Trong công việc, chỉ cần không làm hại lợi ích của công ty, không phá hoại hình tượng, Nguyệt Thời Ninh luôn sẵn sàng nhượng bộ ở những chỗ có thể. Sau giờ làm việc, cậu gần như không để những cuộc thảo luận trên mạng làm phân tâm, chỉ xem như người ngoài cuộc, nhìn một cái rồi bỏ qua.
Nhưng Hà Vân Nhiên lại liên tục vượt quá giới hạn, cậu đã nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, vậy mà đối phương không những không hiểu mà còn tiếp tục giẫm đạp lên ranh giới.
Nguyệt Thời Ninh lên lầu, tìm đến phòng của cô ta và nhấn chuông cửa.
Khi không quay phim, cậu luôn cố ý tránh Hà Vân Nhiên, nhưng khi thấy cậu chủ động đến, cô ta không những không ngạc nhiên mà cũng chẳng có chút lo lắng hay căng thẳng, thoải mái mở cửa: “Vào đi.”
“Đạo diễn Hà.” Cậu không vào trong, đi thẳng vào vấn đề, “Tôi có thể hiểu đoàn phim cần có chủ đề để thu hút, nhưng những chuyện thế này, cô không thể cứ tự ý quyết định mà không bàn bạc gì trước. Hơn nữa, kiểu tạo tin đồn này chẳng có lợi cho cả hai bên, tôi sẽ không hợp tác đâu.”
“Tại sao? Tôi thấy đây là đôi bên cùng có lợi mà. Không cần gấp gáp cắt đứt với tôi như vậy, cậu cũng cần độ hot mà đúng không? Một mình phấn đấu trong làng giải trí rất mệt mỏi phải không? Tôi làm chị, chăm sóc em trai mình, chuyện rất bình thường thôi mà.” Cô ta từ tốn bước vào trong, rồi bóc một quả quýt đưa cho Nguyệt Thời Ninh.
Chuyện chị em cái gì chứ.
Có vô số trường hợp marketing tình giả nhưng bị lật tẩy, Nguyệt Thời Ninh không tin cô ta không hiểu điều này: “Đạo diễn Hà, tôi nghĩ cô không nên xem mọi người như kẻ ngốc. Những lời nói dối chỉ cần chọc nhẹ là vỡ sẽ chỉ làm mất đi thiện cảm của công chúng, chúng ta đều còn phải làm việc trong giới này, vì vậy tôi mong cô dừng lại ở đây, tiếp theo chúng ta tập trung vào việc quay phim.”
Hà Vân Nhiên nghe xong không nói gì.
Cô ta đứng đó, từ tốn ăn hết quả quýt bị từ chối, rồi rút giấy lau sạch tay, nhìn cậu một cách đầy thú vị.
Khi Nguyệt Thời Ninh nhận ra cuộc nói chuyện lần này thất bại và định rời đi, cô ta đột nhiên buông một câu gây sốc: “Mẹ cậu là Nguyệt Thư Ý, đúng không?”
Nguyệt Thời Ninh sững người, nghi ngờ mình nghe nhầm. Cậu chầm chậm quay đầu lại, Hà Vân Nhiên khoanh tay, thư thái đứng đó.
Mẹ cậu đã mất từ sớm, cũng chẳng phải người có thân phận gì hiển hách, cậu không chủ động nói với người khác, cũng không ai rảnh rỗi đi đào sâu. Một đạo diễn trẻ lớn lên ở Mỹ như cô ta làm sao biết được?
Vậy nên… vai diễn đặc biệt, không cần thử vai, thù lao hậu hĩnh.
Cậu đột nhiên nhận ra rằng việc Hà Vân Nhiên chọn mình có lẽ không phải là ngẫu nhiên.
“Muốn hỏi tôi làm sao biết à?” Hà Vân Nhiên nhếch miệng, ra hiệu rằng những lời tiếp theo cần phải vào trong nói.
