Đầu tháng mười một, các khu vực phía bắc đã bắt đầu có hệ thống sưởi. Nơi ở của Giản Tiêu dùng hệ thống sưởi dưới sàn, bước chân lên nền nhà, lòng bàn chân ấm áp, như đang bước qua bãi cát đã được nắng mùa hè hong khô.
Bao bọc ni lông của ghế sofa đã được tháo ra, phía dưới chân thấp là tấm thảm lông màu be mà anh đã chọn lựa kỹ càng, những chiếc gối tựa lớn nhỏ nằm xiêu vẹo trên sofa, cây hoa mã túy tùng bên cạnh trông không được khỏe, xung quanh sàn nhà rơi đầy một vòng lá khô.
Nửa tháng không gặp, căn phòng khách này đã dần được anh lấp đầy, càng lúc càng có mùi vị của một ngôi nhà.
Áo hoodie thấm nước mưa ướt đẫm, cậu cởi ra ném ở cửa phòng tắm, đứng dưới vòi sen ấm, rửa sạch cơn lạnh buốt và mùi khói thuốc từ đoàn phim mang về.
Cậu hứng chí đột nhiên đến mà không báo trước, không mang hành lý, tự tiện lục tủ quần áo của Giản Tiêu tìm ra một chiếc áo thun rồi mặc vào, sau đó quay lại phòng khách tìm nước uống. Đứng trước cửa sổ ngắm mưa, cậu bất ngờ phát hiện trước cửa sổ có một chiếc hộp giấy, nhãn vận chuyển vẫn chưa được xé ra. Địa chỉ gửi hàng cho thấy đó là chiếc bàn bên sofa mà cậu đã đặt trước, có vẻ gần đây Giản Tiêu bận rộn công việc, chưa kịp tháo ra.
Ghép đơn giản lại với nhau, màu gỗ sáng, cao ngang đầu gối. Cậu đặt cây mã túy tùng lên trên, cúi xuống mới phát hiện trong đám lá xanh có lẫn vài chiếc lá vàng úa. Không biết là do anh ấy quá bận mà quên tưới nước, hay giống cây này vốn dĩ khó chăm. Nguyệt Thời Ninh lên mạng tra cách chăm sóc, biết được loại cây này cần một chiếc bình cao có mực nước ngập, mỗi vài ngày phải cắt xéo gốc, còn phải chẻ thêm một đường chữ thập để tăng diện tích hút nước.
Cậu lục tung nhà bếp, cuối cùng tìm được một chiếc kéo trong ngăn kéo nào đó, thấy kích thước cũng tương đối phù hợp, liền tự tiện sử dụng nó như kéo làm vườn, bắt đầu học theo hướng dẫn trong video cắt bỏ những chiếc lá vàng héo úa kia.
Giản Tiêu ở trên tàu điện ngầm nhắn tin cho Nguyệt Thời Ninh, đợi mãi không thấy cậu trả lời, trong lòng cảm thấy bồn chồn không yên.
Ban đầu anh định về nhà thay đồ rồi đi tìm cậu, nhưng khi vội vã mở cửa bước vào nhà, người mà anh muốn gặp lại đang đứng ngay trước mắt.
Nguyệt Thời Ninh quay lưng về phía cửa, chân trần giẫm lên sàn nhà, đang cắt tỉa cây mã túy tùng khó chăm kia, trên đầu đội tai nghe của anh, mặc áo thun cũ của anh, trông như thể đã đợi anh từ rất lâu.
Mặc dù mỗi ngày đều chăm chỉ tưới nước, nhưng cây hoa ấy vẫn rụng lá hàng ngày như một người trung niên đang gặp vấn đề về tóc, nhìn mà thấy sắp trụi rồi.
Trong nhà chỉ có duy nhất chiếc đèn chùm pha lê nhỏ treo trên đảo bếp đang sáng, Nguyệt Thời Ninh đứng ở góc đối diện xa ánh sáng, ánh sáng vàng mờ chiếu xéo qua, yên lặng rơi xuống đôi chân trơn nhẵn không tì vết của cậu, cũng rơi xuống một nhúm lá vàng bên cạnh tay cậu. Thời gian chầm chậm trôi theo tiếng kéo cắt lách cách, lòng Giản Tiêu bỗng chốc yên bình.
