Edit: Ry
“Tốt lắm! Tốt lắm! Đẹp lắm!”
Trong thư phòng, ông Lâm đang thưởng thức tranh chữ, luôn miệng nói mấy chữ “đẹp” “tốt”, mặt mũi hồng hào, có thể thấy được ông thích bức tranh chữ này đến mức nào.
“Tiểu Khiêm thật có lòng!”
Ông nhìn về phía Túc Khiêm, trong mắt tràn đầy hiền từ thân thiết.
Có lẽ vì ông là giáo viên, tiếp xúc nhiều với trẻ con nên dù là Alpha, tính cách của ông khá ôn hòa, cũng không có thành kiến với Túc Khiêm.
Mặc dù trong mắt ông, vị Omega này có hơi to cao một chút, thậm chí còn đô hơn cả Chu Chu, nhưng ông vẫn cảm nhận được sự ăn ý giữa hai đứa nhỏ.
Sau chuyện của con trai út, ông cũng nghĩ thoáng hơn nhiều, biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, bọn trẻ vui vẻ hạnh phúc là được.
Đương nhiên chuyện này cũng không ảnh hưởng tới việc ông ngứa mắt Tô Lan.
Liếc nhìn nữ Alpha đứng ở cổng, ông Lâm hừ một tiếng, vờ như không thấy quay đi, tiếp tục khen ngợi Túc Khiêm.
“Tiểu Khiêm, vậy để ông viết cho con một bức tranh chữ.”
Ông Lâm trải giấy bút nghiên mực lên bàn, Tô Dục Chu ngoan ngoãn ở bên mài mực cho ông cụ.
Là người mê tranh chữ, lối viết chữ Thảo của ông Lâm cũng rất đẹp.
Ông nâng bút, viết xuống tám chữ to.
“Như hương hoa lan, như gió ngọn trúc.”
Có thể nói, đánh giá và kì vọng của ông với Túc Khiêm thật sự rất cao.
“Đợi mực khô rồi cuộn lại cất đi.” Ông cụ nói: “Lúc về nhớ mang theo nhé.”
“Vâng, cháu nhất định sẽ không quên.” Túc Khiêm cười đáp.
Tô Lan đứng ở cửa nhìn, lại bĩu môi.
Nhưng bà cũng biết, mình là con rể, Túc Khiêm lại là cháu dâu, đương nhiên không thể so sánh.
Nhìn chán, bà quay người đi, tìm Tiểu Tử nhà mình xin an ủi.
Một tuần tiếp đó, một nhà ba người họ Tô và Túc Khiêm ở lại nhà họ Lâm.
Chưa được mấy ngày, bác cả bác hai và bác ba của Tô Dục Chu cũng mang vợ con tới nhà họ Lâm.
Cả nhà tập trung lại một chỗ, náo nhiệt đầm ấm.
Mặc dù Tết còn chưa chính thức đến, nhà họ Lâm đã rộn ràng không khí ăn Tết.
Sau khi biết Tô Dục Chu thế mà đã có O, các vị phụ huynh đều tỏ vẻ chấn động.
Đại khái trong mắt họ, Chu Chu nhỏ tuổi nhất, vẫn là một đứa bé mà — Tô Dục Chu chỉ lớn hơn cháu trai của bác cả một tuổi.
Túc Khiêm bởi vậy nhận được sự hoan nghênh của tất cả người nhà họ Lâm.
“Vậy chừng nào hai đứa đi nhận giấy? Tiểu Khiêm cũng không nhỏ nữa rồi, Chu Chu con đừng làm trễ nải người ta.”
“Đúng đấy. Tuy là Chu Chu còn đi học, nhưng luật pháp quy định đủ 18 tuổi có thể đi đăng kí kết hôn được rồi.”
“Đám cưới thì đợi Chu Chu tốt nghiệp đại học rồi tổ chức, trước hết cứ đi đăng kí đã.”
Tô Dục Chu nghe cũng bó tay toàn tập, mỗi lần nhắc tới đề tài này, cậu sẽ vội vàng kiếm cớ, lôi Túc Khiêm chạy mất.
Túc tiên sinh cũng không thừa cơ ép cậu.
