Giang Cửu Chiêu chờ mong nhìn Ninh Chước.
Người như Giang Cửu Chiêu cũng không có quá khứ gì đặc biệt. Cha mẹ hắn qua đời từ sớm, sau đó được người khác nhận nuôi, lớn lên như một con thú hoang, trở thành người xuất sắc nhất trong số những lính đánh thuê được tổ chức đào tạo.
Cho nên suy nghĩ của hắn cũng đơn thuần như động vật hoang dã.
Ăn, ngủ, kiếm tiền, giết người, không muốn làm kẻ cao thượng cũng không muốn làm kẻ dưới đáy xã hội, chỉ cần kiếm được thật nhiều tiền mà thôi.
Khi có tiền trong tay, đó là lúc hắn cảm thấy an toàn nhất.
Nói tóm lại, Giang Cửu Chiêu là một tên lính đánh thuê nổi bật tiêu chuẩn.
Hắn đã nghe kể về quá khứ cũng như ước mong của Ninh Chước, cảm thấy khá chấn động.
Đôi khi hắn cũng muốn đến thế giới xa xôi ngoài kia.
Nhưng sau khi chấn động và kích thích, hắn vẫn phải làm chuyện nên làm.
Song đến bây giờ, cơn chấn động kia vẫn để lại cảm xúc phức tạp trong lòng hắn.
… Ra biển.
Thế giới bên ngoài sẽ trông như thế nào nhỉ?
Nhưng suy nghĩ của hắn cũng chỉ dừng lại ở đây.
Tưởng tượng đến cảnh tiền mình kiếm ra không thể sử dụng được mà chỉ biến thành đống giấy vụn, hắn đau khổ cười trừ, tim gan như bị xé nát.
Giang Cửu Chiêu kéo bản thân miên man nghĩ suy quay về thực tại.
Lồng ngực Ninh Chước phập phồng, mồ hôi lạnh trên trán lăn dài, bên má dính đầy máu và bùn đất. Vì sắc mặt trắng bệch nên máu đỏ càng thêm nổi bật, làm tôn lên đôi mắt xanh ngọc lạnh lùng, âm trầm như một con sói đầu đàn cô độc.
… Và cũng là một con sói bị dồn đến đường cùng đang hấp hối.
Giang Cửu Chiêu: “Mày…”
Vừa cất lời, Ninh Chước đã có hành động!
Ninh Chước vừa động, Giang Cửu Chiêu mới hoảng sợ phát hiện ra rằng Ninh Chước không hề suy yếu như vẻ bề ngoài.
Một chân Ninh Chước đá ngang qua, Giang Cửu Chiêu phải giơ hai tay lên cản lại, ngay lập tức nghe thấy tiếng xương tay kêu răng rắc.
Giang Cửu Chiêu tò mò nghiêng đầu nhìn, thầm nghĩ: Quái vật.
Hắn nương lực đá để nhảy tót về phía sau, đứng sát bên mép lan can, chống chân đạp lên xi măng để ổn định cơ thể.
Trên sân thượng không có hàng rào bảo vệ, chỉ có một khối xi măng không thấm nước chắn ngang. Giữa tòa nhà đối diện có một khoảng cách rộng khoảng 2 mét, chỉ cần dùng sức một chút là có thể nhảy qua.
Nhưng cả hai không có ý định trốn thoát.
Họ biết nơi đây là điểm kết thúc.
Ninh Chước giơ tay lên.
Một lưỡi kiếm phân tử nén dài 70cm giấu bên trong cánh tay máy gãy của anh phóng ra.
Giang Cửu Chiêu cảm thấy có lẽ tầm nhìn của Ninh Chước không còn tốt nữa.
Vì hắn có thể dễ dàng né tránh lưỡi kiếm sắc bén, lẩn nấp vào trong màn sương.
Vũ khí duy nhất còn lại trên người Ninh Chước là thanh kiếm này.
Khoảng cách giữa cả hai đã kéo gần đến mức này, ngay cả việc “nhắm chuẩn” cũng là lãng phí thời gian.
Dựa vào chất kích thích adrenalin, Ninh Chước liên tục tấn công Giang Cửu Chiêu không chừa một kẽ hở.
Tốc độ nhanh chớp nhoáng không nhìn thấy rõ.
Cánh tay còn lại của Ninh Chước vỡ tung mạch máu, da thịt sau lưng đỏ thẫm một mảng lớn, quần bị xé rách tơi tả, để lộ một đôi chân dài thẳng tắp.
