Edit: Ry
Tô Dục Chu mở phần mềm mua sắm xem tiến độ vận chuyển.
Cậu đặt bộ đồ hầu gái này từ trước Tết, người bán đã giao hàng, nhưng bên vận chuyển chưa thấy động tĩnh gì.
Tô Dục Chu đi hỏi bên chăm sóc khách hàng.
[Thưa quý khách, công ty chuyển phát nhanh đến mùng 7 tháng Giêng mới đi làm trở lại, xin hãy kiên nhẫn đợi ạ ~]
[Tôi có thể giúp gì cho ngài nữa không?]
Tô Dục Chu đành phải trả lời là không, sau đó đóng phần mềm mua sắm.
Xem ra thứ cậu mong ngóng phải đợi mấy hôm nữa mới có… Tô Dục Chu lại mở lịch ra tính thời gian.
Chỉ một tuần nữa là đến lễ Tình Nhân, đúng vào 16 tháng Giêng, vừa qua tết Nguyên Tiêu, cũng không vội.
“Anh Túc, chừng nào thì anh đi làm lại?” Tô Dục Chu đóng điện thoại, hỏi Túc Khiêm.
Bọn họ vừa xuống khỏi máy bay, đang trên đường trở lại nhà họ Tô.
“Đầu tháng sau.” Túc Khiêm đáp: “Sao thế?”
Vậy thì kịp!
“Không có gì không có gì.”
Tô Dục Chu xua tay, lảng sang chuyện khác, hỏi Lâm Tử: “Papa, giờ mình tới nhà ông ngoại đón mèo con ạ?”
“Đợi Tết Nguyên Tiêu rồi sang.”
Lâm Tử nhìn Túc Khiêm, cười nói: “Tiểu Khiêm, con sẽ đón Tết Nguyên Tiêu cùng nhà mình chứ, năm nay có hội đèn lồng, sẽ vui lắm đấy.”
Túc Khiêm hơi ngây ra, ngập ngừng nói vâng.
“Con vẫn chưa được gặp Tiểu Vũ mà, chị của Chu Chu ấy.” Ba Tô nói tiếp: “Tết Nguyên Tiêu con bé sẽ về, đến lúc đó sẽ giới thiệu nó với con.”
Túc Khiêm mỉm cười gật đầu. Mà Tô Dục Chu ngồi cạnh anh thì hơi buồn bực nhíu mày.
Không phải là vì chị gái về, mà là nếu Tết Nguyên Tiêu qua nhà ngoại, vậy bộ đồ kia phải cầm theo à? Lỡ bị phát hiện…
Tai lại nóng lên.
Lúc Tô Dục Chu nhíu mày suy tư, Túc Khiêm cũng đang cân nhắc. Anh lấy điện thoại ra, vuốt vuốt màn hình mấy lần.
Đồ đặt từ trước Tết đã tới, chỉ đang chờ kí nhận. Anh cần tìm thời gian để đi lấy.
Hơn nữa còn phải thần không biết quỷ không hay, không được để Tô Dục Chu phát hiện.
Hai người mang tâm tư khác nhau về nhà cùng ba mẹ Tô.
Do đi gần một tháng, trong nhà phủ một lớp bụi, đợi họ quét dọn xong, lại lấy quà Tết mang về từ nhà ông bà Tô ra sắp xếp thì trời cũng đã tối.
Thế là dưới lời mời của ba Tô, đêm nay cả hai chỉ có thể ở lại.
Gần nửa năm trôi qua, giờ Túc Khiêm đã danh chính ngôn thuận được vào ngủ ở phòng của Tô Dục Chu.
Nói đến đây lại không thể không nhắc tới việc —
Tường trên tầng hai thật sự cách âm rất tốt, dù có dùng tay gõ lên thì phòng cách vách cũng không nghe rõ.
Ờm, cái này chắc liên quan tới việc vợ chồng nhà họ Tô vô cùng thắm thiết.
Nhưng tối nay thì hiển nhiên cả hai đều không có hứng.
Tắm xong ra khỏi nhà vệ sinh, Tô Dục Chu lại lấy điện thoại ra kiểm tra, kết quả phát hiện hàng của mình thế mà bắt đầu vận chuyển rồi, còn…
Do ở cùng thành phố nên ngày mai là đến!
“Chu Chu?”
Đại khái là cảm nhận được sự khác thường của cậu, Túc Khiêm nhìn sang đây.
Tô Dục Chu vội vàng cất di động đi, lắc đầu: “Anh Túc, mai bọn mình về biệt thự đi, em nhớ đám Bánh Bông Tuyết.”
Chuyện này cũng đúng ý Túc Khiêm.
Nhưng anh không thể hiện sự sốt ruột ra ngoài, chỉ hỏi: “Hôm nay em không mệt à? Không muốn nghỉ ngơi thêm một chút sao?”
“Không mệt. Em khôi phục nhanh mà, ngủ một đêm là được.”
Tô Dục Chu vén chăn lên chui vào ôm Túc Khiêm, không khỏi thoải mái thở ra.
Thành phố S vẫn lạnh như vậy, so với thành phố G ấm áp thì cứ như hai thế giới.
Dần dà, cả hai yên tĩnh, dường như đều ngủ rồi.
