Bạch Hủ nhướng mày: “Ngươi còn biết làm đường?”
Sao ngươi không nói ngươi có thể phi thăng cùng sư phụ của ngươi?
Thấy hắn ta không tin, Thời Khanh Lạc túi vải đựng một ít đường trắng ra.
Sau khi mở ra, lớp đường trắng trong như pha lê xuất hiện trước tầm mắt.
Nàng tự đắc: “Ta vừa nói ngươi sẽ bị vả mặt, ngươi vẫn không tin.”
Bạch Hủ kinh ngạc nhìn: “Đây là đường à?”
“Ừ!” Thời Khanh Lạc gật đầu khẳng định.
Hắn ta hỏi lại: “Loại đường nào?”
Thời Khanh Lạc trả lời: “Nó giống với đường nâu trên thị trường, nhưng nguyên chất hơn.”
Đường trắng ở đây được gọi là đường nâu, vì chưa phát minh ra quá trình khử màu, nên đường có màu nâu đỏ hoặc hơi vàng.
Cho nên đều gọi chung đường là đường nâu.
Bạch Hủ có chút nghi hoặc: “Sao đường nâu có thể trắng như vậy?”
“Ta nếm thử được không?”
Hắn ta chưa từng thấy đường trắng như vậy.
Thời Khanh Lạc biết rằng đường ở đây không có màu trắng, phản ứng của Bạch Hủ y như nàng mong đợi.
Đầu tiên, nàng lấy một ít từ túi giấy và cho vào miệng: “Được rồi, ta nếm trước cho ngươi xem.”
Dù gì thì đó cũng là đồ bên ngoài, tốt hơn hết nàng nên nếm thử nó trước như là đang chứng minh.
Bạch Hủ thật sự hối hận ngay khi nói muốn thử, dù sao hai người bọn họ cũng không quen biết, nếu thứ này có độc thì sao?
Mặc dù khó xảy ra, nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Thời Khanh Lạc tự mình nếm thử, hắn ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn, đưa tay ra lấy một ít rồi cho vào miệng.
Vẻ kinh ngạc trong mắt hắn ta càng đậm hơn, vẻ mặt đau đớn: “Đường này có vị ngọt và tinh khiết hơn đường nâu ta bán.” Bạch Hủ thật sự không ngờ tới nữ nhân này có thể làm đường.
Hắn ta tò mò hỏi: “Làm thế nào mà ngươi nghĩ ra nó?”
Thời Khanh Lạc theo thói quen trả lời: “Sư phụ của ta đã dạy cho ta!”
Bạch Hủ thở dài trong lòng, sư phụ ngươi thật giỏi, thứ gì cũng có thể làm ra.
Hắn ta nói: “Ý ta là làm thế nào để làm ra loại đường này?”
Hắn ta rất tò mò về việc tại sao loại đường này lại có thể có màu trắng như vậy.
Dòng chính Bạch có một đồn điền mía lớn, chuyên trồng mía làm đường nâu để bán, lợi nhuận rất lớn.
Nhưng dòng chính lại kiểm soát mía không cho người của chi khác hưởng lợi.
Nhà bọn họ muốn tham gia vào thị trường đường nâu, nhưng không có cách nào.
Ở huyện Nam Khê, hắn ta không gặp được loại mía nào, cho nên cảm thấy đường của nữ nhân này không làm từ mía, điều này càng làm cho hắn ta khó hiểu.
Thời Khanh Lạc lại liếc nhìn hắn ta đầy ẩn ý: “Bí kỹ như vậy, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao?”
Bạch Hủ: “…” Cũng đúng, đổi lại là hắn ta, hắn ta chắc chắn cũng sẽ không nói ra.
Vừa rồi chỉ là quá tò mò mà bất giác mở lời hỏi.
“Ngươi muốn bán loại đường này?” Bạch Hủ nhìn thấy một cơ hội kinh doanh rất lớn.
Loại đường này tốt hơn loại đường mà hắn ta biết, bất kể về hình thức, chất lượng và mùi vị.
Nếu chăm chút đóng gói một chút, nâng cấp chất lượng rồi sử dụng nó để làm ăn với những người quyền lực và giàu có, lợi nhuận sẽ đáng kể.
Không thể không nói lời lúc nãy của nữ nhân này rất đúng đắn.
Thời Khanh Lạc nhìn hắn ta như kẻ ngốc: “Ta làm ra, không bán chẳng lẽ lưu trữ ở nhà sao? Nhiều như vậy ăn đến bao giờ mới hết!”
Bạch Hủ: “…” Hắn ta cảm thấy chính mình bị khinh bỉ.
Hắn ta quyết định mặc cả với Thời Khanh Lạc: “Vậy ngươi có bao nhiêu? Nếu mua thì bán thế nào?”
Thời Khanh Lạc nói: “Ngươi muốn bao nhiêu thì ta có bấy nhiêu.”
Mua đường nâu trên thị trường về, nàng có thể khử màu thành đường trắng bằng cách ngâm với nước bùn vàng.
Bạch Hủ nghĩ đến đó, ngập ngừng hỏi: “Thật mạnh miệng, không lẽ ngươi biết biến đường nâu thành loại đường trắng này đúng không?”
Nếu không thì làm sao có thể muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, mấu chốt là ở huyện Nam Khê không có mía.
Thời Khanh Lạc phát hiện đầu óc tên gian thương này thật sự rất thông minh.
“Đúng thì sao?”
Nàng không phủ nhận.
Hơn nữa nàng sẽ không mua đường nâu rồi sử dụng phương pháp ngâm nước bùn vàng để tự làm đường trắng, mà sẽ bán kỹ thuật này.
Rốt cuộc, sau khi mua và khử màu, lợi nhuận thu được là có hạn, với lại việc mua đường nâu sẽ rất phiền phức.
Nàng thích đổi kỹ thuật lấy một khoản tiền để giải quyết những nhu cầu cấp thiết hiện tại.
Hơn nữa, Tiêu Hàn Tranh vẫn chỉ là một tú tài nho nhỏ, kỹ thuật nằm trong tay bọn họ, nói không chừng sẽ bị kẻ quyền quý nhắm tới, rất nguy hiểm.
Nếu bán cho Bạch gia, bọn họ chắc chắn có thể chắn được nguy hiểm này.
Còn xưởng đường củ cải thì họ vẫn mở, dù sao dùng củ cải làm đường trực tiếp nên chi phí thấp hơn nhiều so với việc mua đường nâu về khử màu.
Có Bạch gia che chắn đằng trước, bọn họ có thể yên tâm đi theo hưởng lợi.
Bạch Hủ suy nghĩ rồi nói: “Ta muốn xem thêm đường trắng của ngươi.”
Thời Khanh Lạc nói: “Trong nhà ta có, cho nên mời ngươi theo chúng ta trở về, đồng thời nhìn xem hoa quý của ngươi. Cơ hội kinh doanh ngay trước mắt. Thời gian quý lắm.”
Nàng lại trợn mắt nhìn hắn ta: “Lúc nãy ngươi không tin. “
Bạch Hủ: “… ” Cho nên hắn ta bị vả mặt.
“Được rồi, đợi lát nữa ta sẽ cùng các ngươi trở về.”
Hắn ta rất muốn xem hoa của mình ra sao.
Tất nhiên, trọng tâm vẫn là đường.