Trình đoàn trưởng “…”
Để đánh lừa người khác, hôm nay Trình đoàn trưởng thậm chí còn không mặc quân phục mà chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần tây đang thịnh hành hiện nay, áo sơ mi và quần tây được Lâm Nghiên Thu tìm Lưu Tố Mai để cải tiến, có thể làm nổi bật ưu điểm của thân hình cao lớn và chân dài của anh.
Lâm Nghiên Thu cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên dưới là một chiếc váy màu xanh quân đội che đến hông, gấu áo sơ vin vào trong váy, eo thon đến mức không thể nhận ra cô là người đã từng trải qua sinh nở, trên khuôn mặt cô trang điểm nhẹ, hai người đi vào phòng tư vấn ngồi xuống, cho dù bác sĩ đã nhìn thấy qua đủ loại người cũng không khỏi liếc nhìn hai người thêm mấy lần.
Đặc biệt là sau khi Lâm Nghiên Thu hỏi liệu có thể thắt ống dẫn tỉnh cho cha Đại Bảo không, bác sĩ điều chỉnh gọng kính và cố gắng giữ bình tĩnh: “Cô xác định là người đàn ông này sẽ thắt ống dẫn tinh hay sao?”
Lâm Nghiên Thu nhìn về phía Trình đoàn trưởng ở bên cạnh cầu cứu.
“Xác định.” Trình đoàn trưởng mặt không chút thay đổi, bàn tay to lúc đầu đặt ở trên đùi vỗ về vợ trấn an.
Người khám bệnh là một nữ bác sĩ khoảng ngoài năm mươi, nghe Trình đoàn trưởng nói như vậy, cô ấy nhìn anh đầy tán thưởng, khuôn mặt hòa ái nói với Lâm Nghiên Thu: “Cô gái, cô là người may mắn, sau này cô hãy đối xử tốt với chồng mình.”
Lâm Nghiên Thu nghe thấy những lời này, mỉm cười và nắm lấy cánh tay của Trình đoàn trưởng, nặng nề gật đầu,”Được rồi, sau này tôi sẽ đối xử với anh ấy thật tốt!
Trình đoàn trưởng đảo mắt nhìn vợ mình/”.
.” Lời này nghe sao mà có chút khó tin.
Bây giờ đã có quyết định thì phải xếp lịch mổ trước, sau khi thực hiện kế hoạch hóa gia đình, bệnh viện rất bận rộn, lịch mổ đã được đặt trước nửa tháng.
Trong quân đội, ngoại trừ chính ủy Ngưu, không ai khác biết rằng Trình đoàn trưởng của bọn họ đã bí mật đi thắt ống dẫn tinh, Trình đoàn trưởng vốn là một người có chủ nghĩa nam nhân, rất để ý đến mặt mũi, không chỉ những người trong quân đội không biết, anh còn không cho Lâm Thu Nghiên đi nói với mấy người quân tẩu trong khu.
“Được, được, được tùy theo ý anh, em không nói cái gì”
Nếu tình yêu của Lâm Nghiên Thu dành cho Trình Đoàn trưởng được tính bằng bể, thì bể đã từng đầy, nhưng bây giờ nó không thể chứa trong được trong một bể nữa, nó không đủ để chứa tình yêu của cô đối với anh, anh suốt ngày như chân chó, nhưng cô vẫn yêu anh.
Còn Trình đội trưởng thì không nói, nhưng trong lòng rất vui, từ khi anh đi thắt ống dẫn tinh, anh thường xuyên tìm cảm giác tồn tại trước mặt vợ, thường xuyên cùng mấy đầu củ cải tranh sủng.
Đương nhiên, cách tranh sủng của Trình đoàn trưởng tuyệt đối không khoa trương hay đao to búa lớn, anh sẽ chỉ “hừ” một tiếng vừa phải khi vợ đang chơi đùa với đầu củ cải, sau đó khi vợ nhìn sang, anh sẽ nhẹ nhàng nói: “Vết sẹo hình như có hơi đau.”
Lâm Nghiên Thu: “…”
Sau một thời gian dài, Lâm Nghiên Thu cũng sẽ nói rằng anh rất ấu trĩ, anh đã lớn tuổi mà còn không biết xấu hổ đi tranh giành tình cảm với mấy đứa đầu củ cải, nhưng Trình đoàn trưởng có rất nhiều lý do: “Em yêu bọn chúng thì có ích gì, đừng nhìn bọn chúng bây giờ bám em, đợi sau này khi bọn chúng lớn lên và từng người lập gia đình riêng, em sẽ là người ngoài thôi, người duy nhất có thể ở bên em chỉ có anh thôi, vì vậy mẹ Đại Bảo, em phải tự mình nghĩ cho ki ai mới là người mà em nên yêu thương nhất.”
Lâm Nghiên Thu: “…” Cô hoàn toàn bị choáng ngợp trước logic của người này rồi.
Cô không biết rằng trong vài năm sau này, khi bọn họ ngày càng có tuổi, người đàn ông trước mặt cô sẽ ngày càng bám chặt lấy cô, cô mà dấm làm lơ thì anh sẽ nhẹ nhàng nhắc nhở cô: “Năm đó đi thắt ống dẫn tinh là ai đã nói sau này sẽ thương anh nhiều hơn nữa.”
Lâm Nghiên Thu: “…”