Khuya, Kim Tuyết Thâm trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường, không thể ngủ được.
Hắn là người quản lý tài chính ở Henna.
Bây giờ một nguồn tiền lớn không rõ nguồn gốc đang ở trong tay hắn.
Không cần nghĩ cũng biết nếu hắn tìm sếp Phó thì sẽ biết sếp Phó nói gì.
“Trời trời, Ninh Ninh là người trưởng thành rồi. Đã lớn rồi thì không có quản nổi đâu.”
Kim Tuyết Thâm: “…” Mẹ nó.
Lúc Ninh Chước còn chưa 20, hắn đã đi phàn nàn với sếp Phó, sếp Phó cũng nói: “Trời ơi, cậu ấy còn là con nít mà.”
Trên 20 rồi thì không quản nổi nữa?
Sao mà cứ bao che cho cậu ta vậy hả!
Tôi cũng đau lòng mà!
Kim Tuyết Thâm khó chịu đến mức không thể nằm nổi, hắn xoay người ngồi dậy, ra ngoài vận động. Thông hơi, thông hơi.
Nhưng sau khi bắn hơn chục mũi tên, đầu óc hắn vẫn không thoải mái mà càng ngày càng ngột ngạt hơn.
Hắn vứt cung tên và lang thang trên hành lang như một con thú bị vây hãm.
Không thấy sếp Phó đâu, hắn cũng không thể phàn nàn với thành viên của Henna.
Hắn được xem là thủ lĩnh thứ ba của Henna, cho nên không được làm lung lay tinh thần của các thành viên.
Huống hồ những người này còn thần tượng Ninh Chước, có nói với họ cũng không có tác dụng gì.
Nghĩ một hồi, Kim Tuyết Thâm lại đến phòng của Vu Thị Phi lúc nào không hay.
Hắn do dự một lúc rồi giơ tay đập mạnh lên cửa.
Kim Tuyết Thâm cảm thấy việc đi tìm Vu Thị Phi là hợp lý.
Thiện Phi Bạch và Ninh Chước hợp tác với nhau gây rối ở bên ngoài, phó thủ lĩnh của Bàn Kiều cũng phải chịu trách nhiệm!
Làm sao chỉ có một mình hắn không ngủ được chứ?!
Bị làm phiền giữa đêm khuya, Vu Thị Phi bình tĩnh mở cửa phòng.
Kim Tuyết Thâm nóng giận chuẩn bị mở miệng nói thì tầm mắt lại rơi trúng người Vu Thị Phi, lời nói lại nghẹn ứ trong cổ họng.
… Y không mặc gì cả.
Kim Tuyết Thâm che mắt lại, thanh âm yếu đi một phần ba: “Anh làm cái trò gì vậy?!”
Vu Thị Phi trần trụi đối mặt với Kim Tuyết Thâm, bình tĩnh hợp lý nói: “Nghe nói cậu rất lo lắng.”
Kim Tuyết Thâm không chạy không được, ở lại cũng không xong, chỉ có thể quơ quào lấy áo khoác của mình ném qua: “Mặc vào!”
Vu Thị Phi ôm chiếc áo khoác còn ẩm mồ hôi và độ ấm, nói: “Tôi không phải người khác giới với cậu.”
Kim Tuyết Thâm hét to: “Vớ vẩn! Mặc đồ vào!”
Vu Thị Phi không phải phụ nữ.
Nhưng làn da của y trắng nõn càng làm nổi bật hai điểm đỏ trên ngực, cảm giác chân thật hơn cả người sống.
Nhìn đối phương, Kim Tuyết Thâm cảm thấy hắn vừa làm một trò bất lịch sự.
Ồn ào một lúc, Kim Tuyết Thâm bực bội ngồi xuống đối diện với Vu Thị Phi.
Kim Tuyết Thâm không muốn nói quá nhiều và chi tiết về nguồn tài chính cho nên chỉ tóm gọn sơ lược về tình hình thu nhập bất thường gần đây của họ.
Cuối cùng, hắn hỏi: “Anh nghĩ hai người họ đang làm gì?”
