Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Pháo Hôi Mang Con Chạy

Chương 51



Trước khi tham gia thử vai, công ty đã chuẩn bị đầy đủ cho Văn Khê.

Hiện giờ, cậu có bốn trợ lý, trong đó có hai trợ lý cá nhân, một trợ lý lo việc tuyên truyền và một trợ lý đặc biệt, cũng họ Tôn, gọi là Tôn Hạo, năm nay 33 tuổi, nhìn vô cùng nghiêm túc nhưng năng lực siêu cao, vừa vào đã đoạt hết tất cả công việc của Tôn Duyệt Anh, bốn người trợ lý trực tiếp làm người đại diện là bà ta trở thành vô hình.

Cho nên hiện tại mặc dù Tôn Duyệt Anh mang tiếng là người đại diện của Văn Khê nhưng cũng không dám và cũng không có cơ hội chỉ tay năm ngón với Văn Khê. Bà ta rất nghi hoặc tại sao Văn Khê vẫn muốn ngốc tại Văn Hóa Lý Đường, tại sao không trực tiếp tự mở phòng làm việc hoặc là ký Đường Lê?

Chẳng lẽ vì ngài Tưởng không quan tâm nhiều đến bạn đời của mình à? Nhưng nếu không quan tâm thì sẽ không nhét bốn người vào Lý Đường của bọn họ để Văn Khê sử dụng.

Tôn Duyệt Anh thật sự nghĩ quá nhiều, Văn Khê nguyện ý ở lại Văn Hóa Lý Đường chỉ là vì chưa hết hạn hợp đồng, cậu không muốn phí tiền chấm dứt hợp đồng mà thôi.

Lý Đường lại không khó ở, mắc gì phải lãng phí tiền bạc chớ!

Còn bốn trợ lý này, cậu cảm thấy nhân viên quá nhiều quá dư thừa, cậu lại không phải một tên phế vật, có cần phải sắp xếp đến hai trợ lý cá nhân không?

Nhưng rất nhanh, Văn Khê liền thấy thật thơm.

Nghĩ xem lúc cậu muốn về nhà, không cần lên tiếng là đã có xe đến đón; Quần áo cần mặc mỗi ngày đều có người phối hợp sẵn theo sở thích của cậu, chỉ cần tỉnh lại là có thể mặc vào ngay; Lịch trình mỗi ngày không cần cậu nhớ đều có người chuyên môn nhắc nhở; Lúc ra ngoài trời mưa có dù, trời lạnh có áo lông, ngay cả mỗi ngày gọi video nói chuyện với Thủy Thủy cũng đều có người cầm điện thoại giùm.

Cuộc sống có người hầu hạ từ A đến Z, ai mà không thích?

Khó trách những kẻ có tiền đều thích thuê trợ lý cá nhân, không khác gì có bảo mẫu bên cạnh 24/7.

Hôm nay là ngày 19 tháng 5, bắt đầu buổi thử vai cho bộ phim mới của đạo diễn Công Tôn.

Ông ta thuê office building của Giải Trí Đường Lê, Đường Lê mới chia ra một tầng cho ông ta dùng.

Vai diễn lớn nhất trong phim ⟪Fela⟫ là vai chính loài người, nhưng nhóm vai chính khoảng chừng năm người, ngoài ra còn có một số nhân vật phụ, mặc dù họ không có nhiều cảnh quay trong phần một nhưng phần hai, ba, bốn, năm cộng lên vai phụ rất nhiều.

Đạo diễn Công Tôn là đạo diễn nổi tiếng nhất hiện giờ ở nước ngoài, mỗi một bộ phim đều là siêu phẩm. Ông ta tuyển diễn viên cũng rất độc đáo, chỉ nhìn vào kỹ thuật diễn và gương mặt, bình thường ông ta sẽ tự đầu tư rồi tự quay, trong đoàn phim chính là người nói một không hai, mấy chuyện như quy tắc ngầm không thể áp dụng được ở chỗ ông ta.