Nếu không thì chẳng phải anh đã biến tướng thừa nhận mình không còn trẻ nữa sao? Anh vẫn chưa quên hồi trước Tô Dục Chu chê anh.
Nhưng đúng là bầu không khí ở nhà họ Lâm thật tốt.
Đây là, lần đầu tiên Túc Khiêm cảm nhận được cái náo nhiệt và vui mừng của ngày Tết.
Nhà họ Túc cũng là một đại gia đình, nhưng anh chưa từng cảm nhận được sự hài hòa như vậy.
Mỗi năm đón Tết đều sẽ trở thành một show diễn —
Một show diễn mua vui cho ông cụ.
Mọi người mặt ngoài anh ngã em nâng, sau lưng thì nước ngầm dậy sóng, không ai vừa mắt ai, không ai muốn để người khác giành được nhiều lợi ích hơn, tất cả đều đấu đá vì quyền lợi của mình.
Có một khoảng thời gian Túc Khiêm cực kì ghét việc về nhà ăn Tết.
Bởi vì mỗi lần như vậy, tất cả cô dì chú bác, tất cả anh chị em họ, những người một năm không gặp mấy lần đều sẽ tụ tập lại.
Bọn họ ganh đua tị nạnh với nhau, đấu đá không ngừng, không ai phục ai.
Là một Omega có thể thắng cả Alpha, anh bị tất cả nhằm vào, thậm chí bọn họ còn kết bè kết phái để đối phó anh.
Thật ra cụ Túc cũng biết.
Nhưng dù có lên tiếng bảo vệ thì nhóm con cháu cũng sẽ chỉ lén lút dời trận đấu tới nơi ông cụ không thấy được.
Lại thêm tính cách của Túc Khiêm thật sự không khiến người khác thích, anh còn là kiểu không chịu thua thiệt, dần dà, ông cụ cũng không nói nữa.
Thế nên, Túc Khiêm chưa từng chờ mong tới ngày Tết.
Anh chỉ thấy phiền phức vô cùng.
Về sau rời khỏi nhà họ Túc, gần như cắt đứt quan hệ với họ, ngày Tết lại trở nên yên bình hơn hẳn.
Một mình trải qua vẫn tốt hơn là phải đối mặt với một đám người không ra gì.
Túc Khiêm chưa từng nghĩ tới, anh lại sẽ cảm nhận được một bầu không khí hoàn toàn khác ở nhà họ Lâm.
Dù là con trai hay con dâu, là con hay cháu thì đều thật lòng tôn kính ông bà.
Người lớn sẽ giáo dục con trẻ, anh chị phải nhường em, em cũng phải tôn trọng anh chị.
Mấy nhóc Alpha vẫn khó tránh khỏi phá phách, nhưng nếu quá đà thì sẽ bị đánh.
Không ai vì là Alpha mà được thiên vị chiều chuộng hơn, thậm chí chính vì là Alpha mà còn phải gánh nhiều trách nhiệm và nghĩa vụ hơn.
Năng lực càng mạnh, trách nhiệm càng lớn.
Beta cũng không bị coi thường, Omega thì được cưng nựng, nhưng đồng thời cũng phải làm việc nhà.
Ví dụ như Lâm Tử, ông có ba người anh yêu thương mình, còn có một người cha Alpha cực kì cưng chiều mình, nhưng ông cũng không phải O mảnh mai cái gì cũng không biết làm.
Mà việc nhà cũng không chỉ có mình Omega làm.
Ở nhà họ Lâm, ngoài ông Lâm đã lớn tuổi nên không cần phải động tay động chân, tất cả những người khác đều phải nghe bà Lâm chỉ huy.
Alpha thì về nhà là được làm ông tướng ngồi trên ghế sô pha uống trà xem TV không cần làm gì á?
Không có đâu.
Không biết nấu nướng thì đi dọn dẹp.
Tết nhất đến nơi rồi, nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài, lại sửa chữa vài thứ hỏng trong năm.
Ngoài việc không phải nấu cơm ra thì quét nhà lau nhà giặt quần áo rửa chén, không có việc nào Alpha không phải làm, thậm chí họ còn tự giác phân công nhau.
Mà sau đó do Tô Dục Chu nói, Túc Khiêm mới biết, sở dĩ không cho nhóm Alpha nấu cơm là vì bà ngoại chê bọn họ nấu khó ăn.
