[60: Holy shiet!! Căng thẳng chết mất! Căng thẳng hơn cả lúc tự vào phó bản nữa!]
[42: Tôi cũng thế… Mong là Tiểu Minh bình an vô sự.]
[29: A!!! Hết hi vọng rồi! Hai bên căn bản là không cùng level mà! Người chơi hoàn toàn gặp bất lợi, này sao mà thắng nổi?! Kẻ đáng phải chết là cái lũ kia kìa. Dù sao đối với đám đó thì cũng chỉ là *** thôi mà! Thắng thua đâu quan trọng bằng mạng sống cơ chứ?!]
[51: Lầu trên bị điên à? Mài xong rồi!]
[*Kiểm tra thấy khán giả số 29 vi phạm quy tắc phòng livestream, xử phạt như sau: Trừ 500 điểm tích phân; tước tư cách khán giả, vĩnh viễn không khôi phục.]
[01: Ờm… Anh 29 đi bình an nhé.]
[48: 29 đã trải nghiệm kiểu phó bản này rồi nên chắc là đồng bệnh tương lân ha. Nhưng nói chứ thiết lập của phó bản này đúng là… Thôi không bàn luận nữa, hi vọng Tiểu Minh có thể vượt qua được. Tôi vẫn khá là xem trọng cậu ta á.]
Một loạt bình luận lướt qua trước mắt nhưng Minh Tu chỉ nhìn thấy được đoạn tin tức hệ thống đỏ tươi. Thắng thua không quan trọng bằng mạng sống? Vậy có nghĩa đối với mấy NPC, phó bản này chỉ là một trò chơi. Bọn họ mà chết tức là chơi game thua, còn người chơi mà chết tức là chết thật.
Chờ chút… Nếu thế thì… Mô hình toán học mà người chơi dựa vào để dự đoán thời gian và địa điểm quỷ sẽ xuất hiện cũng như những con số và mô hình người bằng nhựa xuất hiện một cách khó hiểu mỗi khi quỷ bị giết…
Trong đầu Minh Tu đột nhiên xoẹt qua một ý nghĩ ly kỳ và đáng sợ, nhất thời khiến cậu ta choáng váng. Rốt cuộc thì trong phó bản này, ai mới là người chơi?!
“Sao thế?”
Nhìn thấy Minh Tu ngơ ngác đứng đó, Berlusconi hỏi. Thậm chí gã còn tiến tới quàng vai Minh Tu, nửa thiết tha, nửa ép buộc kéo cậu ta vào trong nhà vệ sinh.
“Lẽ nào cậu đang sợ? Đừng lo, chúng tôi chuyên xử lý mấy chuyện này, cậu chỉ cần chỉ ra lúc nãy con quỷ xuất hiện ở chỗ nào là được.” Giọng nói của gã mang đầy ý cười nhưng chẳng hề ôn hòa chút nào.
Thấy đại ca đột nhiên nhiệt tình như thế, Tóc Mohican tặc lưỡi. Gã ta như nhận ra điều gì đó, trao đổi ánh mắt với Della rồi đi vào cùng hai người kia. Bốn người đột nhiên chen chúc vào căn phòng vệ sinh nhỏ hẹp.
Minh Tu cắn vào thịt trong khoang miệng, cơn đau dữ dội khiến cậu ta lập tức tỉnh táo lại. Dù cậu ta có đoán ra được chân tướng của phó bản này thì ưu tiên hàng đầu vẫn là trốn thoát càng sớm càng tốt.
“Ở bên ngoài cửa sổ.” Minh Tu nói. Cậu ta hơi nghiêng người, hất cằm về phía cửa sổ nhà vệ sinh.
“Ồ?”
“Đại ca, bọn tôi… À… Ý tôi là tôi với anh bạn này đã kiểm tra qua rồi, thực sự không có gì hết. Trên cửa vô cùng sạch sẽ, đến cả một cọng lông cũng không có.”
Tóc Mohican vừa nói vừa lấy máy quét của mình ra. Đây là trang bị tiêu chuẩn của tiểu đội Black Swan, chuyên dùng để kiểm tra vết tích của quỷ. Nguyên lý hoạt động của nó có phần giống với đèn cực tím phát hiện vết máu. Tóc Mohican bật công tắc rồi quét, màn hình hiển thị cỡ lòng bàn tay không có gì bất thường.