Vu Thị Phi ngồi xếp bằng một cách trang nghiêm, vẻ mặt ôn hòa vững chãi: “Sếp của chúng tôi thường bỏ đi như vậy. Tuy lần này đúng là hơi lâu nhưng mà cũng không cần phải quá lo lắng.”
Kim Tuyết Thâm phát hiện đây cũng là một người đàn ông chẳng quan tâm gì cả nên càng thêm phiền não: “Anh không lo cho cậu ta à?”
Vu Thị Phi gật đầu: “Tôi có lo.”
Y giơ tay ra hiệu: “Giống như cậu quan tâm đến sếp của cậu vậy, chỉ là chúng ta là người lớn rồi, dễ bị mất ngủ thôi.”
Kim Tuyết Thâm đứng phắt dậy, mặt đỏ phừng phừng: “Ai lo cho cái tên đó chứ? Anh thấy câu nào tôi nói là tôi lo cho anh ta? Mắc cười quá!”
Vu Thị Phi chớp chớp mắt, cảm thấy Kim Tuyết Thâm nghĩ một đằng nói một nẻo.
Y là android, khám phá những tương tác với người khác là một trong những yêu cầu bắt buộc hằng ngày của y.
Y cảm thấy Kim Tuyết Thâm rất thú vị, cũng không muốn để hắn tức giận mãi nên chủ động đổi đề tài: “Phi Bạch luôn muốn kiếm thật nhiều tiền.”
“Thấy rõ.” Kim Tuyết Thâm cười lạnh: “Chỗ nào có tiền cũng có mặt.”
Vu Thị Phi nghiêm túc gật đầu: “Cậu ấy rất thích tiền.”
Kim Tuyết Thâm cười nhạo một tiếng: “Vậy cậu ta cút về nhà thừa kế tài sản là được rồi mà?”
Không ngờ Vu Thị Phi lại nói: “Nhiêu đó vẫn không đủ.”
Kim Tuyết Thâm hít một hơi rồi ngước mắt lên.
Thiện Phi Bạch cầm đầu Bàn Kiều đối đầu với họ đã nhiều năm như vậy, hiển nhiên hắn không thể tin tưởng hoàn toàn: “Cậu ta cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”
Vu Thị Phi suy nghĩ một chút rồi đáp: “Thật ra cậu ấy chỉ nói với tôi vài câu thôi…”
Vu Thị Phi nhớ lại một buổi trưa xa xôi.
Thiện Phi Bạch mặc một chiếc sơ mi thủy thủ màu xanh trắng, trên đầu là một chiếc băng đô màu đỏ vén toàn bộ mái tóc ra sau, để lộ vầng trán sạch sẽ, thanh tú.
Cả người cậu tản mát sức sống căng tràn, trông cậu như một thành viên của đội tuyển bóng rổ được cả nam và nữ yêu thích.
Thiện Phi Bạch đang nhìn chằm chằm vào một tấm thẻ.
Vu Thị Phi hỏi cậu: “Em đang nhìn gì vậy?”
Thiện Phi Bạch ngậm một viên kẹo bơ trong miệng, mơ hồ đáp: “Tiền của em.”
Câu trả lời của kẻ phàm tục này không phù hợp với vẻ ngoài thanh xuân, tươi trẻ của cậu.
Vu Thị Phi tò mò: “Có bao nhiêu rồi?”
Thiện Phi Bạch dùng đầu lưỡi đẩy viên kẹo sang một bên, phồng má bên kia và nói ra một con số vào tai Vu Thị Phi.
Vu Thi Phi không hề dao động: “Nhiều thật đấy.”
Trong những năm qua, họ đã kiếm được rất nhiều tiền thông qua những đơn hàng liều lĩnh tấn công Ninh Chước, sự phát triển của họ còn vượt trội và nhanh chóng hơn cả sự suy tàn của nhà họ Thiện.
Thiện Phi Bạch đang trong độ tuổi 20, không có thói quen xấu và không có sở thích hằng ngày đặc biệt ngoại trừ luyện tập thể hình và chơi súng. Giá tri tài sản ròng của cậu đã ngang ngửa với nhiều người giàu có ở Thượng Thành.
Thiện Phi Bạch gõ nhẹ tấm thẻ trong lòng bàn tay, tự nhủ: “Ít như này, làm sao mà đủ được?”
