Triệu Kinh Duy và Chu Nhân đi về phía cầu thang, Lâm Tri Du thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy Lương Hân hỏi Tống Mục Viễn: “Cô gái đó là ai vậy, là bạn gái của Triệu Kinh Duy sao?”
Uông Tuyền biết Chu Nhân: “Không phải, cô ấy là em gái của bạn gái cũ Triệu Kinh Duy.”
“Thì ra là em gái bạn gái cũ.” Lương Hân uống một ngụm sữa dừa, bình luận một câu: “Cô ấy trông khá xinh, vậy chẳng phải bạn gái cũ của Triệu Kinh Duy cũng rất xinh sao?”
“Nói thật, anh chưa từng gặp bạn gái cũ của đội trưởng.”
Lương Hân: “Anh ấy không đăng trên vòng bạn bè sao?”
Uông Tuyền nói: “Cậu ấy không phải loại người thích đăng mấy cái này”.
Lương Hân nghe xong thấy hứng thú, còn muốn hỏi thì Tống Mục Viễn đã cười cắt ngang: “Em hóng hớt như vậy để làm gì?”
“Hóng hớt là bản tính của con gái, anh hiểu không?” Lương Hân nói, “Hay anh hỏi chị Tri Du có tò mò không đi?”
Chu Nhân bước vào phòng riêng, lúc này mới nhớ lại khuôn mặt của cô gái tầng dưới có chút quen thuộc, cô ấy từng nhìn thấy ở đâu rồi. Chu Nhân ngước mắt nhìn Triệu Kinh Duy bên cạnh: “Cô gái buộc tóc kia có phải trong ban của Bồ Minh Chương không? Người mà Bồ Minh Chương nhờ anh đưa trở về trường học ấy?”
Triệu Kinh Duy cầm ly lên uống một ngụm nước: “Em còn nhớ sao?”
“Sao lại không nhớ? Trí nhớ của em cũng không tệ lắm.”
Trần Tấn bối rối: “Cô gái nào?”
Chu Nhân: “Lần trước chúng ta đi hát karaoke, chẳng phải Bồ Minh Chương và ban của anh ấy cũng liên hoan ở phòng bên cạnh sao?”
Trần Tấn nhớ lại, chậm rãi nói: “Có phải cô gái mà Thạch Tử say rượu muốn xin WeChat không?”
Sự chú ý của Chu Nhân bị dời đi, cô ấy mở to mắt: “Thạch Tử xin WeChat khi nào?”
Trần Tấn: “Em hỏi Triệu Kinh Duy đi, không phải cô gái đó ngồi trên xe của Triệu Kinh Duy sao, Thạch Tử hỏi Triệu Kinh Duy có đi tăng 2 không, sau đó mới hỏi WeChat của người ta.”
“Vậy có lấy được không?”
“Không, không phải do Triệu Kinh Duy nhắc nhở cậu ta sao?” Trần Tấn lắc đầu, “Tên ngốc này say rượu là thích tán tỉnh.”
“Hôm nào em sẽ mách chị Thang Thang.” Chu Nhân tức giận mắng một câu, thấy Triệu Kinh Duy đang xem điện thoại cô ấy giả vờ lơ đãng nói: “À, hình như chị gái em có bạn trai rồi.”
Vừa dứt lời, Chu Nhân nháy mắt với Trần Tấn, Trần Tấn hiểu ý đồ của cô ấy, phối hợp hỏi: “Người nước nào?”
“Cũng là người Trung Quốc, nhưng mà là Hoa Kiều. Chị ấy cho em xem ảnh rồi, trông khá đẹp trai.”
Trần Tấn cười: “Có đẹp trai bằng Triệu Kinh Duy không?”
“Em thấy đẹp trai hơn nhiều, hơn nữa người ta còn chu đáo, rất quan tâm chị ấy.”
Triệu Kinh Duy nhếch khóe miệng: “Vậy thì tốt rồi.”
