Kiệt Ngạo Khó Thuần - Dư Cáp Lợi

Chương 3



“Đúng vậy!” nữ Omega hộ sĩ cầm lấy kéo cắt đoạn băng vải, nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: “Omega không thể so sánh được với Alpha hay Beta, chúng tôi thật sự yếu ớt. Một chút tin tức tố từ Alpha cũng đủ làm Omega xao động bất an.”

Phương Kính Dặc cũng như thế này sao? Sẽ bởi vì một chút tin tức tố mà dao động bất an, thậm chí tiến khi cậu tiến vào thời kỳ động dục cũng vậy sao? Nghiêm Minh Du càng nghĩ càng cảm thấy không giống, Phương Kính Dặc là kiểu người cao ngạo như vậy, cậu sẽ không khuất phục với bất kỳ Alpha nào, lại cũng không vì thế mà bối rối. Phương Kính Dặc ngày đêm đều ở bệnh viện công tác, thậm chí là có khi ở lại ngủ, nơi đó đủ kiểu người đến người đi, nói vậy cậu cũng ngửi qua ít nhiều sao? Khả năng chân mềm đến không đứng vững được, còn phải cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại, phải tự mình thu tin tức tố khi đi xem bệnh cho người khác, đến ngay cả phẫu thuật cậu cũng làm tốt như vậy. Bản năng Omega làm cậu sợ hãi dao động, nhưng ý chí của Phương Kính Dặc nói cho cậu biết bản thân phải cầm chắc dao phẫu thuật, là thế này sao? Trái tim của Nghiêm Minh Du cảm thấy có chút nặng nề, cúi đầu không nói chuyện tiếp với nữ hộ sĩ.

“Bên khoa tuyến thể của chúng tôi có một vị bác sĩ chủ nhiệm là Omega, mỗi lần có ca cần can thiệp phẫu thuật đều phải mặc thêm quần áo cách ly và khẩu trang chặn tin tức tố mới có thể tiến phòng giải phẫu… Nếu không đột nhiên bị tin tức tố của bệnh nhân kích thích đến ngất xỉu cũng rất có khả năng đấy.” Nữ hộ sĩ thu dọn dụng cụ, bất đắc dĩ mà lắc đầu, hướng đến một cái giường bệnh khác đi.

Nghiêm Minh Du chậm rãi dựa về phía sau, tư thế nửa ngồi nửa dựa lưng vào giường bệnh.

Phương Kính Dặc mặc giải phẫu phục xong xuôi, đeo khẩu trang chặn tin tức tố lên mặt, nghiêm túc khử trùng hai tay, sau đó mới đi vào phòng giải phẫu.

Nằm trên bàn giải phẫu nằm chính là một nam nhân toàn thân đều bê bết máu, phòng giải phẫu đã bão hòa hòa tin tức tố Alpha, đội hình giải phẫu lần này trừ Phương Kính Dặc ra, còn lại mọi người đa số đều là Beta và Alpha, chỉ có mỗi bác sĩ mổ chính là Omega. Đây là hành động bất đắc dĩ, Phương Kính Dặc cũng biết điểm yếu về giới tính của mình nên cậu rất ít tham gia loại giải phẫu cho tuyến thể một Alpha cường đại bị tổn thương, nhưng hôm nay ca giải phẫu yêu cầu độ chính xác thật sự quá cao. Trùng hợp là người có thể mổ chính cho loại giải phẫu tuyến thể của Alpha ở cường độ nguy hiểm cao này lại vừa lúc đi công tác. Nên khi nãy Phương Kính Dặc ở trong phòng tắm nhận được điện thoại đã vội vàng chạy đến bệnh viện.

