Editor: DiênBạch Du nhìn nam sinh đứng trước mặt mình, tầm mắt chuyển qua bảng tên trên ngực hắn.
“Bùi Cảnh.”
Cậu đọc lên hai chữ kia.
Trong tay đối phương đang cầm túi bóng, trong túi là một hộp cơm và một hộp nước luộc rau màu xanh nhạt nhẽo, tóm lại trông không giống đồ của học viện.
Có kẻ cười nhạo: “Ôi, học sinh ưu tú của chúng ta đấy, sao nào, học sinh ưu tú không mua nổi đồng phục thì thôi đi, cơm cũng không ăn nổi à?”
Vì để đảm bảo tỉ lệ lên lớp, mỗi năm học viện sẽ nhận một số học sinh hoàn cảnh khó khăn nhưng có thành tích học tập xuất sắc, miễn toàn bộ học phí đắt đỏ. Những học sinh như vậy bị gọi chung là học sinh đỗ khỉ (*), tuy rằng thành tích học tập hàng đầu nhưng hoàn toàn không hợp với tấc đấc tấc vàng trong học viện quý tộc.
(*) Toi hong biết để vậy có ổn không nữa, gốc là 特困生, ai có cách khác hãy chỉ toi để toi sửa huhu
“Học sinh ưu tú hả?” Bạch Du chớp mắt. “Giỏi ghê.”
“…” Kẻ vừa cười cợt không nhịn được mà nghiến răng, điều hắn chưa nói là Bùi Cảnh dù là học sinh đỗ khỉ kiệm lời nhưng có mặt đẹp, thành tích ưu tú, khí chất xuất chúng nên có không ít nữ sinh ưu ái hắn, dù rằng hắn chẳng đáp lại ai.
Tại sao giờ ngay cả đại tiểu thư cũng khen hắn! Biết thế im miệng cho rồi!
Bùi Cảnh cuối cùng cũng nói câu đầu tiên sau khi bị đưa vào: “Có việc à?”
Bạch Du chống cằm, bắt tréo chân, nghe tiếng thì nhìn hắn, chậm rãi nói: “Có ai nói trông cậu rất giống Border Collie chưa?”
Nam sinh bên cạnh cậu liên tưởng tới chuyện hồi sáng, đột nhiên có dự cảm không lành.
Quả nhiên, sau đó cậu ta nghe được Bạch Du nói: “Tôi muốn nuôi một con chó nhưng không tìm được con nào ưng ý. Tôi thấy cậu rất thuận mắt, hay là…”
“Cậu làm chó con của tôi nhé?”
Bên người đại tiểu thư hiếm khi hứng thú với điều gì có thêm một con “chó”.
Tin này đã truyền khắp học viện, không ít người tức đến đầu bốc khói, sao không nói sớm! Nếu biết đại tiểu thư muốn nuôi “chó” như thế, bọn họ còn phải chạy tới mấy chỗ bán thú cưng lựa trên lựa dưới làm gì! Hận không thể đeo sẵn xích cổ chạy tới đặt dây xích vào tay Bạch Du!
Vinh hạnh được đeo vòng cổ đã không dành cho bọn họ, bị một thằng đỗ khỉ giành mất! Một đám người nhìn lom lom vòng tay trên cổ tay Bùi Cảnh, mùi ghen tị có thể bay xa mười dặm.
“Tao thấy tao cũng giống chó lắm, sao công chúa không chọn tao?”
“Mày á? Tao thấy mày giống chó sục bò lắm.”
“Cút, mày thì trông như Pug ấy!”
“Đệch! Pug thì sao hả? Đáng yêu vãi ra.”
Bùi Cảnh đã được chuyển đến lớp của Bạch Du, thành bạn cùng bàn của cậu. Giáo viên chủ nhiệm lớp cũ rất đau lòng nhưng cũng không thể làm gì. Nguyên tắc đầu tiên khi làm việc ở đây là mở một mắt nhắm một mắt, không nên quản những chuyện không cần quản.
Bùi Cảnh cũng đổi sang đồng phục của học viện, là Bạch Du sắp xếp cho hắn. Nếu không biết gia cảnh hắn từ trước thì thật sự sẽ hiểu lầm hắn là thiếu gia nhà nào.
Bạch Du chống cằm đọc truyện tranh, Bùi Cảnh vừa đút trái cây cho cậu vừa căn thời gian lật trang cho cậu.
Tròng mắt của không biết bao nhiêu người sắp rớt ra khỏi hốc mắt, đây mà là làm chó của công chúa á? Đây là nhân cơ hội chiếm hời của công chúa thì có! Được ngồi gần công chúa như thế, còn được đút đồ ăn cho công chúa, đm! Bọn họ cũng muốn làm chó của công chúa!
