Để diễn tả cảm nhận của Nhạc Tâm Chiết lúc này, thì chính là hắn ta là con người nhưng lại bị một con kiến nhỏ khiêu khích.
Nhưng Văn Khê mang theo rất nhiều người.
Đột nhiên, Nhạc Tâm Chiết quay đầu quát vào mặt trợ lý của mình: “Cô còn đứng yên đó làm gì, không thấy có người động tay động chân à? Bảo vệ đâu, quản lý đâu, mau kêu người đuổi bọn họ đi ngay!”
Tiếng của hắn ta rất lớn, xuyên thấu màng tai của mọi người, ý muốn cho quản lý cả tòa nhà này nghe thấy.
Tiện đà thu hút tầm mắt của các diễn viên lớn nhỏ đang có mặt nơi đây.
Phát hiện người đang ầm ĩ là Nhạc Tâm Chiết, không ai dám tùy tiện đi lên, nhưng mọi người nghe thấy có người ra tay với hắn ta thì đều cảm thấy hứng thú đến gần hơn chút.
Thậm chí có người còn cầm điện thoại quay chụp.
Nhạc Tâm Chiết ước gì có người quay lại, hắn ta muốn dùng địa vị trong giới của mình để đuổi Văn Khê ra khỏi chỗ này.
Văn Khê là ai, có tiếng nói gì trong giới giải trí chứ? Lại không có một tác phẩm nào, trước đó nghèo tới mức bán con trai để con trai đi quay show kiếm tiền, nhìn là biết không có ai đỡ đầu, cậu ta có vốn liếng gì hay năng lực gì mà dám đụng chạm hắn ta?
Sao Đường Lê có thể vì một người như vậy mà không nể mặt hắn ta? Sau lưng hắn ta chính là cả công ty Giải Trí Lam Hải cơ đấy!
Bí thư Uông đứng trên lầu cũng phát hiện sự việc khác thường này, hắn rất khó hiểu tại sao Nhạc Tâm Chiết cứ đối đầu với Văn Khê? Hai người này là đối thủ một mất một còn sao!
Hoàng Hậu nương nương nhà bọn họ chỉ mới đứng trên đường biên của giới giải trí, còn chưa bước một chân vào, không lý nào tên Nhạc Tâm Chiết tự cao tự đại này lại suốt ngày kiếm chuyện với một “kẻ vô danh” như thế được.
Nhưng cho dù hắn ta bị hâm thế nào, nếu cục đá như hắn ta muốn đụng vào viên đá xinh đẹp tôn quý Văn Khê, vậy thì kết cục…chỉ cần nhìn bí thư Tần theo sát bên cạnh Văn Khê là biết, tuyệt đối không có gì tốt đẹp.
“Đạo diễn Công Tôn, dưới lầu xảy ra chút chuyện, tôi xin lỗi không tiếp được.”
“Sao? Người nào dám gây chuyện trong hiện trường tuyển người của tôi? Không được, tôi cũng phải xuống xem thế nào.” Công Tôn Anh Hào làm gương đi trước, tốc độ còn nhanh hơn bí thư Uông, tư thế đó cứ như phía trước có món ngon nào đó đang chờ đợi mình vậy.
Bí thư Uông khó hiểu, lắc lắc đầu đi theo ông ta.
Nhạc Tâm Chiết tính toán rất hay.
Nếu hôm nay không phải ở Đường Lê mà là một nhà công ty giải trí nào khác, vậy thì mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng mà hắn ta đã tính, dù gì Nhạc Tâm Chiết là một nhân vật của công chúng có ảnh hưởng không nhỏ, sức chiến đấu của fans rất mạnh. Nếu để fans của hắn ta biết hắn ta chịu thiệt thòi trong công ty nào đó thì công ty đó chắc chắn bị xúi quẩy.
Đáng tiếc sự việc xảy ra ở Đường Lê.
Bí thư của Tưởng Trạm Bạch còn đi theo đó!
Bí thư Tần trơ mắt nhìn Boss có tính lãnh đạm nhà mình bỗng nhiên thay đổi phong cách, vừa đuổi theo người ta thế nào vừa dính người thế nào, nói một câu “cây vạn tuế ra hoa” cũng không quá.
Ngay cả việc nhỏ như tham gia tuyển chọn như này, Boss nhín không ra thời gian, sợ bà xã mình bị thiệt thòi nên sai hắn đi theo.
Ở ngay địa bàn của mình mà Văn Khê còn có thể bị thiệt thòi sao? Nhất định là không thể rồi!