Hương vị tin tức tố như muốn liều mạng hướng đến khẩu trang của Phương Kính Dặc toản ra. Trước khi Phương Kính Dặc tiến vào phòng giải phẫu còn trang bị thêm một tầng lưới lọc trong khẩu trang, thậm chí còn tiêm thêm một liều ức chế tin tức tố, cậu nhắm mắt lại, đứng thẳng lưng, tỏ ra không lo lắng đến bên cạnh bác sĩ hộ sĩ từ đầu đến cuối dùng ánh mắt lo lắng nhìn cậu, trầm giọng nói: “Bắt đầu giải phẫu.”

Tuyến thể của Alpha tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, một viên đạn hãm sâu trong tuyến thể, vị trí tuyến thể bị va chạm tạo một miệng vết thương to, thậm chí dây thần kinh bên trong đã không thể tránh khỏi bị viên đạn tổn thương. Phương Kính Dặc thật cẩn thận đem vị trí tuyến thể ở miệng vết thương căng lớn, nghĩ có thể đem viên đạn lấy ra, nhưng tình huống hiện tại so với ý định của Phương Kính Dặc càng phức tạp hơn, không chỉ là bị súng tổn thương, tuyến thể của Alpha này còn bị người khác dùng đao cố tình đâm vào mấy nhát, vị trí tuyến thể sưng đỏ bị phá nát, mà miệng vết thương vừa căng ra đã thấy máu thịt hòa vào nhau, Phương Kính Dặc im lặng hít một hơi sâu.

Rõ ràng là muốn đem người dồn vào chỗ chết, Phương Kính Dặc nhìn bên trong tuyến thể bị đâm đến máu thịt mơ hồ, có thể tưởng tượng đối tượng hành hung đã ra tay cực kỳ độc ác như thế nào, đem thanh đao cắm vào tuyến thể sau đó hung hăng mà xóay vài lần, đem toàn bộ dây thần kinh bên trong nghiền nát, cuối cùng bắn một viên đạn vào tuyến thể.

Phương Kính Dặc thu hồi cái nhíp gấp khi nãy muốn đem viên đạn lấy ra, thay đổi thành dao phẫu thuật sắc bén, lần nữa mở miệng: “Chuẩn bị cắt bỏ tuyến thể.”

Đã không có cách nào, toàn bộ dây thần kinh bên trong cơ bản đã tổn thương nặng nề, muốn lưu lại tuyến thể cũng không có quyền lựa chọn nữa.

Phương Kính Dặc ghét nhất làm giải phẫu cắt bỏ tuyến thể. Mỗi một năm bởi vì tuyến thể bị thương mà được đưa vào bệnh viện, số lượng bệnh nhân nhiều đếm không xuể, Phương Kính Dặc cũng không đếm được chính mình đã làm bao nhiêu cuộc giải phẫu lớn nhỏ. Từ trước đến nay cậu đều tận lực đem tuyến thể lưu lại. Bởi vì ở trong thế giới toàn tin tức tố này, người không có tuyến thể sẽ không có cảm giác với tin tức tố, sẽ đánh mất giới tính thứ hai, ở ý nghĩa nào đó chính là đánh mất tư cách của họ, cho dù người đó có tài giỏi như thế thì cũng dễ dàng bị người kỳ thị, bị người khác đem ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vết sẹo sau cổ, bị người người chỉ chỉ trỏ trỏ, đoán tới đoán lui nguyên nhân bị cắt bỏ tuyến thể.

Dao phẫu thuật chạm đến vị trí quanh tuyến thể, máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra.

Xin lỗi, vị Alpha không biết tên họ này.

Nghiêm Minh Du đem đông phục quân nhân xếp chỉnh tề đặt ở trong ngăn tủ, nghĩ ra cửa sẽ đi hỏi hộ sĩ về văn phòng của Phương Kính Dặc ở chỗ nào. Tạm thời hắn còn phải ở lại bệnh viện theo dõi mấy ngày, còn muốn nhờ Phương Kính Dặc giúp hắn về nhà lấy mấy bộ quần áo tắm rửa thay đổi mới được.