“Anh thì sao? Anh thấy thế nào?” Đã diễn thì diễn cho trót nên Berlusconi quay sang hỏi Della.
Della đương nhiên không biết Hà Chi Châu chơi hệ nào nên không biểu hiện gì, chỉ nói: “Tôi cũng không thấy có gì bất thường.”
Minh Tu đứng đó nghe bọn họ nói chuyện nhưng tâm hồn thì đã leo lên mây.
Phòng tắm nhỏ, bên kia lại đông, chưa kể thực lực của mình và đối phương chênh lệch nên khách quan mà nói thì không thể dùng vũ lực trốn thoát được. Hơn nữa vừa rồi “bị” Berlusconi quàng vai, cậu ta đã nhận ra người đàn ông này trông có vẻ mảnh khảnh nhưng cơ bắp lại cuồn cuộn, chắc chắn là một kẻ rất mạnh. Đánh giáp lá cà tuyệt đối không xong. Phải tìm cơ hội…
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Minh Tu nhìn về phía cửa sổ. Đó là kiểu cửa sổ có kích thước phổ biến trong các bộ phim Âu Mỹ. Mấy cô nữ chính tuổi teen thường nhân lúc bố mẹ ngủ mà chuồn ra đi chơi, tiệc tùng bằng đường cửa sổ, sau đó trèo về trước lúc bình minh và thoát được sự kiểm tra của bố mẹ một cách hoàn hảo. Mình mà trèo thì hẳn không thành vấn đề. Hơn nữa chỗ này là tầng hai, tuy có hơi cao nhưng ngã cũng không chết được. Cộng thêm việc đã đi qua quanh chỗ này vài lần rồi nên Minh Tu biết ở tầng một có mái hiên che mưa, dù có xông ra thì cũng coi như là có tấm đệm.
Thế nên hiện tại chỉ còn một vấn đề duy nhất là làm sao để đến gần cửa sổ một cách tự nhiên nhất, sau đó bất ngờ… Nghĩ tới đây, Minh Tu biết mình không thể chần chừ thêm nữa, tất cả cơ hội đều đã bị lướt qua, cậu ta không còn lựa chọn nào khác tốt hơn nữa rồi.
Vì vậy, cậu ta cố ý lộ ra biểu cảm nghi ngờ, tức giận đẩy Tóc Mohican ra, vừa đi đến chỗ cửa sổ, vừa nói: “Sao lại thế chứ? Rõ ràng là tôi đã thấy con quỷ đó ở đây mà. Lúc ấy nó đã bám ở bên ngoài, một cánh tay đã thò vào…”
Giọng nói của cậu ta đột nhiên dừng lại, toàn thân cậu ta cũng đột ngột đóng băng. Berlusconi lại túm lấy cậu ta một lần nữa. Lần này gã giữ rất chặt, dường như sắp bóp nát xương vai của Minh Tu tới nơi.
Minh Tu cảm nhận rõ nỗi đau. Cậu ta quay lại, liếc nhìn Della và Tóc Mohican thì phát hiện ra, không biết Della đã đứng chặn ở bên cửa sổ từ lúc nào. Hiển nhiên bọn họ đã bắt đầu nghi ngờ và muốn ngăn cậu ta trốn thoát.
“Sao thế?” Minh Tu nỗ lực tỏ vẻ điềm nhiên nhưng vẫn nghe ra được giọng nói của bản thân đang run rẩy. Từng con chữ cứ như bị cát gột qua, khô khan và nhức nhối.
“À… Không có gì. Tôi chỉ sợ con quỷ kia lại đột nhiên xuất hiện thôi. Vì sự an toàn của cậu, tôi thấy là cậu đừng nên lại gần cửa sổ thì hơn. Cậu thấy có đúng không?”