Vu Thị Phi hỏi: “Em cần tiền để làm gì?”
Thiện Phi Bạch mỉm cười: “Em không nói cho anh biết được.”
…
Thấy Vu Thị Phi không nói gì, Kim Tuyết Thâm nhún vai, đang định nói chuyện thì thấy y quay mặt về phía cửa, hơi nhíu mày.
Kim Tuyết Thâm: “Gì vậy?”
“Thang máy ở bên ngoài đang chạy.” Vu Thị Phi hỏi: “Muộn như vậy rồi, là ai?”
Kim Tuyết Thâm: “… Anh là tai chó hả?”
Vu Thị Phi đưa ra một gợi ý không thành thật lắm: “Chế độ cảm biến của tôi là loại tốt nhất và là mẫu mới nhất hiện nay. Cậu có muốn dùng thử không?”
Vừa nói, y vừa đặt tay lên bụng dưới của Kim Tuyết Thâm: “Hình như loại của cậu hơi cũ.”
Tay của y không có độ ấm, khi chạm vào bụng dưới nóng hầm hập của Kim Tuyết Thâm liền khiến cho hắn nổi da gà cả người.
Nhưng Vu Thị Phi nói chuyện nghiêm túc, không hề có ý chọc ghẹo, nếu hắn phản ứng quá khích thì cũng không hợp lý chút nào.
Cho nên Kim Tuyết Thâm đành phải bám chặt hai tay vào đầu gối, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng về phía trước nhưng khi bị sờ bụng thì cả người hơi co rụt lại muốn chống cự.
Vu Thị Phi thấy đối phương rơi vào thế bí —— dù y không rõ nguyên do.
Y bỏ tay ra: “Ai đến vậy?”
Kim Tuyết Thâm im lặng nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn bước xuống đất, mở cửa quan sát bên ngoài một phen, đưa ra phán đoán: “Khách hàng. Thang máy dừng ở tầng 1.”
Vu Thị Phi: “… Vào giờ này?”
Kim Tuyết Thâm có chút bất mãn: “Sao anh cứ hỏi chuyện của bọn tôi thế?”
Vu Thị Phi vô tội nói: “Không có. Tôi chỉ muốn hỏi về cậu thôi.”
“Anh ——”
Kim Tuyết Thâm cảm thấy không có lời nào có thể diễn tả trọn vẹn cảm xúc của mình lúc này, hắn cảm thấy mình bị tên android xảo quyệt này trêu chọc.
Hắn rời đi: “Đi đây.”
Vu Thị Phi có chút thất vọng: “Cậu đi liền à?”
Thấy y thất vọng lại càng khiến cho Kim Tuyết Thâm không biết nên đi đâu.
Đáng lẽ ra hắn không nên đến đây!
Kim Tuyết Thâm bước ra khỏi phòng Vu Thị Phi với hai bên má nóng bừng.
Hắn cáu kỉnh kéo cao cổ áo, bước về trước vài bước thì quay lại, thô bạo đập cửa phòng vì chợt nghĩ ra điều gì đó.
Cánh cửa mở ra với tốc độ tương tự.
Kim Tuyết Thâm không nhìn y, tức giận gào lên: “Lần sau gặp người khác thì nhớ mặc đồ vào!”
Nói xong, hắn xoay người rời đi mà không thèm nhìn vào mắt Vu Thị Phi.
Vu Thị Phi nhìn theo bóng lưng của Kim Tuyết Thâm đầy thích thú.
Khi Kim Tuyết Thâm khuất bóng ở cuối hành lang, y mới chú ý đến thang máy.
Bây giờ ai là người đang tiếp khách?
…
Người đón tiếp khách hàng bí ẩn vào giữa đêm khuya là sếp Phó tốt tính.
Quản gia già của Charlemagne giả vờ nhìn quanh nhưng ánh mắt luôn dán chặt vào sếp Phó.
Sau khi đánh giá một chút, lão cũng không yên tâm.
Sếp Phó có khí chất giản dị, không có sự máu lạnh vô tình như Ninh Chước, ánh mắt nhìn người cũng dịu dàng, khi tiếp xúc cũng không có cảm giác bài xích khó chịu.
