Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 123: Kết thúc (6)



Viên đạn xé gió rít lên một tiếng, bắn sượt qua tai và da đầu Khuông Hạc Hiên khiến tai hắn ù nặng.

Khuông Hạc Hiên không sợ chết, cả người như bị kích thích đạp mạnh chân ga, lao thẳng về phía Ninh Chước.

Tiếng động cơ gầm rú băng xuyên qua mưa đạn, đèn pha soi rọi qua màn sương, chiếc xe trở thành vật dễ bị chú ý nhất.

Xe việt dã có bọc lớp chống đạn nhưng cũng không phải mình đồng da sắt chống chọi được hết mọi vũ khí.

Những viên đạn từ tứ phía trong sương đêm ồ ạt tuôn ra, thùng xe bị bắn thủng, xung quanh có vô số bóng người nhanh chóng tập trung về phía chiếc xe.

Ninh Chước quát: “Khuông Hạc Hiên, đi ngay!”

Khuông Hạc Hiên không đi.

Không chỉ không đi, hắn còn đảo vô lăng, chiếc xe việt dã xoay một vòng rên đường, muốn kéo Ninh Chước lên xe.

Bất chợt một luồng sáng trắng chói mắt bùng lên từ phía xa.

Ninh Chước phát lạnh trong lòng.

—— Đạn phá giáp!

Khuông Hạc Hiên cũng đã nghe thấy.

Còn là loại theo dõi bám sát.

Hắn không thể chạy thoát.

Đầu đạn rực lửa thiêu đốt toàn bộ không khí xung quanh, da đầu Khuông Hạc Hiên tê dại.

Trong vài giây ngắn ngủi, hắn túm lấy hộp sơ cứu y tế dưới chân và áo khoác trên ghế lái rồi ném ra ngoài. Hắn né tránh vài luồng đạn, ôm đầu mở cửa phi thẳng xuống xe!

Khuông Hạc Hiên còn chưa kịp rơi xuống đất, chiếc xe đã ầm một tiếng nổ vang.

Vô số mảnh vỡ đâm thẳng vào sau lưng Khuông Hạc Hiên, trên người hắn cũng bị dính thêm hai phát đạn.

Một viên đạn sượt ngang qua, để lại một vết rách.

Một viên đạn bắn thẳng vào bắp chân.

Khuông Hạc Hiên lăn tròn dưới đất, còn chưa kịp ổn định đã nhận ra có người đang đến gần mình từ phía sau.

Khuông Hạc Hiên nhặt một viên gạch lớn trên đường, mạnh mẽ dùng một chân dính đạn làm trọng tâm, xoay người đập mạnh viên gạch vào đầu đối phương!

Nhưng gạch đá đã mục nát từ lâu, kết cấu không khác gì những miếng đậu hũ già, chỉ vừa va đập nhẹ đã lả tả rơi thành từng mảnh vụn, hoàn toàn không tác động được gì đến đối phương.

… Tên lính đánh thuê này còn đội mũ giáp.

Lính đánh thuê không mảy may thương tổn nhưng lại ngơ ngác đứng nhìn Khuông Hạc Hiên tấn công mình.

… Theo hắn nghĩ, bây giờ Khuông Hạc Hiên phải choáng váng đầu óc sau vụ nổ, không còn sức phản kháng nữa mới đúng.

Trong một phút chần chờ này của đối phương, Khuông Hạc Hiên chủ động nắm bắt thời cơ.

Ninh Chước đã dạy hắn rằng trong thời khắc sinh tử thì cơ hội là quan trọng nhất.

Khuông Hạc Hiên gầm lên một tiếng, siết chặt nắm tay, đấm thẳng vào tên lính đánh thuê đội mũ giáp!

Lực tay tung ra không hề nhỏ, một cú đấm vụt đến phá vỡ kính phòng hộ, đâm thẳng vào mắt đối phương!