Anh lặng lẽ ngắm nhìn cậu hồi lâu mới xoay người khép cửa lại, Nguyệt Thời Ninh bị tiếng động làm giật mình, tháo tai nghe xuống treo lên cổ, quay đầu nhìn anh.
”Không phải tối nay em mới bay sao, về sớm vậy mà không báo cho anh.” Giản Tiêu đá giày ra, cởi chiếc áo khoác ướt sũng.
Nguyệt Thời Ninh không nói gì, đi đến gần nhìn anh ngẩn ngơ, rồi tùy tiện đặt kéo xuống chạy vào phòng tắm lấy một chiếc khăn, phủ lên đầu anh nhẹ nhàng lau.
Có vẻ mưa không còn đáng ghét như trước nữa.
Giản Tiêu đứng tại chỗ tận hưởng sự chăm sóc tỉ mỉ của cậu, ngước mắt lặng lẽ quan sát gương mặt ấy. Sắc mặt Nguyệt Thời Ninh ảm đạm, trông như không muốn mở miệng nói chuyện.
”Cũng không thèm mặc quần vào.” Giản Tiêu chờ cậu lau xong rút tay lại liền ôm lấy cậu, kéo đầu cậu tựa vào bờ vai mình.
Quả nhiên, Nguyệt Thời Ninh lập tức không động đậy nữa, hai tay buông thõng xuống, mặt vùi vào vai anh, hít một hơi thật sâu.
Không muốn làm anh lo lắng, cậu chỉ nói: “Vừa mới tắm xong, hơi nóng.”
Giản Tiêu thầm thở dài. Lúc đợi tàu điện ngầm, anh theo thói quen lên mạng xem tiến độ quay phim, thì tình cờ lướt thấy tin tức “Nguyệt Thời Ninh xô đẩy phóng viên ở sân bay”, nói rằng cậu vì bị phóng viên dò hỏi về mối quan hệ bất thường với đạo diễn mà thẹn quá hóa giận, động tay động chân.
Anh mở video ra xem, Nguyệt Thời Ninh trong đám đông nhắm mắt né tránh, tay phải không quên giữ chặt khuỷu tay Đới Hoan Hoan, giúp cô giữ thăng bằng, trọng tâm của cô hơi nghiêng, hình như bị hai phóng viên lực lưỡng phía trước xô đẩy. Giản Tiêu tua chậm video từng khung hình, phóng viên đúng là bị đẩy một cái lảo đảo, nhưng cánh tay ấy rõ ràng là từ ngoài khung hình đưa vào, màu da và kích thước đều không khớp với Nguyệt Thời Ninh. Khi vào siêu thoại, quả nhiên có fan có mặt tại hiện trường lên tiếng, còn đăng video từ góc quay khác làm bằng chứng, chỉ trích phóng viên mở đèn flash ở khoảng cách quá gần, còn cố gắng đổ sự chen lấn nhỏ do việc quay chụp gây ra lên những fan vô tội.
”Không vui thì không quay phim nữa.” Giản Tiêu nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, từng đốt xương sống nổi rõ mồn một, giống như đốt tre bị ép cong.
Nhưng đốt tre tuy mảnh khảnh nhưng cực kỳ dẻo dai, dễ cong nhưng khó gãy.
Nguyệt Thời Ninh phì cười: “Sao mà được, nhiều tiền thế mà. Không phải anh từng nói rồi sao, làm người không thể vừa muốn cái này vừa muốn cái kia còn muốn thêm nữa. Làm gì có ai vừa vui vẻ vừa kiếm được tiền.”
”Không cần phải ép mình đâu.” Giản Tiêu nghe không lọt được giọng điệu cam chịu quen thuộc ấy của cậu.
”Không có đâu.” Nguyệt Thời Ninh trông có vẻ khá hơn, chủ động cởi nút áo của anh, mở cổ áo ra, đầu mũi cậu cọ nhẹ lên cổ anh, như cún con hít ngửi thật kỹ, lẩm bẩm, “Chỉ hơi bực mình với bọn họ thôi.”
