Một đêm trải qua nhiều biến động đã khiến cho người của Bạch Thuẫn phải mở mang tầm mắt.
Ban đầu còn có người ở sau lưng Lâm Cầm cười nhạo:
Điều tra vụ án mà còn dẫn cả phóng viên theo. Chưa giải quyết xong vụ án mà lại muốn bắt chước như Charlemagne, trở thành người hùng của công chúng sao?
Dù sao thì trong mắt họ, đây chỉ là một “cuộc thẩm vấn” đơn giản.
Trình đơn yêu cầu thẩm vấn, dẫn người đến thẩm vấn, sau đó quay về.
Nói một cách đơn giản thì cuộc thẩm vấn có thể kéo dài trong vòng 1 tiếng đồng hồ.
Chỉ như vậy thôi mà lại gọi cả phóng viên đến?
Họ không nhắc nhở Lâm Cầm, chỉ mừng thầm chờ đợi tổ chuyên án bị chê cười.
Chỉ có phó giám đốc Ayler không nhịn được mà nhắc nhở: “Sao lại gọi cả phóng viên? Cũng có chụp được gì đâu, gọi đến cũng công cốc.”
Lâm Cầm nói: “Không dẫn phóng viên theo, họ sẽ nói Takeshi Motobu bị bệnh và bắt tôi quay về. Lần trước là bị như vậy.”
Phó giám đốc Ayler đạp bàn: “Không phải có đơn xin thẩm vấn sao?”
Lâm Cầm: “Ngài cũng đã biết vì sao đơn xin thẩm vấn lại chờ lâu như vậy mà.”
Hắn không nói hết nhưng Ayler hiểu ra và thở dài.
Vì đơn xin thẩm vấn đó mà ban lãnh đạo cấp cao của Bạch Thuẫn đã cãi nhau suốt cả một tuần.
Nhiều người không muốn động chạm đến thế lực phía sau Takeshi Motobu, thậm chí còn có người không muốn dính dáng gì đến gã.
Nhưng thủ phạm đầu độc rõ ràng đã để lại mã số tù của Takeshi Motobu, dù thế nào đi nữa cảnh sát vẫn phải thẩm vấn gã.
… Dù Takeshi Motobu thực sự là kẻ gây án đi chăng nữa thì gã cũng sẽ không chịu thừa nhận.
Đến lúc đó, Bạch Thuẫn sẽ sử dụng hệ thống an ninh “kiên cố” của trụ sở để xác nhận và củng cố bằng chứng ngoại phạm của gã.
Ayler biết rõ Lâm Cầm sẽ không thu hoạch được gì từ chuyến đi này cho nên ông chỉ có thể vỗ vai Lâm Cầm như an ủi.
Không ngờ một chuyến đi tưởng chừng vô nghĩa lại trở thành như thế này.
Trước khi đội đặc nhiệm thẩm vấn được Takeshi Motobu, gã đã trốn thoát khỏi Ngục giam số 1 Stuart, nơi được cho là có an ninh nghiêm ngặt nhất và bất khả xâm phạm ở Ngân Chùy.
Lần này, trụ sở Bạch Thuẫn choáng váng từ trên xuống dưới.
Dù họ có muốn giúp Takeshi Motobu thoát tội thì cũng không còn khả năng nữa.
Sau khi họp suốt cả một đêm, ban lãnh đạo của Bạch Thuẫn không thể tìm được cách nào bắt Takeshi Motobu quay về nên trước nhất đưa ra một kết luận:
Không phải Lâm Cầm là đội trưởng của đội đặc nhiệm 930 à?
Cứ để hắn tiếp tục giải quyết cục diện này là được.
Lâm Cầm không có thế lực chống lưng, cũng không kiêng kỵ điều gì, cho nên cứ để hắn đắc tội với người khác.
Vấn đề này thực sự là một vấn đề rắc rối.
Do “tính chất đặc biệt” của khu nhà tù cao cấp nên toàn bộ khu vực này không có camera theo dõi nên cũng không có vật chứng gì để lại.
Muốn có bằng chứng thì chỉ có thể dựa vào lời khai của những người ở đây.
