Thiện Phi Bạch không biết lấy từ đâu ra một cây kẹo mút.
Cậu ngậm trong miệng, thân cây kẹo màu trắng thò ra ngoài.
Thiện Phi Bạch đảo viên kẹo trong miệng, thân cây cũng chuyển động liên tục.
Ninh Chước nhìn cậu: “Lấy ở chỗ nào?”
Thiện Phi Bạch hợp tình hợp lý đáp: “Ăn trộm. Lúc anh đi với Lâm Cầm, em chán quá không có gì làm nên đi kiếm kẹo cho anh.”
Giọng điệu của cậu tràn ngập khoe khoang như muốn xin phần thưởng, đặc biệt vô cùng thiếu đánh: “Anh thấy em nhìn xa trông rộng không? Bây giờ ở ngoài người ta lục soát hết ráo rồi, không còn lại gì hết. Nếu anh bị tụt huyết áp thì cứ yên tâm tìm em.”
“Mấy người đó toàn mua kẹo ngon không, không có cái nào dở.”
Nói xong, Thiện Phi Bạch vỗ vỗ bên hông, bên trong vang lên tiếng vỏ kẹo sột soạt: “Em ăn một viên thôi. Còn lại cho anh hết.”
Ninh Chước nghĩ đến cảnh cậu vừa đi vừa cầm một đống kẹo, anh cụp mắt xuống, dùng lông mi dài che khuất ánh mắt dịu dàng, theo bản năng lại dội nước lạnh vào Thiện Phi Bạch: “Ngày mai sẽ chảy hết.”
Anh biết nhiệt độ cơ thể của Thiện Phi Bạch rất cao.
Thiện Phi Bạch cười.
Khi cậu híp mắt cười, cả người lại tràn ngập sức sống: “Kẹo bị chảy cũng không sao, em dùng miệng đút cho anh.”
Ninh Chước không phải là người hay nghĩ miên man.
Nhưng anh lại vô cớ nhớ lại cảnh tượng cả hai cùng trúng thuốc Crush của Takeshi Motobu, lại cảm thấy phía sau gáy hơi nóng lên.
Không nhớ thì thôi, một khi nhớ lại thì hơi nóng kia lại lan dần ra khắp người và đâm thẳng vào tim.
Nó như một ngọn lửa hừng hực cháy thiêu đốt trụi cả đồng cỏ với tốc độ cực nhanh.
Ninh Chước cầm cổ tay trái của mình, chặn lại nguồn nóng bất ngờ kia.
Thiện Phi Bạch ở bên cạnh vẫn còn cười roi rói: “Nhưng mà không thể để anh lúc nào cũng tìm em được. Em đau lòng lắm.”
Ninh Chước ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng.
Thiện Phi Bạch thở dài, cụp mắt xuống cười khổ:
Lạnh lùng quá.
May là cậu lại nóng.
Cười nói một lúc, Thiện Phi Bạch giơ tay vỗ vỗ lên đùi mình, bày ra tư thế muốn nói chuyện.
Ninh Chước nhìn cậu, đoán cậu có chuyện muốn nói nên cũng xoay người đối diện với cậu.
Camera giám sát của Takeshi Motobu vừa bị tịch thu, camera mới chưa được lắp đặt.
Cho nên họ vẫn còn thời gian để tự do nói chuyện trong tù, tuy nhiên cũng không còn nhiều lắm.
Vì vậy Thiện Phi Bạch vào trọng tâm: “Anh Ninh, tiền anh kiếm được rất nguy hiểm.”
Ninh Chước im lặng.
Thiện Phi Bạch kết luận: “Lần này là tự tay anh ra tay, dù anh có làm trót lọt đến mấy thì cũng có người nghi ngờ anh rồi.”
“Charlemagne là một tên qua cầu rút ván*, không đời nào ông ta chịu để một người biết chuyện lại sống và nắm nhược điểm của mình… Anh Ninh, anh đừng trừng mắt với em, em chưa nói hết, em không có nói anh lừa.”