Vì thế bí thư Tần đi lên khuyên nhủ: “Cậu Nhạc, đang ở trước mặt mọi người, xin cậu chú ý ảnh hưởng người khác, cậu Văn của chúng tôi không quen biết cậu.”
“Kêu tôi chú ý ảnh hưởng người khác?” Nhạc Tâm Chiết cười như không cười: “Anh đại diện cho ai vậy? Tôi chính là khách quý của đạo diễn Công Tôn, đây chính là nơi của đạo diễn Công Tôn, anh có lập trường gì nói ra những lời này hả?”
Bí thư Tần sửng sốt, hắn thật sự cảm thấy Nhạc Tâm Chiết chẳng những miệng lưỡi chua ngoa mà còn vô lý.
“Văn Khê, cậu tới thử vai à? Để tôi đoán xem, chắc là vai Tinh Linh Vương nhỉ? Nhưng thật ngại, cậu nắm thông tin trễ quá, Tinh Linh Vương đã bị tôi lấy mất rồi.” Nhạc Tâm Chiết có chút đắc ý: “Có người ấy, phải tự hiểu lấy giá trị nhan sắc của mình, đừng mơ ước những thứ không thuộc về mình.”
“Xem ra cậu muốn ám chỉ điều gì đó.” Rốt cuộc Văn Khê cũng nhìn vào mặt hắn ta: “Những lời này tôi cũng tặng lại cho cậu.”
“Cậu có ý gì?”
“Cậu có ý gì thì tôi có ý đó, chính cậu còn không biết cậu có ý gì thì cậu hỏi tôi là có ý gì?”
“Cậu! Cậu dám nói chuyện với tiền bối như vậy à? Có tin tôi khiến cậu không thể lăn lộn trong giới giải trí nữa hay không?”
“Tôi không tin.”
Văn Khê vô cùng tự tin.
Nếu là Tưởng Trạm Bạch trong nguyên tác, cậu sẽ không dám đáp trả Nhạc Tâm Chiết như vậy.
Nhưng hiện giờ Tưởng Trạm Bạch đã bị biến dị, trở nên…ấy ấy, ấy xong là sẽ xin là cho.
Trong nguyên tác, Lâm Thanh Ngư và Nhạc Tâm Chiết đều giành vai Tinh Linh Vương này, cậu ta cũng chịu không ít ủy khuất.
Hai người, một người có nhan sắc càng phù hợp với yêu cầu của đạo diễn, một người lại có tư bản hỗ trợ ngay từ đầu, sau đó fans của Nhạc Tâm Chiết chạy đến Weibo của Lâm Thanh Ngư trào phúng cậu ta không biết lượng sức, Nhạc Tâm Chiết mua thủy quân hắc cậu ta sửa mặt, bán thân cho mấy ông già nhà giàu, dùng nửa người dưới để giao dịch..v..v..
Đoạn này được xem là khoảng thời gian mà Lâm Thanh Ngư bị hắc thảm nhất.
Dù sao đây cũng là truyện ngọt, top 1 vai ác Nhạc Tâm Chiết cũng không phải kẻ không có đầu óc, khi hắn ta biết mình không thể đụng chạm được thì sẽ ngừng lại.
Tiếp đó Tưởng Trạm Bạch ra tay cảnh cáo Tiêu Lung, Tiêu Lung mới bắt con chó điên Nhạc Tâm Chiết này về.
Lâm Thanh Ngư rất ngượng ngùng vì đã làm phiền Tưởng Trạm Bạch, cậu ta vô cùng xấu hổ.
Nhạc Tâm Chiết bị Văn Khê mềm cứng không ăn đáp trả lại khiến cho hắn ta nổi điên không có chỗ trút giận, thấy có người từ xa đi tới liền lập tức dời mục tiêu: “Ngài Uông, có người gây sự trong giải trí Đường Lê của các anh, anh xem làm thế nào đi.”
Trên gương mặt trẻ măng của bí thư Uông lộ ra nụ cười ngại ngùng: “Tầng này chính là nơi mà đạo diễn Công Tôn thuê để tuyển diễn viên, có nhiều người ở đây như vậy mà gây chuyện thì thật sự hết chỗ nói nổi, vậy chỉ có thể mời người gây sự này đi thôi.”
Nhạc Tâm Chiết hài lòng, bĩu môi với Văn Khê: “Nghe chưa, còn chưa cút?”
Bí thư Uông: “Cậu Nhạc, thật sự xin lỗi, mời cậu đi cho.”
Nhạc Tâm Chiết sửng sốt.
