Lập Hạ - Dư Lí

Chương 33: Dũng khí



[Em yêu anh,

Không sợ sự chen chúc của biển người]

Tần Dạng và Lục Bằng tiễn cô xuống dưới lầu, gió đêm lành lạnh thổi tới đã khiến cô tỉnh táo không ít, ngước mắt thấy được Phó Thời Cạnh đang đứng bên vệ đường, anh cúi đầu dựa vào thân xe, trên người chỉ mặc bộ quần áo rộng rãi thoải mái màu xám.

“Phó Thời Cạnh!”

Đột nhiên cô gọi lớn tên anh, thấy anh ngẩng đầu nhìn cô cười, Ngụy Lật bèn vội vã chạy đến: “Anh muốn đi gặp bạn bè của em một lát không?”

Phó Thời Cạnh có vẻ hơi ngạc nhiên, anh đứng ngơ ngẩn một hồi, Ngụy Lật nghiêng đầu hỏi: “Không muốn hả?”

Anh lắc đầu rồi đáp: “Được.”

Ngụy Lật kéo tay anh lên lại căn phòng vừa rồi, anh không nhìn được nụ cười trên gương mặt cô, có lẽ cũng không biết được giây phút ấy cô vui vẻ và hạnh phúc đến nhường nào.

Lục Bằng và Tần Dạng mỗi người cầm một chiếc micro, tận tình ca hát, thấy cửa mở ra thì cả hai đều sửng sốt.

Nhạc vẫn còn vang khắp cả căn phòng, Ngụy Lật ngại ngùng cười: “Mình dẫn anh ấy tới gặp mặt mọi người.”

Lục Bằng là người lấy lại bình tĩnh trước tiên, cậu ta đi tới bắt tay với Phó Thời Cạnh, nghiêm túc giống hệt như lãnh đạo hai nước đang thăm viếng đàm phán, Ngụy Lật nhìn mà bật cười, kéo cả hai ngồi xuống sofa.

Phó Thời Cạnh đã tiếp xúc với môi trường đối nội đối ngoại nhiều, nên rất dễ dàng chiếm được thiện cảm của người đối diện.

Bốn người tạm biệt ở bãi đậu xe, Ngụy Lật ngồi ở ghế phụ cài dây an toàn, vừa ngẩng đầu thì thấy Phó Thời Cạnh đang nở nụ cười, cô cũng bất giác cười thật tươi: “Làm sao vậy?”

Phó Thời Cạnh vẫn cứ cười mà không nói, vừa khởi động xe vừa hỏi: “Đi ăn khuya nhé?”

“Ăn khuya dễ tăng cân lắm.”

Đường về nhà phải đi qua một con sông dài, Ngụy Lật mở cửa sổ hóng gió, khẽ ngâm nga một bài hát.

Ánh đèn đường chiếu rọi hai bên bờ sông lóng lánh ánh nước, Ngụy Lật luôn cảm thấy thành thị về đêm là thời khắc tuyệt diệu nhất. Nhưng Phó Thời Cạnh thì không đa cảm trước phong cảnh như vậy, với anh, chỉ cần bên cạnh có Ngụy Lật, thì dù đi đến nơi nào cũng là chuyện may mắn và tốt đẹp nhất cuộc đời.

Quanh đi quẩn lại đã tới tháng 8, Ngụy Lật rất coi trọng công việc ở công ty, nhiều khi cuối tuần ở nhà cũng muốn làm việc, Phó Thời Cạnh không hề có một câu phàn nàn, để anh ngồi đọc sách một mình ở sofa anh cũng cam tâm tình nguyện. Trong lòng Ngụy Lật cảm thấy thời gian qua mình đã thờ ơ anh nhiều quá, vốn dĩ muốn cuối tuần này đền bù cho anh một buổi hẹn hò, không ngờ Phó Thời Cạnh lại gọi tới bảo cuối tuần này bận quá, không tới gặp cô được.

Giọng điệu của Phó Thời Cạnh vẫn như bình thường, nhưng Ngụy Lật lại cảm thấy kì lạ ở đâu đó, suy tư một lát bèn gọi điện cho Lục Thương.

