Phát Sóng Trực Tiếp Trường Quay Phim Thần Quái

Chương 91: Địa đàng cuồng hoan kết thúc (Chỉ có nhân vật phụ)



Trước cửa căn nhà số 13139, vài phút trước khi vụ nổ xảy ra.
Giọng nói của Berlusconi như vẫn đang ở phía sau khiến Dịch Văn Văn cắm đầu cắm cổ bước nhanh ra khỏi nhà. Mới đầu cô vẫn còn vờ như bình thường nhưng càng đến gần cửa, cô càng đi nhanh, cuối cùng chạy trối chết ra ngoài. Cô hiểu rõ Minh Tu không thể cầm cự được lâu, bản thân cần phải gọi Miêu Anh tới đây bằng cách nhanh nhất. Nếu không, với thực lực của cô và Trần Thương thì khó bề chọi lại ba người bên trong kia. Mà như thế thì sẽ chỉ khiến công sức của Minh Tu bị uổng phí.
Tiểu Minh, em nhất định phải kiên trì nhé!
Dịch Văn Văn nhịn cảm giác chua xót lại, mặc kệ nước mắt rơi, vừa ra đến ngoài đã gấp gáp lấy một chiếc chuông nhỏ màu đồng từ trong túi áo ra. Cô nắm chặt chiếc chuông tới mức nổi cả mạch máu, sau đó lắc mạnh hết lần này đến lần khác.
Đây là thứ mà Thời Duyệt đã đưa cho cô, tên là Chuông mẫu tử. Nó là đạo cụ hệ phụ trợ mà Thời Duyệt lấy được trong một phó bản bối cảnh thời cổ đại. Khi có người lắc chuông con thì dù có cách xa muôn vạn dặm, chuông mẹ cũng sẽ phát ra tiếng. Chuông mẫu tử của Thời Duyệt có một chiếc to và hai chiếc nhỏ, chuông mẹ đã gắn chặt với Thời Duyệt nên cô đưa hai chiếc chuông con cho những người đi làm nhiệm vụ. Mọi người cũng thống nhất rằng một khi gặp chuyện thì nhất định phải rung chuông, Thời Duyệt sẽ lập tức chạy tới ứng cứu. Đây cũng là lý do vì sao những người khác không ngừng thay phiên đi làm nhiệm vụ còn Thời Duyệt hầu hết đều chỉ loanh quanh ở gần.
Tiếng chuông trong trẻo, tiếng sau mau hơn tiếng trước, hệt như tâm trạng của Dịch Văn Văn lúc này. Mau tới đây đi! Ai cũng được, thêm một người là thêm một cơ hội thắng. Thế nên mau tới đây đi mà!
“Chị Văn Văn? Sao chị cũng ra ngoài thế?” Nghe tiếng chuông, Trần Thương đi từ phía sau nhà ra, có vẻ cậu ta đã kiểm tra xong chỗ ống thoát nước nhưng không thu hoạch được gì. Lúc nhìn thấy Dịch Văn Văn ở ngoài cửa, cậu ta nhất thời hoang mang: “Tiểu Minh đâu?”
“……”
Dịch Văn Văn khóc không ra tiếng. Cô không biết phải mở lời thế nào, thậm chí còn không dám ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Trần Thương. Nước mắt lăn dài trên trên má Dịch Văn Văn, chảy qua chiếc cằm thon gọn của cô, cuối cùng nhỏ xuống cổ áo và ngực áo, biến thành một vệt sậm nhỏ.
“Leng keng!”
Nghe tiếng chuông vang bên tai, sắc mặt Trần Thương biến đổi. Cậu ta đột nhiên ý thức được điều gì đó, vội vã xông về phía cửa căn 139.
“Đừng vào trong!”
Dịch Văn Văn giữ cậu ta lại, hai tay túm chặt lấy áo của cậu ta. Trần Thương chỉ dứt khoát cởi áo khoác ra mà không nói lời nào.
“Chị bảo em đừng vào trong mà!”
Dịch Văn Văn tuyệt vọng thét lên. Cô vội đuổi theo Trần Thương, túm lấy cánh tay cậu ta thì phát hiện ra thời khắc này, chàng trai cao lớn luôn vui vẻ, tươi tắn đang run rẩy.