Khuông Hạc Hiên chưa kịp tung chiêu tiếp theo thì một bàn tay khác từ bên cạnh vươn đến, chuẩn xác bóp lấy cổ tên lính đánh thuê, dùng sức bóp vào huyệt đạo khiến cho đối phương gục ngã tại chỗ.

Cổ họng tên lính đánh thuê ú ớ một hơi, nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Một bàn tay khác túm lấy sau gáy Khuông Hạc Hiên, xách hắn như xách tay nải, lôi hắn đi vào trong một con hẻm nhỏ.

Khuông Hạc Hiên bị bao vây một đợt, tình trạng còn nghiêm trọng hơn cả Ninh Chước.

Nhưng ít nhất thì hắn cũng đã thành công đi đến bên cạnh Ninh Chước.

Xem như tâm nguyện đã hoàn thành.

Khuông Hạc Hiên luống cuống mở hộp cứu thương, nhưng tầm nhìn nhòe đi, hắn cật lực quan sát vết thương trên người Ninh Chước.

Ninh Chước liếc mắt nhìn qua, lấy một viên thuốc giảm đau, nuốt ực xuống: “Tự lo cho mình đi.”

Khuông Hạc Hiên cảm thấy xấu hổ biết cuộc cứu viện của mình thất bại.

Hắn không thể xử lý tấm lưng như gai nhím của mình, trước tiên hắn cắt bỏ phần quần dính đẫm máu, sau đó ngậm con dao theo chiều ngang trong miệng, dùng tay lấy nước khử trùng qua loa xử lý vết đạn bắn trên bắp chân.

Cổ họng Khuông Hạc Hiên vang lên tiếng rền rỉ khó nhịn, một viên đạn bọc một lớp gai từ miệng vết thương trên bắp chân hắn rơi ra, leng keng rớt xuống mặt đất.

Khuông Hạc Hiên nhẫn nhịn từ nãy đến giờ mới tức giận mắng: “Con mẹ nó…”

Hắn phun thuốc xịt cầm máu, chờ đến khi bên ngoài miệng vết thương kết một lớp chất trong suốt, hắn vịn vào tường đứng đậy.

Trong lúc Khuông Hạc Hiên sơ cứu cho bản thân, Ninh Chước tìm tòi trong hộp y tế một lọ thuốc không có nhãn hiệu.

Đây là một loại thuốc kích thích, có thể giúp tăng lượng adrenalin trong một khoảng thời gian ngắn.

Ninh Chước bỏ vào túi, chờ đến khi cùng đường thì sử dụng.

Khuông Hạc Hiên gãi hình xăm hình xích sắt bên gá của mình, biết chuyện mình vừa làm vô cùng ngu xuẩn nhưng vẫn chủ động chào hỏi: “Anh Ninh, tôi, tôi tới rồi.”

Ninh Chước nhìn Khuông Hạc Hiên, không nói gì, anh cởi áo ngoài ra, lấy máy phun thuốc xịt cầm máu xịt lên khắp người mình một lần, tráng rửa một lớp máu loãng, để lộ một cơ thể chi chít vết thương.

Trên bụng bị chém một đường, sau lưng lại có thêm ba bốn vết chém và vết đạn bắn.

Dưới đuôi mắt có một vết rạch còn đỏ tươi máu vì trúng một mảnh vỡ khi ô tổ nổ tung.

Nhìn cả người Ninh Chước đầy rẫy vết thương, mắt Khuông Hạc Hiên đỏ hoe, hắn dùng sức lau mắt, càng cúi thấp đầu hơn: “… Anh Ninh, tôi muốn đến cứu viện nhưng… nhưng tôi ngốc quá.”

Ninh Chước ném chai thuốc xịt cầm máu trống rỗng qua một bên, nhẹ nhàng nói: “Ở đây nhiều người quá.”