Rõ ràng thấp hơn cậu một cái đầu, rõ ràng phải ngẩng lên nhìn cậu, nhưng lại có một loại áp lực vô hình như dòng khí lạnh bò lên sau gáy Nguyệt Thời Ninh. Phía trước là nguy hiểm, nhưng từ khi cô ta gọi ra cái tên Nguyệt Thư Ý, cậu đã không còn đường lùi.
“Tôi không xem ai là kẻ ngốc, cũng không ngu ngốc đến mức bịa ra lời nói dối như vậy để gây chú ý. Chúng ta đúng là chị em, chị em cùng cha khác mẹ.” Hà Vân Nhiên ngồi xuống bên bàn, đợi rất lâu, nhưng chỉ nhận lại ánh mắt đầy phòng bị và không thể che giấu sự hoang mang của Nguyệt Thời Ninh, cô ta cũng khá bất ngờ, “Xem ra cậu không biết gì cả… Mẹ cậu, và cả ông bà ngoại đều chưa bao giờ tiết lộ gì về cha cậu à? Bao nhiêu năm rồi chưa từng gặp ông ta, cậu chưa bao giờ hỏi sao? Bao nhiêu năm rồi không tò mò à?”
Làm sao có thể không tò mò, nhưng ông bà ngoại và mẹ cậu dường như đã đạt được sự thống nhất, từ đầu đến cuối luôn giữ kín mọi chuyện liên quan đến ba cậu.
Nhưng dù họ không nói, Nguyệt Thời Ninh cũng có thể đoán được đáp án.
Những lời thì thầm xung quanh cho cậu đáp án, sự thương hại và chế giễu cho cậu đáp án, bác sĩ cho cậu đáp án, gương mặt kỳ lạ trong gương cho cậu đáp án. Cậu biết rõ mình không phải là một đứa trẻ bình thường, nên thuận lý thành chương chấp nhận sự thật rằng ba đã bỏ rơi mình.
Càng lớn, cậu càng cảm thấy nhẹ nhõm, dù sao thì trong thực tế, “người cha tốt” cũng giống như món đồ hiếm trong hộp quà bất ngờ, giống như Trâu Nhất Hạo, nếu không có người ba vô dụng đó, chưa biết chừng mẹ con cậu đã hạnh phúc hơn.
Vậy nên, cậu không cần ba.
Trước đây không cần, bây giờ không cần, sau này càng không cần.
Thế nhưng Hà Vân Nhiên không cho cậu cơ hội từ chối: “Hà Cẩm Duệ có một bộ phim tên Như Triều Dâng, vào năm cậu chào đời, đã giúp ông ấy giành giải Gấu Vàng. Bộ phim này khởi quay ở Hải Tịch, quay ròng rã hơn nửa năm. Trong lúc quay tại trường đại học, họ cần diễn viên quần chúng, mẹ cậu cũng được chọn vì ngoại hình nổi bật, thậm chí còn có một cảnh quay cận mặt nữa. Cậu chưa từng xem bộ phim mà mẹ mình tham gia sao?”
Nguyệt Thời Ninh quyết tâm không trả lời, Hà Vân Nhiên cũng không bận tâm, tiếp tục tự mình nói:
“Sau đó, mẹ cậu bị cha tôi thu hút, rồi họ ở bên nhau.” Cô ta liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt đầy ẩn ý, “Khi yêu, con gái thường bất chấp mọi thứ, đặc biệt là khi đứng trước một người đàn ông như cha tôi, bề ngoài chín chắn trưởng thành, nhưng bên trong lại có chất nghệ sĩ, nắm bắt mẹ cậu chẳng khác nào trở bàn tay, nên bà ấy cam tâm tình nguyện sinh con cho ông ta, để rồi sau này trở thành hiền thê của ông ấy. Đáng tiếc, miệng đàn ông, toàn là lời dối trá. Cậu vừa sinh ra, cha tôi đã lộ nguyên hình. Ông ấy không chấp nhận được đứa con có khiếm khuyết bẩm sinh, ném lại mười vạn rồi biến mất sang Mỹ. Nói cũng lạ, nếu là tôi gặp phải chuyện này, cho dù có phải xé rách mặt tôi cũng phải vạch trần ông ta, làm cho ông ấy thân bại danh liệt mới hả giận, nhưng mẹ cậu thì không, bị ruồng bỏ như vậy mà bà ấy vẫn bảo vệ danh tiếng của kẻ cặn bã đó, yên lặng nuôi lớn cậu, để ông ta tiếp tục vinh quang trở thành một đạo diễn nổi tiếng trong và ngoài nước…”
Giọng điệu của cô ta bình thản, nhưng mỗi lời nói đều không khác gì một quả bom nổ vang bên tai Nguyệt Thời Ninh, khiến cậu choáng váng, đầu óc quay cuồng.