Lòng người khó dò, hiển nhiên lời khai của mỗi người cũng khác nhau.
Quản ngục trưởng Dorne khẳng định Takeshi Motobu tự mình vượt ngục, lão không hề tạo điều kiện thuận lợi gì cho gã.
Quản ngục trưởng Dorne cũng không phản đối khi bị phê bình việc giám sát lỏng lẻo, giả mạo, quản lý cẩu thả ở khu vực nhà tù cao cấp. Lão lựa chọn từ chức và nghỉ việc.
Một số tù nhận thường xuyên tiếp xúc với Takeshi Motobu bị đưa đi thẩm vấn.
Nhưng họ ở trong tù sống hưởng thụ một thời gian dài nên chẳng một ai trong sạch.
Đã đến lúc rút củ cải ra khỏi bùn, không một ai có thể trốn thoát được.
Họ giả bộ ngơ ngác không biết gì, hỏi một câu đã lắc đầu ba câu.
Cũng may họ thực sự không biết gì thật.
Vì chỉ là bạn nhậu mà thôi.
Đội trưởng Phác dùng súng đả thương Lâm Cầm cho nên bị khép tội chống đối người thi hành công vụ.
Là người có chức vụ cao, hắn cũng phải chịu hình phạt nghiêm trọng nhất, không chỉ bị chém đứt tay mà còn bị giam giữ trong khu vực cấp thấp nhất ở Ngục giam số 1 Stuart.
… Mặc dù mọi hành vi của hắn đều là do bày mưu tính kế nhưng cuối cùng vẫn không có chứng cứ nào chỉ điểm.
Hắn chỉ có thể khóc lóc ngậm bồ hòn làm thinh.
Những quản ngục bình thường ngày ngày phải chứng kiến đội trưởng diễu võ dương oai, còn bản thân chỉ là phận làm công thấp cổ bé họng dù có biết sự thật cũng không dám nhảy ra tố cáo, ai nấy cũng lúng ta lúng túng, không nói được gì.
Phóng viên Khải Nam của công ty Interest luôn nở nụ cười hiền lành thấu hiểu, quay gần như trọn vẹn toàn bộ khung cảnh ở bên trong nhà tù.
Ông ta chắc chắn không ngu ngốc đến mức công khai hết tất cả.
Những cậu ấm cô chiêu trong nhà tù này đều là một đám cặn bã nhưng thế lực phía sau họ rất lớn, chẳng khác gì một gốc đại thụ khổng lồ có nhiều cành cây giăng mắc, đan xen lẫn nhau đầy phức tạp.
Nếu ông dám công khai tất cả thì ngày mai ông không có khả năng nhìn thấy được mặt trời ở Ngân Chùy nữa.
Những ai làm nghề báo có lương tâm đều đã chết trước khi bò lên được vị trí như ngày hôm nay của ông ta.
Nhưng những tư liệu này nếu được sử dụng như nhược điểm, để ông hợp tác với Bạch Thuẫn thì lại có thể giúp ông tăng thêm một đường sống.
Lời khai của tù nhân không đáng tin cậy, cuộc điều tra chỉ có thể tiếp tục mở rộng ra bên ngoài.
Có thông tin cho rằng trong khi ở trong tù, Takeshi Motobu đã đổi một lớp lính đánh thuê khác.
Lí do thay thế là vì đội lính đánh thuê trước “bảo vệ không tốt”.
Họ đã ở bên cạnh Takeshi Motobu từ lúc gã vào trong tù, có lẽ họ sẽ nắm được những thông tin cơ bản của gã.
Lâm Cầm cử người đến điều tra thì phát hiện ra nhóm lính đánh thuê Blast đã bị sa thải khỏi công ty Thụy Đằng.
Điều này cũng hợp lý.
Liệu có đội lính đánh thuê nào có thể tiếp tục làm việc sau khi bị chính chủ tố cáo là “bảo vệ không tốt” không?
May là cảnh sát có thể dễ dàng định vị được vị trí của họ.
Nghe nói gần đây họ đang làm việc ở chợ đen sau khi bị sa thải khỏi Thụy Đằng.
