Buổi tối, sau khi Lâm Tri Du đánh răng rửa mặt xong, cô nằm trên giường trong ký túc xá và gửi tin nhắn cho Triệu Kinh Duy, nói rằng bạn cùng phòng của cô đã nhìn thấy bọn họ. Thái độ của Triệu Kinh Duy rất thờ ơ: Bạn cùng phòng của em có nhìn thấy em không?
Lâm Tri Du kéo chăn lên: Cô ấy chỉ nhìn thấy khuôn mặt của anh, không thấy rõ tôi.
Lâm Tri Du cẩn thận nhớ lại, cô thực sự không để ý thấy Hạ Miểu Miểu ở gần đó, đồng thời cũng thấy may mắn vì Hạ Miểu Miểu không nhìn thấy cô. Cô đang định tắt điện thoại thì Triệu Kinh Duy lại gửi đến một tin nhắn khác: Thấy xấu hổ khi ở cạnh tôi?
Lâm Tri Du biết anh hiểu lầm, cắn môi giải thích với anh: Anh còn nhớ lần chúng ta ăn liên hoan với Ban Đối ngoại không, đàn anh Bồ nhờ anh đưa tôi về ấy?
Triệu Kinh Duy nhanh chóng trả lời: Nhớ, sao vậy?
Lâm Tri Du: Hôm đó cũng bị người khác nhìn thấy, bạn cùng phòng của tôi cũng đoán anh đưa ai về, tôi không thích trở thành chủ đề để người khác bàn tán.”
Triệu Kinh Duy: Nữ sinh các em đều buôn chuyện như vậy à?
Lâm Tri Du không trò chuyện với Triệu Kinh Duy quá lâu, dù sao sáng hôm sau có tiết học nên cô phải dậy sớm. Thời khóa biểu đại học không giống cấp 3, các tiết học phân bổ không đều, có khi một ngày chỉ học hai tiết, có khi kín cả ngày. Mỗi lần học cả ngày, Trịnh Phù lại kêu không thể chịu đựng được nữa.
Khi Lâm Tri Du kết thúc tiết học cuối cùng, cô nhận được tin nhắn của Uông Tuyền hẹn cô đi ăn vào tối mai. Sau khi Trịnh Phù thu dọn sách vở, thấy Lâm Tri Du đang đứng im nhìn chằm chằm vào điện thoại, cô ấy tò mò nhìn sang hỏi: “Anh ta hẹn cậu à? Đi ăn tối với anh ta đi.”
Lâm Tri Du chưa kịp nói gì, Trịnh Phù đã lấy điện thoại di động của cô và trả lời tin nhắn thay cô, Uông Tuyền ngay lập tức trả lời: Ngày mai gặp.
Hạ Miểu Miểu nghe vậy nói: “Ai hẹn Tri Du vậy?”
“Một chàng trai.” Trịnh Phù nói.
Hạ Miểu Miểu trợn tròn mắt: “Cậu nói như không nói, là ai cơ?”
Lâm Tri Du không che giấu cô ấy: “Nam sinh đại học Khánh.”
“Trông như thế nào?”
Trịnh Phù nói: “Không tồi, là sinh viên thể thao.”
Hạ Miểu Miểu đẩy cánh tay của Lâm Tri Du, mập mờ nói, “Sinh viên thể thao à, phương diện kia có vẻ khá tốt đấy.”
Lâm Tri Du còn chưa kịp phản ứng, cô đã nghe thấy Trịnh Phù hét lên: “Hạ Miểu Miểu, đồ lưu manh.”
Bốn giờ chiều thứ ba, điện thoại của Lâm Tri Du nhận được một cuộc gọi lạ. Lâm Tri Du nhấn nút nghe, bên kia là giọng nói của Uông Tuyền, nghe có vẻ hơi mất tự nhiên: “Tri Du, anh là Uông Tuyền đây, anh đến dưới tòa ký túc xá của em rồi.”
Lâm Tri Du vội vàng nói: “Tôi xuống ngay đây, anh chờ một lát.”
“Không sao, không cần vội.” Uông Tuyền hắng giọng, “Em cứ từ từ, vẫn còn thời gian mà.”