Nghe anh an ủi, Khuông Hạc Hiên càng không thể nhịn nổi, hắn khóc nấc lên thành tiếng.

Ninh Chước túm lấy Khuông Hạc Hiên, vừa chạy trốn vừa hỏi: “Những gì tôi dạy anh có đủ giúp anh giữ lại mạng mình không?”

Khuông Hạc Hiên khập khiễng đi theo phía sau, đáp: “Tôi sẽ bảo vệ anh Ninh bằng cả tính mạng mình.”

Ninh Chước: “Vì sao?”

Khuông Hạc Hiên thở hổn hển một hơi, cũng không biết từ khi nào mình lại muốn bảo vệ Ninh Chước như vậy.

Có lẽ từ lúc Ninh Chước tuyên bố rằng anh sẽ đóng thuyền và giúp mọi người rời khỏi đây.

Không biết người khác như thế nào, nhưng Khuông Hạc Hiên thì không thể tin nổi.

Hắn chỉ biết hắn kích động đến mức cả người phát run.

Từ trước đến nay, Khuông Hạc Hiên không biết nên sống như thế nào, mỗi ngày còn mở mắt lại tiếp tục lăn lộn mà sống, cho đến khi Thiện Phi Bạch tìm thấy hắn và hỏi hắn có muốn rời khỏi thành phố Ngân Chùy không.

Kể từ đó, hắn đã có một mục tiêu khác ngoài “sống”.

Và chính Ninh Chước là người sẽ giúp hắn chân chính đạt được mục tiêu n ày.

Vậy thì chết vì lí tưởng của mình chính là sứ mệnh của Khuông Hạc Hiên.

Dưới chân đau đớn, Khuông Hạc Hiên lầm bầm như mê sảng: “Tàu của chúng ta, không có anh thì làm sao mà được…”

Ninh Chước nhàn nhạt đáp: “… Ừm.”

Con tàu ấy không bỏ rơi một ai.

Không một ai.

Sẽ không một ai bị bỏ lại.

So với cuộc tiến công gian nan của Giang Cửu Chiêu, bên phía Spider có thể nói là suôn sẻ hơn rất nhiều.

Họ đã tiến thẳng vào bãi đỗ xe tầng 15 dưới lòng đất.

Sự trơn tru, thuận lợi này khiến cho Spider có phần khó chịu.

Hắn cẩn thận quan sát tứ phía, cho ba chiếc xe di chuyển theo ba đường, một chiếc đi ở tầng 5, một chiếc ở tầng 10, phối hợp với nhau tác chiến từ trên xuống dưới nhằm tiêu diệt từng bộ phận của kẻ địch.

Nhóm của Spider đi xuống tầng 15 cũng là tầng đỗ xe dưới cùng.

Ở đây chỉ có ba bốn chiếc xe, không quá nhiều.

Mười mấy tên lính đánh thuê tay lăm lăm vũ khí, ngay ngắn trật tự dùng tia hồng ngoại trên súng kiểm tra bên trong thùng xe.

Spider nhận thức được rằng nếu bây giờ Henna vẫn chưa có phản ứng gì, tức nghĩa có vấn đề.

Quả nhiên, họ chợt nghe thấy giọng nói của một thiếu niên non trẻ vang lên từ trên loa thông báo: “Alo alo, mấy người là ai?”

Câu hỏi không có ai trả lời.

Đường Khải Xướng vừa hơi xấu hổ vừa hơi tức giận: “Tôi đây* cảnh cáp mấy người, rời khỏi đây ngay, nếu không mấy người tự chuốc lấy hậu quả.”

*Raw 小爷 (tiểu gia): cậu ấm, thiếu gia, cậu nhà

Spider cười thầm một tiếng.

Lời nói răn đe không hề có chút uy hiếp nào mà giống như một thằng nhóc trẻ trâu đang trong cơn nóng giận, có khi đây còn là một đứa con nít ranh mỗi sáng cần phải uống sữa để phát triển chiều cao.

