“Vậy anh muốn tôi làm như thế nào? Nói chuyện với anh phải nhẹ nhàng và làm một Omega trong vai người vợ mẫu mực như bao người hay nói đến?” Phương Kính Dặc tức giận lên tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua Nghiêm Minh Du, nói: “Vì cái gì? Cùng anh kết hôn đã làm cuộc đời của tôi sắp đi đến bến bờ hủy diệt. Anh như thế nào lại có thể yêu cầu tôi làm một người vợ tốt?”
Phương Kính Dặc nói xong cảm thấy mũi đau xót, hốc mắt bắt đầu cay xè, đôi mắt xinh đẹp đựng đầy nước mắt nóng hổi chuẩn bị tràn ra.
Phương Kính Dặc sống đến nay thật vất vả. Thời điểm 22 tuổi nói ẩu nói tả, bởi vì khi đó cậu sắp tốt nghiệp, cậu còn phát biểu hai luận văn thật ấn tượng, bằng đầu óc thông minh của mình cố gắng tìm tòi học hỏi, bệnh viện đối với việc thực tập của Phương Kính Dặc còn phải lau mắt mà nhìn (ý nói Phương Kính Dặc làm tốt đến khó tin), tiền đồ tương lai trải dài. Khó mà có thể tìm thấy một Omega nào quật cường thông minh như Phương Kính Dặc không bị so sánh với Alpha khác trong lĩnh vực Y học. Cậu nỗ lực hướng về phía trước đánh vỡ sự kỳ thị giới tính trong xã hội này. Vì thế khi cậu đăng ký học Y, trong khoảng thời gian đó Phương Kính Dặc chưa từng tận hưởng cuộc sống như bao người khác thích giải trí sau giờ học căng cẳng, càng đừng nói tình yêu. Sau đó năm 25 tuổi, Phương Kính Dặc vừa mới trở thành bác sĩ được một năm thì bị gia đình bắt kết hôn. Phương Kính Dặc nghĩ không nên đi so đo việc có bao nhiêu người giống như Triệu Thượng Dịch. Phương Kính Dặc biết rằng ở sau lưng cậu có biết bao nhiêu người chỉ chỉ trỏ trỏ, nói một Omega mới đảm nhiệm cương vị làm bác sĩ lại mới kết hôn, như thế này làm sao có khả năng công tác lâu dài? Không cống hiến được bao lâu thì sẽ bị Alpha đánh dấu sau đó phải lấy lòng Alpha của mình mà gánh vác trách nhiệm sinh con, cuối cùng là mang thai. Vậy vị trí bác sĩ chủ nhiệm chuyên khoa này không phải tự nhiên sẽ không cần làm nữa sao?
Tuyệt vọng sao? Phương Kính Dặc đã dùng hết sức lực để đánh vỡ thành kiến của xã hội dành cho Omega, nhưng vẫn bị người khác đem ra so sánh cùng Alpha để khen, cuối cùng lại bị người nhà kéo vào cuộc hôn nhân này. Cho nên cậu mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng, tuyệt đối không cho phép chính mình tập thành tính hưởng thụ trong tình yêu cùng dục vọng. Phương Kính Dặc đối với kỳ động dục rất sợ hãi đến mức nỗi sợ đã ăn sâu vào trong xương máu. Chỉ cần nghe được ba mẹ thúc giục cậu nên sinh con thì gần như khiến cậu cảm thấy buồn nôn.
Nghiêm Minh Du đem xe hướng vào làn đường bên phải, ổn định tay lái rồi thắng phanh dừng xe ở ven đường.
“Tôi không phải có ý kia.” Nghiêm Minh Du đan hai tay nhau, hai ngón tay cái đan chéo nhau, nói: “Tôi chỉ hy vọng em không đối với tôi giống như đối đãi kẻ thù. Chúng ta có thể tôn trọng nhau như khách, cùng tôn trọng lẫn nhau mà lịch sự như hai người xa lạ.”