Vì vậy mỗi khi đạo diễn này nói muốn công khai tuyển diễn viên, các diễn viên lớn nhỏ khắp Hoa Quốc đều lũ lượt kéo đến, người đông như kiến, có thể so sánh với hiện trường của tiết mục tuyển chọn tài năng quy mô lớn.

Vòng thứ nhất tuyển chọn không cần Công Tôn có mặt, ông ta chỉ cần nói yêu cầu của mình với các trợ lý, trợ lý sẽ giúp ông ta thực hiện vòng sơ loại. Trên thực tế, bình thường trước khi tiến hành bước này, vai chính và các vai phụ quan trọng mà Công Tôn đã xác định đều đã có trong danh sách.

Tiến hành tuyển chọn bên ngoài, thực ra chính là lồng bắt cá, lỡ đâu tìm được vài người mới tài năng thì sao?

Công Tôn Anh Hào đứng trước tấm chắn bằng kính một chiều trên lầu, bên cạnh là bí thư của tổng giám đốc Tưởng của Đường Lê, bí thư này họ Uông, nhìn rất trẻ tuổi giống như sinh viên vừa mới ra trường, cũng khá đẹp trai.

Tất cả thuộc về ngành giải trí của tập đoàn Vạn Cổ đều do cha của Tưởng Duyệt Y là Tưởng Nguyệt Hoa quản lý, vị tổng giám đốc Tưởng Tam này cảm thấy người càng trẻ tuổi càng có nhiều ý tưởng và đầy sức sống nên ông ấy rất thích sử dụng người trẻ làm việc cho mình.

“Không hổ là ngài, lần này những ngôi sao lớn tới không ít.” Bí thư Uông vô cùng sùng bái, rất tự nhiên khen ngợi Công Tôn Anh Hào.

“Ha ha, cám ơn mọi người cho tôi mặt mũi, diễn viên của Đường Lê các người không tệ, người tên Lâm Thanh Ngư, tôi có xem qua phim của cậu ta, kỹ thuật diễn rất tốt, cực kỳ phù hợp với dáng vẻ của tộc Tinh Linh trong lòng tôi, nhưng đáng tiếc vai diễn Tinh Linh Vương đã được xác định.”

Công Tôn Anh Hào luôn nói chuyện rất thẳng thắn, không chút kiêng dè.

“Đã xác định?” Bí thư Uông rất ngạc nhiên: “Tôi thấy ngài không phải là người hấp tấp đưa ra quyết định, là diễn viên nào có sức hút lớn như vậy, khiến đôi mắt tinh tường của ngài nhìn trúng?”

“Không còn cách nào, đạo diễn cũng muốn ăn cơm mà. Tiêu Lung của Giải Trí Lam Hải hứa cung cấp một khoản tài trợ khổng lồ, có thể giúp tăng tốc độ làm hậu kỳ cho bộ phim của chúng tôi lên 10%, điều này rất hấp dẫn, cho nên tôi đành phải giao nhân vật Tinh Linh Vương cho diễn viên mà Tiêu Lung chọn.”

Bí thư Uông cực kỳ tiếc nuối: “Giải Trí Lam Hải làm sao có thể so sánh với Đường Lê của chúng tôi, ngài đừng quên công ty mẹ của Đường Lê là ai, nói về kỹ thuật chế tác hậu kỳ còn có thể so sánh được với chúng tôi sao?”

Công Tôn Anh Hào vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ: “Ý của cậu là nói, Giải Trí Đường Lê đồng ý giúp tôi chế tác hậu kỳ phim điện ảnh à?”

Những bộ phim giả tưởng quy mô lớn như này đều phải quay trước phông nền xanh trong studio, trong đó khâu hậu kỳ chiếm phần lớn, đây cũng là yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến thời gian ra mắt của phim.