“Có chuyện rồi đúng không? Tiểu Minh vẫn còn ở bên trong…” Giọng Trần Thương nghẹn ngào, đôi mắt đỏ ửng.
Trần Thương nhớ tới việc không lâu trước Minh Tu hỏi mình về chiếc khóa cửa cơ học, bản thân không hề hỏi cậu ta định làm gì, chỉ cho rằng giống như bình thường mà nghĩ cũng chẳng nghĩ đã đưa luôn cho cậu ta và không hề biết từ lúc đó, Minh Tu đã cảm thấy có chuyện chẳng lành. Cậu ta không cần chìa khóa, rõ ràng từ lúc vào phó bản đến giờ không ăn uống gì mà lại vào nhà vệ sinh. Sau khi ra ngoài, vẻ mặt cậu ta vẫn điềm tĩnh nhưng hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, sao Trần Thương không nhận ra được sự kinh hoảng giấu sau vẻ bình tĩnh kia chứ.
Nhưng Minh Tu đã lường được hết rồi. Vừa ra ngoài cậu ta đã nói nhìn thấy trong nhà vệ sinh có quỷ khiến mình nghĩ rằng cậu ta bị dọa cho sợ. Tiếp theo thì sao? Cậu ta cố ý tìm lý do bảo mình ra ngoài rồi lại nghĩ cách giúp Dịch Văn Văn thoát thân, trong khi bản thân cậu ta thì vẫn đang ở trong nhà!
“Anh Tiểu Châu chết rồi. Người bên trong là giả! Tiểu Minh bảo chị ra ngoài trước. Em nhất định không được vào trong!” Dịch Văn Văn bật khóc những vẫn sống chết níu tay Trần Thương, dùng hết sức mình ngăn cậu ta đến gần căn 139.
“Sao em lại không được vào trong? Cậu ta ở trong đó thì em càng phải vào!”
Trần Thương gào lên đẩy Dịch Văn Văn ra như một con sư tử đang tức giận. Rõ ràng là đang gầm lên nhưng giọng nói của cậu ta lại tràn đầy sự sợ hãi. Cậu ta không dám tưởng tượng ra Minh Tu dùng khóa cửa cơ học để làm gì, càng không dám nghĩ đến việc Minh Tu đang cầm cả mấy quả bom bạo kích đổi được trên tàu. Đáng lẽ cậu ta không nên ra ngoài mới phải!
“Em bình tĩnh lại đi!”
Dịch Văn Văn ngã sóng soài, chiếc chuông rơi khỏi tay cô, leng keng lăn ra xa. Cô không cản nổi Trần Thương, vội vàng bò dậy nhặt chiếc chuông lên lắc liên hồi, khóc đến lấm lem cả mặt mũi.
“Lẽ nào em không hiểu được vì sao cậu ấy lại cố ý đẩy chúng ta ra ư? Hiện tại em vào trong thì có ích gì? Vào chết cùng với cậu ấy sao? Chị đã gọi cứu viện rồi. Em chờ thêm chút nữa có được không…?”
Đúng lúc này, ba bóng người lao nhanh đến từ con đường rải sỏi của khu dân cư, đi đầu là Miêu Anh.
“Có chuyện gì thế?” Còn chưa tới gần, Miêu Anh đã vội vàng hỏi. Cô nhìn Dịch Văn Văn và Trần Thương, cảnh giác hỏi: “Tiểu Châu với Tiểu Minh đâu?”
“Anh Tiểu Châu chết rồi. Người đi cùng bọn em tới đây đã giả dạng anh ấy. Tiểu Minh nhận ra bọn họ ngụy trang nên kêu em dùng đạo cụ kiểm tra rồi để em và Trần Thương ra ngoài trước còn mình thì vẫn ở trong đó. Chị Miêu Anh, chúng ta mau vào cứu cậu ấy đi!” Dịch Văn Văn cũng gấp gáp kể lại.
Hay tin Hà Chi Châu chết, sắc mặt Miêu Anh tức khắc trở nên nghiêm túc, hiểu ra tính trầm trọng của vấn đề. Người phụ nữ trung niên Lý Lan bị thương trong lúc làm nhiệm vụ nên ở lại nhà ông Alpha để theo dõi mô hình toán học. Tới cùng Miêu Anh là Thời Duyệt và anh béo Ba Viên. Đạo cụ của Thời Duyệt đều thiên về phụ trợ mà năng lực chiến đấu của cô cũng không cao nên Miêu Anh nhanh chóng đưa ra quyết định.