Nghiêm Minh Du nói rất đúng, nhưng Phương Kính Dặc không khống chế được việc bản thân rơi nước mắt, mỗi lần cậu nhìn Nghiêm Minh Du thì nhịn không được nghĩ đến chính mình đã chịu khổ sở mà châm chọc, nên suy đoán Nghiêm Minh Du cũng không có ý tốt với cậu, dồn tất cả ủy khuất cùng tức giận không chỗ thoát thì Nghiêm Minh Du là đối tượng là tốt nhất của mình.
“Trước khi kết hôn tôi nghĩ rằng tình cảm có thể để sau này bồi dưỡng, nếu bồi dưỡng không thành, thì chúng ta sẽ duy trì khoảng cách lịch sự đối đãi nhau cũng rất tốt.” Nghiêm Minh Du đưa tay đến hộp khăn trên xe túm lấy vài miếng khăn giấy, đưa cho Phương Kính Dặc đang rơi nước mắt, nhẹ giọng nói: “Tôi biết cậu rất vất vả. Tôi cũng xin lỗi, tôi không nên nói vậy làm cậu khó chịu.”
Phương Kính Dặc không nói gì, cậu bắt đầu khóc không kiềm được, đây nhất định chính là thời khắc mất mặt nhất của Phương Kính Dặc trong suốt 26 năm qua, nhưng cậu không nhịn được cảm thấy bản thân đang tổn thương.
Phương Kính Dặc bắt đầu nhỏ giọng lại, đứt quãng nói chuyện: “Anh cho rằng tôi thật sự không nghĩ… Muốn có tình yêu… Không nghĩ muốn kết hôn sao… Nhưng giữa tình yêu và sự nghiệp… Tôi chỉ có thể chọn một…”
Cho nên Phương Kính Dặc chọn sự nghiệp.
Nghiêm Minh Du chưa từng nhìn thấy Phương Kính Dặc ngoài cảm xúc khso chịu thì còn có những cảm xúc nào khác nữa. Bấy giờ cậu cảm thấy bản thân có chút không lễ phép, lúc này Phương Kính Dặc bắt đầu cố gắng không khóc, cậu khóc đến nỗi cái mũi đỏ lên, môi đỏ gắt gao cắn lại, dáng vẻ giống như thế có thể ngừng khóc ngay lập tức. Khi Phương Kính Dặc còn nhỏ ở đình viện cắn kẹo que cười đến ngọt ngào thật không giống như bây giờ ngồi khóc ở đây, Nghiêm Minh Du nghĩ nghĩ. Hắn có thể lý giải nỗi thống khổ của Phương Kính Dặc, chỉ là hắn không có thể trải nghiệm được. So với Phương Kính Dặc phải lựa chọn cái này bỏ cái kia thì trong cuộc đời hắn không chỉ xuất hiện một lựa chọn mà là rất nhiều sự lựa chọn. Bởi vì trời sinh Nghiêm Minh Du là một Alpha nổi bậc, hắn vốn cùng lúc nắm được tình yêu cùng sự nghiệp trong tay, hắn không cần sinh con, cũng không như vậy mà nhu nhược. Nghiêm Minh Du cau mày, hiện tại Phương Kính Dặc đang khóc, chuyện này nên làm sao bây giờ?
“Kính Dặc!” Nghiêm Minh Du bất đắc dĩ mở miệng, nói: “Nếu em muốn tình yêu. Tôi sẽ nỗ lực cho em, tôi bảo đảm chuyện này sẽ không ảnh hưởng với sự nghiệp của em.”
Phương Kính Dặc nỗ lực nửa ngày vẫn không có kiềm được nước mắt rơi xuống thì nghe được câu “Tôi sẽ nỗ lực cho em” kia, thời điểm này không thể hiểu được mà ngừng khóc. Phương Kính Dặc đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, quay đầu nhìn đối phương, trên mặt còn chút nước mắt, nghiêm túc hỏi: “Nghiêm Minh Du, anh thích tôi sao?”
Vấn đề này chưa từng có người hỏi hắn. Nghiêm Minh Du bị làm khó tới nơi rồi, hắn thong thả chớp chớp mắt, thích là một loại cảm giác gì? Hắn thích Phương Kính Dặc sao?