Anh dùng cơ thể đến mức cực hạn của nó, mỗi chiêu thức trông bình thường nhưng lại ẩn chứa sát ý cuồn cuộn như gió và lửa quần vũ.
Thực chất Giang Cửu Chiêu có thể ẩn nhẫn chờ đợi ở khu vực chờ, không cần phải đồng quy vu tận với Ninh Chước.
Giang Cửu Chiêu ngửi thấy mùi thuốc kích thích nồng nặc xen lẫn với mùi máu trên người Ninh Chước, hắn biết rõ sức lực uy phong hiện tại của anh cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà.
Hắn nhìn vào ánh mắt của Ninh Chước như đang nhìn một tay đấm cự phách đang tự thiêu đốt sinh mạng của mình, lao đầu về cái chết.
Sự chai lì và ngoan cố của Ninh Chước kích thích ngọn lửa chiến đấu trong lòng Giang Cửu Chiêu.
Ninh Chước chấp nhận hóa thành một ngọn lửa thiêu cháy tất cả.
Giang Cửu Chiêu nghĩ hắn cũng không thể chịu nhận thua.
Giang Cửu Chiêu túm lấy khớp xương Ninh Chước, thuần thục quật ngã đối phương.
Nhưng Ninh Chước còn chưa kịp đáp đất đã linh hoạt dùng cơ bắp mềm dẻo và vặn khớp xương của mình để giải khóa, thụi một đấm vào bên xương sườn của kẻ thù.
Giang Cửu Chiêu rên lên một tiếng, hắn không ngơi nghỉ dù chỉ một giây, nhanh chóng rút dao ra chém lên cổ Ninh Chước.
Ninh Chước cúi thấp người né tránh. Không chỉ phòng thủ, anh còn tấn công khi giơ tay lên, để thanh kiếm điện tử tiếp tục phóng ra, nhắm thẳng vào tay đối phương.
… Lại hụt.
Hai bên im lặng đấu đá lẫn nhau, mỗi chiêu thức đều sắc lẹm.
Mục đích của họ chỉ có một, đó là dồn đối phương vào chỗ chết.
…
Thiện Phi Bạch biết Ninh Chước đi tìm Lawyer Tuner.
Vì vậy vừa lái motor, cậu vừa liên hệ với Lawyer Tuner.
Tam Ca lại vi phạm nguyên tắc của Lawyer Tuner, miễn phí cho cậu một tin tình báo, báo cho cậu biết địa điểm giao dịch tối nay của Lawyer Tuner.
Vì vậy họ nhanh chóng tìm thấy được cuộc hỗn chiến của Ninh Chước với kẻ thù nồng nặc mùi máu tanh trước khi bị tổ chức Rousseau phát hiện ra.
Thiện Phi Bạch để chế độ xe im lặng rồi xuống xe, nhân lúc trời mù sương, cả hai nhanh chóng vượt qua hàng bao vây xung quanh, lặng lẽ len lỏi vào trong địa ngục trần gian gió tanh mưa máu này.
Úc Thuật Kiếm càng bước đi lại càng kinh hãi hơn.
Trên mặt đất nằm la liệt vô số người là người, tất cả đều bị Ninh Chước và Khuông Hạc Hiên xử lý, có người đã tắt thở, có người còn thoi thóp.
Trong vòng một phút đầu tiên họ bước vào con phố này, một tay súng bắn tỉa đã bị tách ra khỏi mục tiêu của mình.
Lí do là vì tên lính đánh thuê gần như không thể đứng dậy nổi sau khi bị hai người tập kích bất ngờ.
Úc Thuật Kiếm giơ cao chân, lưỡi dao trên đế giày ngay lập tức chém đứt một nửa bên vai của tên lính đánh thuê.
Sương mù đã tan dần, tầm nhìn giãn rộng ra trong phạm vi 50 mét.
Năng lực trinh sát của Úc Thuật Kiếm khá tốt, cậu biết bây giờ không phải là lúc kêu la, cậu im lặng rút khẩu súng điện bên hông, tựa lưng vào bức tường phía sau, vừa cảnh giác bốn phía vừa chậm rãi chuyển động, đồng thời cũng liên tục kiểm tra và xử lý những tên lính đánh thuê còn khả năng hành động nằm dưới đất.
Khoảng 3 phút sau, trên con đường trống trải chợt vang lên tiếng súng nổ.