Miêu Anh nói: “Tiểu Duyệt, cô ở đây chuẩn bị tiếp viện, những người khác theo tôi vào trong.”
“Được!” Ba Viên đáp lại.
Anh ta cùng với Minh Tu và Trần Thương đều là người mới, cùng nhau vượt qua phó bản Bệnh viện Bình An nên cũng coi như là có quen biết. Anh ta triệu hồi ra một chiếc rìu cứu hộ, đến vỗ vai Trần Thương, nói: “Người anh em đừng sợ. Bây giờ chúng ta…”
Câu nói của anh ta bị vụ nổ cắt đứt. Dưới sự tấn công bất ngờ, mặt đất rung chuyển, đá bụi tung bay. Đám người bị sóng xung kích hất văng ra xa mấy mét.
Thời Duyệt cảm thấy phần ngực đau nhói. Cô cúi đầu thì phát hiện ra có một mảnh vỡ của bồn tắm đang đâm vào ngực mình, phun ra một búng máu. Trước khi rơi xuống đất, cô cố gắng lấy một tấm bạt ra và ném mạnh nó về phía đám người Miêu Anh. Tấm bạt màu đen từ từ mở ra trong không trung, bao trùm lấy Miêu Anh, Trần Thương và Ba Viên.
“Văn Văn! Em ở lại với Tiểu Duyệt nhé!”
Miêu Anh kéo tấm bạt ra, đứng dậy và chạy tới ngôi nhà số 139 đã bị nổ cho tanh bành.
Động tác của Trần Thương còn nhanh hơn. Cơ mà khi lao đến gần thì cậu ta lại không hề thấy được bóng dáng của người quen thuộc trong đống đổ nát. Cậu ta nhất thời sụp xuống như gãy hết xương. Cậu ta đáng lẽ phải đoán được chuyện sẽ thành ra thế này từ sớm mới phải. Với tính cách của Tiểu Minh, nếu đã phán đoán bản thân không thể thoát thân, cũng không kịp chờ cứu viện thì cậu ta nhất định sẽ làm như vậy.
Trần Thương nhớ đến lúc hai người ngồi trong toa tàu trò chuyện, Minh Tu vừa nghịch chiếc khóa cửa cơ học, vừa nói: “Đây chỉ có thể coi như đạo cụ phòng thủ, bắt buộc phải kết hợp với thứ có lực sát thương mạnh mới bảo vệ được bản thân. Tôi đã kiểm tra rồi, thứ tôi đổi được ở cổng giao dịch không nhiều.” Minh Tu chớp chớp mắt, lấy mấy thứ trông giống cúc áo từ trong túi ra, xòe tay đưa cho Trần Thương, nói: “Bom cúc áo này tuy nhỏ nhưng lực sát thương rất mạnh. Vấn đề duy nhất là thời gian chờ kích nổ tương đối dài, có điều đây không phải là vấn đề lớn, có thể khắc phục được. Tôi đổi nhiều từng này hẳn là đủ dùng ở phó bản tới.”
Lúc ấy Trần Thương không hề biết chuyện sẽ thành ra thế này. Cậu ta tò mò cầm một quả bom, giơ nó lên, hỏi: “Sát thương của nó bao mạnh?”
“Hừm… Với IQ của cậu thì khó nói cho cậu hiểu được lắm. Đại khái là mạnh tới mức voi bụi cỏ châu Phi thấy cũng không dám làm càn.”
“Đỉnh thế cơ á?”
“Tất nhiên. Tôi còn cố ý đổi loại có linh năng, có hiệu quả với cả người lẫn quỷ.” Minh Tu nghiêm túc nói.
Minh Tu thấy Trần Thương nghịch quả bom như nghịch đậu phộng thì bực bội đánh cậu ta một cái.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
“Ủa gì đánh người ta?”
“Cậu cẩn thận chút đi! Tôi không muốn chết chùm với cậu đâu! Cậu không đáng tin chút nào. Thôi để tôi giữ mấy quả bom này đi, miễn cho cậu không chú ý lại tự hủy.” Minh Tu nói.
……
Một lời tiên tri.