Ngay cả ông Lâm, bình thường mà không có con cháu ở đây, cũng sẽ bị bà Lâm sai đi làm việc.
Đừng nhìn bà Lâm nói năng dịu dàng mà nhầm, lời bà nói ra không ai dám không nghe.
Đây là lần đầu tiên Túc Khiêm biết được, hóa ra trên đời này còn có một gia đình chung sống với nhau như vậy.
Mỗi người đều có đặc điểm giới tính của riêng mình, nhưng loại đặc điểm này trưởng thành trong hoàn cảnh gia đình như vậy đã bị thu nhỏ tới vô hạn, cuối cùng đạt tới một loại hài hòa.
Bởi vì đặc điểm của mình nên thật ra Túc Khiêm cũng có chút va chạm với Alpha nhà họ Lâm, nhưng sau đó đã được nhanh chóng giải quyết.
Anh được tiếp nhận như người nhà, chứ không phải một Omega muốn khiêu chiến quyền uy của Alpha, cần bị đánh bại và chinh phục để chứng minh địa vị của Alpha.
Trong một gia đình như vậy, Túc Khiêm cảm giác góc cạnh trên người mình đều bị mài mòn, mà sự thay đổi này là chính anh tự nguyện.
Bởi vì anh không muốn gai nhọn của mình làm tổn thương “người nhà”.
Buổi tối cuối cùng ở nhà họ Lâm, Túc Khiêm ngồi uống với ông Lâm một chén. Bà Lâm cũng làm cho họ một bàn lớn thức ăn ngon.
Giống như Tô Dục Chu nói, tay nghề của bà Lâm thật sự rất xuất sắc, dư sức ra ngoài mở một nhà hàng tư nhân.
Nhưng ngoài những hương vị đẳng cấp thì nó còn có thêm rất nhiều hơi ấm của gia đình, để Túc Khiêm không khỏi nhớ mãi.
Mặc dù chỉ có một tuần, nhưng tới ngày chia tay, trong lòng anh thật sự nảy sinh rất nhiều lưu luyến.
Chỉ là nghĩ đến nhà họ Lâm ở ngay thành phố S, về sau anh có thể thường xuyên tới thăm, cảm xúc lưu luyến và buồn bã mới nguôi bớt.
Sau bữa ăn, bà Lâm còn kéo anh ra nói chuyện riêng.
“Chu Chu còn nhỏ, về sau có thể các con sẽ có xích mích cãi vã, nhưng đây là quá trình rèn luyện, chỉ cần trong lòng các con có nhau thì chẳng mấy chốc sẽ qua.”
“Ấm ức gì cũng không được giữ trong lòng.”
“Nếu kết hôn thì hai đứa sẽ là người thân thiết nhất của nhau, chỉ có quan tâm lẫn nhau, ủng hộ lẫn nhau thì gia đình mới hòa thuận…”
Túc Khiêm đều hứa với bà.
Anh nhìn bà Lâm, đôi khi cũng nhớ tới ông ngoại mình, nếu ông còn sống, có lẽ cũng sẽ căn dặn anh như thế này nhỉ?
Đến đêm, Túc Khiêm ở phòng cho khách, ôm Tô Dục Chu nằm trên giường, hồi tưởng lại mấy ngày ngắn ngủi chung sống với người nhà họ Lâm, không khỏi xúc động.
Cho đến mấy ngày này, anh mới hoàn toàn nhận thức được, những tên Alpha trước đó anh gặp phải là lũ rác rưởi như thế nào.
Mà thế giới này, không chỉ có rác rưởi.
“Chu Chu.”
“Dạ?”
“Có thể gặp được em, thật sự là… May mắn lớn nhất trong đời anh.”
Tô Dục Chu nghe người yêu khe khẽ nỉ non, không khỏi mỉm cười, ngẩng đầu hôn lên môi anh.
“Em cũng vậy.”
Ngày hôm sau, bọn họ rời khỏi nhà họ Lâm, ngồi máy bay tới thành phố G.
Khác với dạng gia giáo kiểu cách như nhà họ Lâm, nhà ông nội Tô Dục Chu có phong cách cục mịch hơn nhiều.