Bùi Cảnh hồn nhiên không biết mình đã thu hút bao nhiêu cừu hận, cũng không biết đám người kia đang nghĩ gì trong đầu, hắn chỉ nghe theo mệnh lệnh của Bạch Du. Tên chủ tịch hội học sinh hay cười kia thừa dịp Bạch Du không có mặt đi tới trước mặt hắn, nói ẩn ý: “Hưởng thụ quá nhỉ? Mày cũng chỉ có thể dùng cách này tới gần cậu ấy, ra khỏi cái học viện này, mày chẳng là gì cả.”
Bùi Cảnh nhìn hắn một cái, không nói gì.
Ra khỏi học viện ư? Tiếc quá, ra khỏi trường, hắn còn có thể đến nhà Bạch Du.
“Thiếu gia, bên phu nhân có chút việc nên sẽ về muộn hai ngày.” Quản gia tóc hoa râm đón lấy cặp sách trên vai Bạch Du, nhìn sang một người khác theo sau cậu, cười ôn hòa: “Bạn học Bùi hôm nay lại tới kèm bài cho thiếu gia nhà tôi à?”
Bùi Cảnh gật đầu, chào hỏi.
“Cháu ăn ở ngoài rồi, cháu lên phòng đây.”
“Vâng, thiếu gia có muốn ăn trái cây gì không? Lát nữa bác mang lên cho hai người.”
“Không đâu.”
Cửa phòng khóa trái, Bạch Du lặng yên đứng ở cửa. Từ ngày đó Bạch Du hỏi hắn có muốn làm chó của cậu không, ngoài những lúc ở trường đi theo bên người cậu thì còn lấy danh nghĩa học kèm để đưa hắn về nhà.
Phòng Bạch Du trang trí theo tone màu ấm áp, các loại figure, máy chơi game được sắp xếp chỉnh tề, bên giường có rất nhiều ảnh chụp: có ảnh một người lúc nhỏ, cũng có ảnh chung, chủ yếu là chụp với cùng một người phụ nữ rất giống Bạch Du, Bùi Cảnh đoán hẳn là mẹ cậu.
“Quỳ xuống đi.”
Trong phòng trải thảm lông mềm mại, Bùi Cảnh thuận theo quỳ gối xuống, đồng thời tự cởi áo khoác.
Nam sinh thoạt trông mảnh khảnh nhưng dáng người dưới lớp quần áo lại rất được. Bạch Du ngồi ở mép giường, chân đi vớ trắng gác lên vai Bùi Cảnh, trượt xuống từng chút một, dẫm đạp lên từng thớ cơ. Cậu vừa lòng nhìn da thịt Bùi Cảnh dần đỏ hồng lên, cảm giác như đang vẽ tranh vậy, tùy ý vẩy màu lên giấy trắng.
“Chưa gì đã cứng rồi à? Chó hoang.”
Bùi Cảnh chịu không nổi, đầu lưỡi tê dại, trong người hắn như có dòng điện chạy tán loạn. Bàn chân nọ dẫm dần xuống bụng dưới rồi đạp lên hạ thân dựng đứng của hắn, cách vớ trắng và quần dài vẫn cảm nhận được gan bàn chân mềm mại ấm áp.
Bạch Du dẫm lên chỗ gồ lên kia, dưới chân dần dần bị làm ướt.
Có lẽ ban đầu là vì chơi rất vui, nhưng con trai tuổi dậy thì ai cũng sẽ có sự tò mò tột độ với tình dục, huống chi cơ thể cậu còn nhiều thêm một cơ quan sinh dục. Trước đây cậu chỉ một mình đóng cửa tắt đèn trốn trong chăn tự kẹp chân, từ khi nuôi thêm một con chó thì không còn thỏa mãn với thế nữa, trò chơi hai người luôn kích thích hơn một người.
Huống hồ, đây là chó mà cậu chọn, làm việc cho cậu là lẽ dĩ nhiên.
Bạch Du cởi quần đồng phục, thò tay xoa bóp ngoài quần lót, môi đỏ tràn ra tiếng rên rỉ sung sướng, cả người tản ra hơi thở mị hoặc người ta như yêu tinh.
Vừa dẫm lên dương v*t đối phương vừa tự xoa hoa huy*t, vô số suy tưởng khiến cơn hứng tình trong người Bạch Du càng dâng cao. Cậu cởi quần, dạng chân ra để lộ khe thịt múp míp, ngoắc ngoắc Bùi Cảnh.
“Lại đây, liếm tôi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thế này kiểu gì chả khiến Tiểu Bùi sướng chết!