*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: DiênĐại tiểu thư xinh đẹp nhất trong học viện đột nhiên muốn nuôi một con chó chơi chơi.
Đây là học viện quý tộc, học sinh theo học phần lớn không phú thì quý, vừa chào đời đã ở vạch đích, được trong nhà sắp xếp xong xuôi, sống một đời vô ưu vô lo không biết phiền não là cái gì.
Gia cảnh của Bạch Du không tính là top đầu, nhưng thanh danh và mức độ được hoan nghênh của bản thân cậu thì xếp cao chót vót hơn những người có gia thế cao hơn cậu nhiều, bởi vì cậu rất xinh đẹp.
Đẹp đến mức khiến người ta vừa nhìn đã không thể dời mắt, hận không thể mọc mắt trên người cậu. Cậu như đóa hoa hồng ở giai đoạn rực rỡ nhất, chỉ cần cậu vừa xuất hiện thì xung quanh như bị lu mờ, trở nên mờ nhạt.
Tuy rằng Bạch Du là nam nhưng vẫn được người người theo đuổi nhiệt liệt.
Học viện không chỉ là nơi học hành, đối với những thiếu gia tiểu thư được dạy dỗ thành tinh thì nơi này còn là nơi trao đổi kiếm chác lợi ích. Thế nhưng Bạch Du dường như không tự ý thức được khuôn mặt ấy của cậu có lực sát thương lớn tới cỡ nào, cũng chưa từng dùng nó để đạt được mục đích gì, thậm chí còn hơi lạnh nhạt. Cậu rất ít quan tâm tới đám người vây quanh mình mỗi ngày, chỉ khi ngẫu nhiên tâm trạng tốt mới ban phát chút tươi cười. Dù vậy thì người có tư cách theo bên cạnh cậu cũng toàn là người xuất sắc trong học viện.
Sau lưng cậu, bọn họ lén lút mập mờ trộm gọi cậu là đại tiểu thư, công chúa.
Mấy hôm trước, Bạch Du chán muốn chết ngồi tại chỗ lật xem tạp chí, bên cạnh có người đang xem điện thoại, phát ra tiếng chó con kêu đến là đáng yêu. Bạch Du liếc sang, người nọ chú ý tới, lập tức đưa điện thoại ra: “Đại… Bạch Du, cậu muốn xem cái này à?”
Trên màn hình là một em Border Collie màu blue merle nho nhỏ đang đuổi theo đĩa bay, bắt được rồi thì ngậm trong miệng quay về đưa vào tay chủ nhân. Hai mắt màu lam sáng ngời, lưỡi hé ra, trông hoạt bát vô cùng.
“Đáng yêu ghê.” Bạch Du hiếm khi mới thấy hứng thú, kéo thanh video lại từ đầu xem thêm một lần, thuận miệng hỏi: “Border Collie có dễ nuôi không?”
Vì vậy, qua hôm sau người biết chuyện này đều mang theo một con chó tới học viện.
Bọn họ xếp hàng như tiến cống, mang chó tới cho Bạch Du xem. Tất cả đều là chó con, đa số là Border Collie màu blue merle, ở giữa lác đác vài giống khác như Malta, Shih Tzu và Yorkshire. Bọn họ cảm thấy đại tiểu thư không hợp nuôi mấy con chó to, không chừng lại làm cậu bị thương nên mấy giống chó nhỏ này vẫn hơn, chỉ việc tưởng tượng ra cảnh đại tiểu thư ôm chó con đã thấy cưng đến tan chảy.
Bạch Du xem qua vài con rồi dần mất kiên nhẫn. Trong điện thoại đúng là đáng yêu thật đấy, nhưng thực tế thì chó con sẽ kêu không ngừng, đứa nào dạn người hơn chút còn thè lưỡi liếm. Bạch Du không chấp nhận nổi nên mấy người đến sau không được tới lượt thì hậm hực ôm chó rời đi.