Thấy anh không quan tâm lắm, Chu Nhân không khỏi cảm thấy bất bình cho chị gái, cô ấy thử hỏi: “Thế còn anh, gần đây có hẹn hò với cô gái nào không?”
Triệu Kinh Duy dựa vào lưng ghế, híp mắt: “Em tò mò chuyện này làm gì? Muốn giới thiệu người yêu cho anh.”
“Đúng vậy, nếu anh đang không hẹn hò, em sẽ giới thiệu cho anh, em có một người bạn cũng không tệ lắm.” Chu Nhân thuận miệng bịa chuyện.
Triệu Kinh Duy khịt mũi cười: “Không cần em lo.”
Lâm Tri Du ăn gần xong, cô đi vệ sinh. Phòng vệ sinh nằm trên tầng hai, khi Lâm Tri Du tay ướt bước ra, cô nhìn thấy Triệu Kinh Duy đi ra từ phòng vệ sinh nam bên cạnh.
Cô liếc anh một cái, đang định rời đi, lại nghe thấy Triệu Kinh Duy chậm rãi hỏi: “Hẹn hò bốn người?”
Lâm Tri Du quay đầu nhìn anh, ngữ khí điềm tĩnh: “Cũng không hẳn.”
Lúc ở Yên Sơn, Uông Tuyền biểu hiện rất rõ ràng, Triệu Kinh Duy có thể nhìn ra được anh ta có hứng thú với Lâm Tri Du, nhưng cô không biểu lộ nhiều cảm xúc, hơn nữa, đêm đó hai người còn ngủ với nhau nên anh nghĩ cô không có hứng thú với Uông Tuyền.
Triệu Kinh Duy tiến lên một bước, rũ mắt xuống nhìn cô: “Không hẳn là có ý gì?”
Khoảng cách giữa hai người quá gần, Lâm Tri Du đột nhiên cảm thấy có chút áp lực, khóe miệng trễ xuống: “Hiện tại tôi chỉ muốn thử tiếp xúc với Uông Tuyền.”
Anh cười khẽ: “Em thích cậu ta?”
“Ai biết được, sau khi tiếp xúc có lẽ sẽ thích.” Lâm Tri Du tự giễu cười nói, “Dù sao thì tôi cũng không thể mãi mãi thích Tống Mục Viễn đúng không?”
Triệu Kinh Duy cau mày, đang định nói điều gì đó thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lương Hân phía sau.
“Chị Tri Du.”
Lâm Tri Du quay đầu lại, bình tĩnh kéo giãn khoảng cách với Triệu Kinh Duy, Triệu Kinh Duy chú ý tới động tác nhỏ của cô, khóe miệng anh giật giật.
Lương Hân đi tới, nhìn Triệu Kinh Duy rời đi, thấp giọng hỏi: “Chị và Triệu Kinh Duy đang nói chuyện gì vậy, trông hai người có vẻ khá quen thuộc.”
“Không có gì.”
Lâm Tri Du tỏ ra rõ ràng là không muốn nói, mặc dù Lương Hân tò mò nhưng cô ấy cũng không tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, bọn họ nói lát nữa ăn xong sẽ đi xem phim, chị chờ em đi vệ sinh nhé, chúng ta đi xuống cùng nhau.”
Lâm Tri Du gật đầu.
Sau khi mọi người ăn xong, Uông Tuyền và Lâm Tri Du đi đến quầy thanh toán. Phía trước có người đang thanh toán, hai người đợi một lúc, Lâm Tri Du nói: “Lát nữa đi xem phim, tôi mời anh nhé?”
Mặc dù cô thực sự muốn tiếp xúc với Uông Tuyền, nhưng không muốn để anh ta luôn phải trả tiền.
Uông Tuyền đưa đơn gọi món cho nhân viên, chờ nhân viên thao tác xong trên máy tính liền lấy điện thoại ra quét mã QR: “Không cần tính toán rõ ràng như vậy, lần sau đổi thành em mời anh là được.”