Nghiêm Minh Du trên mặt chợt lóe qua chút hoang mang không thể tránh thoát bị ánh mắt của Phương Kính Dặc bắt kịp, cậu lại bắt đầu khóc, khóc xong lại cười.
Nghiêm Minh Du ngay cả tình yêu cũng không biết là gì lại còn nói muốn nỗ lực cho cậu một tình yêu.
Thật sự rất là buồn cười mà. Phương Kính Dặc cảm thấy mình như một túi nước, trong mắt cậu không ngừng mà lăn xuống nước mắt nhỏ chảy dọc theo gò má. Chắc chắn Phương Kính Dặc năm 22 tuổi nhất định không nghĩ tới, Phương Kính Dặc năm 26 tuổi bởi vì hôn nhân mà tràn ngập nỗi sợ không xác định được và lo sự nghiệp của mình sẽ bị chôn vùi, và cậu cũng chưa từng biết tình yêu là gì.
“Hiện tại tôi không thể xác định được tôi có thích em hay không, nhưng sau này tôi sẽ nỗ lực thích em.” Nghiêm Minh Du cau mày, đem chuyện vừa mới ngắn ngủi xảy ra tự hỏi bản thân, kết quả lúc sau đúng sự thật nói ra “Tôi nhất định cho em tình yêu.”
“Tôi không cần. Tôi không yêu anh nên anh cũng không cần miễn cưỡng chính mình để yêu tôi.” Phương Kính Dặc dùng sức kiềm nén nước mắt ngừng chảy, nói: “Tôi sẽ không làm cho anh phải cảm thấy khó xử hay bối rối.”
“Đi nhanh đi, mẹ chắc là đang sốt ruột chờ ở nhà.”
Nghiêm Minh Du liếc mắt nhìn Phương Kính Dặc không nói gì, một lần nữa dẫm chân ga, chiếc Audi bắt đầu lăn bánh chạy vội ở trên đường. Chỉ là Nghiêm Minh Du biết có một số việc không hề giống nhau, lời hắn nói ra nói sẽ không thu hồi lại, hứa hẹn càng không thể tùy tiện nói, nhưng mà đã nói thì không thể thu hồi, Nghiêm Minh Du nghĩ như thế. Phương Kính Dặc khóc thật sự đáng thương, rất đáng thương, việc bọn họ kết hôn là sự thật không ai thay đổi được, nhưng có lẽ Nghiêm Minh Du có thể giúp Phương Kính Dặc một lần, lấy chính mình làm thí nghiệm.
Thời điểm này còn sáng sớm, gió lạnh mềm mại thổi qua lỗ tai Nghiêm Minh Du, Phương Kính Dặc khóc xong thật sự mệt, cậu ngồi ở trên ghế phụ chìm vào giấc ngủ. Nghiêm Minh Du lái xe không dừng lại, đường này để xe chạy thật sự thuận tiện.
Khi đó Nghiêm Minh Du căn bản không biết cái gì gọi là tình yêu, nhưng hắn lại hứa hẹn nhất định cho Phương Kính Dặc một tình yêu.
Mấy ngày này bên khoa tuyến thể cũng không có nhiều việc, nhưng Phương Kính Dật vẫn khó có thể được tan làm đúng giờ, mỗi ngày một mình một người trở về sống cùng Nghiêm Minh Du như bạn ở chung một nhà, tuy nhiên Nghiêm Minh Du cũng không thường có mặt ở nhà.
Từ ngày đó về sau, Nghiêm Minh Du thật giống như biến mất khỏi thế gian này. Trong phòng Nghiêm Minh Du không có chút hơi thở của chủ nhân khiến phòng lạnh đến đáng sợ, chuyện Nghiêm Du Minh như có như không xuất hiện ở nhà cũng làm Phương Kính Dặc bực bội. Chỉ là Phương Kính Dặc không biết rằng thời gian đi làm hay tan tầm của mình cùng Nghiêm Du Minh rất lệch nhau. Hai người bọn họ thật sự đều rất vội, vẫn là Nghiêm Minh Du suốt một tuần cũng không thấy về nhà. Chuyện này không biết làm sao khiến trong lòng Phương Kính Dặc bất an, thậm chí cậu còn cố ý nghỉ một ngày ở nhà xem xét, phát hiện Nghiêm Minh Du đúng thật là không về nhà.
