy ngươi thế nào là chết.”
“Ha ha, cách nói chuyện thì lại càng ngày càng phách lối, điểm này lại có mấy phần giống với phụ thân ngươi.” Hạ Vũ nói rồi bắt đầu dùng ngón tay trêu chọc mặt Uông Lẫm.
Mẹ nó, tôi thấy ông mới càng ngày càng phách lối, Uông Lẫm nắm lấy tay anh đè xuống, ánh mắt lạnh như băng: “Nghe đây, người chê sống quá lâu, là ngươi.”
Hạ Vũ nhìn ánh mắt hắn, giống như bị sợ hãi, qua một lát mới cất tiếng nói: “…ta sợ hãi quá cơ.”
Nói xong anh dựa vào cổ Uông Lẫm bắt đầu hôn, hôn từng cái từng cái, nhẹ nhàng từ tốn như mưa rơi. Uông Lẫm giữ đầu anh, theo nụ hôn từng chút từng chút đẩy Hạ Vũ xuống, hưởng thụ sự phục vụ từng li từng tí của đối phương, đến khi môi Hạ Vũ chạm đến vùng tam giác giữa háng thì hắn cũng nhịn không nổi nữa, kéo dây thắt lưng ra lệnh với giọng ồ ồ: “Ngậm vào.”
Hạ Vũ nghe thấy lập tức mở miệng ra ngậm, cẩn thận mút sâu vào trong. Bọn họ chưa chơi thổi kèn được mấy lần, lần đầu tiên suýt chút nữa làm rách miệng của Hạ Vũ, còn cắn đau thằng em của hắn, làm Uông Lẫm chửi mười phút, vừa chửi vừa thoa thuốc kháng viêm cho đối phương.
Bởi vậy lần này Hạ Vũ rất cẩn thận, vừa dùng đầu lưỡi liếm phần đầu vừa đưa vào một cách đâu vào đấy, thỉnh thoảng còn nâng mắt nhìn Uông Lẫm, ánh mắt dịu dàng khiến người ta tê dại từ cột sống đến xương cụt. Uông Lẫm bị anh nhìn đến mức càng ngày càng cứng, phần eo hơi nhúc nhích, thứ đồ kia trượt vào yết hầu của đối phương, làm đến nước mắt của Hạ Vũ tràn ra.
“Hưm ha…”
“Muốn sống thì ngươi đừng có động đậy,” Uông Lẫm cười nói, “Chiêu này là trí mạng.”
Hạ Vũ chớp mắt, đầu lưỡi liếm một vòng quanh phần đầu, trực tiếp kích thích Uông Lẫm cứng thêm.
“Ngươi đây là tự tìm đường chết.” Uông Lẫm nắm lấy tóc anh, cái chày bắt đầu giã từ nhanh đến chậm khoang miệng của anh, cọ xát lớp niêm mạc mỏng manh. Hạ Vũ lập tức phối hợp biểu lộ biểu cảm đau khổ, bị hắn làm đến mức vành mắt đỏ lên.
Lúc bắn ra yết hầu của Hạ Vũ chuyển động một chút, xem ra đã nuốt hết phần lớn xuống cổ, mắt nhắm lại so với dáng vẻ vừa rồi càng quyến rũ hơn. Uông Lẫm từ từ rút thứ đồ kia ra, mắt thấy chất dịch màu trắng chảy ra từ khóe miệng kia, ánh mắt lại tối thêm vài phần.
“Ha…Ngươi, học võ công từ ai…” Hạ Vũ thở hổn hển nói.
Uông Lẫm cong chân húc đầu gối anh: “Còn chưa đến chỗ này đâu diễn cái gì!”
“Ơ, không phải đánh xong rồi hả?” Hạ Vũ giật mình một cái cầm kịch bản lên.
“Vừa nãy là khởi động, giờ mới chính thức bắt đầu, mẹ nó, ông không muốn làm à?”
“Đương nhiên, đương nhiên làm! Xin lỗi, anh chập mạch quá,” Hạ Vũ lau miệng cười ngại ngùng rồi nói, “Vậy bây giờ chúng ta vào chủ đề đi ha…”
Chưa nói xong đã bị Uông Lẫm đè mặt xuống giường, nơi đó bị ngón tay ngựa quen đường cũ chọc vào trong. Hạ Vũ bị kích thích khẽ rên lên, cơ thể uốn éo kịch liệt, âm thanh không rõ đều tiến vào trong chăn, đôi chân cũng hưng phấn theo tốc độ cắm rút tăng nhanh mà uốn éo cọ xát ra giường.
Uông Lẫm vừa ôm hờ người lên chuẩn bị tiến vào, giọng của Hạ Vũ liền không khống chế được vang cả phòng. Hắn che lại cái miệng phóng đãng, khẽ nói bên tai đối phương: “Nhỏ tiếng một chút! Ông tưởng đám thợ săn ảnh kia sẽ không nằm vùng ở hành lang à?”
“Ha, ưm…” Hạ Vũ vội gật đầu trả lời, trong ánh mắt đều là khát khao gấp gáp.