Giải Trí Đường Lê có công nghệ tiên tiến có thể cùng lúc vừa quay vừa chiếu, rất nhiều người trong ngành vô cùng đỏ mắt, nhưng giá cả để sử dụng công nghệ này của Đường Lê cực kỳ cao, không phải đoàn phim nào cũng chi nổi. So với khoản chi thêm này, không ít đạo diễn sẽ chọn cách làm theo lối cũ.

Nhưng nếu có thể kéo được tài trợ này, cho dù không hoàn toàn miễn phí mà chỉ giảm từ 30% đến 50% thì Công Tôn Anh Hào nằm mơ cũng cười thành tiếng.

“Đương nhiên, nếu ngài đồng ý từ chối bên Giải Trí Lam Hải, chúng tôi có thể gánh toàn bộ chi phí cho khâu hậu kỳ của series điện ảnh ⟪Fela⟫ của ngài.”

“Vậy thì tốt quá, tôi sẽ lập tức báo cho Tiêu Lung!” Công Tôn Anh Hào gọi điện trước mặt bí thư Uông, còn bí thư Uông thì muốn gọi cho tổng giám đốc Tưởng để báo tin tốt đã hoàn thành nhiệm vụ.

“Không ngờ cậu Lâm Thanh Ngư này lại có địa vị quan trọng như thế.” Nói chuyện điện thoại xong, Công Tôn Anh Hào ngả ngớn hỏi: “Là có mối quan hệ với sếp lớn nào trong công ty à?”

Ông ta không chơi quy tắc ngầm nhưng không phải không hiểu, chỉ là những lợi ích đó không làm ông ta lung lạc mà thôi. Nhìn xem, nếu là đầu tư lớn cho khâu hậu kỳ như này thì ông ta sẽ vô cùng vui vẻ nhận lấy, hơn nữa còn tình nguyện chú ý các diễn viên trong Đường Lê nhiều hơn.

“Cậu ta có chút quan hệ với bạn đời của ông chủ lớn.” Sắc mặt bí thư Uông có chút vi diệu.

Biết sao được, bạn đời của ông chủ lớn rõ ràng không phải người của Giải Trí Đường Lê nhưng lại cố tình cong cong quẹo quẹo quan tâm tới nghệ sĩ của Đường Lê, cảm giác này thật sự kỳ quái.

“Ông chủ lớn của các cậu, bạn đời của ngài Tưởng ư?” Công Tôn Anh Hào lộ ra vẻ mặt hóng hớt: “Là thiếu niên tài năng cỡ nào? Sao tôi lại không nghe tin gì về hôn lễ của ngài Tưởng thế? Tôi có vinh hạnh được gặp người đó không?”

“Ngài sẽ có cơ hội gặp mặt thôi.” Trong lòng Bí thư Uông còn thêm một câu “một lát tới thử vai bây giờ”.

Công Tôn Anh Hào thấy vậy cũng không hỏi tiếp, ông ta cúi đầu nghiêm túc nhìn cảnh tượng rộn ràng nhốn nháo dưới đại sảnh rồi lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Nhìn đi, đây đều là đế chế mà ông ta xây dựng được đấy!

9 giờ sáng, mười phòng sơ tuyển cùng lúc được sử dụng, những diễn viên nhỏ không nổi tiếng lắm đều khẩn trương xếp hàng đi vào, lúc ra có khi chậm có khi nhanh, khi ra ngoài đều quản lý biểu tình của mình rất tốt làm cho người khác không rõ là vui hay buồn.

Những diễn viên nhỏ ra ngoài cũng trực tiếp rời khỏi, cũng có một phần ba người không có lịch trình gì hôm nay thì ở lại xem náo nhiệt.

Bởi vì nhóm minh tinh lớn còn chưa lên sân khấu đâu.

Giống như Lâm Thanh Ngư, mặc dù tới khá sớm nhưng đây là sân nhà của cậu ta, lúc này cậu ta đang ở trong phòng nghỉ riêng của mình, chờ khi nào bớt người rồi mới xuất hiện.

