Khuynh Linh quét mắt qua những món điểm tâm trên bàn, suy nghĩ xem nên ăn món nào tiếp theo.
“Được Ninh Tần thu nhận, rồi được Ninh Tần đưa đến bên Hoàng đế Bắc Thương, cuối cùng trở thành thừa tướng. Ân nghĩa này quả thực rất cần được báo đáp. Bản thân Ninh Tần vốn là trắc phi trong phủ Hoàng đế Bắc Thương và đã sống chung với ngài ấy rất lâu.”
“Bao nhiêu năm qua, sự ân sủng vẫn không suy giảm, sau khi sinh hạ Lục Công chúa, nàng ấy đã được phong làm Ninh Phi, nhưng nửa năm trước lại bị giáng xuống làm tần và bị đày vào lãnh cung. Nửa năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy hả Thừa tướng đại nhân?”
Khuynh Linh vừa chọn một miếng điểm tâm, vừa đưa lên môi, vừa chớp mắt nhìn Lăng Diệc Trạch.
Trong đôi mắt của Lăng Diệc Trạch là một thứ cảm xúc phức tạp khó phân biệt, y hơi ngạc nhiên, đồng thời một cảm giác tê dại từ tứ chi lan tỏa khắp cơ thể.
Trong những ngày qua khi tiếp xúc, y thấy Khuynh Linh là một nữ nhân tiêu biểu được hoàng thất nuôi dưỡng.
Lời nói đúng mực, phong thái tự nhiên. Cũng là một nữ nhân được cưng chiều, nên có phần trẻ con đáng yêu.
Nhưng lúc này, khi nhìn Khuynh Linh, y lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Thân thế của Lăng Diệc Trạch vốn là chuyện ai cũng có thể điều tra được, chuyện nửa năm trước truyền ra ngoài cũng chỉ là do Ninh Tần chọc giận Hoàng đế Bắc Thương mà bị giáng chức.
Vậy mà vị Nhiếp chính vương này lại nhẹ nhàng kết nối chuyện thân thế của y với việc Ninh Tần bị giáng chức và cả việc đại hoàng tử cùng Lục công chúa đi sứ.
Khuynh Linh trông có vẻ vô hại, vừa nhón lấy một miếng điểm tâm bỏ vào miệng nhai nhưng nụ cười nơi khóe miệng lại như một lưỡi dao châm chọc vào mắt Lăng Diệc Trạch.
“Vậy, Nhiếp chính vương nghĩ xem nửa năm trước đã xảy ra chuyện gì?” Lăng Diệc Trạch điều chỉnh biểu cảm của mình, tiếp tục mỉm cười nói.
“Bổn vương không rõ nên mới muốn hỏi thừa tướng đây. Bởi có yêu cầu thì phải có đáp trả mà.” Khuynh Linh vẫn cười tươi, nghiêng đầu nói chuyện với Lăng Diệc Trạch.
Nhưng đôi mắt vốn như suối nước trong veo yên ả lúc này lại như sóng biển cuộn trào, dữ dội và sắc bén.
Nàng đã đoán được âm mưu của Bắc Thương lớn đến mức nào, vậy mà Lăng Diệc Trạch chỉ nhẹ nhàng nói là muốn tìm một nơi trú chân cho đại hoàng tử và Lục công chúa.
Kế hoạch này quả thật khôn khéo.
Đơn giản mà nói thì nếu nơi trú chân của đại hoàng tử là Nam Uyên, thì đại hoàng tử sẽ cầu hôn một quý nữ của Nam Uyên, vì chỉ có như vậy thì ngài ấy mới có thể danh chính ngôn thuận ở lại Nam Uyên.
Là đại hoàng tử của Bắc Thương, đến lúc đó người mà ngài ấy cầu hôn chắc chắn sẽ là người trong cung và rất có thể ngài ấy sẽ trở thành phò mã của Nam Uyên.
Khi đó, nếu Bắc Thương nhất định muốn đưa đại hoàng tử về thì sẽ phá vỡ quan hệ hữu hảo giữa hai nước.
Nếu chỉ là chuyện bình thường thì Bắc Thương cũng sẽ không một mực đòi đưa đại hoàng tử về mà phá vỡ mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nước.
Nhưng nếu như đúng như nàng đoán thì chưa chắc.
Lúc này, thân tàu khẽ lắc lư, hóa ra là thả neo đến nơi đánh bắt ngọc trai.
Thuyền trưởng cũng bước đến thông báo mọi người có thể ra boong tàu.
Khuynh Linh đặt chén trà xuống, nhanh chóng đứng dậy, rồi lao ra khỏi khoang thuyền như một cơn gió.