Vậy hắn đi đâu? Phương Kính Dặc ôm quần áo đi vào phòng tắm, cởi đồ đang mặc ra.
Phương Kính Dặc trở nên để ý sự tồn tại của Nghiêm Minh Du. Từ khi Nghiêm Minh Du nhìn cậu đảm bảo chính mình sẽ nỗ lực cho cậu một tình yêu, điều này luôn làm cậu hay lơ đãng nghĩ đến Nghiêm Minh Du. Đôi khi Phương Kính Dặc ở bệnh viện thay thuốc cho bệnh nhân, nhìn thấy một Alpha xa lạ trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, cậu sẽ thất thần nhớ đến bàn tay kia của Nghiêm Minh Du tràn đầy vết thương, cũng là gân xanh nổi đầy tay, chẳng qua bàn tay của Nghiêm Minh Du to rộng hơn. Có đôi khi ở bệnh viện ngẫu nhiên có một quân nhân hỏi ý kiến cậu về vấn đề tuyến thể, ăn mặc đồng phục huấn luyện màu lục quân. Thời điểm cậu tiếp bệnh nhân chính là không ngăn được bản thân xuất thần, khi ấy Nghiêm Minh Du cũng ăn mặc thường phục, ở trong xe nói nỗ lực cho cậu tình yêu. Chuyện này khiến Phương Kính Dặc bắt đầu suy nghĩ miên man, cậu bắt đầu mong chờ những điều kể cả bản thân cậu cũng không rõ.
Vì cái gì mà chờ mong? Phương Kính Dặc đem áo thun ngắn tay màu trắng cởi ra, trong gương phản chiếu một thân thể thon chắc cao dài dẻo dai.
Phương Kính Dặc, có phải ngươi thật sự chưa từng cảm nhận về tình yêu, mới có thể đối với việc Nghiêm Minh Du thuận miệng nói ra mà để ý?
Trong không khí loáng thoáng truyền đến một mùi hương của linh sam, sau đó bay thoảng qua đến trước mũi của Phương Kính Dặc thì chui vào. Phương Kính Dặc cảm thấy cương một chút, nháy mắt cảm giác thân thể khô nóng, dương v*t hồng hồng rũ xuống của Phương Kính Dặc cũng từ từ ngẩng đầu, tin tức tố Alpha luôn như thế mà không nói đạo lý. Mùi linh sam thật nhẹ, lực hấp dẫn cậu sa vào vẫn không thể xem thường, đây là lần đầu tiên Phương Kính Dặc ngửi được tin tức tố của Nghiêm Minh Du, đó là mùi linh sam, khiến cậu không kiềm chế mà nghĩ đến từng phiến rừng rậm trên đồng bằng phía Tây Siberia, lạnh lẽo lại dày đặc, loại hương vị lạnh lẽo này thong thả bao vây cậu. Phương Kính Dặc bị tin tức tố của Nghiêm Minh Du kích thích đến khó chịu, gương mặt bắt đầu nóng lên, cậu vẫn không nhúc nhích đứng ở trước gương, nghĩ rằng có thể đem cảm giác khô nóng này áp xuống, nhưng mùi linh sam vẫn không chịu buông tha cậu, cuối cùng Phương Kính Dặc vẫn không kiềm được mà vươn tay cầm lấy dương v*t của mình.
dương v*t của Phương Kính Dặc sinh ra thẳng tắp lại xinh đẹp, cũng không phải Omega nào cũng có bộ phận sinh dục đẹp như vậy. Tuy so với dương v*t Alpha thì còn kém xa một chút, quy đầu hồng hào đáng thương đang mở rộng chảy ra tinh dịch, lỗ niệu đạo chậm rãi đóng mở đã sớm chảy ra một chút dịch trắng, Phương Kính Dặc nhịn không được dùng ngón tay cọ qua đỉnh, nghẹn giọng rên rỉ.