Ví dụ như Nhạc Tâm Chiết, Lục Hoài đều sẽ đến muộn một chút.

Một ví dụ khác như Nguyễn Lam Âm, Thịnh Cừ đều là diễn viên hàng đầu, đã từng lấy qua giải ảnh đế ảnh hậu, dĩ nhiên sẽ là người áp trục lên sân khấu.

Mười hàng dài, mặc dù rất nhiều người nhưng cũng rất nhanh tới lượt, kết thúc xong chưa bỏ về ngay mà tốp năm tốp ba tụ tập lại với nhau, tán gẫu các drama mới nhất trên mạng.

“Tôi nghe nói có vai diễn đã bị điều động nội bộ.”

“Phim của đạo diễn Công Tôn mà vẫn có thể điều động nội bộ được á? Cậu nghe tin giả rồi.”

“Tôi có người chị họ làm việc ở Giải Trí Đường Lê, biết tôi đi thử vai nên cũng cung cấp vài tin tức nhỏ.”

“Ồ~ Giải Trí Lam Hải à, vậy điều động nội bộ chính là Nhạc Tâm Chiết? Tinh Linh Vương?”

“Khó vậy mà cậu cũng đoán ra được!”

“Ai mà không biết Nhạc Tâm Chiết leo lên cổ đông lớn Tiêu Lung của Giải Trí Lam Hải, có điều tôi nghe nói hai người họ đã chia tay, không biết thiệt hay giả.”

“Oa cậu chạy mạng 5G đúng không, sao lại chia tay, kể nhanh kể nhanh!”

“Cậu không thấy đề tài bạo trên hot search sao, trong buổi tiệc tối từ thiện, Tiêu công tử rời khỏi bỏ lại Nhạc Tâm Chiết à?”

“Thật sao thật sao, nói thật tôi không quá thích kiểu người như Nhạc Tâm Chiết, không hề biết nhìn lại mình, suốt ngày treo hình tượng “Thần nhan”, cười vãi linh hồn.”

“Khoan, từ từ, mọi người nhìn xem, đó là ai?”

Vài người đang nói chuyện phiếm theo hướng cô ta chỉ nhìn qua thì thấy có một người đang đi ra từ thang máy.

Dáng người cao gầy mảnh khảnh, ăn mặc giản dị theo phong cách quốc phong, kiểu dáng trên quần áo chưa từng gặp qua nhưng lại có thể miêu tả sống động thần thái tươi trẻ cùng với vóc dáng hoàn mỹ của cậu.

Gương mặt càng thêm xuất sắc, đường nét hài hòa, tỉ lệ hoàn mỹ, làn da đẹp tới mức khiến người ta phải ganh tỵ, đôi mắt đào hoa đa tình, chớp mắt một cái như trào ra cảnh xuân vô hạn, quả là sự kết hợp vừa thuần vừa dục một cách hoàn mỹ.

Đẹp, quá sức đẹp, thật sự trên thế giới này có người có gương mặt và vóc dáng như thế này sao!

Có thể nói Văn Khê lên sân khấu rất nổi trội.

Phía sau cậu là bốn người trợ lý, Diệp Miện và hai cấp dưới của mình tạo thành một nhóm vệ sĩ, bên cạnh cậu là bí thư Tần.

Rõ ràng bên cạnh có một người, phía sau có một đoàn người đi theo, nhưng khi mỗi người ở đây nhìn qua thì chỉ còn một mình Văn Khê trong mắt họ, bị ánh hào quang rực rỡ lộng lẫy của cậu bao phủ, tất cả mọi người đều trở thành trong suốt.

Trên đường cậu bước đi, vô hình trung thu hút tất cả tầm mắt của mọi người.

Mà không ai lại chú ý tới, cửa thang máy phía sau cậu lại lần nữa mở ra, đó chính là Nhạc Tâm Chiết.