“……”
Berlusconi lặng lẽ nhìn con boss trước mặt. Cậu ta có gương mặt điển hình của một người châu Á, khuôn mặt tuấn tú, đường nét mềm mại, có vẻ vẫn chưa tới hai mươi. Mười sáu tuổi chăng? Mà kệ, dù sao gã cũng chẳng bao giờ đoán đúng tuổi của người châu Á. Tóm lại là con boss này trông khá vô hại, với cả cũng khá thông minh.
Berlusconi không biết đối phương nhận ra Della giả dạng kiểu gì nhưng chắc chắn là đã bị lộ, thậm chí cậu ta còn giúp hai con boss khác chạy đi rồi. Không thể không nói, hành vi này khiến Berlusconi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, đồng thời khơi dậy hứng thú của gã. Từ khi nào mà chức năng NPC trong Địa đàng cuồng hoan lại phát triển được tới mức độ này rồi vậy? Nếu không phải biết rõ bản thân đang ở trong game thực tế ảo thì chắc gã đã cho rằng chàng trai châu Á trước mắt mình là người thật rồi. Nhưng cũng có thể là thật lắm chứ. Có người đóng làm NPC trong các sự kiện quy mô lớn là điều khá phổ biến. Nếu là vậy thì sau khi sự kiện kết thúc, gã tương đối muốn kết bạn với người này đấy.
Trong mắt Berlusconi, người luôn lạnh lùng, nghiêm nghị, thoáng hiện ý cười. Có điều đáng tiếc là gã lại không phải người chơi game hệ lười biếng. Hơn nữa tiểu đội Black Swan của bọn họ bắt buộc phải giành được chiến thắng trong phó bản lần này.
“Nếu cậu không có ý kiến gì thì gọi bạn cậu trở lại đi thôi, thời gian cũng hòm hòm rồi.” Berlusconi cười, nói và liếc mắt nhìn Tóc Mohican.
“Ê! Thế tôi xuống lầu gọi nhé. Hay là ngó ra ngoài gọi luôn?” Tóc Mohican hất cằm, đoạn nói tiếp: “Bảo bọn họ mà không lên thì chúng ta sẽ giết thằng nhóc này. Dị thường cấp C đấy, tôi chưa tự tay giết bao giờ đâu. Đại ca, lát nữa để em hạ thủ trước, được chứ?”
“Đừng có nhiều lời. Bảo mày đi thì đi đi.” Berlusconi lườm Tóc Mohican.
Tóc Mohican nhún vai, đi về phía cửa nhà vệ sinh.
Đúng vào thời khắc này, Minh Tu vẫn luôn im lặng đột nhiên vùng mạnh vai, thoát khỏi tay Berlusconi. Sau đó, cậu ta lao nhanh về phía trước, lúc Tóc Mohican quay lại theo phản xạ thì vọt ra sau gã ta. Tuy nhiên, dáng người cao lớn của Tóc Mohican đã chắn hết nguyên cái cửa. Cộng thêm Berlusconi và Della truy đuổi, bất luận thế nào thì Minh Tu cũng không xông ra nổi. Nhưng vậy cũng đủ rồi, cái cậu ta cần cũng chỉ là một chút cự li như vậy thôi.
Giây cuối cùng trước khi Tóc Mohican bước ra khỏi nhà vệ sinh, cánh tay của Minh Tu luồn qua vai gã ta rồi nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.
Cạch! Khóa cửa cơ học lập tức có hiệu lực. Trong chiều không gian mà đám ba người Berlusconi không thể nhìn thấy, vô số đường kinh độ và vĩ độ đan xen đột nhiên xuất hiện, cuồn cuộn như sóng biển, cuối cùng hình thành một cái kén khổng lồ và tối tăm, nháy mắt bao trùm căn phòng tắm nhỏ hẹp.
Tóc Mohican xoay tay nắm cửa mãi nhưng phát hiện ra cánh cửa bất động cứ như bị hàn chặt với bức tường, bèn tức giận quay lại chất vấn Minh Tu: “Fuck! Mày đã làm gì? Sao không mở được cửa?”