Một mối tình ngoài luồng đã bị chôn giấu từ lâu bị phơi bày, chỉ vài câu ngắn gọn đã dán lên cậu cái nhãn mác con riêng.
Nguyệt Thời Ninh cảm thấy hoặc là cô ta điên rồi, hoặc là cậu điên rồi.
“Đạo diễn Hà, tôi không hiểu cô đang nói gì. Tôi đến đây là muốn… muốn…”
Muốn làm gì nhỉ, đầu óc cậu trống rỗng, lúc này chỉ muốn rời đi, nhưng toàn thân lại cứng đờ đến mức không thể nhúc nhích.
Hà Vân Nhiên thấy vậy liền mở album ảnh trên điện thoại, giơ lên trước mặt cậu, tự tay lướt từng bức một, quyết chứng minh với cậu rằng những gì cô ta nói đều là thật.
Màn hình hiện lên một loạt ảnh cũ. Dù không nhìn rõ lắm, cậu vẫn lập tức nhận ra Nguyệt Thư Ý. Bà mặc một chiếc váy ngủ trắng hơi mờ, bụng đã lộ rõ. Vì đang mang thai, dáng người bà trở nên đầy đặn, tràn ngập vẻ dịu dàng yêu thương, đẹp như nữ thần trong những bức bích họa. Ngay sau đó, một người đàn ông xuất hiện bên cạnh bà, không ai khác chính là Hà Cẩm Duệ.
Bà gần như say đắm, ngưỡng mộ nhìn người đàn ông trước mặt. Hai bàn tay họ chồng lên nhau, áp vào bụng bà, hạnh phúc tràn ngập.
“Còn có đoạn phim mẹ cậu đóng trong bộ phim đó nữa. Cậu có muốn xem không?” Cô ta thu tay lại, tìm kiếm trong album.
Đừng tìm nữa, tôi không muốn xem.
Họng Nguyệt Thời Ninh đau rát, cậu há miệng nhưng chỉ phát ra tiếng thở đứt quãng. Trong những bức ảnh đó, tình yêu sâu đậm trong mắt Nguyệt Thư Ý chói mắt đến mức đau lòng, mỗi tấm ảnh như đang chứng thực cho Hà Vân Nhiên.
“Ủa? Đâu rồi nhỉ… Đợi chút, để tôi hỏi ba đã.” Nói rồi, cô ta thản nhiên gửi yêu cầu video trước mặt Nguyệt Thời Ninh.
Tiếng chuông lặp lại nhiều lần. Nguyệt Thời Ninh cuối cùng cũng bừng tỉnh, nhưng đã quá muộn, Hà Cẩm Duệ đã bắt máy trước cậu.
“Ba, ba chưa ngủ à.” Hà Vân Nhiên làm nũng với cha mình, như đang trò chuyện thông thường, “Ba còn giữ đoạn phim cận cảnh của Nguyệt Thư Ý trong Như Triều Dâng không?”
Không gian đột nhiên đông đặc lại.
Có vẻ như cô ta cũng khiến Hà Cẩm Duệ bất ngờ.
“Ba, sao không nói gì thế?” Hà Vân Nhiên thu lại nụ cười.