Úc Thuật Kiếm nhìn qua, trên một tầng lâu cao ba tầng cách cậu khoảng trăm mét có một mảng máu bắt mắt.
Có người vừa bị bắn vào đầu.
Không phải Thiện Phi Bạch.
Súng vừa nổ cũng là lúc vị trí tác chiến bị bại lộ.
Trong chớp nhoáng, vô số tiếng súng ầm ầm vang lên xé rách không gian tĩnh lặng.
Úc Thuật Kiếm ẩn nấp trong con hẻm nhỏ, lo sợ nghĩ thầm không biết Thiện Phi Bạch còn sống không.
Thiện Phi Bạch ngay lập tức cho cậu biết đáp án.
Ba phút sau, tiếng súng nổ lần thứ hai vang lên.
Lần này, Úc Thuật Kiếm rõ ràng nhìn thấy một bóng người nặng nề rơi xuống đất từ tầng 5, bị bắn đến tan nát.
Không một ai biết Thiện Phi Bạch xác định mục tiêu như thế nào.
Khác với tính khí náo nhiệt thường ngày của cậu, dường như có một nhân cách Thiện Phi Bạch khác trỗi dậy mỗi khi cậu nổ súng.
Cậu chỉ cần một viên đạn cũng đủ để cướp đi một sinh mạng của kẻ khác.
Sau khi nổ súng, cậu lại lẩn trốn như một bóng ma vô hình, để mặc vô số viên đạn khác oanh tạc vị trí cậu vừa đứng.
Một tên lính đánh thuê trốn trên hành lang của một tòa nhà trống nghĩ rằng mình đã ẩn nấp hoàn hảo.
Không ngờ Thiện Phi Bạch lại có thể lẳng lặng bước đi trên tấm bạt treo ngoài cửa sổ một cách nhanh chóng, sau đó nhẹ nhàng đáp đất như một con mèo, đứng ngay trước cửa sổ tên lính đánh thuê đang ẩn mình.
Ngay sau đó, một nòng súng nóng hổi đen ngòm từ cửa sổ thò vào trong.
Một tiếng nổ vang lên, vạn vật rơi vào im lặng.
Thiện Phi Bạch theo sát kẻ thù một cách lạnh lùng và tàn bạo.
Một khi bị cậu tìm thấy, kẻ thù không còn cơ hội trốn thoát.
…
Trên sân thượng.
Một bên mắt Ninh Chước không thể mở ra được nữa, nó co giật liên tục, khi nhắm mắt lại, máu đỏ ồ ạt chảy ra.
Thuốc kích thích đã dần hết tác dụng, anh bắt đầu dần mất khống chế tay chân.
Suy nghĩ trong đầu Ninh Chước dần hỗn loạn hơn. Âm thanh bên tai ù đi, từ thế công anh chuyển thành thế phòng ngự. Mọi chiêu thức chỉ còn hành động theo bản năng của cơ bắp.
Ngay khi ý thức sắp vụt tắt, Ninh Chước lại nghe thấy một tiếng huýt sáo như tiếng chim hót lanh lảnh.
Một suy nghĩ khác vượt trội hơn tất cả, trở nên hiện hữu, rõ ràng hơn tất cả khi không thể lay chuyển được nữa.
… Không được chết.
Con chim nhỏ của anh đã đến đây, nó đang líu lo tìm kiếm anh.
Ninh Chước lùi lại, suýt chút nữa tránh được cú đấm của Giang Cửu Chiêu nhưng đầu gối thoát lực, anh ngã khuỵu xuống đất.
Hai người lại tách ra, hồng hộc thở.
Hít sâu một hơi, có lẽ đây là lần đánh cuối cùng.
Để quyết định sống chết, để phân định thắng bại.
Nhưng tay chân của Ninh Chước đau rã rời, huyết áp tụt không phanh khiến anh choáng vàng đầu óc.
Thậm chí anh còn không thể đứng dậy nổi.
Đã quá muộn.
Ninh Chước đành phải nỗ lực lần cuối cùng.
Ninh Chước chậm rãi nâng cánh tay gãy nát của mình, đặt lên trước trái tim, trong đầu lại hiển hiện hình ảnh cả hai vừa ái ân xong, mỗi sáng thức dậy Thiện Phi Bạch sẽ tỉnh giấc trước, sau đó lại vùi đầu vào trong lồng ngực anh sưởi ấm.
Mái tóc vừa dài vừa dày của cậu khiến ngực anh ngứa ngáy.