*卸磨杀驴 (tá ma sát lư): Thành ngữ Trung Quốc: tá: tháo dỡ, ma: cối xay, sát: giết – lư: con lừa, có nghĩa là sau khi xay xong thì giết chết lừa. Đồng nghĩa: qua sông dỡ cầu; qua cầu rút ván
“Vậy thì bà phu nhân kia thì sao? Anh có hiểu rõ bà ta không, tinh thần của bà ta có ổn định không? Nếu bà ta báo thù thành công, tỉnh táo chạy về nói chuyện với chồng mình thì trong mắt hai người đó, anh là một tên lừa đảo ăn chặn trên đầu cả hai người họ.”
“Ryo Motobu cũng không phải một tên hiền lành gì, chỉ cần hỏi thăm một chút cũng biết được anh là người tiếp xúc gần nhất với Takeshi Motobu trước khi gã biến mất, tên đó còn cài máy theo dõi riêng anh. Người này cũng là một mối phiền phức.”
“Còn cả anh chàng cảnh sát gì đó ——”
Thiện Phi Bạch khó chịu kéo dài âm cuối, liếc mắt nhìn Ninh Chước.
Ninh Chước cũng nhìn cậu.
Anh không tin Thiện Phi Bạch đột nhiên mất trí nhớ.
Rõ ràng vừa rồi cậu còn có thể nói đầy đủ tên họ của Lâm Cầm.
Ninh Chước giúp cậu bổ sung tên: “Lâm Cầm.”
Thiện Phi Bạch nói tiếp: “Anh chàng cảnh sát Lâm Cầm tốt bụng đó… Có quan hệ gì với anh?”
Ninh Chước mơ hồ nhận ra cậu đang so đo chuyện gì.
Anh ngay lập tức đạp lên chỗ hiểm của cậu: “Bạn cùng tuổi. Quen cậu ấy sớm hơn cậu vài năm, có quan hệ từ đó đến nay.”
Thiện Phi Bạch: “… Anh giận em đúng không?”
Ninh Chước lãnh đạm nhìn cậu: “Giận cậu?”
Thiện Phi Bạch ai oán than vãn: “Em tức chết mất.”
Nhưng cậu nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, không biết vừa rồi thực sự cáu kỉnh hay chỉ là diễn kịch để trêu chọc Ninh Chước: “Anh cảnh sát —— Lâm có vẻ không ngốc nghếch chút nào, anh ta cũng nghi ngờ anh.”
Ninh Chước không nói gì.
Thiện Phi Bạch nhìn phản ứng của anh, hiểu rõ gật đầu: “Anh Ninh cũng biết chuyện này rồi.”
“Lúc trước có nghĩ đến.” Ninh Chước thờ ơ nói: “Nhưng có một số việc bắt buộc phải làm.”
Thiện Phi Bạch: “Sao anh lại phải gấp gáp như vậy?”
Ninh Chước nhắm mắt: “Vì khó chờ được cơ hội chín muồi. Một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại.”
Đây là lời nói thật.
Anh đã phải chờ rất nhiều năm mới có cơ hội đảo lộn toàn bộ thành phố Ngân Chùy.
Đối với Ninh Chước luôn sống trong ảo giác, mỗi ngày mở mắt dậy cần rất nhiều can đảm.
Ngọn lửa cuồng nộ đã ở trong người anh kể từ khi anh 13 tuổi, nó đã đốt cháy anh suốt nhiều năm qua.
May là anh lì đòn, nhiều năm như vậy mà vẫn chưa chết.
Nếu không có Thiện Phi Bạch bất ngờ xuất hiện làm anh phân tâm, có lẽ anh đã chết vì quá chán trong lúc chờ đợi.
Nhiều năm trôi qua nhưng anh và Thiện Phi Bạch vẫn chưa đi đến kết cục ngươi sống ta chết, ta sống ngươi chết.
Có thể một phần tâm tư anh vẫn muốn dựa vào cậu để mà sống tiếp, anh không rõ, nên anh mặc kệ.
Thiện Phi Bạch lại thở dài một hơi.