Chuyện hắn nằm viện cũng không có nói cho Phương Kính Dặc biết, nhưng thật sự chuyện này đột nhiên xảy ra, không kịp thông báo cho cậu.

“Xin lỗi, quấy rầy một chút.” Nghiêm Minh Du lễ phép gõ gõ bàn, nói: “Tôi muốn tìm bác sĩ Phương, Phương Kính Dặc một chút.”

Hộ sĩ ngẩng đầu lên, thấy rõ Nghiêm Minh Du có chút sững sờ.

Trước mặt nam nhân tuy rằng mặc quần áo bệnh nhân, nhưng khí chất lại không cách nào bị vải che đậy, nam nhân trước mắt cao lớn trẻ tuổi, mặt mày anh tuấn. Bởi vì đồ dành cho bệnh nhân có chút to rộng với hắn, lộ ra một ít da thịt ở phần ngực, tựa hồ có thể nhìn đến rõ ràng cơ ngực, từ đầu sợi tóc đến mũi chân, không chỗ nào không phát ra tính sức hấp dẫn. Beta hộ sĩ có chút mặt đỏ, cúi đầu luống cuống tay chân tìm kiếm tên người đó trong sổ trực ban, ấp úng mà đáp lời: “Bác sĩ Phương… À, Hiện tại chắc là đang tiến hành giải phẫu…”

“Không phải ở trong văn phòng sao?”

Có người cất giọng nói có chút quen tai, Nghiêm Minh Du xoay người sang chỗ khác, là vị bác sĩ này lần trước cùng Phương Kính Dặc nổi lên tranh chấp, hắn nhíu mày, theo ánh mắt của Triệu Thượng Dịch nhìn qua.

Phương Kính Dặc còn mặc quần áo giải phẫu, một mình một người ngồi ở trên ghế dài ngoài phòng giải phẫu, khuỷu tay chống ở đầu gối, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống mặt đất, không nhúc nhích. Quần áo giải phẫu màu xanh lục quá rộng, có vẻ ôm cả người khiến cậu trở nên thu nhỏ ngồi ở trên ghế dài, đường cong lưu trên cổ tay còn lưu lại dấu vết trên bao tay cao su. Ngoài hành lang dài ở ngoài phòng giải phẫu chỉ còn một mình cậu, rõ ràng Nghiêm Minh Du đứng ở nơi hộ sĩ cùng người bệnh kẻ đến người đi, chỉ cách Phương Kính Dặc cùng lắm là một cái hành lang một đoạn đường, nhưng Nghiêm Minh Du lại cảm thấy Phương Kính Dặc giống như ở một thế giới hắn. Một mình câu đắm chìm ở thế giới kia, giống như mọi chuyện ầm ĩ trên thế giới đều không liên quan đến Phương Kính Dặc, một người cứ như vậy lẻ loi.

Trái tim hắn hung hăng co lại, Nghiêm Minh Du nắm chặt nắm tay, lần nữa buông ra.

“Xem bộ dạng của bác sĩ Phương kìa. Đoán chừng lại là cắt tuyến thể của người nào rồi.” Triệu Thượng Dịch còn ở bên đây lải nhải, nói tiếp: “Cho nên mới nói Omega chính là như vậy đấy. Vì một chút chuyện thì không khống chế được cảm xúc…”

Nghiêm Minh Du cảm nhận được một cảm xúc phẫn nộ không rõ, hắn đột nhiên bắt lấy cổ áo Triệu Thượng Dịch, hung hăng đem người đè ở trên tường, nếu hiện tại súng của hắn mang theo bên người thì hắn nhất định không do dự cầm súng đặt ở huyệt Thái Dương của loại Alpha ngu xuẩn tự đại thượng đẳng này.