Trong đống nổ nát, vài đốm lửa “nhai nuốt” những vật liệu dễ cháy còn sót lại xung quanh, nội thất bị nổ hỏng, tấm đệm chỉ còn một góc, một nửa khung tranh, duy mỗi Minh Tu là không thấy.
“*ụ *á cái gì kia?” Anh béo Ba Viên chậm hơn một bước, chỉ vào hai bóng người đang mờ dần cách đó không xa, không khỏi nói: “Gì còn phải bật flash nữa vậy? Chập mạch à?”
Vừa nói xong, Della, người giả trang thành Hà Chi Châu và Andrew cắt tóc mohican nhất thời sững người. Tóc Mohican mắt chữ A, mồm chữ O, trông còn kinh ngạc hơn cả nhóm người chơi.
“Della! Sao mày không báo về việc boss làn này có chức năng bạo nổ??”
“Sao tao biết được! Đúng là xúi quẩy!”
Bóng dáng hai người mờ mờ ảo ảo, lượn lờ vài giây rồi hóa thành một luồng sáng trắng rồi biến mất.
Những con số màu đỏ như máu hoàn toàn khác với trước xuất hiện trên không trung: (1/3) / (2/3).
“Lạch cạch!” Hai mô hình người bằng nhựa lăn tới, dừng bên chân Trần Thương.
“Khổ cực mãi, cuối cùng đám đó mới là boss… Sau khi quỷ bị giết sẽ xuất hiện số màu vàng, chứng tỏ bọn họ không phải quỷ. Bọn họ là người, lại còn đến giết chúng ta, có nghĩa chúng ta là quỷ… Với cả luồng sáng trắng ban nãy… Bọn họ là người chơi? Đây con mẹ nó là một trò chơi?” Ba Viên lẩm bẩm, cảm thấy sợ hãi vì mơ hồ đoán được sự thật. Anh ta khó nhọc nuốt khan, không thể tin được sự thật lại phi lý đến đáng sợ như vậy.
Một bên khác, Miêu Anh vừa bước vào trong đống phế tích thì đã “được” một viên đạn chào đón. Cô né tránh, đồng thời nhặt một chiếc nồi sắt biến dạng ném về hướng viên đạn. Một tiếng “coong” vang lên, chiếc nồi bị bắn rơi giữa không trung.
“Ra đây đi!” Miêu Anh lạnh lùng nói.
Một tấm ván gỗ cách đó không xa dịch chuyển, Berlusconi ngồi dậy, người đầy bụi. Một cánh tay của gã đã bị mất trong vụ nổ nhưng kỳ lạ ở chỗ miệng vết thương không hề có máu mà là một tụ sáng trắng. Tụ sáng đó không biến mất, cũng không tan chảy mà chỉ lơ lửng ở chỗ vết thương.
Miêu Anh nheo mắt, không nói gì.
“Tôi chắc chắn mấy người không phải NPC bình thường, lại càng không phải AI. Thế là cosplay à? Xem ra công ty game khá là để tâm đến sự kiện lần này nhỉ.” Berlusconi lên tiếng trước. Gương mặt gã đầy vẻ thắc mắc và có chút giễu cợt nhưng không hề có ác ý.
Trò chơi? Quả nhiên. Ba người đứng trong đống phế tích nghe thấy lời Berlusconi thì nhất thời choáng váng. Trần Thương mấp máy môi nhưng không nói được câu nào. Lồng ngực cậu ta đau nhói, chấn động cả linh hồn nhưng đến một lời, cậu ta cũng không thể thốt ra.
“Bỏ súng xuống!” Im lặng một lúc, Miêu Anh lên tiếng.
Berlusconi cũng không phản đối, ném cây súng màu đen sang một bên. Nếu Tóc Mohican còn ở đây thì nhất định sẽ há hốc miệng khi thấy người luôn cao ngạo như Berlusconi lại ngoan ngoan như vậy.
“Hết đạn rồi. Có ba viên thôi. Một viên bắn tên mà Della giả dạng, một viên bắn con quỷ trên gác xép, còn lại là cô. Với lại một phát đạn thì có vẻ là không xử cô được.” Berlusconi cười, nói.
Miêu Anh không đáp lại.
Berlusconi tiếp: “Vậy là người thật đúng không? Cô cầm đầu à?”
