Hừ, một lời đã nói ra thì nhất định sẽ thực hiện, yêu anh liền yêu anh, cho dù sau này trở thành lão già xấu xa, cô cũng sẽ là lão bà xấu xa yêu anh đến già….
Hai người này không ngừng thể hiện tình cảm, quan hệ năm này qua năm khác không phai nhạt, bọn họ coi như không có chuyện gì, nhưng ở trong nhà mấy đầu củ cải cũng không chịu nổi.
Đại Bảo là người đầu tiên “bỏ nhà ra đi”, thằng bé không phải là người có khả năng học tập tốt.
Đến năm mười tám tuổi hưởng ứng theo lời kêu gọi nhập ngũ, thằng bé đã lên đường nhập ngũ.
Có lẽ vì hổ phụ sinh hổ tử.
Chàng trai 18 tuổi trông rất giống cha của cậu nhóc năm ấy.
Khi anh nhập ngũ, không ai biết lai lịch của anh ra sao, anh chỉ biết dùng máu của mình để tạo dựng tên tuổi.
Lúc này, Trình đoàn trưởng, à không, thủ trưởng Trình đã không còn ở nhóm A chiến đấu nữa, nhưng nhóm chiến đấu do chính anh tạo ra vẫn còn đó, thuộc hạ cũ Triệu Hàn thay thế anh làm đoàn trưởng, vị Triệu đoàn trưởng này không hề nương tay khi huấn luyện con trai của thủ trưởng cũ, ngược lại, chính vì thủ trưởng đã giải thích rằng anh ta phải “chăm sóc” thêm để sau này khi lên kinh đô gặp tù trưởng, anh ta sẽ không bị thủ trưởng quở trách: “Hãy nhìn xem anh đã huấn luyện ra loại binh lính như thế nào.” Năm thứ hai khi Đại Bảo nhập ngũ và rời nhà, Nhị Bảo cũng thi đỗ đại học và rời nhà, đến một thành phố phía nam cách xa thủ đô hàng nghìn dặm, vốn dĩ Lâm Nghiên Thu không muốn con bé đi xa như vậy, Nhị Bảo so với mấy tên tiểu tử kia không giống nhau.
Con bé được Lâm Nghiên Thu nuôi nấng như một cô công chúa nhỏ, được cho ăn mặc tốt nhất, tính tình cũng được Lâm Nghiên Thu nuôi dạy trở nên ngây thơ và ngọt ngào.
Chính vì thế Lâm Nghiên Thu sợ rằng sẽ có mấy tên yêu mến công chúa nhỏ nhà cô rồi lừa dối cô công chúa nhỏ của mình bằng vài lời ngọt ngào, rốt cuộc thói đời ngày nay đã khác, thế giới ngày càng trở nên tồi tệ và lòng người rất phức tạp, khác xa với khi bọn họ còn trong quân đội hơn mười năm trước.
Cuối cùng vẫn là thủ trưởng Trình trấn an vợ mình và cử người bí mật theo dõi mới yên tâm để Nhị Bảo đến trường đại học.
Những năm này, Lâm Nghiên Thu rất chú ý đến việc tĩnh dưỡng, cô sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, Trình Gia Thuật yêu cô, cô không cần lo lắng về mấy đầu củ cải, trên mặt cô gần như không lưu lại những dấu vết do năm tháng, cũng không phải là không khác gì so với trước kia, là so với lúc trước có thêm vài phần quyến rũ của người trưởng thành, khi cô đưa Nhị Bảo đến trường, những người khác còn nghĩ rằng bọn họ là hai chị em, thậm chí cả những học sinh cuối cấp cũng hỏi cô xin thông tin liên lạc.
Nhị Bảo là một kẻ phản bội, ngay lập tức liền gửi tin nhắn để thông báo cho thủ trưởng Trình, làm hại Lâm Nghiên Thu khi quay về thủ đô bị thủ trưởng Trình nói một hồi suýt chút nữa là làm đổ bình dấm to.
Anh có thể không ghen tị sao, có Lâm Nghiên Thu giúp đỡ, mấy năm nay anh đã trở thành một cái lão già xấu xa, hay suy nghĩ nhiều, từ nhỏ đến lớn chưa từng có lúc nhàn hạ, tóc đã bắt đầu có vài sợi tóc bạc trong mấy năm qua.
Cặp song sinh Tam Bảo và Tiểu Bảo khi còn nhỏ rất nghịch ngợm, hay gây sự, chọc chó chọc mèo nhưng khi lớn lên thì tính cách ổn định hơn, thành tích học tập ở lớp thì ngày càng tốt, hai anh em học chung một lớp rất thích so bì thành tích học tập với nhau, đứa nào giành được phần thưởng trong cuộc thi ít hơn thì lần sau nhất định sẽ cố gắng để giành được.
Lâm Nghiên Thu thích đi họp phụ huynh cho hai người bọn họ nhất, không vì gì cả bởi vì rất có mặt mũi.
Giáo viên chủ nhiệm cũng thích hai anh em, không chỉ vì thành tích tốt mà còn vì đánh giá cao gia giáo của gia đình và sự kiên trì trong học tập của bọn họ.