Nữ hộ sĩ kinh hãi hô một tiếng, nghĩ sẽ đi đến kéo ra hai người, nhưng Alpha này đang nổi giận làm nàng không dám tới gần. Nghiêm Minh Du nắm chặt cổ áo của Triệu Thượng Dịch, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: “Nếu ngài nói thêm một lời nào, thì ngài sẽ giống người kia nhắm mắt há mồm.”

“Tôi không giống như Phương Kính Dặc có thể nhịn ngài. Vậy nên tốt nhất không cần chọc giận tôi ” Nghiêm Minh Du thấp giọng cúi người xuống bên tai Triệu Thượng Dịch uy hiếp, buông cổ áo hắn ra.

“Cút ngay.”

Nữ hộ sĩ cảm giác được Nghiêm Minh Du lạnh nhạt quét mắt hỏi xem còn ai có ý kiến gì, thấy vậy nàng cúi đầu thấp xuống, tỏ ra màn tranh chấp vừa mới xảy ra kia không tồn tại, Nghiêm Minh Du mới rời đi, hướng đến chỗ Phương Kính Dặc đang ngồi.

Phương Kính Dặc mỗi lần làm xong một ca giải phẫu thì đều cảm thấy rất mệt, đặc biệt là loại giải phẫu cắt bỏ tuyến thể này, khi cậu nhìn đến tuyến thể còn nguyên không bị tổn hại gì vốn nằm ở sau gáy chủ nhân thời điểm này tuyến thể không hề có một chút sức sống nằm ở bàn thiết lạnh băng, loại cảm giác vô lực xuất phát từ sâu trong lòng mạnh xông lên, xâm nhập mỗi một góc trong người Phương Kính Dặc.

Cậu thật sự thực không thích như vậy, bất đắc dĩ phải tước đoạt giới tính thứ hai của người khác.

Thật mệt mỏi, bình thường Phương Kính Dặc đã sớm mạnh mẽ chống đỡ chính mình đi về văn phòng nằm nghỉ ngơi hồi sức, nhưng hôm nay cậu nhìn thấy nguyên tuyến thể được lấy ra đặt ở trên bàn thiết lạnh khiến cậu bị kích thích, Phương Kính Dặc của hiện tại giống như ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có. Phương Kính Dặc chưa bao giờ để bản thân yếu ớt trước mặt người khác, cậu vĩnh viễn là bác sĩ Omega kiêu ngạo nhất ở khoa tuyến thể, chỉ là mỗi lần cắt bỏ tuyến thể bệnh nhân, cảm giác mệt mỏi của Phương Kính Dặc cũng không thể che giấu được, có đôi khi được hộ sĩ quan tâm sẽ gõ cửa tiến văn phòng đưa cho Phương Kính Dặc một ly nước ấm, có đôi khi cậu tỉnh giấc phát hiện hộ sĩ đã giúp mình tra từng phòng. Còn có những lúc được vài đồng nghiệp tốt bụng giúp cậu chia sẻ trọng trách hay một hỏi ý kiến của cậu… Những chuyện này Phương Kính Dặc đều vô cùng cảm kích, sinh hoạt của cậu tràn ngập nghi kỵ với châm biếm, phê phán nên câu chỉ tìm được một chút ấm áp từ công việc.

Nhưng hôm nay lại khác, Phương Kính Dặc ngồi ở chỗ này, cảm thấy rất mệt.

Hơn nữa, trong lòng Phương Kính Dặc còn lo lắng chuyện miếng băng gạc thấm máu trong phòng tắm, Phương Kính Dặc không thể không thừa nhận chính mình đang lo lắng cho Nghiêm Minh Du.

Rốt cuộc hắn bị thương ở chỗ nào? Có nghiêm trọng không? Hiện tại anh ta ở nơi nào?

Có người đến bên cạnh cậu ngồi xuống, Phương Kính Dặc cho rằng là Triệu Thượng Dịch lại nhàn rỗi không có việc gì tới tìm đến tra xét mình, không đợi người đến mở miệng thì cậu nhanh chóng cất lời châm chọc: “Làm phiền bác sĩ Triệu phải lo lắng, mọi chuyện thật sự rất tốt, không đến nỗi mệt chết.”