Ninh Chước ấn đầu lưỡi vào vòm miệng để tránh cắn trúng lưỡi, sau đó anh phóng một dòng điện kích thích vào trong tim mình!
Với sự kích thích này, Ninh Chước hít sâu một hơi giữa không khí ẩm ướt, đồng tử anh giãn nở ra.
Đã cố gắng hết sức.
Anh càng phải dùng cả tính mạng mình để mà làm đến cùng.
Ninh Chước dùng dòng điện kích thích cơ thể, lảo đảo đứng dậy.
Anh là một cô hồn dã quỷ không có nhà để về.
Lang thang vô định suốt nhiều năm, bây giờ anh mệt mỏi, muốn tìm đường về nhà.
Không biết đã qua bao nhiêu lần, với đôi bàn tay run rẩy, Ninh Chước đã vung đến ba, bốn lưỡi kiếm về phía Giang Cửu Chiêu.
Tiếng leng keng, xoèn xoẹt vang vọng, âm thanh của những vật dụng sắc bén chém vào nhau, không phải tiếng động của da thịt bị đâm nát.
Đã rất lâu rồi Giang Cửu Chiêu mới có một trận đấu tay đôi nảy lửa như thế này.
Nếu biết Ninh Chước là một lính đánh thuê bản lĩnh, chắc chắn hắn sẽ tìm mọi cách để lôi kéo đối phương đầu quân cho Rousseau, và dù đưa ra bất cứ mức giá nào, hắn cũng sẽ thuyết phục Glove chi trả để giữ Ninh Chước lại.
Nhưng chi viện của Ninh Chước đã đến, nghe nói còn rất khó giải quyết.
Giang Cửu Chiêu chiến đấu đã tay, nên chấm dứt mọi thứ thôi.
Ninh Chước vừa mới đứng dậy, Giang Cửu Chiêu đã tăng tốc độ bước đến gần, con dao trong tay hắn lóa lên, đâm xuyên qua người Ninh Chước.
Ninh Chước dùng hai tay bọc lấy vết thương, máu tươi lại chảy ra.
Máu trong người Ninh Chước không còn nhiều, không còn bao nhiêu để tiếp tục chảy ra.
Lượng máu còn lại trong người Ninh Chước bị lưỡi dao này hút sạch ra ngoài.
Bả vai anh căng lên đau nhức, cơ bắp trên người căng chặt, lộ ra những đường cong đẹp lạ thường.
Giang Cửu Chiêu thở dốc, chân thành nói: “Ai da, phiền thật đó.”
Hắn vỗ vai Ninh Chước: “Cục cưng? Mày có thấy phiền không? Cứ dây dưa như thế này mệt mỏi thật đó, tao nhìn mày còn thấy mệt.”
Thế giới trước mắt Ninh Chước toàn một màu máu, anh mệt mỏi nhìn đối phương, thở dài thườn thượt:
“… Bắt được mày rồi.”
— Cái gì?
Một cảm giác bất thường dâng trào trong tim Giang Cửu Chiêu.
Hắn cúi đầu nhìn.
… Hắn nhớ rõ hắn đã nhắm chuẩn vào trái tim của Ninh Chước chứ không phải lá phổi.
Ninh Chước khe khẽ cười, nghiêng người về phía trước, để lưỡi dao đâm vào sâu hơn.
Anh dùng tư thế này ôm ngang người Giang Cửu Chiêu, trông xa cả hai như hai người bạn đang ôm nhau thắm thiết, sau đó anh dùng sức đẩy đối phương về phía lan can.
Giang Cửu Chiêu không biết Ninh Chước muốn làm gì, nôn nóng muốn tìm cách thoát thân, hắn giơ chân đá vào ngực Ninh Chước, cả người nhảy lùi về sau.
Hắn biết cú nhảy này hơi hấp tấp, cho nên sẽ loạng choạng rơi xuống lầu.
Hắn nhớ rõ bên dưới là một con hẻm nhỏ đầy rác, nếu có rơi xuống thật thì cũng có thể bỏ chạy.
Cho đến khi khóe mắt Giang Cửu Chiêu nhìn thấy một thứ hắn không thể nào tin nổi.
Cánh tay máy của Ninh Chước bắn ra những lưỡi kiếm không hề bắn hụt.
Những lưỡi kiếm sắc nhọn đang cắm thẳng ở bên dưới mặt đất, nhìn từ trên cao như một rừng kiếm lởm chởm đầy chết chóc.
Giang Cửu Chiêu choáng váng, không kịp khống chế cú rơi của mình.
