Trước khi bọn họ mua thoại bản, trả cho người viết thoại bản thù lao một lần, cộng lại còn chưa đến một phần tiền lời nữa.
Hắn ta nhướng mày: “Trái lại ngươi nói thử chút đi, ta và các ngươi hợp tác, sao có thể kiếm đươc tiền, chiếm được tiện nghi?”
Thời Khanh Lạc trả lời: “Thoại bản hay chính là một cái, nếu thoại bản này nổi tiếng, vậy thoại bản kế tiếp của tướng công ta vẫn hợp tác với tiệm sách của các ngươi.”
“Nhà chúng ta còn làm ra đậu hủ toàn bộ Đại Lương đều không có, không biết ngươi có nghe nói qua chưa?”
Bạch Hủ lắc đầu: “Không có.”
Ở một bên chưởng quỷ chen miệng: “Thiếu gia, trái lại ta biết cái này, hai ngày gần đây lưu hành một loại thức ăn mới.”
“Ngày hôm qua tức phụ của ta có mua một miếng về làm ăn, quả thật mùi vị không tệ.”
Bạch Hủ nghe vậy suy nghĩ một chút nhìn Thời Khanh Lạc: “Chuyện này và bán thoại bản có quan hệ gì?”
Thời Khanh Lạc nói: “Tất nhiên có quan hệ, nhà các ngươi mở tửu lầu, không phải đang cạnh tranh với Ngô gia sao?”
“Nếu như lấy được đậu hủ từ nhà chúng ta, cũng với những món ăn làm từ đậ khác, đừng nói là độc nhất ở huyện Nam Khê, toàn Đại Lương này chính là đứng đầu đấy.”
“Ta còn biết không ít món làm từ đậu hủ, đến lúc đó có thể tặng kèm cho ngươi.”
Thêm một khách hàng lớn rất tốt, nàng đoán sau này mình lại phải tìm đến Bạch Hủ hợp tác những cái khác.
Nếu không dựa vào việc bán rời rạc như vậy, quá phiền phức, phải theo con đường bán sỉ mới được.
Bạch Hủ cảm thấy hơi d.a.o động trước những gì nàng nói.
Nhưng hắn ta không hành động bốc đồng.
“Ngươi phải đợi ta thử đậu phụ trước, sau đó chúng ta sẽ thảo luận về những món làm từ đậu phụ mà ngươi đã nói đến sau.”
Hắn ta tiếp tục hỏi: “Có lý do nào để ta tiếp tục làm đối tác của ngươi không? Chỉ có đậu phụ thì không đủ.”
Ngay cả khi đậu phụ thực sự tốt, nhưng một khi đồ ăn đậu phụ đẩy ra thị trường, các tửu lầu cũng sẽ làm theo.
Tất nhiên, rất nhiều lúc chiếm được tiên cơ cũng rất có lợi.
Gia đình họ cũng có một tửu lầu nhỏ ở kinh thành, nếu món đậu phụ này ngon thì khi nào có cơ hội sẽ gửi về nơi đó thử xem sao.
Thời Khang Lạc trả lời: “Tất nhiên là có.”
“Ta cũng có thể trồng một số giống hoa quý hiếm, chẳng hạn như hoa cúc tím, hoa mẫu đơn đen, hoa cúc nhiều màu hoa mẫu đơn nhiều màu, hoa trà,…”
“Chỉ với một bông hoa cúc, ta có thể trồng nhiều loại màu mà người chưa từng thấy.”
“Còn hoa tulip mà ngươi coi như báu vật, ta cũng có thể trồng nhiều màu sắc khác nhau.”
Việc nuôi trồng chăm sóc cây cảnh, nàng chính là một cao thủ. Còn chưa kể đến sự giúp sức của linh tuyền.
Bạch Hủ thực sự không tin: “Thật hay giả?”
Thời Khanh Lạc nhìn hắn ta bằng ánh mắt đầy vẻ bất cần: “Nếu ngươi không tin, nghĩa là ngươi không có tầm nhìn xa, sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội làm ăn.”
Bạch Hủ: “…” Hắn ta không nhìn thấu được nàng, nữ nhân này thật là một lời khó nói hết.
Thời Khanh Lạc cũng không quan tâm đến vẻ mặt Bạch Hủ: “Nếu ngươi không tin, vậy liền chờ ta vả mặt đi.”
“Đến lúc ta trồng được nhiều loại hoa quý hiếm liền hợp tác với người khác, ngươi nhất định sẽ hối hận đến chết!”
Nếu không phải tại huyện Nam Khê chỉ có hai thương hộ tai to mặt lớn, nếu không phải do nàng và Ngô gia đang có thù oán với nhau thì Bạch Hủ cũng chẳng có cơ hội được hưởng ké chút lợi ích này đâu.
Kỳ thật bị nàng lôi kéo lên chung thuyền cũng là may mắn Bạch Hủ.
Bạch Hủ: “…” Hắn ta muốn cười vào mặt của nàng.
Nhưng hắn ta nhịn xuống ém lại trong lòng, nếu nữ nhân này thật sự trồng được các loại hoa hiếm lạ, vậy đúng là hắn ta đã mất đi cơ hội rồi.
Hắn ta chuyển chủ đề hỏi Thời Khanh Lạc: “Hoa của ta thế nào rồi?”
Thời Khanh Lạc trả lời: “Nó đã sống rồi, ngươi có thể đến thăm nó bất cứ lúc nào, nó rất nhớ ngươi.”
Bạch Hủ: “…” Vì cái gì những câu từ xuất phát từ miệng nữ nhân này giống như hắn ta đang lén lút đi gặp người tình của mình, có độc.
Hắn ta nhướng mày: “Ngươi xác định nó còn sống? Ta mang về nó sẽ không khô héo nữa?”
Thời Khanh Lạc lắc đầu: “Tất nhiên là không.”
“Nếu không tin ngươi có thể hỏi tướng công của ta.”
Tiêu Hàn Tranh làm chứng: “Hoa cúc tím của ngươi quả thực đã sống lại.”
Bạch Hủ vẫn tin Tiêu Hàn Tranh, gật đầu với Thời Khang Lạc và nói: “Xem ra ngươi rất giỏi trong việc chăm sóc hoa, ngày mai ta sẽ đến xem.”
Thời Khanh Lặc cười nói: “Kỳ thật hôm nay ngươi có thể đi xem, ta nghĩ nó rất muốn gặp ngươi.”
Thế này, không cần đi xe bò chậm rì rì để trở về.
Cũng do lần này nàng muốn mua nhiều đồ, nếu không thì thà đi bộ còn hơn đi xe bò.
Bây giờ nàng có thể đi nhờ xe ngựa, đương nhiên sẽ không buông tha Bạch Hủ.
Bạch Hủ: “…” Ngươi rõ ràng muốn đi nhờ xe ngựa của ta, đừng tưởng rằng ta không biết.
Hắn ta cười nói: “Ngày mai đi cũng được.”
Thời Khanh Lạc thưởng thức trà, bâng quơ nói: “Vậy ngày mai ngươi mới có thể nếm được đậu phụ, rồi chuyển đưa vào kinh doanh của tửu lầu cũng sẽ chậm hơn, thời gian là tiền bạc.”
“Ngươi còn có khả năng bỏ lỡ đường ta tự chế ra.”
Sau khi mang củ cải đường về nhà ngày hôm qua, nàng đã đưa Tiêu mẫu cùng vài người khác đi làm đường.