Lâm Cầm tự mình đến gặp Kim Hổ.
Không ngờ Kim Hổ đang bận rộn với công việc trước mắt lại chỉ lắc đầu trước những câu hỏi của Lâm Cầm: “Tôi không biết.”
Trong giới lính đánh thuê, “bảo mật thông tin” là điều quan trọng nhất, trừ khi bạn giao tiền ra để trao đổi.
Kim Hổ cũng không phải không muốn bảo mật.
Thế lực của khách hàng trước của hắn quá lớn, tuy bây giờ hắn không còn làm việc cho họ nữa nhưng cũng không có lá gan dám bán đứng họ.
Khi Lâm Cầm cẩn thận nhắc đến Ninh Chước và muốn biết có chuyện gì xảy ra trong quá trình hai bên hợp tác với nhau ở trong tù, một lính đánh thuê tên là Tín đã trả lời bằng một chất giọng phổ thông kì lạ, chủ yếu là khen Ninh Chước: “Anh ấy rất tốt bụng và tận tâm. Anh ấy hoàn thành tốt mọi điều mà Takeshi Motobu yêu cầu.”
Kim Hổ liếc mắt nhìn Tín nhưng cũng không phủ nhận lời nhận xét này.
Trong thâm tâm, Kim Hổ biết việc đội của hắn bị đuổi khỏi nhà tù là một điều trong cái rủi có cái may.
Nếu hắn vẫn còn đi theo Takeshi Motobu, có lẽ đội lính đánh thuê “mất tích cùng với Takeshi Motobu” sẽ là đội của hắn.
Hắn nghi ngờ chuyện này là do Ninh Chước làm.
Kim Hổ nhớ rõ trước khi hắn rời khỏi nhà tù, Ninh Chước cũng đã mơ hồ nói: “Đi bình an.”
Rất là đáng ngờ.
Nhưng mà Kim Hổ hắn có thể làm được gì nữa?
Bây giờ hắn không cần phải cúp đuôi đi theo sau người khác, không phải cúi đầu khom lưng như một con chó nữa.
Để cho thằng chó Takeshi Motobu đó chết đi cũng được.
Lâm Cầm quay lại ngục giam, kiểm kê cẩn thận những vật dụng Takeshi Motobu để lại, hắn cũng tìm thấy camera theo dõi duy nhất trong khu vực này.
… Nó được sử dụng để theo dõi Ninh Chước.
Dữ liệu hình ảnh vẫn còn bên trong.
Trong video, Ninh Chước cử xử, hành động rất thành thật như thể không biết mình đang bị theo dõi.
Đoạn băng ghi hình chứng minh Ninh Chước cũng không có tâm tư phạm tội, chỉ một mực hoàn thành nhiệm vụ vệ sĩ của mình, anh không có liên lạc với bên ngoài, cũng không có dấu hiệu ám sát người khác.
Thậm chí mỗi ngày Ninh Chước còn dọn dẹp phòng ốc.
Ở trong khu nhà tù cao cấp, Ninh Chước được xem như là một “tù nhân gương mẫu”.
Nhìn Ninh Chước trên màn hình, Lâm Cầm không khỏi thở dài.
Bản thân Ninh Chước quá nghiêm khắc.
Dù ai hỏi gì đi nữa, Ninh Chước vẫn sẽ trả lời như một:
Anh đi tù thay cho người khác, bị người của Takeshi Motobu gây hấn trước và bị Takeshi Motobu nhắm tới nên Takeshi Motobu trả tiền để anh làm vệ sĩ ở bên cạnh, anh chỉ hoàn thành đúng nhiệm vụ được giao trong suốt quá trình ở trong tù.
Cảnh sát không thể tra khảo được gì từ Ninh Chước đành phải tìm đến Thiện Phi Bạch.
Không ngờ trong cuộc thẩm vấn riêng, lời của Thiện Phi Bạch cũng giống hệt Ninh Chước, thậm chí còn chi tiết chính xác hơn.
—— Vì Ninh Chước nói thật, anh chỉ bỏ đi một số nội dung nhỏ nhặt.
