Ba người còn lại nhìn nhau.
“Có lẽ chuyện này phải hoãn lại để bàn sau rồi.” Giang Chỉ Hành nở nụ cười nhìn về phía cửa khoang thuyền, bóng dáng thướt tha vừa rồi như vẫn còn lảng vảng nơi đó.
Lăng Diệc Trạch nhướng mày không nói gì, chỉ đứng dậy bước ra boong tàu.
Nhưng đi được nửa đường, Lăng Diệc Trạch chậm lại, không quay người cũng không ngoảnh đầu.
Giọng y vừa nghiêm túc lại vừa như đùa cợt: “Không biết nếu đến Nam Uyên hạ sính lễ thì liệu có thể cầu hôn Nhiếp chính vương không nhỉ.”
Nói xong, y đã bước ra khỏi khoang thuyền, nhưng câu nói này lại được hai người còn ngồi trong khoang nghe rõ ràng.
Giang Chỉ Hành cúi đầu, nâng tách trà lên uống một ngụm.
Đến Nam Uyên hạ sính lễ cầu hôn Nhiếp chính vương? Thật nực cười.
Người mà Hoàng đế Nam Uyên yêu thương đến tận xương tủy thì lẽ nào lại để người nước khác cưới đi chứ?
Nghĩ đến đây, nét mặt Giang Chỉ Hành trở nên phức tạp và đầy vẻ giễu cợt.
Đúng vậy, không thể cưới đi được đâu.
Vốn dĩ các thủy thủ sau khi đánh bắt sẽ gom một rổ lớn rồi mới bơi trở lại thuyền, nhưng vì thấy Khuynh Linh tò mò ngó đầu ra mép thuyền chờ đợi, họ chỉ nhặt đại hai con rồi nổi lên. Người thủy thủ dùng dao nhíp tách vỏ ra, để lộ viên ngọc trai bên trong.
“Wow!” Khuynh Linh chắp hai tay trước ngực, ngón trỏ vừa chạm môi, giọng kinh ngạc trong trẻo.
“Hóa ra ngọc trai đến từ đây.”
Người thủy thủ da ngăm đen lau sạch viên ngọc trai rồi đưa cho Khuynh Linh.
Khuynh Linh vội đưa tay đón lấy, nhưng *bụp* một tiếng, một chiếc quạt đánh vào lòng bàn tay nàng.
Lực đánh không mạnh nhưng tiếng vang lớn, khiến Khuynh Linh hoảng sợ rụt tay lại.
“Ngọc trai mới lấy ra mùi tanh lắm, tay sẽ ám mùi ngay đấy.”
Thấy Khuynh Linh nắm tay lại, trông có vẻ tủi thân, Lăng Diệc Trạch không khỏi tự hỏi liệu có phải mình đã làm đau nàng không.
Lúc này, người thủy thủ cũng nhận ra, ngượng ngùng cười nói với Khuynh Linh: “Đúng là hơi tanh thật, ta sẽ rửa sạch rồi mang đến cho cô nương xem.”
Nói rồi, hắn ta vào khoang thuyền tìm nước sạch.
“Đánh đau lắm à?”
Thấy Khuynh Linh nắm tay không chịu nói chuyện với mình, Lăng Diệc Trạch vội đưa tay kéo nàng, Khuynh Linh không đề phòng bị y kéo ngón tay, lòng bàn tay mềm mại để lại một vệt đỏ nhạt.
“Đỏ thật rồi sao? Da dẻ của Nhiếp chính vương mỏng manh quá nhỉ?”
Tuy Lăng Diệc Trạch hơi áy náy chút nhưng miệng vẫn không chịu buông tha.
Khuynh Linh lườm y, rút tay về rồi đáp trả: “Bổn vương là nữ nhân, sao so với thừa tướng đại nhân da dày thịt chắc được chứ!”
Mặt dù bị che khuất bởi chiếc mặt nạ, nhưng Lăng Diệc Trạch vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ đáng yêu của nàng.
Y cúi đầu, cố tình tiến lại gần Khuynh Linh.
“Hửm? Sao Nhiếp Chính Vương lại biết bản tướng da dày thịt chắc nhỉ? Thử qua rồi à?”
Khuynh Linh bị ép lùi lại, cả người dựa vào lan can thuyền.
Lăng Diệc Trạch thuận thế chống hai tay lên hai bên cơ thể nàng, dùng một tư thế cực kỳ mờ ám mà ôm nàng vào lòng.
Hương liệu trên người Khuynh Linh thoang thoảng, khi lại gần thế này mới bị Lăng Diệc Trạch ngửi thấy.
Lâu ngày lui tới thanh lâu, y vừa ngửi đã biết Khuynh Linh dùng loại hương liệu thượng hạng, kết hợp đàn hương với cam tùng, rồi thêm năm lượng lăng tiêu hương cùng các loại hương liệu khác để tạo thành tuyết tùng bạch lộ hương.