Nhạc Tâm Chiết thấy hắn ta đã đến rồi, thế nhưng không người nghênh đón làm hắn ta đen mặt, không thể không đi nhanh hơn vài bước, cố gắng thoát ra khỏi cái bóng của đám người để thể hiện sự tồn tại xinh đẹp của mình.

Hắn ta siêu tin tưởng vào nhan sắc của mình, dáng người thon gầy mặc quần áo giản dị rộng thùng thình cực kỳ đẹp mắt, tay lớn mặt nhỏ, trang điểm tinh xảo, không nhìn ra nam hay nữ.

Bình thường hắn ta đi ngang qua chỗ nào đều có thể nghe được lời khen về nhan sắc của mình, hắn ta chỉ cần cười một cái với fans là có thể nghe thấy tiếng la hét chói tai sắp xỉu của các cô.

Hì, với bề ngoài này của mình, xem như có cống hiến cho giới giải trí vậy, giúp nâng cao trình độ nhan sắc!

Hắn ta mỉm cười chờ người khác đi tới bắt chuyện với mình, khen hắn ta hôm nay tinh thần rất tốt, cả người tỏa sáng, lấn át tất cả hoa thơm cỏ lạ.

Kết quả không chờ được cái gì.

Hắn ta ngờ vực nhìn xung quanh một vòng, không ngờ chạm vào tầm mắt của người xung quanh, trong ánh mắt đó là những cảm xúc chưa kịp điều chỉnh lại, có đồng tình, lại như trào phúng, tóm lại dường như mỗi người ở đây đều đang dùng mắt nói với hắn ta bốn chữ “chênh lệch thảm thiết”.

Nhạc Tâm Chiết không vui liền nghiêng đầu nhìn theo ánh mắt của mọi người, lại thấy được một người ngoài mong đợi.

“Văn Khê?” Tiếng của hắn ta không lớn không nhỏ, nhưng đủ cho nửa cái đại sảnh nghe rõ ràng: “Sao cậu lại ở đây?”

Nhạc Tâm Chiết đã điều tra qua Văn Khê, không cha không mẹ, xuất thân từ trại trẻ mồ côi, vẫn chưa ra mắt là đã bị đóng băng, cậu còn có đứa con trai, đứa con trai đó hình như là con của ngài Tưởng.

Vì vậy hắn ta đưa ra một kết luận: Văn Khê chính là cha quý nhờ con, là đồ chơi bên cạnh ngài Tưởng mà thôi, không phải là có thể sinh con à? Gien của hắn ta xuất sắc như này, cũng không phải không thể sinh được.

Đừng nói chi chỉ là một món đồ chơi chẳng có gì thu hút này, cho dù là thật sự yêu thì thế nào? Chỉ cần cho hắn ta thời gian và cơ hội, hắn ta tin tưởng sẽ trở thành người mới được ngài Tưởng cưng chiều nhất.

Đối mặt với sự công kích không có ý tốt của Nhạc Tâm Chiết, Văn Khê chỉ nghiêng đầu nhìn thoáng qua, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, dường như không biết người này là ai, cậu chỉ là ngạc nhiên chứ không có tức giận, cũng không muốn đáp lời.

Nhạc Tâm Chiết giận dữ, hắn ta đi vài bước đến trước mặt cậu, cố gắng kiềm lại lửa giận, giả vờ quen thuộc hỏi: “Sao nào, giả bộ không biết tôi à? Không phải chúng ta mới vừa gặp đây sao? Cậu đúng là quý nhân hay quên nhỉ.”

Hắn ta đứng khá gần cậu, Diệp Miện không vui nhíu nhíu mày, y tiến lên đè lại vai rồi đẩy hắn ta ra xa một chút: “Xin cậu giữ khoảng cách.”

Nhạc Tâm Chiết bị đẩy một cái lảo đảo, cơn giận xông lên não.

END CHƯƠNG 51.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.