“Con đã nói gì với truyền thông vậy?” Giọng Hà Cẩm Duệ lạnh lẽo, “Trước đây ba đã cảnh cáo con đừng làm loạn rồi mà? Con còn nói với Nguyệt Thời Ninh nữa sao?”
“Cảnh cáo… Ba lấy tư cách gì để cảnh cáo con? Sao hả, ba có khả năng lừa mẹ con cả đời, giờ lại không dám thừa nhận à?” Hà Vân Nhiên cười cười, “Hay là ba muốn tự mình nói với cậu ấy? Nói rằng huyết thống thật kỳ diệu, ngay từ lần đầu tiên thấy cậu ấy trên tạp chí, ba đã nhận ra, thậm chí còn có ý định hợp tác với cậu ấy? Ba có định lừa cậu ấy rằng, năm đó bỏ rơi mẹ con họ là bất đắc dĩ không? Giờ thì vợ chính thức của ba đã mất, cuối cùng ba mới thấy lương tâm cắn rứt và muốn bù đắp cho cậu ấy?”
Cô ta bất ngờ xoay màn hình về phía Nguyệt Thời Ninh.
Nguyệt Thời Ninh không hề nhúc nhích, chỉ mong vị đạo diễn lão làng này sẽ phủ nhận tất cả, tiện thể mắng tỉnh Hà Vân Nhiên, chấm dứt cơn ác mộng này.
Nhưng Hà Cẩm Duệ chỉ khựng lại trong giây lát, không phủ nhận một lời nào. Ngược lại, ông thở dài, chậm rãi nói: “Ngày mai ba sẽ đến gặp các con, rồi nói chuyện.”
Bốn mắt nhìn nhau, Nguyệt Thời Ninh không cảm nhận được gì gọi là huyết thống kỳ diệu, chỉ cảm thấy sợ hãi.
Vậy là, chính người đàn ông này sao? Năm xưa, chính ông ta đã biến mẹ cậu thành người thứ ba, sau đó nhẫn tâm bỏ rơi bà, khiến bà phải chịu đựng mọi lời gièm pha, trở thành một bà mẹ đơn thân lẻ loi, không thể tiến xa thêm bước nào.
Cuộc gọi kết thúc, Hà Vân Nhiên nắm chặt lấy cánh tay căng cứng của cậu: “Vậy, nếu một ngày nào đó tôi muốn vạch trần bộ mặt thật của người đàn ông này, cậu sẽ làm chứng cho tôi chứ?”
Làm sao làm chứng đây? Đứng trước toàn thế giới mà tuyên bố tôi là con riêng từ cuộc ngoại tình của Hà Cẩm Duệ sao?
Nguyệt Thời Ninh gạt tay cô ta ra, hoảng hốt bỏ chạy.
“Thời Ninh, em đi đâu vậy! Chị Quân Quân nói gọi điện cho em mà em không nghe, em… em bị sao vậy?” Đới Hoan Hoan đứng ngơ ngác trước cửa phòng cậu, “Sao đổ nhiều mồ hôi thế này? Không khỏe à? Lại sốt rồi sao?”
Nguyệt Thời Ninh mơ hồ đẩy cô ra khỏi cửa, rồi chui vào trong chăn.
Cậu nghi ngờ điều hòa trong khách sạn bị hỏng, toàn thân cậu lạnh cóng, nhưng đắp chăn mãi vẫn không thấy ấm lên.
Không thể nào, chuyện này không hợp lý… Ông bà ngoại nghiêm khắc như thế, làm sao có thể để chuyện này xảy ra được?
Cậu nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế sự run rẩy, bấm số của ông ngoại, nhưng ngay lập tức lại cúp máy.
Cậu không dám hỏi, sợ sẽ chạm vào nỗi đau của ông bà, càng sợ những điều này đều là sự thật.
Trong lúc do dự, điện thoại của Nhan Quân gọi đến. Điện thoại cứ rung mãi, cậu chỉ ngây ngốc nhìn màn hình sáng rồi lại tối.
Cậu không dám nghe, cũng không biết phải giải thích thế nào với công ty về vụ tai tiếng gia đình đột ngột này.
