Ông ta chưa thỏa mãn nói: “Tiêu công tử, bản thảo này viết có chút mới mẻ độc đáo, lần đầu tiên ta thấy người viết thoại bản tu tiên như vậy, thật sự rất muốn xem diễn biến tiếp theo.”
Ông ta hỏi: “Đây là công tử chuẩn bị viết dài sao?”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Nếu như giá cả thích hợp, bán được không tệ, ta sẽ viết dài.”
Chưỡng quỹ cười nói: “Dựa theo kinh nghiệm của ta, thoại bản này sẽ bán rất tốt.”
“Chẳng qua không biết Tiêu công tử, muốn bán với giá cả như thế nào?”
Trước đó Tiêu Hàn Tranh có thương lượng với Thời Khanh Lạc rồi: “Ta không muốn loại giá cả chỉ bán bản thảo, mà là một chia phần.”
Đây là chủ ý của tiểu tức phụ, hắn cảm thấy rất tốt, như vậy nếu như bản thảo được bán tốt, hắn cũng sẽ không bị thiêt.
Chưởng quỹ không hiểu: “Chia như thế nào?”
Tiêu Hàn Tranh nói: “Chính xác là mỗi tháng các ngươi bán được bao nhiêu thoại bản, trừ đi tiền in ấn tiền cửa tiệm ra, kiếm được lời thì ta được chia bốn phần.”
Đây là lần đầu tiên chưởng quỹ gặp được cách bán thoại bản như này.
Ông ta khổ sở nói: “Chuyện nà cho tới bây giờ cửa tiệm chúng tôi chưatừng mua thoại bản với cách như vậy cả.”
Tiêu Hàn Tranh không thèm để ý cười nói: “Vậy ta sẽ đi đến các tiệm sách khác thử một chút.”
Chưởng quỹ vừa nghe liền cảm thấy không tốt,vốn dĩ ông ta cảm thấy thoại bản này sẽ nổi tiếng, nếu như bị những nhà khác bán, chẳng những bọn họ bị chịu thiệt, còn sẽ bị cướp không ít chuyện làm ăn.
Vì vậy ngượng ngùng cười nói: “Chuyện này ta không làm chủ được, đúng lúc hôm nay công tử nhà ta có đến tiệm sách kiểm tra sổ sách, ta đi lên lầu hỏi ý kiến như thế nào?”
Tiêu Hàn Tranh cũng biết loại chuyện này chưởng quỹ không làm chủ được: “Có thể.”
Chưởng quỹ cười chào hỏi một tiếng, cầm bản thảo đi lên lầu.
Trên lầu Bạch Hủ đang kiểm tra sổ sách, có chút chưa hài lòng lợi nhuận mấy tháng gần đây cũng tiệm sách.
Ngô gia cũng mở tiệm sách, gần nửa năm nay ra không ít thoại bản mới, đoạt không ít chuyện làm ăn của bọn họ.
Đang suy nghĩ, chưỡng quỹ đi vào.
“Thiếu gia, chỗ này ta có một thoại bản mới, đề tài thú vị câu chuyện rất hay, không phải là loại tình yêu diễm tục gì đó kia, ta cảm thấy có thể nổi tiếng.”
“Nhưng người viết thoại bản lại muốn bốn phần tiền lời làm thù lao, ta không làm chủ được, cho nên muốn để ngài quyết định.”
Chưởng quỹ nói xong đưa bản thảo đến.
Bạch Hủ cũng là lần đầu tiên nghe nói về phương thức bán thoại bản Chưở hắn ta có chút tò mò nhận lấy bản thảo: “Trước tiên để ta xem thử đã rồi nói xong.”
Khi đọc đến tình tiết nhân vật chính gặp nạn chuyển nguy thành an, hoặc là gặp được bảo vật, hắn ta không nhịn được vỗ bàn khen ngợi.
Chờ sau khi xem hết, cảm thấy đọc chưa thỏa mãn giống như chưỡng quỹ lúc nãy vậy.
Hắn ta hỏi: “Bảo thảo còn không?”
Chưỡng quỹ lắc đầu: “Hết rồi ạ.” Ông ta cũng muốn tiếp tụcxem tiếp theo sẽ như thế nào.
Nhất thời Bạch Hủ cảm thấy hứng thú: “Mời người đó lên đây.”
Hắn ta lại hỏi: “Đúng rồi, người bán thoại bạn, ta có biết không?”
Chưởng quỹ trả lời: “Biết ạ, là Tiêu tú tài trúng tiểu tam nguyên.”
Bạch Hủ kinh ngạc vô cùng: “Thân thể của hắn đã tốt rồi sao?”
Chưởng quỷ gật đầu: “Nhìn khí sắc không tệ, chắc là thân thể đã không còn vấn đề gì nữa.”
“Đều nói xung hỷ là tốt, thật đúng là thật.” Bây giờ ông ta ta có chút tin tưởng lên đồn rồi.
Bạch Hủ nghe được lời này, cũng nhớ đến tức phụ khó chơi của Tiêu Hàn Tranh.
“Được, mời người lên đi.”
“Vâng!”
Rất nhanh chưởng quỹ đã mời phu thê Tiêu Hàn Tranh đi vào phòng bao trên lầu.
Thời Khanh Lạc thấy được Bạch Hủ ngồi trong phòng bao, ngẩn người nói: “Thì ra tiệm sách này là nhà ngươi mở!”
“Vậy thì càng tốt rồi.”
Bạch Hủ cảm thấy ánh mắt nữ nhân này nhìn mình giống như chó thấy được xương vậy.
Phi, hắn ta mới không phải là xương.
Hắn ta cười nói: “Đúng vậy, đây là sản nghiệp của Bạch gia ta.”
Sau đó đứng lên chắp tay với: “Xin chào Tiêu công tử!”
Tiêu Hàn Tranh cũng chắp tay với hắn ta: “Bạch công tử có lễ!”
Bạch Hủ giơ tay: “Mời hai vị ngồi.”
Phu thê Tiêu Hàn Tranh ngồi xuống đối diện hắn ta.
Bạch Hủ hỏi: “Tiêu công tử, thọai bản tu tiên này là do huynh viết?”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Đúng vậy, Bạch công tử đọc cảm thấy thể nào?”
Bạch Hủ nói đúng sự thật: “Rất hay.”
Hắn ta lại chuyển lời: “Chính là phương thức nhận thù lao mà huynh nói, vẫn là lần đầu tiên ta gặp được.”
Tiêu Hàn Tranh cười nói: “Có một thì sẽ có hai, Bạch công tử quen là được rồi.”
Hắn cũng không vòng vo nữa:”Vậy ngươi cảm thấy đề nghị thù lao của ta như thế nào.”
Bạch Hủ dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn nói: “Ta cảm thấy các ngươi muốn bốn phần quá cao.”
Tiêu Hàn Tranh không giỏi trả giá, Thời Khanh Lạc lên.
Nàng lắc ngón trỏ nói: “Ngươi sai rồi, chúng ta muốn bốn phần không cao chút nào.”
“Trước không nói nếu sau này thoại bản này nổi tiếng, sẽ mang đến lợi nhuận cho các ngươi cùng với đề cao danh tiếng của tiệm sách nhà các ngươi.”
Nàng nhấn mạnh: “Chỉ cần hợp tác với chúng ta, người liền phát tài, chúng ta muốn bốn phần tuyệt đối là bán rẻ cho ngươi đó.”
Bạch Hủ: “..” Cái gì mà bán rẻ cho hắn?