Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Chương 114: Huynh ôm ta một cái đi. . . . . .



Editor: Vĩ không gei

——————————————————-

Trì Kính Dao và Bùi Dã ở nhà hai ngày, rồi bớt chút thời gian đi tới doanh trại Kì Châu.

Dương Thành đang ở sân luyện võ, nghe Bùi Dã về rất vui mừng.

“Sao cảm giác người trong quân doanh hơi thiếu thiếu?” Bùi Dã hỏi.

“Năm nay chúng ta thắng trận, trong kinh truyền chỉ tất cả tướng sĩ đều có thể về thăm nhà.” Dương Thành nói: “Nhưng lại không thể thả người về hết một lượt được, đến lúc đó trong đại doanh không có lấy một ai, cũng không ổn lắm, cho nên để họ về từng nhóm một.”

Quy củ do Dương Thành định ra, nếu tướng sĩ về nhà mừng năm mới, thời gian thăm nhà sẽ bớt đi một chút. Nếu về trước thì thời gian sẽ dài hơn chút, dựa trên quy định đó, ông đã chia người của doanh trại Kì Châu thành mấy đội, lần lượt thả về.

Trì Kính Dao nghe vậy nhỏ giọng hỏi: “Nhị ca ta phải quay lại sao?”

“Nhị ca ngươi tai to mặt lớn, bệ hạ đặc biệt cho hắn có thể về qua năm mới.” Dương Thành nói.

“Ta có thể ở lại doanh trại.” Bùi Dã nói.

“Năm nay thì thôi, các ngươi vừa mới thành thân, năm đầu tiên ngươi nên ở nhà mới phải.” Dương Thành nói: “Sang năm các việc tồi này chính là của ngươi rồi, đến lúc đó ta có thể về nhà mừng năm mới.”

Bùi Dã nghe vậy liền gật gật đầu, cũng không cố chấp nữa.

“Nói với người nhà chưa?” Dương Thành hỏi Bùi Dã.

“Sang năm mới nói.” Bùi Dã nói.

Dương Thành nghe vậy nhíu mày nói: “Sau này tới lúc cha ngươi muốn đánh ngươi, có thể nói vi sư đã thay hắn đánh ngươi rồi, nói không chừng hắn xót ngươi có thể hạ thủ lưu tình.”

Bùi Dã: . . . . . . .

Trì Kính Dao: . . . . . . .

“Nhưng ta khuyên ngươi nên làm hắn hết giận, tránh để nghẹn cơn tức cũng không tốt.” Dương Thành lại nói.

Trì Kính Dao liếc mắt nhìn ông, luôn cảm giác ông ấy hơi vui sướng khi người ta gặp họa.

“Đừng nhìn ta như vậy, ta đang nói sự thật thôi.” Dương Thành cười nói: “Lúc trước ta đánh nhị ca ngươi có một chút, cơn tức được giải tỏa, lúc sau ngẫm lại cũng không thấy tức giận gì nữa. Nhưng nếu cơn tức này bị nghẹn lại, vậy khó mà nói được.”

Trì Kính Dao nghĩ nghĩ cũng thấy hợp lý.

Nhưng sao lại phải đánh Bùi Dã chứ?

Liệu ngay cả cậu cũng bị đánh không? Dù sao cậu cũng không thoát được liên can tới chuyện này. . . . . .

Hai người lại nói chuyện với Dương Thành một lúc, sau đó đi tìm Dương Diệu và Nguyễn Bao Tử.

Mấy ngày trước hai người họ mới đi tới trại quân sự một chuyến, hôm qua vừa về.

“Hai người các ngươi ở lại đại doanh mừng năm mới sao?” Trì Kính Dao hỏi.

“Ta vẫn theo quy định cũ, qua năm mới sẽ sung quân vào trại quân sự, cha ta thì ngươi biết rồi đấy, lão bảo thủ, không cho ta mừng năm mới với ông ấy.” Dương Diệu nói: “Hai ngày nữa Bao Tử cũng về nhà, chỗ trại quân sự kia rất lạnh, không phải chỗ nên ở.”

Trì Kính Dao nghe vậy nhìn qua Nguyễn Bao Tử, thấy đối phương đang chăm chú chải lông cho Đại Lão, không hề phát biểu ý kiến gì.

“Ngươi vẫn đi tới trại quân sự gần thôn trang kia hả?” Trì Kính Dao hỏi.

“Chắc là vậy, chỗ đó là khó chịu nhất.” Dương Diệu nói: “Cha ta chỉ sợ ta sống thoải mái.”

Trì Kính Dao bật cười nói: “Chỗ đó khá gần thôn trang, mấy ngày nữa rảnh rỗi chúng ta sẽ tới thăm ngươi.”

“Được đó, lúc đó có thể nếm thử tay nghề của Bùi tướng quân rồi.” Dương Diệu nói.

Nguyễn Bao Tử ở bên cạnh nghe vậy nói: “Sao có thể nếm thử tay nghề của Bùi tướng quân?”