Chỉ có chính họ biết thật sự không ngủ được, vì chỉ cần nhắm mắt là sẽ nghĩ đến đối phương…
Trong bóng tối, Túc Khiêm bỗng mở mắt.
“Chu Chu?”
Tô Dục Chu cũng mở mắt, không nói gì, hơi lúng túng trở mình, quay lưng lại với anh.
Tiếng cười khẽ của người đàn ông ở sát gần bên tai cậu.
“Xem ra đúng là em không mệt.”
Tô Dục Chu bĩu môi, giải thích: “Em… Chẳng qua là em dồi dào sức trẻ…”
Nhưng rồi rất nhanh, cậu không nói được gì nữa.
Chăn mền nhấp nhô.
Ngoài cửa sổ lấm tấm tuyết bay, trông duy mỹ mà lãng mạn, chỉ là đêm tối rét lạnh, dường như không ai chú ý…
Sáng hôm sau, mặt trời lên cao hai người mới rời giường xuống lầu ăn sáng, sau đó xuất phát về biệt thự trên núi.
Mặt đất có một lớp tuyết đọng mỏng, được ánh mặt trời chiếu rọi, bắt đầu tan chảy. Nhưng trời lại lạnh hơn nhiều, Tô Dục Chu núp trong áo lông, chỉ lộ nửa mặt ra.
Đợi Túc Khiêm lái xe vào khu dân cư, cả hai người đồng thời nghĩ, lát nữa phải kiếm cớ gì để ra ngoài lấy hàng nhỉ?
Nhưng bọn họ không ngờ tới là, vừa tới cửa khu dân cư, chú bảo vệ đã cản xe họ lại.
“Ngài Túc, đây là hàng chuyển phát của nhà ngài à?”
Chú bảo vệ cầm hai cái hộp to gần bằng nhau, hỏi họ.
Tô Dục Chu giật thót, nhưng nhanh chóng nghĩ mình chưa nhận được tin báo, chắc không phải của mình đâu nhỉ?
“Anh Túc, anh mua đồ trên mạng à?” Cậu quay sang hỏi Túc tiên sinh.
Túc Khiêm cứng đờ.
Anh nhìn hai cái hộp trong tay chú bảo vệ, hơi mím môi, cuối cùng dứt khoát thừa nhận: “Ừ, mua đồ cho em.”
Tô Dục Chu sửng sốt.
Hả? Mua cho cậu? Mua từ trước Tết à?
“Đồ gì vậy?” Cậu không khỏi quan sát cái hộp.
Túc Khiêm lại không trả lời: “Đợi lát nữa em sẽ biết.”
Sau đó quay sang bảo chú bảo vệ: “Vâng, là của tôi, cảm ơn chú.”
Anh nhận hai cái hộp, không nhìn kĩ đã ném ra ghế sau.
Đúng là anh mua hai thứ, nhưng anh nghĩ chỉ một cái hộp là nhét vừa, không ngờ chủ tiệm lại tách ra làm hai.
Tô Dục Chu ghé vào ghế, tò mò nhìn ra đằng sau, nhưng chữ trên hộp quá nhỏ, cậu không đọc được là cái gì.
“Anh Túc, rốt cuộc là cái gì thế?”
Lúc xuống xe, Tô Dục Chu muốn cầm, Túc Khiêm lại không cho. Anh ôm hai cái hộp vào trong nhà, Tô Dục Chu như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau, một mực truy hỏi.
Túc Khiêm không trả lời, nhanh chân đi về phía trước.
Mỗi ngày biệt thự đều có người giúp việc tới quét dọn nên dù đi vắng nhiều ngày vẫn rất sạch sẽ.
Bọn họ vừa vào đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt của bốn chú mèo.
Túc Khiêm nhìn đám mèo, sau đó kéo Tô Dục Chu đi thẳng lên lầu, về phòng ngủ chính, đóng cửa lại.
“Anh Túc?”
Tô Dục Chu ngơ ngác chớp mắt, mà Túc Khiêm ôm hai cái hộp vào phòng xong, lúc này lại hơi do dự.
“Anh vốn định tặng em vào lễ Tình Nhân.” Anh quay đầu nhìn cậu thanh niên, mắt đen thăm thẳm, trào dâng cảm xúc nồng đậm mịt mờ.
“Nhưng anh đổi ý rồi.”
“Anh muốn nhìn bây giờ.”
Tô Dục Chu tràn đầy kinh ngạc nhìn anh, trong lòng đột nhiên có linh cảm xấu: “Nhìn cái gì?”
Nhưng Túc Khiêm đã đẩy cậu vào phòng thay đồ, còn kín đáo nhét hai cái hộp cho cậu.
“Chỉ một lần này thôi, anh muốn nhìn.” Nói rồi anh đóng cửa lại.
Tô Dục Chu hết nhìn cửa lại nhìn cái hộp trong tay mình, ngẫm nghĩ một hồi vẫn quyết định đặt một cái xuống, mở cái nặng hơn ra trước.
Nhưng mở ra rồi, thấy đồ vật bên trong, cậu không khỏi trố mắt.
Trong hộp là một bộ trang phục hầu gái đen trắng! Hơn nữa kiểu dáng còn có vẻ quen quen?
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Chu: ???
Giám đốc Túc: !!!