“Là nhờ chúng ta giúp đỡ hay nhờ cậy giang sơn mà chúng ta đại diện thế?” Giang Chỉ Hành, không hổ là quốc sư, đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt hắn ta bình thản nhìn thẳng vào Lăng Diệc Trạch.
“Ta muốn nhờ các vị, trong hành trình này bảo vệ đại hoàng tử và lục công chúa, đồng thời tìm cho họ một nơi an toàn ở ba nước khác.” Lăng Diệc Trạch chắp tay, hơi cúi người.
“Tại sao? Vì sao hoàng tử và công chúa của Bắc Thương cần được bảo vệ, và tại sao cần tìm nơi trú ẩn ở ba nước khác?” Giang Chỉ Hành nhìn chằm chằm Lăng Diệc Trạch, lời nói tuy bình thản nhưng từng chữ đều đi thẳng vào trọng điểm.
Lăng Diệc Trạch thở dài nói: “Vì Bắc Thương có lẽ sẽ phải trải qua một cuộc khủng hoảng lớn. Ta chỉ là nhận lệnh bảo vệ đại hoàng tử và lục công chúa thôi.”
“Theo ta biết, Bắc Thương đang mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu, có khủng hoảng gì như ngươi nói đâu nhỉ?” Giang Chỉ Hành khẽ cau mày, hơi nghi ngờ về những gì Lăng Diệc Trạch nói.
“Chuyện này nên bắt đầu từ đâu đây.” Lăng Diệc Trạch cười khổ lắc đầu.
Khuynh Linh vừa ăn xong một miếng bánh, uống một ngụm nước rồi nói: “Ngươi đang nói đến hoàng hậu và thái tử đúng không? Ngươi nói đến cuộc khủng hoảng đó chứ hả.”
Một câu nói của nàng khiến ba người còn lại đều tập trung nhìn nàng.
“Sao nàng biết…” Lăng Diệc Trạch không tự chủ siết chặt chiếc quạt trong tay, ngạc nhiên hỏi.
“Ta đoán thôi.” Khuynh Linh uống một ngụm nước để làm dịu cổ họng, rồi bắt đầu giải thích: “Điều ta sắp nói có thể sẽ mạo phạm đến thừa tướng.”
“Xuất thân của thừa tướng đại nhân vốn không phải thuộc dòng dõi quý tộc, ngài chỉ là một đứa trẻ mồ côi trong đám dân tị nạn, phụ mẫu của ngài đều qua đời, sau đó được huyện lệnh lúc đó chính là phụ thân của Ninh Tần bây giờ nhặt về nhà nuôi dưỡng.”
“Sau khi phụ thân của Ninh Tần thăng chức, ông ấy đã đưa ngài đến hoàng đô. Ninh Tần được ban hôn cho hoàng đế Bắc Thương khi ấy còn là Hoàng tử và trở thành trắc phi. Chẳng bao lâu sau, phụ thân của Ninh Tần qua đời, Ninh Tần lo ngại ngài không nơi nương tựa nên mới cầu xin hoàng đế Bắc Thương đón ngài vào phủ Hoàng tử, từ đó theo hoàng tử Bắc Thương.”
“Từ lâu đã nghe rằng thừa tướng đại nhân trung thành với hoàng thất, nhưng ta nghĩ câu này không chính xác lắm.”
Khi bị nhắc đến thân thế của mình, Lăng Diệc Trạch không có quá nhiều phản ứng mà vẫn bình thản lắng nghe.
Thấy y không có biểu hiện bị xúc phạm, Khuynh Linh tiếp tục nói: “Vì con đường tranh đoạt quyền lực của Hoàng đế Bắc Thương lúc đó đầy gian nan. Ta nghe nói có không ít hoàng tử đã chết mới để Hoàng đế Bắc Thương thuận lợi ngồi lên ngai vàng. Thừa tướng đại nhân hẳn đã cống hiến không ít trong chuyện này.”
Khuynh Linh cười, tay chống cằm nhìn Lăng Diệc Trạch, còn Lăng Diệc Trạch sau khi nhìn Khuynh Linh với ánh mắt phức tạp, thì nhấc tách trà lên uống như để che giấu cảm xúc.
Đôi mắt hồ ly quyến rũ của y khẽ nheo lại, ẩn chứa biết bao suy tư.
“Vậy nên, thừa tướng đại nhân thực sự trung thành là với Ninh Tần.”
Cả Tạ Sơ và Giang Chỉ Hành đều tỏ ra ngạc nhiên khi nghe Khuynh Linh nói vậy, họ vốn nghĩ rằng Khuynh Linh sẽ nói Lăng Diệc Trạch trung thành với Hoàng đế Bắc Thương mới phải.
Tạ Sơ vốn đang cúi đầu nhìn những lá trà nổi trong tách, nghe lời Khuynh Linh mới ngẩng lên nhìn nàng. Giang Chỉ Hành chau mày suy nghĩ thì bỗng như hiểu ra, nét mặt cũng giãn ra.