Ninh Chước lạnh lùng mở mắt: “Cậu muốn khuyên tôi?”
“Sao lại khuyên anh?” Cậu nói bằng giọng điệu tiếc rẻ: “Em muốn mắng anh ngu đấy!”
Ninh Chước: “…?” Anh nghĩ mình vừa nghe nhầm.
Thiện Phi Bạch nói bằng giọng điệu nghiêm túc hào sảng: “Em nói nhiều như vậy mà anh vẫn không hiểu ý em hả?! … Ý của em là, họ theo dõi anh, kế hoạch tiếp theo của anh không thể triển khai đúng như dự định thì em vẫn có thể giúp anh mà.”
“Để em giúp đi, không có gánh nặng gì hết.” Thiện Phi Bạch híp mắt, cười đến vô ưu vô lo: “Em giỏi lắm đó, em cũng thích quậy phá nữa.”
Ninh Chước: “… Sao cậu biết tôi còn có kế hoạch tiếp theo?”
Thiện Phi Bạch: “Vì anh nói mà, “không thể dừng lại”. “Không thể dừng lại” có nghĩa là chẳng phải vẫn còn chuyện để làm sao?”
Im lặng.
Một sự im lặng kéo dài, cuối cùng Ninh Chước gọi đầy đủ họ tên của cậu: “… Thiện Phi Bạch, vì sao?”
Thiện Phi Bạch tò mò nhướng một bên mày.
Nếu người khác làm hành động này chứng tỏ không muốn hợp tác.
Nhưng với Thiện Phi Bạch có gương mặt điển trai, một chút nhướng mày này chỉ làm tăng thêm sự phóng khoáng của cậu.
Ninh Chước hỏi: “Vì sao lại muốn làm lính đánh thuê? Tôi nhớ tôi có nói cậu cần phải đi học mà.”
“Em có đi học mà.” Thiện Phi Bạch cà lơ phất phơ cười: “Năm em đâm anh một dao đó, em đã học tới năm 2 đại học rồi. Mấy năm qua em vừa học vừa làm, em có nhiều bằng cấp lắm… À, hôm anh bắn nát người em, em phải bỏ cả thi.”
Thiện Phi Bạch nói đông nói tây nhưng không trả lời câu hỏi trọng tâm.
Ninh Chước nhắc lại một lần nữa: “Vì sao lại muốn làm lính đánh thuê?”
Với địa vị của cậu thì có đủ điều kiện để dễ dàng ăn chơi trụy lạc.
“Vì sao à ——” Thiện Phi Bạch lại kéo dài âm cuối bằng giọng điệu nũng nịu mà Ninh Chước khó chịu nhất nhưng lại không cảm thấy chán ghét: “Lúc gặp anh khi còn nhỏ, em nhìn vào mắt anh và nghĩ thế giới sẽ như thế nào trong đôi mắt của một người kiêu ngạo như anh Ninh nhỉ? Thế giới đó có khác gì với thế giới của em không?”
Ninh Chước: “Thấy chưa? Như thế nào?”
Thiện Phi Bạch cũng không trả lời.
Cậu đã leo lên được vị trí ngang hàng với Ninh Chước, nhưng trong mắt cậu cũng không phải là một thế giới mới tươi sáng gì cả.
Trong mắt cậu, từ trước đến nay chỉ có một mình Ninh Chước.
Một Ninh Chước kiêu ngạo, khó gần nhưng lại có trái tim nồng ấm kì lạ.
Ninh Chước vẫn luôn như vậy, không hề thay đổi.
Người thay đổi là Thiện Phi Bạch.
Thấy Thiện Phi Bạch không chịu nói thật, Ninh Chước cũng không nói rõ kế hoạch ban đầu mà anh chuẩn bị cho cậu biết, anh chỉ nói ngắn gọn: “Chuyện tôi làm có khả năng sẽ hại chết cậu.”
Thiện Phi Bạch nhướng mày, trong lòng chán chường: “Vậy nên anh cho em tham gia sao?”
“Không. Chỉ yêu cầu cậu một điều thôi.”