… Lão già thật sự bị thái độ nắng mưa thất thường của Ninh Chước dọa sợ khiếp vía.
Người này lại trông khá vô dụng với tính tình hòa nhã.
Dưới sự quan sát đánh giá của quản gia lớn tuổi, sếp Phó mỉm cười thân thiện đầy rạng rỡ: “Quý khách có gì muốn yêu cầu Henna thực hiện à?”
Quản gia nắm bắt được lỗ hổng trong lời nói của y, cả người hơi nghiêng về phía sau, thản nhiên nói: “Nghe nói Henna và Bàn Kiều đã sát nhập với nhau, bây giờ thì có vẻ Henna lại chiếm thế thượng phong.”
Sếp Phó sửng sốt một lúc rồi mới nhận ra mình mới chỉ nói cái tên Henna.
Y “ai da” một tiếng: “Xin lỗi xin lỗi, tôi chưa quen với việc này.”
“Thói quen cũng không tốt.” Quản gia nhẹ nhàng nói: “Thói quen dễ biến thành tự nhiên. Nếu đã quen rồi thì sẽ tự nhiên quen thuộc với nó. Ví dụ như… anh họ Phó đúng không?”
Sếp Phó trông không có chủ đích gì đặc biệt, thành thật gật đầu: “Đúng vậy.”
Quản gia tựa hồ đứng trên lập trường của sếp Phó, tiếc nuối thở dài một hơi: “Ai cũng nghĩ thủ lĩnh của Henna là Ninh Chước, thủ lĩnh của Bàn Kiều là Thiện Phi Bạch, có ai biết anh là ai không?”
“Nghe ngài nói kìa.” Sếp Phó ung dung mỉm cười: “Không biết thì không biết thôi. Tôi đã chừng này tuổi rồi còn tranh giành gì với lũ trẻ nữa.”
Không chờ quản gia nói bóng nói gió khuyên bảo thêm điều gì nữa, sếp Phó thản nhiên nói: “Tôi là người phản ứng chậm lắm, chi bằng ngài cứ nói thẳng ra đi, đừng có nói một cách ẩn dụ như vậy, tôi không có hiểu đâu.”
Quản gia nhấp một ngụm cà phê, nhìn y qua làn khói mờ, đoán thử y đang nói thật hay đang giả vờ.
Sếp Phó tự nhận mình già nhưng trong mắt quản gia, y vẫn còn rất trẻ.
Xét bề ngoài của y thì 30 tuổi sẽ trông như 20 tuổi, 40 tuổi thì lại trông như 30 tuổi.
Ai sống trên đời mà lại không muốn có thực quyền?
Có quyền lực trong tay thì muốn gì cũng có.
Tiền, xe, nhà cửa, phụ nữ, mọi thứ.
Sếp Phó nhất quyết ở trước mặt lão làm bộ làm tịch nên lão chỉ có thể nói rõ ràng.
Kết quả tệ nhất là bị đuổi đi thôi.
Quản gia nhỏ giọng nói: “Anh là một người thẳng thắn, vậy thì tôi cũng sẽ thẳng thắn nói thật.”
Sếp Phó gỡ mắt kính xuống, động tác tự nhiên bước đến gần lão: “Mời ngài nói.”
Nhưng quản gia không thể nói được gì.
Lão há to miệng, cánh môi run rẩy, vẻ mặt dần trở nên rúm ró đau khổ, một câu cũng không nói nổi.
“… Nói đi chứ.”
Sếp Phó ngậm một lưỡi dao đẫm máu trong miệng và nở nụ cười rạng rỡ với quản gia.
Y chống tay bên má: “Ngài muốn nói gì vậy?”
Không một ai biết vì sao y lại có thể cất giấu một thứ như vậy.
Quản gia cũng không thể nhìn thấy rõ y đã cắt đứt cổ họng mình từ lúc nào.
Con dao xuất hiện quá nhanh, máu trên cổ lão còn chưa kịp chảy ra.
Lão chống tay lên bàn, cả người run lẩy bẩy muốn đứng thẳng dậy nhưng lại bị sếp Phó đè lên đầu, ép phần cổ của lão xuống.