“Khó có khi em gái Tiểu Lật lại gọi cho anh đấy.” Lục Thương vẫn cà lơ phất phơ như trước, Ngụy Lật không để ý lời trêu chọc thường thấy đó, chỉ hỏi: “Anh Lục Thương, gần đây Phó Thời Cạnh gặp chuyện gì hay sao vậy ạ?”

“Không có, cậu ta thì gặp chuyện gì được cơ chứ, vẫn chán ghét như xưa.”

Lúc nói chuyện với bạn bè, Lục Thương luôn mang giọng điệu trêu đùa, nhưng Ngụy Lật lại căng thẳng hơn hẳn, thật lâu vẫn không nói gì. Bấy giờ Lục Thương mới sờ sờ mũi, bất đắc dĩ mà thở dài: “Cậu ta bệnh rồi, nằm viện ba ngày nay.”

“Ngụy Lật, anh cũng coi như là người chứng kiến mọi chuyện từ lúc bắt đầu đến giờ của cả hai, cậu ta thích em từ lâu, cũng thật lòng thương em, em đau buồn, cậu ta cũng chẳng dễ chịu gì cho cam. Lúc em chuyển tới Nam thị, dù có ai lên tiếng khuyên can thế nào, cậu ta cũng chẳng đoái hoài, mỗi tuần đều bay đến gặp em, nhưng cậu ta cũng chỉ là con người bằng da bằng thịt, sao có thể chịu nổi việc lăn lộn như vậy mãi được.”

Sau khi cúp điện thoại, Ngụy Lật vào phòng sắp xếp lại hành lý, vừa gấp đồ vừa yên lặng rơi nước mắt, lúc kéo vali ra sân bay hai mắt vẫn đẫm lệ mông lung. Lên máy bay, nhìn ra bóng đêm mờ mịt bên ngoài, Ngụy Lật lại nhớ đến Phó Thời Cạnh, lòng lại không kìm được mà đau xót.

Dựa theo địa chỉ bệnh viện Lục Thương gửi tới, lúc Ngụy Lật tới nơi đã là 3 giờ sáng, cô tìm đến phòng anh nằm, đèn vẫn đang bật sáng trưng. Phó Thời Cạnh sửng sốt nhìn hai mắt đỏ hồng của cô, cười khẽ: “Sao em còn chưa ngủ?”

Cô buông vali, đi đến cạnh giường anh, so với lần gặp nhau tuần trước, khuôn mặt anh xanh xao hẳn đi, cô vươn tay áp lên trán anh, nước mắt không nhịn được mà liên tục rơi xuống: “Sao anh không nói với em, anh không muốn em tới thăm anh phải không?”

Phó Thời Cạnh kéo tay cô xuống, ôm người vào trong ngực, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gò má cô: “Dạo nay em bận bịu công việc, anh sợ em mệt mỏi. Anh chỉ bị chút bệnh dạ dày thôi, không phải nghiêm trọng gì, mỗi ngày dì đều tới đây chăm anh, em đừng lo.”

Ngụy Lật vùi mặt vào lòng anh, lắc đầu: “Vậy sao đến giờ anh vẫn chưa ngủ?”

“Phó Thời Cạnh, em sai rồi.” Cô thấp giọng nói, nước mắt lại tuôn ra rào rạt: “Em quá ích kỷ, em xem chuyện anh tới gặp em mỗi tuần là chuyện đương nhiên, thực xin lỗi.”

Phó Thời Cạnh kéo chăn lên đắp cho cô, vừa vỗ về sau lưng vừa an ủi: “Không phải, em đừng nghĩ thế. Người yêu nhau sẽ luôn lo nghĩ vì đối phương, dù là thể hiện ra ngoài hay âm thầm lặng lẽ, người thật sự yêu nhau sẽ không bao giờ ích kỷ, Tiểu Lật, anh hiểu được tình cảm em dành cho anh, em đã rất dũng cảm rồi.”

Làm gì có ai trời sinh đã biết cách yêu thương, ở ngoài kia có biết bao người tan vỡ trong tình yêu nhưng họ vẫn dũng cảm tiếp bước về phía ánh sáng.

[Dùng hết dũng khí quãng đời còn lại

Chỉ vì có thể đến gần bên anh]


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.