Đới Hoan Hoan đang gõ cửa, cậu không dám trả lời, chỉ nhắn một câu “Em ngủ rồi” qua WeChat, rồi tắt máy.
Thế giới tạm thời yên tĩnh, cậu cuộn mình trong chăn ngồi bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt, chỉ mong ngày mai sẽ không bao giờ đến.
Cậu không muốn gặp Hà Cẩm Duệ, không muốn đối diện với Hà Vân Nhiên, càng sợ sự việc bị phơi bày ra trước công chúng, cậu sẽ lại bị người ta chỉ trỏ.
Huống hồ, Nguyệt Thư Ý đã không thể lên tiếng bảo vệ bản thân.
Điều này không công bằng… không công bằng chút nào…
Giản Tiêu cũng không ngủ say, vừa nghe tiếng cửa liền tỉnh dậy, xoa xoa mắt.
Chưa kịp ngồi dậy thì có người hùng hổ lao vào phòng ngủ, chui thẳng vào chăn từ cuối giường, đôi tay lạnh buốt làm anh rùng mình.
Nguyệt Thời Ninh vốn có chút ám ảnh sạch sẽ, cậu không mặc quần áo ngoài vào phòng ngủ, lại càng không chui vào chăn.
Giản Tiêu nghiêng đầu, nhờ ánh sáng mờ mờ, anh nhìn thấy quần bò và áo nỉ chất thành đống dưới sàn gần cửa.
Cuối tháng mười một, nửa đêm nhiệt độ bên ngoài chỉ còn vài độ, bảo sao người cậu lại lạnh như vậy. Má cậu áp lên bụng anh, trông giống như thạch trái cây vừa được lấy ra từ tủ lạnh, cọ cọ vào bụng anh, chỉ có hơi thở là còn chút ấm áp, nhẹ nhàng lướt qua vùng da quanh rốn.
Toàn bộ sức nặng của Nguyệt Thời Ninh đè lên người anh, cậu khẽ run rẩy.
“…Em…”
Thật ra anh cũng thừa biết hỏi gì, tối qua trên mạng đã có một trận phong ba, tin đồn tràn lan. Anh đã đợi mãi mà không thấy Nguyệt Thời Ninh liên lạc, chủ động gọi thì chỉ nhận được tín hiệu bận. Không lâu sau đó, người đột nhiên mất liên lạc. Hỏi Đới Hoan Hoan thì cô nói cậu tự nhốt mình trong phòng, không chịu gặp ai. Ban đầu Giản Tiêu còn lo lắng, định cuối tuần bay qua đảo Jeju xem tình hình, không ngờ chỉ mấy tiếng sau, cậu đã chạy thẳng về đây.
Chỉ là tin đồn hẹn hò với chị gái thôi mà, Giản Tiêu không ngờ nó lại ảnh hưởng đến cậu nhiều như vậy.
Hai giờ rưỡi sáng, có lẽ đây là lần đầu tiên Nguyệt Thời Ninh bỏ việc. Nhưng không sao, chỉ cần cậu bình an trở về là được.
Nguyệt Thời Ninh vòng tay ôm chặt lấy eo anh, tim đập dồn dập như đang trải qua một cuộc chạy trốn. Không biết có phải vì chạy quá gấp nên cậu bị gió xộc vào người, thỉnh thoảng lại ho khẽ một tiếng, từng luồng hơi thở đập vào rốn khiến anh không khỏi rùng mình, cảm giác tê dại đến thật không đúng lúc.
Giản Tiêu khẽ vuốt mái tóc phía sau đầu cậu qua lớp chăn. Một lúc sau, đột nhiên anh cảm thấy bụng mình ướt, có chất lỏng ấm nóng chảy dọc theo vùng da bên hông.
Nguyệt Thời Ninh đã lặng lẽ rơi nước mắt.
Giản Tiêu giật mình, kéo chăn ra, thấy mái đầu tóc rối bù đang cọ vào anh, anh dịu dàng nói: “Lại đây.”