Dù các khớp cơ căng cứng lên, cơ thể hắn chắc chắn sẽ bị những lưỡi kiếm đâm thủng.
Giang Cửu Chiêu tiếp tục rơi xuống theo trọng lực, hắn gào thét, chới với giữa không trung.
Cuối cùng, hắn hạ cánh thành công, nằm trên bãi kiếm lởm chởm chỉ còn phần thân và đầu.
Ở phần đáy của kiếm là lổm nhổm rác thải chất chồng, những phần thịt còn lại của Giang Cửu Chiêu rơi lả tả xuống.
Giang Cửu Chiêu đau đớn muốn kêu lên nhưng vừa há miệng, hắn sặc một ngụm máu đặc.
Hắn trợn đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng về phía Ninh Chước, người đang lẳng lặng đứng ở trên sân thượng nhìn hắn đầy lạnh lùng.
Cổ họng của Giang Cửu Chiêu không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nhưng hắn rất muốn hỏi một câu: “Sao mày biết mày không rơi xuống cùng với tao?”
Ninh Chước biết hắn đang nghĩ gì.
Anh trả lời bằng khẩu hình miệng với gương mặt vô cảm: “… Mày chỉ cần biết mày là người đã rơi xuống.”
Ninh Chước ho khan một tiếng, tay chân rã rời, cả người nghiêng ngả như muốn rơi xuống dưới.
Nhưng một cánh tay nồng nặc khói thuốc súng đã ôm lấy anh từ phía sau và kéo anh trở về từ địa ngục.
Ninh Chước xoay người quá nhanh, bị nòng súng nóng rẫy áp bên má.
Thiện Phi Bạch miệt mài tìm kiếm Ninh Chước ngơ ngác nhìn chằm chằm anh Ninh của cậu.
Cậu có vô số lời muốn nói, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Ninh Chước, những lời ấy đã hóa thành hư ảo.
Ôm anh ấy, ôm anh ấy là được rồi.
Khắp người Ninh Chước không có chỗ nào là ổn.
Vì vậy lục phũ ngũ tạng của Thiện Phi Bạch cũng quặn đau theo.
Cậu nắm lấy bàn tay đầy máu đen của Ninh Chước, im lặng cúi đầu đặt lên trên ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập của anh, truyền hơi ấm của mình sang cho anh.
Ninh Chước cố gắng không bất tỉnh.
Anh biết nếu anh ngất xỉu sẽ càng khiến Thiện Phi Bạch sợ hãi hơn.
Anh cắn đầu lưỡi, vội vàng cùng Thiện Phi Bạch trao nhau một nụ hôn đầy mùi máu, sau đó anh ôm lấy cổ cậu, ghì chặt lấy cơ thể nóng bỏng trước mặt vào lòng mình, mặc kệ cậu có hít thở được hay không.
Nếu kiếp sau cậu có sống lại, Thiện Phi Bạch cũng sẽ khó lòng mà thoải mái được.
Có lẽ cậu cũng phải đau giống như anh vậy.
Cho đến khi bên vai anh vừa nóng vừa ướt.
Ninh Chước giả bộ không cảm nhận được, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cậu.
Đây là điều cuối cùng anh có thể làm.
Kết thúc cái ôm ngắn ngủi, Thiện Phi Bạch ngồi dậy, nhanh chóng xử lý vết thương cho Ninh Chước, đồng thời báo lại thông tin về căn cứ Henna.
Ninh Chước khẽ rên lên một tiếng, hỏi một vấn đề mà Thiện Phi Bạch đã quên từ lâu: “Lúc Henna xảy ra chuyện, sếp Phó ở đâu?”
…
Công ty Thụy Đằng là công ty kiểm soát toàn bộ nguồn tài nguyên và khoa học công nghệ của thành phố Ngân Chùy. Nó nằm trong khu vực trung tâm của Ngân Chùy, chiếm một diện tích lớn với kiến trúc thô cứng, cũ kĩ nhưng vững chãi, đồ sộ như một ngọn núi thép.
Nhưng quanh năm bên trong công ty Thụy Đằng lại luôn tràn ngập mùi hoa cỏ nhân tạo.
Một đôi giày da sạch sẽ hơi cũ thoăn thoắt bước đi trên nền đất sáng bóng.
Vị khách nằm lòng mọi con đường bên trong công ty Thụy Đằng, y mặc một bộ quần áo công sở bình thường, tay kéo một chiếc vali đơn giản.