Thấy đối phương không có ý định hối cải, Đường Khải Xướng hơi đỏ mặt, vừa chờ mong vừa khẩn trương lấy tay nhấn xuống cái nút đen cậu chưa bao giờ chạm vào.

Những ngón tay đặt bên trên nút bấm của cậu mảnh khảnh, nhợt nhạt, yếu ớt, ngay cả một học sinh cấp hai cũng có thể dễ dàng quật ngã cậu chứ không cần đến lính đánh thuê.

Nhưng cậu chỉ cần nhấn một nút, thế giới xung quanh Spider vặn vẹo đảo lộn, trong chớp nhoáng, trước mắt hắn hiện ra địa ngục Phong Đô*.

*Raw 酆都 (Phong Đô): nơi trú ngụ của quỷ thần

Một quỷ phán quan bằng đồng cao hai mét uỳnh uỳnh rơi xuống ngay trước mắt họ, trên tay bên trái cầm một cái đầu hổ bị chặt đứt, trên tay bên phải là sổ sinh tử.

Vô số chiếc đèn lồng đỏ tươi lơ lửng trên khắp tường, chúng lay động trong gió kèm theo những đốm ma trơi bằng điện tử nhấp nháy xung quanh như bầy sói đói rình rập trong đêm tối.

Một điệu ca âm trầm vang lên: “Quân mạo tranh nanh – quân tâm công chánh – thanh lâm hắc tắc – duy quân sở mạng —”

*Raw 君貌狰狞,君心公正,青林黑塞,唯君所命: lời dân gian xưng tụng phán quan của địa phủ, tạm dịch: Tướng người hung tợ, tâm người công chính, rừng xanh chốn tối, chỉ người quản hạt”. Trong Thập điện diêm la, hai bên vua địa phủ tại mỗi điện đều có một vị phán quan phụ tá xử lý phiên tra công việc các vong hồn và chịu trách nhiệm thẩm tra các u hồn được dẫn đến minh phủ.

Vách tường liên tục lồi lõm nhấp nhô, các hao văn phù điêu lập lòe phát sáng.

Những hoa văn trên tường dần biến tướng to dần, lần lượt lơ lửng giữa không trung, hiển hiện rõ nét ngay trước mặt nhóm Spider.

Những hoa văn ấy là một dòng chữ: Không phận sự miễn vào, nếu không sẽ chết.

Một lính đánh thuê giơ súng lên như tấm chắn tìm kiếm chỗ trú ẩn thì tình cờ bước vào chỗ giao nhau giữa kí tự “vào” và “không”, bất ngờ kích hoạt cơ quan.

Hai lưỡi dao mỏng tanh bằng chất liệu nano vô hình vụt ngang ra từ hai con chữ, chặt đứt cổ họng lính đánh thuê.

Khi người này thảng thốt ôm lấy cổ họng ngã phịch xuống đất, trong đầu Spider vang lên hồi chuông cảnh cáo, hắn lạnh giọng quát: “Lùi về sau! Không đến gần mấy con chữ!”

Lời còn chưa dứt, những con chữ to lớn trên tường bắt đầu nhân ra từ một thành hai, từ hai thành bốn, hình thành nên các câu thần chú trong “Thái Thượng chính nhất chú quỷ kinh”*.

*Raw 太上正一咒鬼经: Một tác phẩm ra đời vào thời Nam Bắc Triều của Trung Quốc, không rõ tác giả, sau này trở thành một kinh điển của Đạo giáo, nội dung dựa trên lời nói của một vị pháp sư. Trong sách có hơn 10 câu thần chú, hầu hết là các câu dùng để triệu hồi các vị thần để giết ma hàng yêu… Đồng thời trì tụng thần chú trong kinh này cũng giúp tránh được nhiều tai họa

Những câu thần chú phát sáng chiếu rọi lẫn nhau bằng tia laser màu đỏ tươi, chặn đứng đường lui của nhóm Spider.