Gã định nhún vai ra vẻ tiêu sái nhưng một bên vai của gã bị nổ mất rồi nên đành thôi, nghiêm túc nói: “Có thể cho thôi biết ID game của cậu nhóc kia không? Cậu ta bảo mình vẫn còn là vị thành niên. Công ty game của mấy người thuê người chưa đủ mười tám tuổi vậy à?” Gã nhướng mày.
“Cậu ấy nói với anh như thế à?”
“Hửm?”
“Bảo anh là bọn tôi cosplay.”
“Không. Yên tâm, cậu ta tận tâm lắm, đến tận giây cuối cùng vẫn chẳng nói gì. Nhưng cậu ta nói xong chuyện phải đi làm bài tập. À… Tôi hiểu rồi. Làm thêm à?” Berlusconi cười nói. Gương mặt tuấn tú kia dường như lại hiện lên trước mắt gã.
Tâm trạng của Miêu Anh hỗn loạn. Cô đã ở trên tàu được một năm, xét về trình độ thì cô chỉ kém Cung Tử Quận, cũng đã trải qua vô số cái chết và lời từ biệt. Những tiền bối đã từng giúp đỡ cô, bạn bè lên tàu cùng lúc và những người mới được cô dẫn dắt sau này giống như bọt biển trắng tinh xuất hiện lúc sóng đánh vào bờ, đã từng tồn tại vô cùng chân thực nhưng thoáng cái đã biến mất trong hải dương vô tận. Khi mặt trời mọc và một ngày mới lại đến, sự tồn tại của họ trên thế giới này không còn dấu vết gì nữa.
Miêu Anh cho rằng mình đã không thấy lạ gì cảnh này nữa, sẽ bình tĩnh, thản nhiên khi đối mặt với cái chết của bất kỳ ai, kể cả bản thân mình nhưng thời khắc này, cô vẫn cảm thấy chua chát khi một tâm hồn dịu dàng mất đi. Ngay cả trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, Minh Tu vẫn dùng cách của riêng mình để bảo vệ những người đã dồn mình vào tuyệt cảnh.
Rõ ràng chỉ là đang chơi game, vui vẻ tham gia phó bản sự kiện nhưng người chết trong tay mình lại là một con người chân chân thật thật, làm gì có ai biết được sự thật mà có thể sống một cách bình thường như trước đây được nữa chứ. Không ai đáng phải chịu hậu quả khủng khiếp như vậy cả.
Thế nên Minh Tu chọn lựa không nói ra. Nếu những người này đã cho rằng đây chỉ là một phó bản sự kiện trong game thì hãy cứ để nó trở thành một phó bản chân chính đi.
Miêu Anh hít sâu một hơi, rút một sợi dây thừng quấn quanh hông ra. Đây là vũ khí của cô, sợi dây thừng do một con quỷ nào đó dùng để thắt cổ trước khi chết, trong một phó bản nào đó. Nó đã ở bên cô rất lâu rồi.
“Không cho tôi ID của cậu ta được thật à? Thế tên gì sao? Cậu ta tên gì?” Berlusconi truy hỏi.
Ở thế giới thực, nhà gã cũng thuộc dạng có quyền lực. Chỉ cần biết tên, tốn chút sức thôi là biết rõ được người kia thế nào. Hiếm khi gã khát vọng khám phá và nắm bắt điều gì tới mức này. Có thể hứng thú ấy không kéo dài lâu nhưng hiện tại, nó đủ chân thực và nồng cháy.
“Xin lỗi. Nếu cậu ấy không nói cho cậu thì tôi bắt buộc phải tôn trọng ý kiến của cậu ấy.”
Giọng của Miêu Anh tuy lạnh lùng nhưng thực chất là đang cố nén nước mắt vào trong. Cô đến phía sau Berlusconi, sợi dây gai mảnh màu máu quấn quanh rồi đột nhiên siết chặt lấy cổ gã.
(3/3)
Những con số đỏ chói lại hiện ra, thân hình cao lớn của Berlusconi biến thành luồng sáng màu trắng rồi biến mất, chiếc mô hình người bằng nhựa cuối cùng rơi xuống đất, phát ra một tiếng động rất nhỏ.
[Hành trình kết thúc tại đây. Đang tiến hành ngắt livestream.]
[Đã ngắt kết nối livestream. Hoan nghênh các bạn trở về!]


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.