Nguyệt Thời Ninh ngẩng đầu lên, Giản Tiêu nằm trên gối, nửa nhắm mắt nhìn cậu, đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt cậu, nhưng nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi, nhanh chóng làm ướt đẫm bụng, ngực và tay của Giản Tiêu.
Anh hình như đang nói gì đó, nhưng tiếng ù tai quá lớn, cậu không nghe rõ.
Nguyệt Thời Ninh bò lên trên, áp sát vào cơ thể ấm áp của Giản Tiêu, hôn, cắn, hít hà, cố gắng tìm kiếm thêm cảm giác an toàn từ mùi hương quen thuộc.
Có lẽ vì bị cắn đau, hoặc vì ngứa, Giản Tiêu khẽ hít một hơi, hai tay nâng mặt cậu lên, buộc cậu ngẩng đầu lên, như muốn nói rằng “Đừng khóc nữa.”
Nguyệt Thời Ninh liền trèo lên hôn anh, tìm kiếm sự an ủi trong vị mặn của nước mắt.
“Không sao đâu.” Trong những hơi thở ngắt quãng, Giản Tiêu chầm chậm xoa bóp sau gáy cậu, giúp cậu thư giãn.
“Ừm.” Cuối cùng cậu cũng nghe thấy giọng anh, tiếng thở bên tai như thủy triều, những nụ hôn ướt át tràn ngập dopamine vào khắp cơ thể, làm mềm mại sự căng cứng, giảm bớt tiếng ù tai và nhịp tim loạn nhịp. Trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, cậu chợt rút ra điều quan trọng nhất, không ngừng nhấn mạnh, sợ rằng Giản Tiêu cũng hiểu lầm cậu như những người khác: “Em không biết, em thực sự không biết gì cả.”
Vốn dĩ đâu phải lỗi của cậu, sao lại bắt cậu phải gánh chịu hậu quả chứ…
Có lẽ vì đã tích tụ quá nhiều áp lực, hoặc vì con đường để giải tỏa không dễ dàng tìm thấy, những cái xoa bóp đúng lực khiến cơ thể cậu trở nên nóng bỏng, như người đuối nước bám lấy cọng rơm cuối cùng.
“Chậm… từ từ thôi…” Cơ bắp Giản Tiêu hơi co giật, thở mạnh như thể thiếu dưỡng khí, móc lấy gáy cậu kéo xuống, hôn lên đôi mi ướt đẫm, vuốt ve sau đầu cậu.
Cậu càng lún sâu hơn, cố gắng dùng khoái cảm chồng chất để xua tan sự hỗn loạn và sợ hãi trong lòng, cho đến khi đôi tay ấy trượt khỏi người cậu, vội vàng nắm chặt lấy chăn.
Nguyệt Thời Ninh dừng lại, nhìn anh chau mày, giọng khàn đặc: “… Xin lỗi, anh đau à?”
Giản Tiêu nhẹ nhàng điều chỉnh hơi thở, mở mắt ra, nâng mặt cậu lên: “Chuyên tâm nhìn anh, đừng nghĩ gì cả.”
Nguyệt Thời Ninh nghẹn ngào, gật đầu, đặt tay anh lên vai mình: “Đừng cắn chính mình, cứ bám vào em.”
Giản Tiêu định rút tay ra, cậu không giải thích, cương quyết giữ lại: “Cứ bám vào em đi…”
Tay của Giản Tiêu rất mạnh, móng tay ngắn đều đặn khẽ lún vào da, mang đến cảm giác đau nhẹ.
Cậu lau đi nước mắt đọng trên môi Giản Tiêu, đồng thời mạnh dạn thúc vào, Giản Tiêu khẽ rên rỉ, quay đầu cắn ngón tay cậu, nắm chặt lấy đùi cậu.
Rất đau, nhưng cũng rất thoải mái.
Trước khi trời sáng, cuối cùng họ cũng cạn kiệt sức lực, chìm vào giấc ngủ.