Một chiếc xe đỗ ngay trong phạm vi laser chiến đến ngay lập thức bị chém đứt làm đôi, nghiền nát thành từng mảnh.

Tiếng tụng kinh của đạo sư văng vẳng khắp chốn.

Bãi đỗ xe rộng lớn đã trở thành một nơi chốn không thể dung thân.

Thấy những tia laser bắt đầu kéo đến trước mặt, Spider than thầm, hắn lo ta một tiếng, những người còn lại ăn ý lùi về phía không có tia laser – đó là con đường duy nhất dẫn vào bên trong căn cứ Henna.

Spider biết nếu họ rút lui vào đó sẽ gặp phục kích.

Nhưng dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng hắn cũng không thể ngờ được rằng sẽ có một chiếc motor lao thẳng ra ngoài từ cánh cửa, tông ngã ba bốn người rồi phóng về phía chùm laser chết người!

Trận địa ngay ngắn chỉnh tề của họ tức khắc vỡ tan tác.

Thiện Phi Bạch ngồi trên ghế lái, phía sau là Mẫn Thu đang vác một thanh đao.

Không chờ nhóm Spider kịp phản ứng, Mẫn Thu giơ cao thanh đao, khi chiếc motor chạy ngang qua một chiếc xe của nhóm Spider, thanh đao chém ngang chiếc xe một đường cắt thật ngọt.

Thiện Phi Bạch chạy vào trong chùm laser, chùm laser lại bao bọc cậu như một thành lũy an toàn, kiên cố.

Sau lưng cậu cũng có một chùm laser khác bảo vệ kín kẽ.

Loạt đạn bắn về phía Thiện Phi Bạch ngay lập tức bị laser nung chảy thành chất lỏng.

Thiện Phi Bạch nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ phá vỡ trận địa, dùng motor chở Mẫn Thu lên tầng 10.

Cậu chỉ dẫn cô: “Chặn đường lui của chúng.”

Mẫn Thu vén mái tóc ngắn ra sau tai, nhàn nhạt nói: “Diệt sạch cả lò nhà bọn nó đi.”

Thiện Phi Bạch khe khẽ cười với cô, sau đó lao thẳng ra ngoài.

Spider không dẫn hết người vào trong căn cứ Henan, ở bên ngoài vẫn còn khoảng 20 người trong đội dự bị chuẩn bị công tác ứng phó.

Thiện Phi Bạch đã chuẩn bị tinh thần sẽ giao tranh một trận ác liệt với họ, không ngờ khi ra đến ngoài lại thấy đội dự bị này đang chiến đấu với một người khác.

Thiện Phi Bạch nhân lúc đội dự bị đã ra khỏi chỗ mai phục, dùng súng tấn công từ sau lưng, nhắm thẳng vào đầu tên thủ lĩnh.

Khi chỉ huy không còn, những lính đánh thuê chỉ thực hiện nhiệm vụ vì đồng tiền ngay lập tức hoảng sợ rơi vào thế bị động. Thiện Phi Bạch và người còn lại dễ dàng “xử lý” sạch sẽ.

Người bất ngờ xuất hiện trong cuộc tranh chấp bên ngoài căn cứ là Úc Thuật Kiếm đang từ bên ngoài quay về căn cứ.

Cậu không tuân theo mệnh lệnh tìm một chỗ ẩn nấp an toàn mà tìm mọi cách để quay về Henna.

Úc Thuật Kiếm đứng trước xe của Thiện Phi Bạch.

Cậu nói thẳng: “Vẫn chưa liên lạc được với anh Ninh, nếu anh đang đi tìm anh Ninh thì hãy cho tôi đi cùng.”

Thiện Phi Bạch đánh giá cậu từ trên xuống: “Cậu chỉ đường được không?”

Úc Thuật Kiếm gật đầu: “Được.”