Đám người xung quanh cũng yên tĩnh lại, bỗng có tiếng cười “ha, ha” nhịn không được vang lên.
“Anh có bệnh à?” Nhạc Tâm Chiết tức điên: “Anh kêu tôi đi?”
“Trước mặt công chúng mà bất lịch sự vô văn hóa như vậy thì không nên, có nhiều người nhìn lắm đấy cậu Nhạc.”
“Tôi là người mà đạo diễn Công Tôn đã giao vai Tinh Linh Vương, nơi này là địa bàn của đạo diễn Công Tôn! Anh dám đuổi tôi đi?”
“Có đi hay không, còn không đi đến khi bảo vệ tới thì còn khó coi hơn nữa.” Bí thư Tần lên tiếng.
“Mày là thứ gì! Văn Khê, đừng tưởng mày leo lên được kim chủ thì trắng trợn táo bạo coi thường tiền bối, tao mà thọc chuyện này ra ngoài thì danh tiếng của mày sẽ sụp đổ hết!”
“Tôi ức hiếp cậu?” Văn Khê vẫn ôn tồn: “Rõ ràng là cậu vô duyên vô cớ đụng chạm tôi, còn nữa, kim chủ cái gì, đây là bịa đặt nơi công cộng, là phạm pháp.”
“Ha hả, mày có kim chủ hay không tao đều thấy rõ! Mày dám nói mày không có quan hệ gì với ngài ấy đi?”
“À, cậu nói ngài Tưởng nào đó à.” Văn Khê huơ huơ tay trái thon dài trắng nõn của mình: “Nhìn đi, biết cái này không, đây chính là Trái Tim Vũ Trụ, đồ gia truyền của nhà họ Tưởng đấy, bây giờ đang đeo trên tay tôi, cậu nghĩ quan hệ của chúng tôi là gì?”
Nhạc Tâm Chiết ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt hắn ta không tự chủ dời đến viên đá quý đỏ tươi trên nhẫn, không thể tin nổi.
“Mày…không thể nào!”
“Gì mà không thể nào, Nhạc Tâm Chiết, đừng tự cho là đúng, cậu tưởng kẻ có tiền đều giống như Tiêu Lung thay người yêu như thay áo sao?”
Nhạc Tâm Chiết hoàn toàn ngu người, trong đầu bắt đầu đánh nhau điên cuồng. Tại sao chứ, hắn ta đã điều tra mấy năm nay Văn Khê trải qua rất cực khổ, làm việc nào mất việc đó, còn để con trai mình ra ngoài làm việc, sao có mối quan hệ như này với ngài Tưởng được cơ chứ?
Nhưng Trái Tim Vũ Trụ không phải giả.
Hắn ta bỗng cảm thấy hối hận, hối hận vì đã gây sự ở đây, giải trí Đường Lê là sản nghiệp của Tưởng thị, sao lúc nãy hắn ta không nhớ tới điều đó?
Hay là về trước? Dù sao vai này đã được điều động nội bộ, có thử vai hay không cũng không quan trọng.
“Ây dô, mấy người nói xong chưa, tôi chờ không kịp!” Đột nhiên có giọng nói cắm vào.
Tiếp theo đó là một người nước ngoài cao to có râu, đẩy đám người ra chui vào.
“Đạo diễn Công Tôn.” Nhạc Tâm Chiết liếc mắt nhìn thấy ông ta, lập tức tỏ ra ủy khuất, mềm mại uyển chuyển kêu lên bốn chữ.
Công Tôn Anh Hào run lên, không nhìn hắn ta mà ánh mắt tập trung vào Văn Khê, tán thưởng nói: “Thật đẹp, đúng là tôi không nhìn lầm, cậu thật sự rất đẹp.”
Văn Khê cũng run lên, cặp mắt cuồng nhiệt này nhìn cậu làm cho cậu da đầu tê dại.
“Tôi muốn thêm một nhân vật!” Công Tôn Anh Hào hô to: “Cậu, cậu đã khiến tôi tìm được linh cảm một lần nữa. Cậu Uông, cậu có thể tìm một phòng thay đồ không có cameras không, tôi muốn xem dáng vẻ cậu trai này không mặc quần áo.”
“…Hả?”
Mọi người đều ngờ vực nhìn ông ta.
Công Tôn Anh Hào ý thức có gì đó sai sai, nhanh chóng giải thích: “Đây là nghệ thuật! Mọi người cũng có thể cùng xem thế nào.”