Thật ra từ tính cách của Tô Lan là có thể đoán được ít nhiều.
Nhà ông Tô ở trong thôn, có một rừng quả rất lớn, gần Tết lại là thời điểm bận rộn nhất.
Omega ở trên núi không mảnh mai giống người trong thành phố. Bởi vì thường xuyên làm việc nên dù họ vẫn nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng cơ thể khỏe khoắn hơn nhiều, tính cách cũng mạnh mẽ và phóng khoáng hơn.
Đại khái là một phong cách mà Túc Khiêm rất hiếm khi được tiếp xúc.
Ngày đầu tiên bước vào cửa nhà họ Tô, Túc Khiêm đã thấy ông Tô và bà Tô cãi nhau trong sân.
Bà Tô nhéo tai ông Tô, mắng ông lại uống trộm rượu.
Túc Khiêm chưa từng nghĩ rằng, Omega nhỏ nhắn xinh xắn lại có thể bùng phát sức chiến đấu kinh khủng như vậy, để ông Tô là Alpha cũng không dám cãi nửa lời.
Nhưng phát hiện bọn họ tới, hai ông bà lập tức đổi khuôn mặt.
Ông Tô thể hiện sự gia trưởng của mình, bà Tô thì hiền dịu ôn hòa, cho ông Tô đủ mặt mũi. Chỉ là Túc Khiêm không thể quên được dáng vẻ mạnh mẽ của bà lúc mới gặp mặt, đứng trong sân túm tai chồng chửi ầm lên.
Túc Khiêm đột nhiên hiểu được, Tô Lan thích Lâm Tử như vậy, cưới xong lại càng chiều chồng, hẳn là có ảnh hưởng rất lớn từ gia đình bà.
Trở lại nhà họ Tô, nhóm Alpha đã bị gọi đi làm việc, mà Túc Khiêm thể lực khá tốt cũng không may mắn thoát khỏi.
Lần đầu tiên anh được trải nghiệm công việc nhà nông, phát hiện lượng vận động mỗi ngày không hề thua kém khi anh tập thể dục.
Bởi vì thể lực của anh tốt, khả năng học hỏi cũng mạnh, nên rất được người nhà họ Tô hoan nghênh và khen ngợi.
Thế là Tô Lan quen ngồi văn phòng ít vận động bị ghét bỏ.
Ông Tô bắt đầu ngứa mắt con gái.
“Chị nói xem tôi còn trông cậy chị được cái gì? Chị nhìn Tiểu Khiêm kìa, rồi chị nhìn lại chị đi?”
Tô Lan không phục: “Con là bề trên của nó, với cả con lớn tuổi rồi!”
“Chị lớn tuổi? Lớn bằng tôi chưa? Lớn bằng anh chị chưa? Anh chị còn là Beta đấy, ai vô dụng như chị?”
Tô Lan: “…”
Bà biết mình bị nhằm vào.
Chẳng phải chỉ là về nhà không gọi trước, để Tiểu Khiêm lần đầu tới đã bắt gặp cảnh ông bị chửi như chó sao? Sao ba trách mỗi con?
Nhưng mà Tô Lan cũng không dám chọc giận ông cụ.
Thế nên bà chỉ có thể dùng thân phận mẹ chồng, khuyên Túc Khiêm nghỉ ngơi cho tốt đừng để bản thân bị mệt, còn mình thì làm lụng đau cả lưng.
Cũng may đến tối còn có chồng thơm thơm an ủi, nếu không thì thật sự không sống nổi!
Ở nhà họ Tô, Túc Khiêm cùng Tô Dục Chu trải qua một cái Tết rất đặc biệt.
Những trải nghiệm trong khoảng thời gian này cũng khiến anh hiểu được, bản thân trước kia có tầm mắt hạn hẹp đến mức nào, mà đây là những thứ phải nhảy ra khỏi miệng giếng mới thấy được.
Thời gian thoáng cái đã đến mùng 7 tháng Giêng, Tô Lan phải đi làm nên bọn họ chào tạm biệt ông bà Tô, lên đường trở về.
Tô Dục Chu tính thời gian, đồ cậu đặt trước Tết chắc giao đến rồi nhỉ?