Thiện Phi Bạch say sưa nói về chuyện mình đã xả thân bảo vệ Takeshi Motobu như thế nào, đồng thời cũng yêu cầu cảnh sát phải nhanh chóng tìm ra Takeshi Motobu càng sớm càng tốt.
Thiện Phi Bạch bất bình nói: “Đáng lẽ ra anh Motobu phải khen thưởng cho hành vi anh hùng của tôi chứ, sao lại biến mất tiêu rồi, thật là chán chết.”
Phiền toái nhất chính là thông tin được bảo mật suốt mấy ngày vẫn bị rò rỉ đến tai của CTO công ty Thụy Đằng, Ryo Motobu, cha của Takeshi Motobu.
Ông ta hối hả chạy đến hiện trường.
Ryo Motobu có ngoại hình giống như con trai mình, là một người đàn ông nhỏ thó, gương mặt mờ nhạt với đôi mắt một mí.
Ông im lặng đi vòng quanh phòng giam xa hoa trống rỗng của con trai mình hai vòng, sau đó bước ra ngoài và nhìn quản ngục trưởng Dorne, người vẫn chưa từ chức.
Ông nói: “Đây là vấn đề trong nhà tù của ông. Đừng có đổ lỗi cho con trai tôi. Nếu ông làm tròn trách nhiệm của mình thì sao nó lại mất tích?”
Khi nói đến danh dự của Bạch Thuẫn, quản ngục trưởng Dorne biết bên nào nặng bên nào nhẹ, ông không thể thừa nhận là mọi việc là do khâu quản lý kém cỏi của nhà tù được.
Nhưng ông cũng không muốn nhận cái nồi này cho nên bình tĩnh nói: “Không thể liên lạc được với Takeshi Motobu, có khả năng cậu ta sẽ liên lạc với ngài. Nếu ngài biết cậu ta đang ở đâu thì xin hãy mong chóng liên lạc với chúng tôi, tốt nhất là không nên bao che.”
Ryo Motobu tâm phiền ý loạn, hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi.
Nếu không tìm được con trai ông thì chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc!
Ở bên ngoài gà bay chó sủa đầy hỗn loạn, mỗi người đều có một ý đồ riêng của mình, còn Ninh Chước thì ở trong nhà tù thản nhiên tính tiền.
Thanh tra Charlemagne muốn mua mạng sống của Takeshi Motobu với giá là 1,2 triệu.
Nhiệm vụ hoàn thành.
Phu nhân Charlemagne muốn anh lừa Takeshi Motobu ra khỏi nhà tù, trả dứt điểm trong một lần với 2 triệu, đúng là một người phụ nữ độc ác phóng khoáng.
Nhiệm vụ hoàn thành.
Takeshi Motobu yêu cầu anh làm vệ sĩ cá nhân, phạm vi giới hạn trong nhà tù, giá là 660 ngàn.
Nhiệm vụ hoàn thành.
Anh tiện tay lấy thêm 50 ngàn của Lâm Cầm, giúp hắn trấn áp người trong nhà tù một đêm.
Nhiệm vụ hoàn thành.
Quản ngục trưởng Dorne trả 100 ngàn yêu cầu Ninh Chước, người không thuộc bất kì phe nào, để bịt miệng anh lại.
Nhiệm vụ hoàn thành.
Ninh Chước nghĩ một chút, cũng tính thêm tiền chăm sóc Thiện Phi Bạch vào đêm hôm đó vào.
Khi đặt bút xuống viết, anh lại chợt nhớ đến cảnh tượng Thiện Phi Bạch ôm anh, nói thích anh khi cả hai trốn trong nhà vệ sinh.
Anh ôm ngực, cau mày vì sự xao động khó chịu.
… Đây là 20 ngàn kiếm được tệ hại nhất của anh.
Ninh Chước nghĩ anh đã hoàn thành đơn hàng một cách xuất sắc, nhưng vẫn có người ý kiến.
Ví dụ như thanh tra Charlemagne.
Lúc đó, người của Bạch Thuẫn được phái đến đang bận rộn tịch thu những vật phẩm bị cấm ở trong tù.