Ninh Chước chống một tay lên bàn: “… Cậu có muốn chết cùng với tôi không?”
Nếu là quan hệ đồng phạm với nhau thì chắc chắn sẽ phải sống chết có nhau.
Nghe xong, hai bên má Thiện Phi Bạch nóng rẫy, những đường vân điện tử không ngừng nhấp nháy trong mắt.
Ninh Chước cười giễu cậu: “Sao, sợ à?”
Thiện Phi Bạch lấy tay ôm ngực, đè nén tiếng tim đập thình thịch chói tai đang bán đứng cảm xúc của cậu: “… Có được chôn chung một chỗ với nhau không ạ?”
“Ai mà biết.” Ninh Chước nhún vai: “Chết không toàn thây thì có khả năng.”
Thiện Phi Bạch gật đầu liên tục, cười toe toét.
Cậu vui đến mức cũng không sửa lại lời của Ninh Chước:
Trước đây anh đã hứa với cậu rằng anh sẽ chết trong tay cậu.
Giãi bày một chốc, không khí cũng hòa hoãn, ấm áp hơn.
Ninh Chước vuốt ve khớp tay trái nóng bừng lạ kì, thầm nghĩ sao mà nóng quá.
Tiếng hét chói tai bên ngoài phá vỡ bầu không khí tốt đẹp trong phòng giam: “Đến giờ ăn cơm ——”
Takeshi Motobu vượt ngục bất ngờ phá vỡ sự cân bằng nội bộ bên trong khu nhà tù cao cấp và nhiều quy định được thiết lập lại.
Sau khi xảy ra biến cố tàn khốc như vậy, ban lãnh đạo cấp cao của Bạch Thuẫn không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa.
Vào ngày thứ ba sau khi Takeshi Motobu mất tích, những bữa ăn thịnh soạn trong khu nhà tù cao cấp đã quay về tiêu chuẩn thông thường. Tù nhân cũng không còn được quản ngục chăm sóc đặc biệt nữa mà buộc phải đến nhà ăn công cộng xếp hàng để nhận bữa.
Nghe nói tuần sau tù nhân ở đây cũng sẽ được lao động trong nhà máy may.
Ninh Chước quen sống tạm bợ nên anh không quan tâm.
Thiện Phi Bạch lại là người kén ăn, nhưng mỗi ngày đều uống nước ép cà rốt đã khiến cậu chết tâm hoàn toàn.
Bây giờ không còn nước ép cà rốt nữa lại khiến cho cậu thèm lại.
Những người khốn khổ thực sự là những tù nhân đã quen với cơm ngon rượu ngon.
Họ dùng mọi ngôn từ thô lỗ nhất để chửi bới Takeshi Motobu vì lòng tham của mình mà khiến cho cuộc sống tươi đẹp của họ phải chấm dứt.
Những tù nhân còn đến ba, bốn năm mãn hạn tù đều thở dài chán nản, chưa kể đến những người còn phải chờ đến 20 năm, có vài người thực sự không chịu nổi nữa, khóc lóc than thở nếu để cho họ sống kham khổ như vậy thì thà cho họ chết còn hơn.
Nghe nói thiếu gia Hàn nghiện rượu đã đến cực hạn, không có rượu trong người thì tay cũng phát run không cầm được muỗng để ăn cơm.
Thiếu gia Hưu thích chơi golf đã treo cổ tự tử trong nhà vệ sinh vì không thể chịu đựng cơn thèm thuốc hành hạ.
Khu nhà tù cao cấp hỗn loạn cũng ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài.
Ninh Chước và Thiện Phi Bạch không biết bên ngoài Thượng Thành của Ngân Chùy đã nổi sóng.
Họ chỉ cần ở một chỗ quan sát là được.
Chỉ còn một tháng nữa là họ sẽ kết thúc thời gian thi hành án và ra ngoài.
…
Bên kia, Charlemagne cũng giải quyết một vấn đề nan giải —— dù giải quyết cũng không tính là gọn ghẽ vì ông ta không thể tận mắt nhìn thấy thi thể của Takeshi Motobu.