“Không sợ chết?”

Úc Thuật Kiếm đáp: “Mạng tôi là nhờ anh Ninh cứu được. Anh ấy chết thì tôi xin lỗi anh ấy, tôi chỉ có thể chết cùng với anh ấy.”

Thiện Phi Bạch không nghĩ sẽ bị người khác chặn đường lãng phí thời gian như thế nà.

Cậu cũng không thể ngăn cản đối phương.

“Lên xe ngồi. Tôi không hay lái motor nên chỉ biết phóng một đường thôi.” Cậu nói: “Cậu mà rớt ở trên đường thì tôi sẽ không quay lại tìm đâu.”

Ninh Chước kiệt sức lê người đi về phía trước, anh dùng sức đập nát xương gò má của đối phương và hất ngã kẻ địch xuống đất.

Hàng mi dài phủ đầy sương sớm.

Anh cố sức nghiêng người, nhìn về phía bầu trời tuyết trắng, lầm bầm: “Tên thứ 37.”

Tim của Ninh Chước đập mạnh, mỗi lần thình thịch một tiếng lại mang theo mùi máu tanh.”

Phương thức tác chiến của anh đã tiêu tốn quá nhiều sức lực, anh hoàn toàn bán mạng để chiến đấu.

Tay Ninh Chước nặng trình trịch không thể nhấc lên nổi, cơ bắp căng cứng như sắt thép cứng đờ, không thể co dãn được nữa.

Nhưng Ninh Chước lại giống như một ngọn cỏ dại bên đường tràn đầy sức sống, không bao giờ lụi tàn.

Mười lăm phút trước, Khuông Hạc Hiên va đập mạnh nên đã bất tỉnh.

Ninh Chước vùi hắn vào sau lớp gạch vụn, chừa cho hắn một khe hở để thở.

Mạng của Khuông Hạc Hiên đã quá yếu ớt, mong manh.

Hi vọng khi anh quay lại, Khuông Hạc Hiên vẫn còn sống.

Ninh Chước mệt mỏi không buồn hô hấp nữa, linh hồn bên trong mỏi mòn đến phát run.

Bên tai ù nặng, anh lại nhìn thấy ảo giác.

Đó là một cuộc đối thoại từ hơn mười năm trước.

Khi đó, Ninh Chước chân thành một nuôi dưỡng Tiểu Bạch, một đứa trẻ đồng bệnh tương liên với mình, anh không muốn đứa trẻ ấy lại bước vào chính vết xe đổ của anh.

Anh tự giễu bản thân, không biết tương lai ai sẽ giết mình.

… Sau đó, Tiểu Bạch đã nói gì?

Ninh Chước chậm rãi dùng chút sức lực lấy đầu gối làm điểm tựa, ép bản thân phải đứng thẳng dậy.

Trên đầu gối của anh thấm đẫm máu, vừa có của anh vừa có của kẻ thù.

Ninh Chước nặng nề thở ra một hơi, cuối cùng cũng thẳng được lưng.

Những tên lính đánh thuê này đã dồn Ninh Chước vào một tòa nhà chưa sập.

Ninh Chước uống thuốc kích thích, anh ném lọ thuốc rỗng đi, lọ thuốc lạch cạch lăn đều. Anh lảo đảo bước từng bước, trong trạng thái sức cùng lực kiệt giành giật lấy sự sống, hướng về phía trước.

Sau khi lên được sân thượng, anh nhìn qua màn sương dày, trông thấy một bóng người cao gầy.

Giang Cửu Chiêu duỗi thẳng tay chân ở trên mái nhà, hưng phấn nhảy nhảy: “A ha, mày còn sống hả?”

Ninh Chước suy nghĩ rồi đáp: “Tao không thể chết.”

Vì không thể thất hứa.

Ninh Chước đã hứa với cậu rằng anh sẽ chết trong tay cậu.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.