Máy liên lạc của Ninh Chước quá tầm thường so với những món đồ đó.
Và anh chỉ mang theo một món đồ này nên anh giấu nó kĩ đến mức không thể bị phát hiện ra.
Charlemagne chủ động gọi điện thoại, nói thẳng: “Nghe nói người đã biến mất?”
“Đúng vậy.” Ninh Chước nói: “Sẽ có người xử lý.”
… Nhưng mà bây giờ thì gã chưa chết hẳn.
Có lẽ là Takeshi Motobu sẽ phải sống trong địa ngục trần gian thêm một thời gian nữa.
Giọng điệu của Charlemagne đầy nghi hoặc: “Làm sao tôi có thể chắc chắn cậu ta đã chết thật?”
“Cậu ta biến mất như vậy là kết cục tốt nhất, sẽ không ảnh hưởng đến ai cả ngoại trừ chính cậu ta.”
Ninh Chước hỏi lại: “Hay là ngài hi vọng thông báo tìm thấy xác của cậu ta xuất hiện trước toàn dân? Hay là ngài muốn cậu ta cứ như vậy biến mất khỏi Ngân Chùy?”
Charlemagne im lặng một lúc và muốn không tiếp tục cuộc trò chuyện nữa: “Đây là cuộc gọi cuối cùng của chúng ta.”
Sau đó, ông ta tự mình cúp máy.
Thiện Phi Bạch vung chân ở bên cạnh: “Anh, khách hàng có hài lòng với tiến độ công việc không?”
Ninh Chước đáp: “Không dám không hài lòng.”
Kết thúc cuộc gọi với Charlemagne, Ninh Chước lại nối máy với Đường Khải Xướng.
Anh hỏi: “… Em thấy chưa?”
Đường Khải Xướng luôn ở trong căn cứ Henna ngơ ngác khi nghe anh hỏi vậy: “Thấy gì ạ?”
Ninh Chước: “Thông báo Takeshi Motobu mất tích.”
Đường Khải Xướng chớp chớp mắt, hoang mang đáp: “… Dạ?”
Đường Khải Xướng thực sự không quan tâm đến Takeshi Motobu, người được xem là “cha ruột” của cậu, cậu cũng không có hiểu biết gì về người đàn ông này.
Cậu không biết thân thế của mình là như thế nào, cậu chỉ gặp Takeshi Motobu từ lúc nhỏ.
Ngay cả diện mạo của gã như thế nào cậu cũng không nhớ rõ.
Nghe Ninh Chước nhắc nhở, cậu kiểm tra thử cái tên này, phát hiện ra thông tin tội ác của gã và gã bị bắt vào tù vào mấy năm trước, cuối cùng cậu đáp: “Em không biết.”
Cậu có nhiều thứ phải quan tâm hơn.
“Anh Ninh, khi nào anh mới về?” Cậu nhỏ giọng hỏi: “Em muốn ăn đồ ăn ngon. Mì của sếp Phó làm không ngon bằng của anh.”
Ninh Chước lãnh đạm nói: “Chờ một chút.”
“Dạ.” Đường Khải Xướng ủ rũ cụp đuôi như động vật nhỏ, yếu ớt nói: “Nhớ anh Ninh.”
Ninh Chước rũ mắt: “Anh sẽ về sớm.”
Kết thúc cuộc gọi, Thiện Phi Bạch chống cằm hỏi: “… Nói thêm thì vì sao cô Đường lại muốn đặt tên cậu ấy là Đường Khải Xướng vậy anh?”
Ninh Chước ngắn gọn đáp: “Tôi không biết.”
Thiện Phi Bạch lẩm bẩm một hồi, trầm tư nói: “Khải Xướng… Khải… Khải Hoàn*.”
*凯唱 (khải xướng) và 凯旋 (khải hoàn: chiến thắng quay về) phát âm giống nhau: 唱 (chàng) – 旋 (xuán)
Một đường cùng nhau về nhà.
Đừng buồn nữa, hãy hát vang bài ca chiến thắng trên mọi nẻo đường.