”Có đói không? Muốn ăn gì?” Giản Tiêu cố nhịn cơn nhột.
”Em vừa mới gọi lẩu gà nấu dừa, mười lăm phút nữa là đến.”
Mười lăm phút, hình như cũng không kịp làm gì, nhưng hôn một cái thì dư dả rồi.
Hơn nửa tháng không gặp, lòng Giản Tiêu đã ngứa ngáy từ lâu, chiếc áo sơ mi bó buộc anh suốt cả ngày đúng lúc bị Nguyệt Thời Ninh cởi ra, hai người quấn lấy nhau như cặp song sinh lùi dần về phía tường. Có lẽ do đã quen bị soi mói trong công việc, ngoài đời, những lúc tâm trạng không vui, Nguyệt Thời Ninh lại càng chủ động, giữ lấy tay anh, đẩy vào ngực anh, như thể muốn nắm quyền chủ động tất cả mọi thứ. Giản Tiêu bèn chiều theo cậu một chút, cho cậu làm “bên A” của mối tình này. Nhưng dù cậu có giành lấy quyền chủ động, cách cậu làm vẫn nhẹ nhàng đáng yêu, chỉ dùng đôi môi chầm chậm chạm vào khóe mắt và gò má của anh, thử nhẹ nhàng ngậm lấy môi anh.
Nhưng Giản Tiêu lại chẳng có nhiều kiên nhẫn thuần khiết như vậy, chỉ muốn đi thẳng vào vấn đề, anh giữ lấy cằm cậu, trực tiếp hôn sâu vào miệng cậu, nếm được một vị bạc hà cay nồng.
“……Vừa mới đánh răng à?” Anh mơ hồ hỏi.
“Ừ. Cảnh cuối buổi sáng em phải hút thuốc, miệng đắng quá, tiện tắm thì đánh răng luôn.” Nguyệt Thời Ninh nhắm mắt, vẫn chưa thỏa mãn, áp trán vào anh, đôi môi hơi hé, ánh lên tia sáng ướt át, hơi thở gấp gáp, gợi lên cảm giác muốn tiến tới, muốn cắn nuốt.
Giản Tiêu ghét mùi thuốc lá, từ trước tới giờ luôn giữ khoảng cách với những người thích hút thuốc.
Lúc này, anh lại không thể kiềm chế mà tưởng tượng ra dáng vẻ cậu ngậm điếu thuốc phả khói, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã khiến anh hưng phấn không kiềm được.
Trong phim có thể thấy không? Phải nói là, thẩm mỹ của cái tên Hà Vân Nhiên này cũng không tệ, phim còn chưa đóng máy mà anh đã bắt đầu mong chờ rồi.
“Em… cái đó… thôi để sau đi.” Nguyệt Thời Ninh cúi mắt, dùng đầu gối chạm vào giữa hai chân anh, “Cơm sắp đến rồi.”
Giản Tiêu cười nhẹ, bóp nhẹ vào phần chân và mông của cậu, nơi có lớp mỡ dày nhất trên cơ thể, làm cậu giật mình cả người run lên: “Xì…”
“Mặc quần vào trước đi.”
Áp lực công việc luôn phản ánh trên cơ thể, có người bị mất ngủ, có người nổi mụn, có người cáu gắt dễ nổi giận.
Còn với Nguyệt Thời Ninh thì cậu ít nói, lâu lâu lại đờ đẫn ra.
“Khi nào em có kỳ nghỉ, anh dẫn em đi chơi?” Giản Tiêu múc cho cậu một bát canh gà dừa, bưng bát lên nếm thử, thấy nhạt quá, lại vào bếp lấy hộp muối.
Nguyệt Thời Ninh đếm ngón tay suy nghĩ một lúc lâu, rồi áy náy nói: “Chắc phải đến Tết…”
Giản Tiêu lấy điện thoại ra xem lịch, năm nay Tết vào ngày 26 tháng 1, từ giờ đến lúc đó còn hơn hai tháng nữa… Anh nghĩ chắc Nguyệt Thời Ninh hiểu nhầm ý của anh rồi: “Không cần kỳ nghỉ dài đâu, hai ba ngày là được, anh dẫn em đi chơi dù lượn.”