“Ngươi không biết chuyện này sao?” Dương Diệu cười nói: “Năm đó Bùi tướng quân và ta mừng năm mới ở trại quân sự, Trì đại phu vừa lúc ở lại trong thôn trang, cho nên đi tới trại quân sự tìm Bùi tướng quân. Bùi tướng quân xót hắn không ăn được đồ ăn ở đó, ngày ngày đích thân xuống bếp, nhưng lại làm mọi người hưởng ké, ăn được mấy bữa Bùi tướng quân nấu.

Trì Kính Dao nghe hắn kể lại chuyện cũ, nhịn không được liếc mắt lén nhìn Bùi Dã.

Trên mặt Bùi Dã không có biểu cảm gì, nhưng đáy mặt lại lộ chút ý cười.

Hôm đó hai người ở lại đại doanh Kì Châu một đêm.

Sáng sớm hôm sau, mới dẫn theo Đại Lão về nhà.

Bọn cậu vốn định dẫn Nguyễn Bao Tử theo cùng, nhưng đối phương giờ đã chính thức có quân tịch trong doanh trại Kì Châu, dựa theo quy định phải đợi qua sang năm mới có thể trở về. Mặc dù trước giờ Dương Thành khá khoan dung đối với quân y, nhưng Nguyễn Bao Tử tuân theo quy định, không muốn về trước, Trì Kính Dao cũng không cưỡng ép.

Lúc bọn cậu dẫn Đại Lão về nhà, từ xa đã thấy không ít xe ngựa ở đầu thôn.

Trì Kính Dao nhìn cảnh này mà hoảng sợ, đến gần mới biết đây là đội hộ tống bọn cậu.

“Bọn họ đi chậm vậy sao?” Trì Kính Dao kinh ngạc nói.

“Dọc đường đi phải trì hoãn không ít, may là chúng ta không đi cùng họ.” Bùi Dã nói.

“Ta tưởng họ phải tới doanh trại Kì Châu, sao lại tới nhà chúng ta?” Trì Kính Dao hỏi.

“Theo ý chỉ của bệ hạ thì năm sau chúng ta mới quay về đại doanh, dựa theo quy củ tất nhiên họ sẽ tới nhà.” Bùi Dã nói: “Hơn nữa còn mang theo nhiều phần thưởng như vậy, dù sao cũng phải mang tới đây cho chúng ta chứ?”

Trì Kính Dao nghe vậy nhớ tới một vài phần thưởng mà hoàng đế ban, tâm trạng cũng tốt hơn vài phần.

Trong suy nghĩ của cậu, cậu hận không thể nhét những thứ tốt đó vào không gian cất trữ ngay khi ở kinh thành, nhưng làm vậy sẽ khiến người khác nghi ngờ, nên cậu mới nhịn không làm.

Có binh sĩ từ xa đã nhìn thấy Bùi Dã, tiến tới hành lễ với hắn.

“Bùi Thanh đâu?” Bùi Dã hỏi.

“Bùi tướng quân đang đợi ở trong nhà hầu gia.” Binh sĩ kia nói.

“Các ngươi tới đây khi nào?” Bùi Dã hỏi.

“Bẩm hầu gia, tới vào buổi trưa.” Binh sĩ kia lại nói.

Bùi Dã thấy thế nhìn qua đám người đứng bên ngoài, nói: “Đi vào uống miếng nước cho ấm bụng.”

“Đa tạ hầu gia, chúng ta không dám quấy rầy, đợi làm xong việc phải về kinh thành phục mệnh.” Binh sĩ kia vội đáp.

Bùi Dã nghĩ cũng thấy phải, nếu họ thúc ngựa trở về, không phải trì hoãn như lúc đi, có thể sẽ kịp về kinh thành đón năm mới.

Nghĩ vậy, hắn cũng không nói gì thêm, vội vàng dẫn Trì Kính Dao về nhà.

Trong ngõ nhỏ bẻn ngoài Bùi gia có không ít thôn dân tới hóng hớt, thấy Bùi Dã và Trì Kính Dao trở về đều quay đầu tò mò nhìn.

Lúc bọn họ quay về cũng không đàng hoàng, điều duy nhất kinh động tới người khác chính là hôm bà mai tới cửa, nhưng Bùi Dã và Trì Kính Dao rất ít lộ diện, cho nên người trong thôn vẫn rất hiếu kỳ.

Trì Kính Dao bị người ta nhìn chằm chằm khá xấu hổ, đi theo sau Bùi Dã vẫn không nhin được mà chào hỏi người ta.

Bọn họ bước vào cửa, Bùi Thanh và thủ lĩnh đám hộ vệ kia liền bước tới.

Thủ lĩnh hộ vệ kia kiểm kê từng món hoàng đế ban thưởng, mang tới trước mặt Bùi Dã, lúc này mới cho Bùi Dã xem từng món một.

Bùi Dã ra hiệu cho Bùi Thanh xem một lần, kiểm tra đối chiếu không có gì thiếu sót liền coi như đã nhận xong.

“Xe ngựa của các ngươi cũng mang về kinh thành sao?” Bùi Dã hỏi.

“Lúc về xe ngựa trống không, mang theo về rất tốn thời gian, bình thường đều giao cho trạm dịch xử lý.” Người kia đáp.