Quản gia kinh hãi đến mức cả người cứng đờ, miệng lưỡi bị chặn đứng, thở cũng không được.
“Đừng di chuyển, đừng làm bẩn đồ.”
Sếp Phó lấy một chiếc thùng rác từ bên cạnh, tri kỉ để thùng rác ngay bên cổ bắt đầu chảy máu của lão.
Kĩ thuật của y gọn ghẽ, tinh tế đến mức khống chế được cả hướng chảy của máu.
Không một giọt nào bắn ra ngoài, tồn bộ đều chảy vào trong thùng rác, trông chẳng khác gì đang lấy cắt cổ lấy tiết gà.
Thái độ sếp Phó vẫn ôn hòa như cũ: “Để tôi thay ngài nói nha, có phải ngài nghĩ tôi còn trẻ, tôi không cam lòng để Ninh Chước leo lên đầu tôi ngồi đúng không?”
Y chặc lưỡi: “Chuyện trong nhà chúng tôi có cần người khác quản đâu. Ngài có biết tôi phải tốn bao nhiêu công sức mới quay về cuộc sống đời thường được hay không, bây giờ ngài lại chạy đến đây phá hỏng cuộc sống của tôi, lãng phí thời gian quá đó.”
Sếp Phó ngồi nghiêng trên bàn và lịch sự cảm ơn: “… À, đúng rồi, Ninh Ninh nhà tôi, cảm ơn Charlemagne đã chăm sóc cho cậu ấy nhé.”
Vai và cổ của quản gia run lên.
Đó là sự phản kháng cuối cùng của lão trước khi chết.
Chẳng bao lâu sau, lão ngừng cử động.
Sếp Phó nắm lấy bàn tay yếu ớt buông thõng xuống, làm động tác từ biệt, đồng thời nhẹ giọng nói: “Bye bye ——”
Ngay sau đó, y bắt lấy cái tay còn lại, thuần thục lột sạch người quản gia.
Mười phút sau, một người đàn ông mặc một bộ vest dày bước ra ngoài với một tách cà phê.
Quản gia đến đây có tật giật mình nên tự trang bị cho bản thân từ đầu đến chân.
Sếp Phó học theo cách di chuyển của lão, thậm chí cả chi tiết lão không muốn cầm ly cà phê bằng bàn tay bị thương của mình.
Y bước lên xe và đếm số tiền mà quản gia mang đến.
… Chỉ có 2 triệu, đúng là không có mắt nhìn.
Trong mắt họ, Ninh Chước chỉ đáng giá nhiêu đó thôi ư?
Y nâng tay, bàn tay phải đang mang bao tay mỏng mô phỏng lại vân tay của quản gia.
Y thành công khởi động chiếc xe, sau đó lái chiếc xe đi qua mọi ngóc ngách của Ngân Chùy.
Một camera có độ phân giải cao đã ghi lại hình ảnh sếp Phó đã số dùng tiền của quản gia để mua một chai rượu vang đỏ đắt tiền.
Y khui chai rượu, vừa chạy xe vừa uống, y lái xe ra khỏi phạm vi của camera và đến khu vực bến cảng của Hạ Thành.
Chiếc xe của quản gia có bề ngoài bình thường nhưng khi lái nó vào trong khu vực cấp thấp đã là một điều bắt mắt.
Sếp Phó lại cố tình điều khiển nó đi vòng quanh để gia tăng sự chú ý hơn.
Sau khi để lại đủ nhân chứng, sếp Phó uống một ngụm rượu vang đỏ cuối cùng rồi nhấn chân ga, cho xe lao thẳng xuống một vách đá cao chục mét.
Bên dưới vách đá là biển.
Làn gió biển mằn mặn và ẩm ướt thổi vào mặt sếp Phó, y nhảy ra khỏi cửa sổ nhanh như một con báo, để thân hình mình rơi tự do.
Chiếc xe rơi mạnh xuống nước, che giấu một âm thanh khác chuyển động bên dưới làn nước.
Sếp Phó thành thạo hòa mình cùng làn nước bơi đi thật xa, như thể mọi điều đều đã được luyện tập vô số lần.