Lập Hạ - Dư Lí

Chương 34: Sau này mới hiểu



Sáng sớm, dì giúp việc đã tới bệnh viện, Ngụy Lật vẫn còn ngủ say, Phó Thời Cạnh ra hiệu cho bà, bà cười cười hiểu ý, nhẹ tay nhẹ chân để lại bữa sáng rồi rời khỏi phòng.

Gần đây Ngụy Lật làm việc quên thời gian, lại thêm cả đêm qua thao thức, nên một giấc ngủ này an ổn vô cùng, lúc tỉnh dậy đã là 11 giờ. Cô dụi dụi mắt, nhìn thấy Phó Thời Cạnh đang ngồi ở ghế sofa bên cạnh cửa sổ chăm chú nhìn cô, tựa như đã luôn chờ đợi, anh buông tài liệu trong tay xuống: “Đói bụng chưa? Dì có đưa bữa sáng tới đấy.”

Ngụy Lật mò tìm di động dưới gối, lúc mở màn hình nhìn giờ thì tuyệt vọng: “Sao anh không gọi em dậy.”

“Sao lại phải dậy sớm làm gì?”

Ngụy Lật vào nhà vệ sinh, lấy bàn chải đánh răng và khăn mặt mới ra, vừa đánh răng vừa nói chuyện: “Nhưng em tới đây để chăm sóc anh mà.”

Làm gì có người chăm bệnh nào dậy muộn hơn cả người bệnh như cô.

Phó Thời Cạnh cười khẽ: “Anh tự chăm sóc mình được, em chú tâm đánh răng đi, chừng đói quá nuốt hết vào bụng đấy.”

Đến chiều hôm đó, Phó Thời Cạnh đưa cô rời viện, tài xế của anh đưa hai người về nhà, Ngụy Lật sợ anh cậy mạnh, lo lắng hỏi: “Anh đã khỏe thật chưa đấy? Hay là ở lại thêm hai ngày để bác sĩ quan sát cho chắc chắn?”

“Anh đừng sợ thầy giấu bệnh, đau ốm nằm viện là chuyện thường tình, anh đừng ngại.”

Thấy cô kiên nhẫn khuyên răn mình, Phó Thời Cạnh nghe một câu còn cười, đến câu thứ tư, thứ năm đã cười không nổi nữa, bóp má con chim hoàng anh líu ríu lại: “Anh khỏe hẳn rồi, bác sĩ cho anh xuất viện, em không được nói nữa.”

Ngụy Lật bĩu môi, im lặng một lúc rồi lôi điện thoại ra: “Em không yên tâm chút nào, để em tìm xem có món nào tốt cho dạ dày hay không.”

“Ở nhà dì đã chuẩn bị cơm nước rồi.”

Lại một gáo nước lạnh xối lên đầu, Ngụy Lật tiếc hận nhìn anh, anh lại vươn tay xoa đầu cô, nhẹ giọng như an ủi: “Những việc này em không phải nhọc lòng đâu, anh có thể chăm sóc mình mà.”

Ngụy Lật giống như ăn phải bom sắp nổ, đẩy đẩy anh ra: “Nghe anh nói chả đáng tin tẹo nào hết.”

Lúc về tới nhà, nơi Ngụy Lật xông xáo vào trước tiên là phòng bếp, dì giúp việc đang đứng xắt rau, thấy cô nhào tới thì giật mình vỗ vỗ ngực. Ngụy Lật cười cười như để trấn an bà, rồi vội hỏi: “Dì ơi, gần đây Phó tiên sinh có ăn đủ bữa đúng giờ không ạ?”

Dì giúp việc dường như rất có thiên phú làm đặc công, bà nhìn nhìn xung quanh rồi mới thấp giọng tình báo: “Cậu ấy mà nghiêm túc ăn uống thì đâu có phải nằm viện.”

Bà đã làm giúp việc trong nhà của Phó Thời Cạnh nhiều năm, coi anh như con mình, thấy anh đau bệnh bà cũng đau lòng: “Dạo nay cậu ấy vội vàng việc công việc tư, thời gian về nhà cũng không có bao nhiêu, mỗi lần tới bữa cậu ấy chỉ ăn vội mấy miếng cho có, thế mới đến mức xuất huyết dạ dày.”

Đoạn, bà nhìn Ngụy Lật, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Ngụy tiểu thư, cô thử khuyên nhủ cậu ấy xem thế nào.”

Phó Thời Cạnh ngồi một mình ở phòng khách, thấy Ngụy Lật từ phòng bếp đi ra, chưa kịp dang tay đón đã bị cô nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn, ngồi cách anh thật xa.

Hôm nay Ngụy Lật giống như tiểu bá vương, Phó Thời Cạnh không dám trêu chọc cô, chờ tới tối mới dè dặt hỏi: “Em làm sao thế?”

Vì Phó Thời Cạnh vẫn cần phải điều dưỡng, nên dì giúp việc nấu hai phần ăn khác nhau cho hai người, Ngụy Lật cầm đũa im lặng một hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu hỏi anh: “Phó Thời Cạnh, có bao giờ anh nghĩ tới chuyện kết hôn chưa?”

Câu hỏi của cô như đánh sâu vào lòng anh, anh sửng sốt mãi rồi mới phản ứng lại: “Sao em lại đột nhiên hỏi vậy?”

Ngụy Lật buông đũa nhìn anh cười, thật chậm rãi mở lời: “Em thì vẫn luôn nghĩ tới, rất muốn rất muốn kết hôn với anh.”

Từ ngày em yêu anh, em đã tưởng tượng đến kết cục tốt đẹp này biết bao nhiêu lần, giữa đầy rẫy những suy nghĩ tiêu cực.

Bỗng giọng nói cô hơi run rẩy: “Cuộc hôn nhân của bố mẹ em không trọn vẹn, hơn nữa còn thất bại rất thảm thương, có một đoạn thời gian thật dài em chỉ muốn xóa đi tất cả những thứ liên quan đến tình yêu nam nữ ra khỏi đầu mình, em từng can đảm ở bên anh, nhưng đến lúc mẹ anh xuất hiện, em lại chạy trốn theo bản năng.”

“Nhưng bây giờ em không sợ nữa, em muốn kết hôn với anh, muốn được ở bên để chăm sóc anh cả đời, cũng muốn được anh yêu thương vỗ về, anh có nguyện ý không?”

Hôn nhân thất bại của bố mẹ đã để lại bóng đen tâm lý trong lòng Ngụy Lật, chỉ sợ cả đời này khó có thể biến mất, cô sợ hôn nhân, nhưng vì tin tưởng anh, cô lại bắt đầu chờ mong hôn nhân.

Muỗng cơm trong tay Phó Thời Cạnh rơi xuống bàn, âm thanh lạch cạch vang lên như gọi anh dậy khỏi cơn mơ hồ, anh khẩn trương lắp bắp: “Em… Em nguyện ý gả cho anh sao?”

Ngụy Lật cười cong cong đôi mắt, gật đầu với anh: “Em nguyện ý.”

Tác giả có lời muốn nói:

Ơ này Phó tổng, sao lại thế này, làm sao lại có người cầu hôn ở trên bàn cơm cơ chứ, quá qua loa!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.