Có người mất mát than thở: “Tao còn tự mình đi một chuyến để chọn, còn tưởng là công chúa sẽ thích…”
“Thật ra nếu công chúa không muốn nuôi chó con thì nuôi…” Mấy chữ sau đó không được nói rõ, nam sinh ngượng ngùng mà cười, “Cũng không phải không được……”
“Mày nghĩ cái đ** gì đấy! Không đến lượt mày!” Một đám người xô xô đẩy đẩy rời đi.
“Tiểu Du không thích à?” Nam sinh mặc đồng phục mặt mang ý cười, giọng dịu dàng: “Không bằng cậu nói cho tôi biết cậu thích loại nào, tôi đi tìm một con cho cậu nhé?”
Người vừa nói chuyện là chủ tịch hội học sinh. Người có thể leo lên ghế chủ tịch hội học sinh thì tự nhiên địa vị cũng không vừa, nhưng nào giờ hắn không hề ra vẻ phách lối gì, đối nhân xử thế cực kì lễ độ. Ai cũng cho rằng hắn là người tốt, ôn hòa trừ Bạch Du, cậu cảm thấy hắn là một con hổ mặt cười, nói chung là không phải kẻ tốt lành gì.
(*) Hổ mặt cười: là một người bên ngoài cười nói vui vẻ, còn bên trong thì vô cùng nham hiểm.
Cậu không trả lời mà gục thẳng xuống bàn tỏ vẻ muốn ngủ bù, mặt mày tinh xảo cực điểm đến mức người bị ngó lơ cũng không giận nổi một câu.
Đám người xung quanh tự giác nhỏ giọng lại, hành động nhẹ nhàng để Bạch Du yên tĩnh ngủ bù.
Các tiết học buổi sáng nhanh chóng kết thúc, học viện rất rộng lớn, chăm sóc đến toàn bộ yêu thích của học sinh nên xây tới gần mười căn tin, hầu hết học sinh đều ăn trưa ở trường.
Bạch Du ngồi gần cửa sổ, cậu không đói lắm nên chỉ ngồi chống cằm nhìn ra ngoài. Ánh mặt trời lóa mắt, bóng râm dày đặc. Bây giờ là cao điểm ăn trưa, người đi lại bên ngoài rất ít, cành cây gần cửa sổ đu đưa theo gió nhẹ. Giữa những tán lá xanh biếc, Bạch Du nhìn thấy một bóng người chợt xuất hiện trên đường đá nhỏ.
Là một nam sinh, không mặc đồng phục mà chỉ mặc áo sơ mi trắng ngắn tay và quần dài đơn giản, trong tay đang cầm gì đó, dáng người cao gầy. Mặc dù không nhìn thấy mặt nhưng cũng có thể đoán được tướng mạo hẳn cũng không tệ lắm.
Bạch Du nhìn đến xuất thần, người nọ như cảm nhận được tầm mắt cậu, đột nhiên dừng lại rồi ngẩng đầu lên. Cách tầng bóng tâm, hai người va phải ánh mắt đối phương.
Người kia ngũ quan tuấn tú thanh thoát, mắt đen như mực, khí chất quanh thân lạnh lẽo như băng vĩnh cửu, dù đang đứng dưới mặt trời ban trưa vẫn có thể cảm thấy được chút ít lạnh lẽo.
Không hiểu sao Bạch Du lại nhớ đến con Border Collie ngậm đĩa bay nọ.
Cậu thong thả thu hồi tầm mắt, vẫy tay với mấy người còn ở lại trong lớp.
“Này, đưa cái người mặc áo sơ mi trắng ngắn tay chỗ hoa viên dưới kia lên đây.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thiết lập bối cảnh là học viện quý tộc, tự do viết há há há
Diên: bất ngờ chưa, mai rồi nè =))))
Chú thích:
Từ trái qua: Border Collie – Malta – Shih Tzu – Yorkshire