Một chuỗi người đi theo phía sau Văn Khê cùng với bí thư Tần đều nhịn không được điên cuồng lắc đầu, xem bà chủ trần truồng sao, bọn họ vẫn còn yêu đời yêu mạng lắm.
“Cậu Văn.” Bí thư Tần nhỏ giọng hỏi: “Có muốn mời Công Tôn Anh Hào ra ngoài trước không?”
“Không sao cả.” Văn Khê dở khóc dở cười: “Đi tìm phòng thay đồ đi.”
“Sao mà được!” Bí thư Tần nôn nóng: “Boss mà biết sẽ không vui.”
“Lo cho anh ta làm gì.” Văn Khê xua tay: “Tôi biết đạo diễn Công Tôn muốn làm gì, đi thôi.”
Công Tôn Anh Hào xoay quanh Văn Khê một vòng, khen lấy khen để: “Cơ thể của cậu quá đẹp, thật sự quá đẹp, tỉ lệ hoàn mỹ, mỗi một chỗ đều cân xứng. Cậu gọi là Văn Khê đúng không? Cậu biết tại sao tôi hủy bỏ nhân vật Thần Dục Vọng không?”
Văn Khê đáp lại: “Vì không tìm được diễn viên phù hợp?”
“Không, không, không.” Ánh mắt Công Tôn Anh Hào tỏa sáng lấp lánh: “Vì Thần Dục Vọng không phải người phàm có thể đảm nhiệm, không có người đẹp nào phù hợp với sự miêu tả về hắn: Thanh thuần, mị hoặc, cơ thể mỹ lệ. Trước đây tôi cho rằng không ai được như thế, nhưng tôi đã sai, cơ thể của cậu giống như dòng suối trên khe núi, uyển chuyển, trong vắt, mát lành, mang theo tính bao quát cực hạn. Chỉ cần gieo một vài đóa hoa vào đó, một ít thuốc nhuộm là có thể nhuộm cậu thành các dáng vẻ khác nhau, a, tôi nóng lòng lắm rồi.”
Ai mà không thích nghe người khác khen chứ? Văn Khê cũng là người, cậu được khen đến vui vẻ: “Nghĩa là đạo diễn muốn cho tôi vai Thần Dục Vọng à?”
“Đúng vậy không sai, so với Thần Dục Vọng thì Tinh Linh Vương chỉ là đứa trẻ không trải sự đời mà thôi. Tôi cần cậu, tôi thật sự rất cần cậu!”
Bí thư Uông: “Vậy xin đi theo tôi.”
Đoàn người lại đi về phía thang máy, không ai ngó ngàng gì đến Nhạc Tâm Chiết, hắn ta bị bỏ rơi tại chỗ nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hét lên: “Đạo diễn Công Tôn, tôi thử vai nhé?”
Công Tôn Anh Hào “A” lên, quay đầu nhìn hắn ta: “Ngại quá, tôi đã từ chối đầu tư của Tiêu Lung bên cậu rồi, cho nên vai Tinh Linh Vương này sẽ được quyết định sau khi thử vai.”
Bí thư Tần nhìn hắn ta, mỉm cười: “Cậu Nhạc có thể ở lại chờ thử vai.”
Sắc mặt của Nhạc Tâm Chiết giờ đây thay đổi mấy lần giống như vỉ pha màu vậy, hắn ta lại không thể la lối khóc lóc kì kèo ở đây, chỉ hận mình mang theo quá ít người.
Nếu bị đuổi khỏi giải trí Đường Lê chỉ là châm biếm cấp một, thì Công Tôn Anh Hào ở trước mặt mọi người tuyên bố hủy bỏ hợp tác vai diễn đã được điều động nội bộ cho hắn ta chính là châm biếm gấp 10 lần.
Đã vậy ông ta còn rất thích người đã có xung đột với hắn ta là Văn Khê, đối với cậu ta thì thân thiện, đối với hắn ta thì lạnh lẽo.
Nhạc Tâm Chiết vừa tức giận, vừa cảm thấy sợ hãi.
Tựa như có vô số cặp mắt xung quanh đang chê cười hắn ta, mỗi một câu nói thì thầm khe khẽ cũng đều liên quan đến hắn ta, lâu rồi hắn ta mới cảm thấy xấu hổ như này, cơn giận dữ khiến cho mặt hắn ta đỏ lừ.
Đám đê tiện chỉ biết bỏ đá xuống giếng!
Đã đến mức này, hắn ta còn ở lại đây à? Tất nhiên là không thể nào.
Vì thế, hắn ta mang theo trợ lý xám xịt rời đi.
END CHƯƠNG 52.