Y quẹt thẻ nhân viên của mình.
Gương mặt trên hệ thống giống 50% so với gương mặt của y.
Lần đầu tiên, hệ thống quét không thành công.
Y đeo máy căng da siêu nhỏ đều điều chỉnh các cơ trên má, mí mắt và cằm co lại, phần má cũng hơi hóp lại.
Bây giờ, gương mặt của y giống hệt với gương mặt ở trên màn hình.
Hệ thống thông báo: “Chào mừng.”
Y đi qua quầy lễ tân và một hàng nhân viên bảo vệ. Tất cả mọi người đều nhìn y vì chiếc vali y đang kéo, nhưng không một ai nhìn y đến lần thứ hai.
Vì y đi một cách nghênh ngang, tự nhiên như bao nhân viên khác trong công ty.
Phó Vấn Cừ đứng trước thang máy, lấy một tấm bìa vân tay hoàn chỉnh từ trong túi rồi đeo vào ngón trỏ, sau đó nhẹ nhàng mở cửa thang máy với tư cách là giám đốc điều hành của công ty Thụy Đằng.
Sau khi bước vào thang máy, Phó Vấn Cừ xoay khớp cổ, lẩm bẩm với không trung: “Bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn dùng mùi nước hoa này.”
Đến tầng dành cho ban lãnh đạo, y sử dụng nhà vệ sinh để né tranh những android tuần tra xung quanh.
Trên đường đi hầu như không có một bóng người, Phó Vấn Cừ đến địa điểm không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Y đẩy cánh cửa nặng nề.
Glove đang làm việc và nghe thấy tiếng mở cửa, bất chợt quay đầu, nhìn chằm chằm vào người vừa xuất hiện với vẻ mặt cứng đờ: “Anh Vấn?… Sao anh —”
Còn chưa kịp hỏi xong, Glove đã bị một con dao cắt đứt cổ họng.
Glove vẫn còn trợn trừng mắt, thân hình mập mạp đổ ầm xuống tấm thảm.
Phó Vấn Cừ nhìn thẳng về phía trước: “Đúng thế, tôi quay lại nghề cũ.”
Y đi ngang qua thi thể của Glove, mở cánh cửa cuối cùng.
Người ngồi bên trong căn phòng này là giám đốc của Thụy Đằng.
Gã mặc một bộ quần áo hưu nhàn, chăm chú nghiên cứu hành trình đánh golf vào chiều nay của mình, không hề hay biết gì về biến cố vừa xảy ra ở bên ngoài, vì vậy chỉ có thể há hốc mồm ngạc nhiên nhìn vị khách không mời mà đến: “Cậu là ai?”
Phó Vấn Cừ rũ mắt, chỉ đích danh đối phương: “Hoắc Tề Á, giám đốc Hoắc con.”
“Mười mấy năm trước, tôi có làm việc vài ngày cho cha của anh, ông Hoắc… Nói chính xác thì tôi đã làm việc cho tất cả các công ty lớn ở Ngân Chùy.”
Hoắc Tề Á không hiểu gì, bàn tay lặng lẽ thò xuống dưới gầm bàn muốn nhấn nút báo nguy: “Ồ… Vậy bây giờ cậu muốn làm gì?”
Ngón tay của gã còn chưa kịp chạm đến nút bấm thì Phó Vấn Cừ đã kéo vali mình mang theo lên, đập xuống mặt Hoắc Tề Á.
Gã hét lên đau đớn, theo quán tính ngã ngửa ra sau, ngón tay trượt ra khỏi nút báo ngụy
Phó Vấn Cừ bước từng bước về phía gã, xách vali lên, tuyên bố yêu cầu của mình: “Tôi đến đây là để ở với anh một lát, và tôi cần anh hãy ra lệnh cho người của anh dừng lại đi, đừng động vào Henna nữa.”
“Nếu không, sau khi tôi dọn dẹp anh xong, tôi sẽ dọn dẹp từng người khác. Cho đến khi không còn một ai dám đụng vào người của tôi nữa.”
Y nhấc cằm của Hoắc Tề Á lên, quan sát đối phương như con chim non hoảng loạn, sau đó an ũi vỗ vỗ vào gáy gã: “Nếu không tin thì cứ đi hỏi cha anh đi. Hỏi ông ta tôi là người như thế nào.”
“Tôi không nấu cơm ngon lắm nhưng từ đó đến nay, tôi giỏi nhất chính là “dọn dẹp”.”