Minh Tu lẳng lặng nhìn cánh cửa nhà vệ sinh. Thời khắc này, cậu ta hiểu rõ hơn ai hết, bản thân đã tự tay đóng cánh cửa tương lai của mình lại. Cậu ta không thể tới phó bản tiếp theo được nữa rồi. Không biết thế giới đó như thế nào nhỉ? Nó sẽ tàn nhẫn và khắc nghiệt thêm, hay bớt bớt đi cho mọi người dễ thở hơn một chút? Tuy nhiên, dẫu có là thế nào thì cũng chẳng liên quan tới cậu ta nữa. Cậu ta sẽ vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc này, tuy rất không cam tâm nhưng cậu ta đã dùng hết hai trăm phần trăm nỗ lực của bản thân, thực sự không thể tìm được biện pháp nào tốt hơn nữa rồi. (:(((((()
Khóa cửa cơ học có hiệu lực trong ba phút. Trước khi đóng cửa, Minh Tu đã kích hoạt trước thiết bị nổ trên người, thời gian chờ là một phút rưỡi. Cậu ta vẫn còn một phút rưỡi cuối cùng.
Minh Tu chớp mắt, thế mà lại thấy hơi buồn cười. Không phải cậu ta chưa từng nghĩ tới thời khắc cuối cùng của bản thân, cũng không phải thằng ngốc, đương nhiên hiểu được chuyện mình có thể chết bất cứ lúc nào. Thế nên lúc không có ai bên cạnh, cậu ta đã lén lút nghĩ về nó rất nhiều lần. Bản thân sẽ chết ở trong một phó bản như thế nào? Mỗi lần suy nghĩ, cậu ta đều cho rằng mình sẽ run sợ, sẽ khóc lóc, sẽ căm hận số phận nghiệt ngã và cuộc đời vô thường. Nhưng lúc này đây, cậu ta lại bất ngờ phát hiện ra mình hoàn toàn không như thế. Cậu ta như một người ngoài cuộc, nhìn mọi chuyện sắp xảy ra từ góc nhìn của người thứ ba với lòng xót thương và bất lực.
“Ha…”
Minh Tu thở dài, thả lỏng người dưới ánh mắt giận dữ của Tóc Mohican. Thậm chí cậu ta còn bước tới bồn rửa, bình thản rửa tay, cẩn thận cảm nhận sự dịu dàng của dòng nước chảy qua kẽ ngón tay.
Rửa tay xong, Minh Tu dùng khăn lau khô từng ngón tay rồi hỏi: “Này, đến nói chuyện chút đi. Rốt cuộc thì mấy người là ai? Người chơi à?”
Cậu ta ngoái đầu nhìn Berlusconi thì phát hiện ra gã cũng đang nhìn mình với vẻ mặt hứng thú.
“NPC thức tỉnh khả năng tự nhận thức à? Thú vị đấy. Hay là… Cậu thực ra là người thật? Có muốn kết bạn không? Sau khi kết thúc thì gặp nhau, thế nào?” Berlusconi nheo mắt, hỏi.
Minh Tu sửng sốt nhưng sau khi bày ra vẻ mặt kỳ quái, cậu ta lại bật cười. Thì ra là thế.
Cũng như khi người chơi bước vào thế giới trong phó bản và coi những người ở đây là NPC, ở phó bản này, những người này mới thực sự là con người, là những người chơi có thể hủy diệt và cứu rỗi tất cả còn mình lại biến thành những NPC bị săn đuổi. Thế là mấy người này cũng không hề biết mình thực sự đang giết người.
Minh Tu cụp mắt xuống, giấu đi tất cả những suy nghĩ vừa lóe lên. Lúc cậu ta ngẩng đầu chỉ còn lại một nụ cười trong trẻo, giống như vầng trăng sáng qua cửa sổ.
“Ngại quá, tôi là vị thành niên. Thế nên bất luận hẹn gì thì cũng đều không muốn.”
Cậu ta cười, nói. Ánh mắt cậu ta lướt qua Berlusconi Della. Ngoài cửa sổ vẫn là đêm tối, nhẹ nhàng lại êm đềm.
“Với cả đợi chuyến này kết thúc, tôi còn phải về làm bài tập với bạn tôi nữa.”
Lời còn chưa dứt, một tiếng nổ ầm trời vang lên.
Địa đàng cuồng hoan có hai người tử vong. Số người chơi còn sống: 6 người.
– ————
J: Khóc 1000 dòng sông 😭😭😭