Nhưng mục đích của ông ta đã hoàn thành.
Bây giờ, nước đã bị quấy đục, người người nhà nhà bị cơn lốc xoáy này làm cho choáng váng, không còn ai có tâm tình quan tâm đến lí do vì sao ông lại bắn nát mặt Rushkin.
Tạo ra một biến cố lớn như vậy để che lấp scandal của mình là một việc mạo hiểm nhưng kết quả này vẫn có lời.
Tâm trạng của Charlemagne đã tốt hơn, cuối cùng có thể khuây khỏa về nhà một chút.
Khi Charlemagne về nhà chỉ có quản gia ra tiếp đón.
Ông ta nhìn xung quanh một vòng: “Phu nhân không có ở nhà?”
Quản gia kính cẩn đáp: “Thưa vâng.”
Nghe vậy, tinh thần của Charlemagne càng thêm thả lỏng hơn.
Mấy chục ngày đêm căng thẳng không ngừng, ông ta không thể về nhà nghỉ ngơi nổi.
Một mặt, ông ta cần phải theo sát diễn biến điều tra, không thể tiếp xúc với người nhà, không để liên lụy đến gia đình nhà vợ và cũng không kéo vợ mình xuống nước cùng.
Vì tiếp tục tra tiếp thì sẽ phát hiện ra vợ ông cũng có tội.
Mặt khác, bản thân ông cũng không dám nhìn thẳng vào mắt vợ mình.
Charlemagne biết con trai mình trúng loại độc cực mạnh, một khi đã tiêm trực tiếp vào máu thì có là thần tiên cũng không cứu nổi.
Việc ông bắn nát mặt con trai mình là vì bị dồn đến đường cùng.
Bây giờ nghĩ lại, ông vẫn cảm thấy lồng ngực đau nhói.
Chưa kể người vợ yêu con như mạng sống của ông.
Bà ấy không có ở nhà, ông cũng tránh việc gặp mặt nhau trong xấu hổ và đau xót.
Khi cởi áo khoác cho Charlemagne, bàn tay của quản gia giật giật vì cơn đau từ trong xương.
Dù sao lão cũng không còn trẻ, ăn một dao đâm thẳng vào tay của Ninh Chước dù có trị liệu tỉ mỉ thì hiệu quả cũng không thể tốt bằng người trẻ.
Trời vừa lạnh một chút là xương cốt lại đau nhức.
Quản gia đã sống trong nhung lụa hơn nửa đời người, với tuổi thọ trung bình của người dân thành phố Ngân Chùy là 52 tuổi thì bây giờ là lúc ông nên nghỉ hưu và tận hưởng tuổi già, vậy mà không ngờ lại bị chọc một lỗ trên tay như vậy.
Có lẽ cơn đau này sẽ theo lão cho đến khi lão nằm im trong quan tài.
Quản gia không nói gì nhưng trong lòng đã hận Ninh Chước tận xương tủy.
Charlemagne nhấp một ngụm trà: “Tên họ Ninh đó làm việc hiệu quả thật.”
Quản gia không nhẹ không nặng hừ một tiếng, vừa mang nghĩa đồng tình với chủ nhân, vừa có ý khinh thường Ninh Chước.
Charlemagne nhận thấy chất lượng mật ong không được tốt lắm, ông ta mím môi, bất mãn đặt ly trà xuống.
Ông ta đột ngột hỏi: “Nghe nói thủ lĩnh của Henna họ Phó, Phó gì?”
Quản gia suy nghĩ một lúc, đáp: “Tôi không biết. Thật ra chưa có một ai nghe đầy đủ tên họ của người này.”
Trả lời xong, quản gia liền cảm thấy vui vẻ ngay.
—— Ngài Charlemagne muốn xử lý Ninh Chước!
Quả nhiên, Charlemagne à lên: “Nói cách khác, bên ngoài chỉ biết có Ninh Chước chứ không biết đến tên họ Phó.”
Ông ta chậm rãi đưa ra một vấn đề: “Vậy thì trong lòng tên họ Phó đó không có suy nghĩ gì hay sao?”