Lâm Tri Du cúp điện thoại, vừa quay đầu lại liền thấy Trịnh Phù và Hạ Miểu Miểu đang nhìn cô, Hạ Miểu Miểu lên tiếng trước, “Uông Tuyền đến rồi à? Ở dưới ký túc xá phải không?”
Lâm Tri Du ừ một tiếng, nhìn thấy Hạ Miểu Miểu đi ra ban công, dựa vào lan can nhìn xuống dưới lầu, lẩm bẩm: “Không nhìn rõ mặt, nhưng nhìn quần áo thì có vẻ cố ý ăn diện.”
Lâm Tri Du dở khóc dở cười, nhắc cô ấy: “Mình chỉ đi ăn tối với anh ấy thôi.”
Trịnh Phù cười: “Đi đi, chơi vui vẻ nhé.”
Lâm Tri Du mở cửa đi ra ngoài, đi xuống sảnh tầng một của ký túc xá, qua cửa kính cô nhìn thấy Uông Tuyền đang đứng ở cửa, anh ta mặc một chiếc áo hoodie màu xám và quần jeans rộng.
Cô lấy thẻ ra quẹt, Uông Tuyền nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, thấy cô đang cười tươi, anh ta đưa tay giúp cô mở cửa, Lâm Tri Du nói: “Anh đợi lâu chưa?”
“Chưa.” Uông Tuyền nâng cổ tay lên, giả vờ nhìn đồng hồ không tồn tại, “Còn chưa đến mười phút.”
Lâm Tri Du bị động tác này của anh ta chọc cười, khóe môi cong cong.
Uông Tuyền hỏi: “Em thích ăn cái gì?”
“Tôi ăn gì cũng được.”
Lâm Tri Du nói thật, cô là người không có yêu cầu gì về khẩu vị, chỉ cần có thể ăn là được. Nghe cô nói vậy, Uông Tuyền nửa khen nửa tán tỉnh: “Thế em dễ nuôi lắm đây?”
Lâm Tri Du cụp mắt xuống mỉm cười, thực tế thì đúng là như vậy. Khi bố cô, Lâm Tùng, nợ một khoản tiền lớn vì cờ bạc, Lâm Tri Du vẫn đang học cấp hai, cuộc sống gia đình khó khăn, cơm trong căng tin của trường cấp hai là tệ nhất, cho vào miệng giống như cơm để qua đêm nấu lại, cực kỳ khô và cứng, hầu như các bạn cùng lớp sẽ ra quán ăn nhỏ ngoài trường để giải quyết bữa trưa, chỉ có cô là người duy nhất đến căng tin đúng giờ mỗi khi nghỉ trưa.
Bốn giờ chiều trong sân trường, còn một vài sinh viên chưa tan học, đường lớn rợp bóng cây xanh, làn gió nhẹ thổi qua, có chút yên tĩnh. Hai người bắt một chiếc taxi ở cổng trường, Uông Tuyền nói đưa cô đi ăn lẩu.
Đội của bọn họ vừa đến đó tuần trước, hương vị không tồi. Mặt tiền nhà hàng lẩu trang trí theo phong cách công nghiệp, tông màu đơn giản, trước cửa còn có lẵng hoa, xem độ tươi của hoa hình như vừa được bày không lâu: “Các anh tìm thấy chỗ này như nào vậy? Hình như mới khai trương.”
“Ừm, mới khai trương chưa được một tháng, là Triệu Kinh Duy dẫn bọn anh tới đây, cậu ấy quen ông chủ chỗ này.”
Khi Lâm Tri Du nghe Uông Tuyền nhắc đến Triệu Kinh Duy, cô hơi dừng lại: “Anh ấy rất thường xuyên mời các anh ăn cơm sao?”
“Gần như vậy.” Uông Tuyền cười nói, “Cậu ấy rất hào phóng.”
Sau khi vào nhà hàng, Uông Tuyền quay đầu lại hỏi cô: “Em muốn lên tầng trên hay tầng dưới, nhưng tầng trên chỉ có bàn lớn phù hợp cho nhiều người ăn.”
Lâm Tri Du tùy tiện chỉ vào một cái bàn cạnh tường: “Ngồi đây đi.”
Hai người vừa mới ngồi xuống, ngoài cửa lại có hai người tiến vào, Lâm Tri Du nghe thấy nhân viên phục vụ ở cửa đồng thanh hô to hoan nghênh, cô vừa định nhìn sang thì Uông Tuyền đã đứng dậy nói: “Hai người cũng đến đây à?”