“Vất vả rồi.”

Một âm thanh quen thuộc lại xa lạ vang lên, trầm thấp đầy nội lưc, giống như một bàn tay ấm áp phủ lên trái tim Phương Kính Dặc, khiến máu trong cơ thể bắt đầu lưu thông lần nữa.

Phương Kính Dặc đột nhiên nâng mắt nhìn lên, nhìn thấy trên cổ Nghiêm Minh Du đang bị quấn băng vải, Nghiêm Minh Du ngồi xuống bên cạnh cậu, đôi mắt trầm ổn lặng lẽ nhìn, nơi đáy mắt phản chiếu bóng dáng Phương Kính Dặc, cậu chưa bao giờ phát hiện đôi mắt của Nghiêm Minh Du vô cùng ôn nhu tôn trọng mình như vậy.

Phương Kính Dặc lại không thể ngừng nghĩ đến những tán rừng rậm của Siberia, những cây linh sam thân thô to vươn mình sinh trưởng trong rừng, những phiến lá tươi tốt đậm mùi linh sam, mang theo một chút hơi thở lạnh lẽo, cũng thật ôn nhu bao phủ Phương Kính Dặc, thật làm người an tâm.

“Anh đã đi đâu?!”

Giọng Phương Kính Dặc cất lên mang theo chút ủy khuất, nơi hốc mắt nhanh chóng đỏ lên.

Nghiêm Minh Du có chút hoảng loạn, Phương Kính Dặc giống như muốn khóc, hắn phải làm sao bây giờ?. truyện ngôn tình

Phương Kính Dặc là một người nhìn rất kiểu ngạo, nhưng bên trong rất mềm mại ấm áp, đây là lần đầu tiên Nghiêm Minh Du cảm nhận được Phương Kính Dặc thật sự yếu ớt và vất vả chống đỡ bản thân đến bây giờ.

Đồng thời đây cũng là lần đầu tiên hai người bọn họ ý thức được đối phương ở  trong lòng mình đã có một vị trí đặc biệt.

Chuyện Nghiêm Minh Du nằm viện, vẫn bị Nghiêm Kỷ Quốc biết được, thời điểm ông đi vào phòng bệnh, Phương Kính Dặc bảo hộ sĩ dẫn bệnh nhân ở gần giường Nghiêm Minh Du, kéo họ ra ngoài đi dạo. Sau đó tự mình đứng ở bên cửa, dựa vào tường khẩn trương lắng nghe nghe hai cha con họ ở trong phòng bệnh nói chuyện.

Phương Kính Dặc cũng không biết bản thân khẩn trương vì chuyện gì, nhưng cậu thật sự rất sợ Nghiêm Kỷ Quốc nổi giận lại làm ra chuyện gì cực đoan với Nghiêm Mình Du.

Sau khi kết hôn, Phương Kính Dặc cũng cùng Nghiêm Minh Du trở về Nghiêm gia vài lần, Nghiêm gia ba đời đều làm quân nhân. Nghiêm Minh Du là con một trong nhà, dựa vào ý kiến của mọi người trong nhà mà sớm nhập ngũ, lại có trong người nhà nâng đỡ, mấy năm qua Nghiêm Minh Du cũng được bổ nhiệm vào chức vị quan trọng  trong quân đội. Quan trọng là Nghiêm Kỷ Quốc không quan tâm tuổi tác hay cấp bậc quân hàm của Nghiêm Minh Du, nếu như Nghiêm Minh Du chọc ông nổi giận thì phải quỳ ở đó một lần đến mấy cái giờ. Phương Kính Dặc có chút khó nhịn đứng chờ ở ngoài phòng bệnh, nhưng mà trong phòng không có tiếng gì vang lên.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.