Nguyệt Thời Ninh trực tiếp mở lịch trình ra cho anh xem.
Hầu như không có ngày nghỉ nào dài hơn một ngày, tuần sau nghỉ một ngày, sau đó bay sang Hokkaido để chụp lookbook áo trượt tuyết, ngay sau đó phải bay ngay đến một hòn đảo phía nam để chụp quảng cáo chăn ga gối đệm. Cuối tháng lại vào đoàn, đến đảo Jeju một tuần, cảnh quay của cậu mới kết thúc. Nhưng sau khi đóng máy cũng không thể về ngay, phải bay từ Jeju đến Seoul để chụp ảnh tạp chí trước, đây là công việc liên quan đến Jane. Tháng ba năm sau, Jane sẽ mở cửa hàng đầu tiên tại Seoul, chính thức tiến vào thị trường Hàn Quốc, để gây tiếng vang còn mua cả bìa tạp chí số tháng đó của Hàn Quốc.
Sau khi trở về nước, còn có một loạt sự kiện cuối năm đang chờ cậu… Đến tháng một lại là tuần lễ thời trang quốc tế.
“Marie năm nay trở lại Liên đoàn Haute Couture [1], có thể em phải ở lại đó đến hết tuần lễ haute couture mới về.” Nguyệt Thời Ninh bổ sung.
[1] Hiệp hội thời trang cao cấp Pháp (the Fédération de la Haute Couture et de la Mode) ra đời. Mục đích của hiệp hội là nâng đỡ và quảng bá ngành thời trang Pháp. Công cụ tối ưu của hiệp hội là các tuần lễ thời trang nam và nữ tại Paris.
Đó đều là công việc lớn, những việc nhỏ lẻ trong nước như tạp chí và quảng cáo còn chưa tính vào, nhiều quá cậu cũng không nhớ hết, dù sao cũng đã có Đái Hoan Hoan giúp cậu sắp xếp lịch trình.
Giản Tiêu nhíu mày xem xong, gắp cho cậu một miếng thịt đùi gà, gỡ xương ra: “Em ăn nhiều vào.”
Nguyệt Thời Ninh cắn một cái vào đôi đũa anh đưa qua.
Mùa đông năm nay nhiệt độ toàn cầu thấp hơn bình thường, cuối tháng mười một ở đảo Jeju cũng không ngoại lệ, nhất là những ngày có gió biển hoành hành.
“Khụ……. khụ khụ…” Cậu che miệng ho khan.
Đới Hoan Hoan vội vàng bẻ một viên kẹo ngậm họng nhét vào miệng cậu: “Đeo khẩu trang vào.”
Trước đó cậu vừa chụp ảnh ở vùng đất tuyết lạnh giá Furano, Hokkaido trong hai ngày, sau đó bay thẳng đến hòn đảo phía nam nhiệt độ hơn 30 độ để chụp ảnh chăn ga gối đệm, hết lạnh đến nóng, khiến amidan của cậu bị viêm, sưng đến mức không nói được, gặp mặt nhiếp ảnh gia cũng phải dùng ngôn ngữ cơ thể và nhắn tin qua điện thoại để giao tiếp. Về nhà ngủ một ngày liền mới hạ sốt. Sốt hạ rồi, nhưng ho lại càng nặng thêm, không muốn làm Giản Tiêu lo lắng, cậu lấy lý do quá bận không dám gặp. Bây giờ chưa khỏi hẳn đã phải vào đoàn quay phim.
Đến sảnh sân bay, có khá nhiều người. Cậu đoán trước được sẽ có phóng viên đợi, nhưng không ngờ đạo diễn lại đích thân đến đón.
“Đạo diễn Hà.” Cậu lịch sự đưa tay muốn bắt, không ngờ Hà Vân Nhiên lại nắm lấy tay cậu trước mặt bao người.
“Lạnh không? Sao tay lạnh thế này.” Tay còn lại của bà cũng áp lên.