Tống Mục Viễn cũng nhìn qua, Lương Hâm và Lâm Tri Du chào nhau: “Tới đây ăn lẩu, Mục Viễn nói nhà hàng này ăn rất ngon nên dẫn em đi ăn thử.”
“Đúng vậy.”
Lương Hân đảo mắt: “Tại sao chúng ta không ngồi cùng nhau, ăn lẩu nhiều người ăn mới vui, chị Tri Du, chị không phiền chứ?”
Lâm Tri Du gật đầu: “Được chứ.”
Bốn người ngồi xuống, lấy thực đơn từ bàn trống bên cạnh. Lương Hân không thể ăn quá cay nên bọn họ chọn lẩu uyên ương, gọi thêm vài đĩa thịt và một ít rau. Trên bàn mọi người đang nói về một số chuyện ở trường.
Lâm Tri Du không nói nhiều, cô cụp mắt ăn con mực trong bát, mái tóc dài vì động tác cúi đầu mà xõa xuống vai, cô cau mày, đành phải dùng một tay giữ để tiếp tục ăn.
Thấy vậy, Uông Tuyền đặt đũa xuống, đứng dậy đi tới quầy lấy dây buộc tóc, Lâm Tri Du hơi giật mình, cô nhận lấy dây buộc tóc trong tay anh ta: “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Lương Hân vỗ vai Tống Mục Viễn, tức giận nói: “Anh cũng lấy cho em một cái dây buộc tóc đi, anh xem Uông Tuyền tinh tế chưa kìa.”
Ban đầu Triệu Kinh Duy không định ra ngoài tối nay, nhưng lúc hai giờ, anh nhận được điện thoại của Trần Tấn, gọi anh ra ngoài chơi tennis, thuận tiện nói với anh về một số chuyện. Chơi xong cũng đã gần đến giờ ăn nên bọn họ quyết định đi ăn tối. Trần Tấn gọi Chu Nhân đi ăn cùng. Triệu Kinh Duy biết gần đây Trần Tấn đang theo đuổi Chu Nhân, anh cũng không nói gì. Sau khi rời khỏi sân tennis, họ lái xe đi đón Chu Nhân rồi mới đến nhà hàng lẩu.
Anh để hai người kia vào trước, còn mình thì hút nốt nửa điếu thuốc ở cửa. Bọn họ đến khá sớm, trong đại sảnh cũng không có nhiều người, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lâm Tri Du ngồi ở bàn trong góc, bên cạnh cô còn có mấy người, hai nam hai nữ, ý nghĩa rõ như ban ngày.
Anh còn chưa lên tiếng, Tống Mục Viễn đã nhìn thấy anh. Triệu Kinh Duy đi tới, nồi lẩu bốc hơi nóng mù mịt, tóc cô được buộc lên, để lộ vầng trán đầy đặn mịn màng, chóp mũi chảy một lớp mồ hôi, đôi môi đỏ ửng vì sa tế, như thể cô vừa đánh son.
“Hôm nay thật trùng hợp, sao mọi người đều tới đây ăn cơm.” Uông Tuyền nói.
Triệu Kinh Duy cụp mắt liếc nhìn cô, Lâm Tri Du cảm nhận được ánh mắt anh dường như dán vào mặt cô, cô ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt nghiền ngẫm của anh, cô mím môi, nghiêng đầu cầm lon Coca bên cạnh lên uống.
Thấy Triệu Kinh Duy lâu không lên, Chu Nhân xuống tầng tìm anh thì thấy Triệu Kinh Duy đang đứng cạnh bàn có hai nam và hai nữ nói chuyện. Lâm Tri Du cũng nhìn thấy cô gái từ phía sau anh đi tới, khuôn mặt hơi quen, chỉ khác là cô ấy để tóc dài, tóc để kiểu công chúa khiến khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của cô ấy trông càng nhỏ hơn.
Chu Nhân đi tới, ánh mắt quét qua nhìn người trên bàn: “Chưa nói xong à? Trần Tấn đã gọi món rồi.”
Triệu Kinh Duy nói với bọn họ: “Tôi đi lên trước.”