Dì Lưu kinh nghiệm phong phú, tay chân cũng nhanh nhẹn, ngoài việc cho con bú ra, Lâm Nghiên Thu hoàn toàn không phải lo lắng những chuyện khác, như trước đây có thể dẫn mấy đứa nhỏ đi chơi, hơn nữa đứa trẻ là kiểu lạnh lùng không quan tâm ai chỉ cần phục vụ nó cho tốt là được rồi, nếu vui thì thằng bé có thể tươi cười với mọi người, không vui thì còn có thể đi tiểu vào người luôn ấy.
Trình đoàn trưởng là người bị tiểu mập mạp đái nhiều nhất, có lẽ là do hai cha con sinh ra đã bất hòa.
Trình đoàn trưởng bây giờ hối hận, rất hối hận.
Khi anh với vợ hai người thân mật, anh luôn đặc biệt de phòng và dùng biện pháp bảo vệ, vì sợ vợ sinh ra một đứa con sẽ đối nghịch với mình.
Sau đó, kế hoạch hóa gia đình được thực hiện, nhà nước kêu gọi những phụ nữ đã có chồng và có con phải buộc ga-rô, là một người vợ quân nhân, Lâm Nghiên Thu là người đầu tiên nêu gương, cô thấy sợ hãi, khi sinh đứa trẻ đã để lại bóng ma trong lòng cô, nghe nói khi làm xong trên bụng sẽ để lại một vết sẹo, Lâm Nghiên Thu là một người yêu cái đẹp nên cô đồng ý mới là chuyện lạ.
Nhưng chuyện thắt ống dẫn tinh này, dù muốn hay không cô cũng phải đi, trong mắt người khác, cô đã là mẹ của năm đứa con, cho dù đứa lớn và đứa thứ hai đã học tiểu học nhưng cô vẫn trẻ trung như một đứa trẻ, chuyện cô “đẻ được” thì ai biết cô có tiếp tục sinh đến đứa thứ sáu, thứ bảy hay không.
Trưởng phòng Trình cũng đau đầu, ở dã ngoại huấn luyện gần nửa tháng, khi trở về quân đội nhìn thấy văn kiện dấu đỏ, vội vàng chạy về nhà, vừa vào cửa, cô vợ nhỏ nhà anh đã nhào vào vòng tay anh, thút thít và nói rằng cô không muốn đi thắt ống dẫn tinh.
“Em phải làm sao bây giờ? Bây giờ em ly hôn với anh để trốn không phải đi có kịp hay không?”
Trình đoàn trưởng”…
Lúc này có tức giận cũng vô dụng, anh chỉ có thể dỗ dành cô,””Đừng sợ, anh đi cùng em, uống thuốc tê sẽ không đau đâu.”
Lâm Nghiên Thu có thể tin anh mới là lạ, trước kia khi cô sinh tiểu mập mạp anh cũng dỗ cô như vậy, nhưng cuối cùng như thế nào cô suýt nữa bị đau đến chết.
“Anh… anh có thể đi thắt ống dẫn tinh cho em được không.” Lâm Nghiên Thu sụt sịt, chợt nghĩ ra, hất cằm lên, hai mắt sáng lên, càng nghĩ càng thấy khả thi, cô sinh tiểu mập mạp đã phải chịu đau một lần, cha của Đại Bảo cũng phải chịu đau một lần như thế mới công bằng.
“Nói nhảm cái gì.” Trình đoàn trưởng trước nay chưa từng nghe qua, sắc mặt âm trầm nói: “Anh nếu như thắt lại, hạnh phúc của em sau này không phải sẽ mất hay sao?”
Lâm Nghiên Thu nín khóc cười pha lên,”Sao anh lại ngốc như vậy.” Nói xong, cô nhón chân thì thâm vào tai anh giải thích khoa học cho anh.
“Thật sao?” Trình đoàn trưởng nghi hoặc nửa tin nửa ngờ.
“Vậy anh đi với em đi, anh không tin em, không lẽ anh không tin bác sĩ sao? Nếu bác sĩ nói không sao, anh có thể thắt ống dẫn tỉnh thay cho em, được không?” Lâm Nghiên Thu bày ra tư thế mà anh đã từng dỗ cô vừa rồi nói: “Đừng sợ, đừng sợ, có em đi cùng anh, uống thuốc mê sẽ không đau đâu.”
Trình đoàn trưởng”…
Nhấc đá tự đập vào chân mình là như thế nào, bây giờ Trình đoàn trưởng có thể coi như hiểu rõ, nhưng anh không sợ đau, trước đây anh đã từng bị bắn, đã từng bị thương nặng, anh lo lắng chính là anh sẽ không thể sinh hoạt vợ chồng trong suốt quãng đời còn lại, ai biết mẹ Đại Bảo nói có đúng hay không?
Hơn nữa Trình đoàn trưởng cũng sợ gặp người quen, nếu binh lính của anh biết chuyện, tung tin đồn anh bất lực không thể làm chuyện ay anh biết để mặt mũi đi đâu?
Cân nhắc điều này, anh không thể đến bệnh viện trong quân đội, vì vậy đoàn trưởng Trình cố tình lái xe đưa vợ đến bệnh viện khác, nhưng sau khi hỏi thăm, hóa ra thật sự là có những người đàn ông đã trải qua cuộc phẫu thuật thắt ống dẫn tỉnh.