Uông Lẫm nắm lấy ga giường nhét vào miệng của anh, thân dưới nhấp vào, Hạ Vũ cong eo hưng phấn hùa theo va chạm của hắn, cắn chặt hàm răng phát ra tiếng rên rỉ đơn âm tiết, phối hợp với âm thanh thể xác va chạm nhau khiến người ta mạch máu sục sôi.
“Ha…ô ô!” Hắn làm càng hăng thì tiếng của Hạ Vũ càng lớn, giống như là cố gắng muốn nói gì đó.
Uông Lẫm vỗ một cái vào cái mông đang uốn éo, nói: “Bây giờ rồi mà còn muốn theo kịch bản? Để ngày mai nói đi…” Nói rồi hắn cắn một cái lên lưng của Hạ Vũ, nắm lấy cái eo kia đưa cái chày vào chỗ sâu hơn.
Ngón chân của Hạ Vũ cuộn lại, hai má ửng hồng run rẩy, như thể rơi vào miền cực lạc. Uông Lẫm nhìn anh vì hô hấp dồn dập mà lưng nhấp nhô, không biết làm sao mà tự dưng lại nhớ đến lời nói của quản lý và trợ lý nhỏ vào buổi sáng, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt mỉa mai vô cùng, trong lòng không kìm được có một ngọn lửa phẫn nộ, đột nhiên tăng tốc độ va chạm, cũng không quan tâm đối phương có chịu được hay không.
“Ha, làm sao vậy…ưm!” Hạ Vũ bị nắc mạnh bất thình lình đến nỗi không tìm được phương hướng, không thể không nhả miệng ra kêu đau, phía sau trong phút chốc kẹp chặt hơn, “Tiểu Lẫm, nhẹ, nhẹ một chút…”
Đúng lúc này cửa đột nhiên vang lên tiếng Khương Lỗi từ ngoài truyền vào trong:
“Tiểu tổ tông, đã ngủ chưa?”
Hai người đang chiến đấu dữ dội trên giường lập tức dừng lại, Uông Lẫm cảm thấy Hạ Vũ thật sự bị dọa sợ, chỗ kia kẹp hắn phát đau rồi.
“Chuyện gì?” Uông Lẫm trả lời lại một câu với thái độ tức giận.
“Cậu còn chưa ngủ ha, hôm nay tôi bỏ quên một cái điện thoại khác ở chỗ cậu, ngại quá.” Khương Lỗi pha trò nói, “Chủ yếu mỗi tối đều phải gọi điện thoại cho Na Na, nếu không sẽ quậy mẹ nói không ngủ được.”
Uông Lẫm im lặng một hồi, cố gắng dồn lửa giận lúc nãy xuống bụng.
Hạ Vũ sau khi nghe được cũng ngẩng đầu lên, nói nhỏ bên tai hắn: “Đưa điện thoại cho anh Lỗi đi, người ta nhớ con gái rồi.”
Uông Lẫm chậm rãi rút chày ra khỏi người đối phương, sau đó lớn tiếng hỏi: “Ông để ở đâu?”
“Chắc là kế bên lò sưởi đó? Cậu nhìn thử xem.”
Uông Lẫm vừa mặc quần áo vừa dò coi một vòng, rất nhanh đã tìm được chiếc điện thoại bị báo che mất, sau đó ra hiệu bằng mắt với Hạ Vũ, thấy đối phương đã mặc đồ ổn ổn rồi mới đi mở cửa.
“Ngay cả điện thoại cũng có thể quên, ở dưới tờ báo làm tôi tìm nửa buổi.”
Khương Lỗi bọc áo bông lớn xoa xoa tay: “Cảm ơn cảm ơn, tối nay nghỉ ngơi sớm chút…ây Hạ Vũ cậu cũng ở đây à?”
“Ngày mai phải quay rồi đương nhiên cần luyện tập một chút,” Hạ Vũ cười nói, “Anh mau đi điện thoại cho Na Na đi.”
“Được, mấy cậu nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm,” Khương Lỗi vừa mới quay đầu đột nhiên lại nhớ đến gì đó, “Ồ đúng rồi, ngày mai có thể sẽ có phóng viên đến phỏng vấn chuyện ông Ngô mua hoa, các cậu đừng nói bậy bạ, mấy hôm nay cũng chú ý một chút, đừng để phóng viên bắt được thông tin dễ gây hiểu lầm.”
Uông Lẫm và Hạ Vũ nhìn nhau, mùi vừa mới làm chuyện ấy hình như vẫn còn lưu lại trong hơi thở, không khí có chút ngượng ngùng kỳ lạ.
“Biết rồi, ông nhanh điện thoại cho con gái đi.”
Sau một hồi nói chuyện, Uông Lẫm cũng không còn kích thích gì nữa. Hắn cảm thấy suy nghĩ vào lúc này có hơi lộn xộn, khống chế bản thân cố sức không đi nhìn mặt Hạ Vũ, quay đầu ngồi xuống cầm ly nước lên uống một ngụm: “Hôm nay cứ như vậy đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Hạ Vũ ngưng một chút, “Được, chúng ta ngày mai gặp ở phim trường.”
Lúc cửa đóng lại Uông Lẫm đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, hắn nằm ngửa ra trên giường, cũng lười đi dọn dẹp này nọ, nghiêng đầu tiến vào giấc ngủ ngay.