Lâm Tri Du mỉm cười, Uông Tuyền đột nhiên nhìn về phía sau cô: “Các cậu cũng ăn xong rồi à?”
Lâm Tri Du hơi xoay người, nhìn thấy Triệu Kinh Duy và một nam một nữ ở phía sau anh.
Uông Tuyền nói: “Lát nữa bọn tôi đi xem phim, các cậu có đi không?”
Triệu Kinh Duy lấy điện thoại ra, anh liếc nhìn Lâm Tri Du: “Lát nữa có việc rồi, các cậu đi đi.”
“Được, vậy bọn tôi đi trước nhé.”
Uông Tuyền và Lâm Tri Du lướt qua họ, Trần Tấn liếc nhìn Lâm Tri Du: “Dáng vẻ cũng không tồi, khó trách Thạch Tử say mèm còn muốn xin WeChat.”
Chu Nhân bĩu môi: “Tạm được thôi.”
Rạp chiếu phim cách nhà hàng lẩu chỉ mất mười phút đi bộ, bọn Tống Mục Viễn quyết định đi bộ đến đó thay vì lái xe. Khi màn đêm buông xuống, ở ngoài cửa trung tâm thương mại có mấy người đang hát, còn có người bán bóng bay hoạt hình.
Lương Hân kéo Tống Mục Viễn đi mua một cái, ánh mắt của Lâm Tri Du rơi xuống bóng lưng hai người họ, Uông Tuyền hiểu lầm: “Em có muốn không? Anh cũng mua cho em một cái nhé?”
Lâm Tri Du định thần lại, cô lắc đầu, mỉm cười với Uông Tuyền: “Không cần đâu.”
Xem phim xong cũng đã hơn chín giờ, Uông Tuyền và Tống Mục Viễn đi lấy xe. Lâm Tri Du và Lương Hân đợi bọn họ, hai người nhất thời không nói gì. Trước mặt là ngã tư đường, một hàng dài ô tô nối đuôi nhau đợi đèn đỏ, dường như không nhìn thấy đuôi.
Lương Hân búng quả bóng hoạt hình trong tay, nhỏ giọng nói: “Chị Tri Du, chị có biết em và Mục Viễn quen nhau như thế nào không?”
Ngữ khí Lâm Tri Du đều đều: “Quen nhau như thế nào?”
“Mẹ em và mẹ Mục Viễn là bạn học đại học, khi mẹ em đi họp lớp, em cũng đi theo. Mục Viễn đến đón dì Tống, thuận đường đưa em và mẹ về nhà, sau đó bọn em thêm WeChat, là em theo đuổi anh ấy trước.”
Lâm Tri Du khẽ ừ một tiếng.
Lương Hân quay đầu lại nhìn chằm chằm góc nghiêng của Lâm Tri Du trong bóng tối: “Anh ấy là mối tình đầu của em. Sau khi từ Yến Sơn trở về, chị nói Mục Viễn không thích ăn hành, em đã lo rằng liệu chị và Mục Viễn từng có gì đó không, dù sao hai người cũng quen nhau rất lâu. Em luôn nghĩ rằng sẽ không có tình bạn thuần khiết giữa nam và nữ. Chắc chị cũng thấy vòng bạn bè gần đây của em đều khoe ân ái rất nhiều, thật ra đều để cho chị thấy, cho nên hôm đó em mới nhắn tin hỏi chị và Uông Tuyền ở bên nhau như thế nào, có lẽ khi chị có bạn trai rồi, em mới có thể yên tâm.”
Dòng xe cộ trước mặt đã giãn ra, Lâm Tri Du quay đầu nhìn cô ấy: “Cô không cần lo lắng, tôi và Tống Mục Viễn trước đây không có gì, sau này cũng sẽ không có gì.”