Mùi biển khơi bắt đầu cùng mùi vị linh sam dây dưa không rõ, hai loại hương vị này ở trong không khí giằng co, ôm lấy nhau quấn quýt, hai mùi hương tin tức tố kích thích nhau trong không gian rộng lớn không ai chịu buông tha ai, ở trong phòng tắm cắn xé chiếm đoạt nhau. Phương Kính Dặc dựa vào tường, động tác của bàn tay không ngừng nhanh hơn, cho đến khi tinh dịch màu trắng đục rơi trên mặt đất, tin tức tố mùi biển tươi mát mới hung ác đem tin tức tố vị linh sam nuốt vào bụng hoàn toàn áp chế.
Tin tức tố của Nghiêm Minh Du thật phiền, Phương Kính Dặc thở phập phồng, cảm nhận được thân thể dần dần khôi phục bình tĩnh, đầu óc từ trong biển dục thoát ra. Cậu mới bắt đầu ý thức được, có lẽ tối hôm qua Nghiêm Minh Du có trở về nhà, nếu không thì phòng tắm cũng sẽ không lưu lại tin tức tố của hắn.
Nhưng chuyện này không bình thường. Nghiêm Minh Du từ trước đến nay rất cẩn thận không cho tin tức tố của mình quấy rầy đến Phương Kính Dặc, ở nhà cũng thường xuyên dán miếng chặn tin tức tố, nếu có dùng phòng tắm, cũng sẽ tẩy rửa đến sạch sẽ, vì có những thứ như miếng dán chặn mùi tin tức tố cho nên cậu vẫn không biết tin tức tố của Nghiêm Minh Du rốt cuộc là hương vị gì. Nhưng hôm nay, vì sao trong phòng tắm xuất hiện mùi của tin tức tố?
Phương Kính Dặc đi mở vòi sen, đứng dưới làn nước ấm, tự hỏi vì sao mùi hương này từ đâu xuất hiện, cho đến khi cậu nhìn đến thùng rác thấy một miếng băng gạt thấm máu, thì ra mùi hương linh sam từ nơi này phát ra.
Nghiêm Minh Du bị thương à? Phương Kính Dặc cau mày, bị thương còn chạy tới nào nữa?
Di động đặt ở trên bồn rửa tay bất ngờ reo lên.
Nghiêm Minh Du kéo áo để cổ sau lộ ra, cho hộ sĩ giúp mình xử lý miệng vết thương nơi tuyến thể đang bị hở. Nữ hộ sĩ Omega thật cẩn thận mở vết thương bị miếng dán chặn mùi tin tức tố đã bê bết máu thấm lẫn nước. Mùi linh sam bất ngờ ập vào trước mặt, lạnh lẽo lại dày dặc, cực kỳ giống với gương mặt đầy khí chất quân nhân này, lãnh đạm rồi lại cường thế, khiến chân của nữ Omega hộ sĩ mềm nhũn, nàng miễn cưỡng đứng thẳng, Alpha quá mức với cường đại, tin tức tố cũng như thế mà mạnh mẽ đến bức người, mặc dù đã đeo khẩu trang chặn, vậy mà vẫn có một chút mùi tin tức tố chui vào trong khẩu trang của nữ hộ sĩ.
“Xin lỗi.” Nghiêm Minh Du cảm nhận được nữ Omega hộ sĩ thoáng thụt lui một bước.
“Nghiêm tiên sinh. Tin tức tố của ngài thật sự có chút cường đại, Omega như chúng tôi ở lại giúp ngài có chút khó khăn.” Nữ Omega hộ sĩ nở nụ cười thiện ý, đem băng vải màu trắng cẩn thận bao phủ lên tuyến thể vừa mới khử độc, tiếp đó đem băng vải vòng qua cổ Nghiêm Minh Du một vòng.
Nghiêm Minh Du nhíu mày, cân nhắc lời nữ hộ sĩ nói khi nãy, hỏi: “Cô nói [Omega như chúng tôi] là sao?”