Nguyệt Thời Ninh giật mình, định rút tay lại nhưng không rút ra được, dường như bà ấy đã chuẩn bị từ trước, nắm rất chặt.
“Đạo diễn Hà, tôi tự đi được rồi.” Nguyệt Thời Ninh không nhẫn nhịn nữa, nhíu mày không nhúc nhích.
Cậu có thể chấp nhận việc quảng bá tạo sự chú ý, nhưng việc đạo diễn luôn đơn phương quyết định như vậy là quá thiếu tôn trọng.
“Được.” Hà Vân Nhiên buông tay, lùi lại nửa bước, “Sao giọng em khàn thế?”
Cậu nhạt nhẽo đáp không sao, Đái Hoan Hoan nhanh chóng xen vào, đứng tự nhiên giữa hai người để ứng phó với Hà Vân Nhiên, gật đầu cúi chào: “Amidan của cậu ấy bị viêm chưa khỏi, bác sĩ bảo cố gắng ít nói, uống nhiều nước. Đạo diễn Hà, mong chị thông cảm.”
“Ra vậy…” Hà Vân Nhiên cũng không thấy cô vượt quá bổn phận, gật đầu bước đi trước.
Không ngờ trước khi lên xe, bà bất ngờ quay lại, tháo khăn quàng cổ của mình, nhanh chóng quấn lên cổ Nguyệt Thời Ninh, khiến cậu không kịp phản ứng, “Viêm họng mà sao không mặc thêm chút nào.”
Một loạt hành động này quá mức, Nguyệt Thời Ninh sinh nghi, cảm giác có chuyện chẳng lành.
Quả nhiên, tin đồn cậu và đạo diễn có nghi vấn yêu đương chị em nhanh chóng leo lên top tìm kiếm, với các hashtag như #Hà Vân Nhiên nắm tay Nguyệt Thời Ninh tại sân bay#, #Hà Vân Nhiên quàng khăn cho Nguyệt Thời Ninh#, #Điểm lại những chuyện tình chị em trong làng giải trí# v.v., thậm chí Nguyệt Thời Ninh còn nhận được điện thoại của Nhan Quân.
“Em với đạo diễn Hà là sao vậy? Có chuyện gì phải nói với chị trước để công ty còn xử lý truyền thông? Em đâu phải idol lưu lượng, yêu thì cứ yêu, không cần…”
Nguyệt Thời Ninh vào nghề nhiều năm, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này, khổ không nói nên lời: “Chị Quân Quân, thật sự không có mà. Lúc không có phóng viên, cô ấy đâu có như vậy.”
“Vậy cô ấy có ý gì đây, không nói một tiếng mà lại chơi em như thế.” Nhan Quân nghĩ một chút, an ủi cậu: “Không sao đâu, em cứ tập trung quay phim, mọi chuyện để chị lo, nếu cần thanh minh thì bảo cô ấy nhanh chóng làm rõ, dù sao cô ấy cũng đã thu hút được sự chú ý rồi, cô ấy chẳng thiệt gì đâu.”
“Vâng.” Nhan Quân đã lên tiếng, Nguyệt Thời Ninh liền yên tâm hoàn toàn.
Không ngờ sau khi phim khởi quay, Hà Vân Nhiên tuy đã kiềm chế hành vi của mình, nhưng lại mập mờ thanh minh rằng “không phải tình chị em, mà chỉ là chị em thôi”, càng khiến người ta suy đoán.
Sau khi đóng máy, Weibo của Nguyệt Thời Ninh lại trở nên rối loạn, thậm chí không ít fan của nam chính vì đạo diễn thiên vị tại phim trường mà quá khích tấn công vào phần bình luận, chửi bới không tiếc lời, thậm chí còn bịa đặt rằng cậu mang biên kịch vào đoàn để tự ý thêm cảnh, lấn át vai diễn của nam chính.
Đới Hoan Hoan tức giận không thôi, Nguyệt Thời Ninh cũng không ngờ việc quay phim lại có thể gây ra rắc rối như vậy.
“Để em đi nói rõ với cô ấy.”
Tệ nhất thì không quay nữa.