“Để lại một cái đi, bản tướng quân cần dùng.” Bùi Dã nói: “Ta bảo Bùi Thanh trả tiền xe ngựa cho các ngươi.”

“Hầu gia khách khí, nếu ngài cần thì cứ giữ hết lại, không cần tiền nong gì đâu.” Người kia đáp.

“Không cần, một cái là đủ rồi.” Bùi Dã dứt lời liền ra hiệu cho Bùi Thanh, ý bảo hắn lấy bạc.

Lần trước lên thị trấn Bùi Dã định mua một cái xe ngựa về, tránh để lần nào lên trấn cũng phiền Tiền thúc.

Nhưng thị trấn chỗ bọn họ cũng không lớn, muốn mua xe ngựa thì phải thợ mộc đặt làm, tốn thời gian làm còn chưa tính, cái làm ra nhất định không sánh bằng xe ngựa ở kinh thành. Hôm nay hắn cũng đột nhiên nghĩ ra, dứt khoát giữ lại một cái xe ngựa họ mang tới, dù sao cũng là từ kinh thành, tay nghề không thể kém được.

Ngày đó, sau khi tiễn thủ lĩnh hộ vệ đi, Bùi Dã lại căn dặn Bùi Thanh mấy câu.

Bùi Thanh giờ đã là phó tướng của Bùi Dã, dựa theo quy củ Bùi Dã không về đại doanh, vậy hắn cũng phải túc trực bên cạnh Bùi Dã.

Nhưng Bùi Dã ở nhà không muốn lúc nào hắn cũng đi theo, nên bảo hắn về nhà.

Người nhà Bùi Thanh đã sớm nghe tin chạy tới đây, nghe vậy vui sướng dẫn người về nhà.

“Nhị ca. . . . . .” Trì Kính Dao nhìn theo bóng lưng của Bùi Thanh, nhỏ giọng nói: “Huynh đoán xem chuyện đầu tiên Bùi Thanh làm khi về nhà là gì?”

Bùi Dã nhìn cậu một cái, hỏi: “Là gì?”

“Thành thân.” Trì Kính Dao nhỏ giọng nói.

Bùi Dã nhíu mày, nhớ tới cảnh tượng ngày đó mình bị bà mai vây quanh, nhất thời thấy hơi đau lòng cho đối phương.

Nhưng hắn lại nghĩ, Bùi Thanh không giống hắn, có khi lại vui vẻ thành thân ấy.

Bùi Dã nhìn qua đống phần thưởng, nói với Trì Kính Dao: “Đệ chọn đi, thích cái gì thì lấy, còn lại giao cho cha nương và đại ca đại tẩu xử lý.”

Trì Kính Dao nghe vậy cười ha ha, đi tới nhìn qua từng phần thưởng một.

Nhìn đống vàng bạc châu báu này, cậu cũng không thích lắm, nhưng thấy bên trong có mấy món đồ đôi, cậu liền chọn vài món bỏ vào không gian cất trữ.

Sau đó cậu lại lấy một chút vàng bạc cất đi.

“Không phải đệ rất thích bạc sao?” Bùi Dã cười nói: ” Sao bây giờ lại khiêm tốn vậy?”

“Đợi năm sau phủ tướng quân của huynh xây xong rồi, chúng ta cũng không có chỗ tiêu bạc.” Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã nghe vậy cười cười, chỉ chỉ đống vàng bạc này nói: “Cất hết chỗ này đi, trong nhà cũng không thiếu bạc, để ở đây lại dễ thu hút trộm, đệ dùng ảo thuật cất đi còn an toàn hơn chút.”

Trì Kính Dao nghĩ cũng phải, liền cất hết đống vàng bạc này vào không gian cất trữ.

Còn những phần thưởng khác, Bùi Dã và Trì Kính Dao không có hứng thú, liền giao cho Dung nương xử lý.

“Sau này vào phủ tướng quân, có nên thuê một quản gia không?” Trì Kính Dao hỏi.

“Đến lúc đó đều theo ý đệ.” Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao nghe vậy nhịn không được mà nhìn hắn một cái, nhưng kiêng dè người trong nhà nên không dám làm càn.

Buổi chiều, Bùi phụ tự đem xe ngựa Bùi Dã “mua” đi tu sửa một phen.

Bùi Dã rảnh rỗi liền đi theo phụ.

Trì Kính Dao ngại ngoài trời lạnh, ở trong phòng cùng Bùi Ninh chơi với Đại Lão.

Cơ thể Đại Lão không quá lớn, ngồi xổm trên ghế cũng không lớn hơn Bùi Ninh bao nhiêu, cảnh tượng đó quả thật rất thú vị.

“Cữu cữu, sao lại gọi nó là Đại Lão ạ?” Bùi Ninh hỏi Trì Kính Dao.

“Bởi vì. . . . . Không có lý do gì hết, thuận miệng gọi vậy thôi.” Trì Kính Dao cười nói.

Quả thật lúc trước cậu nóng não nên mới nghĩ ra cái tên như vậy, có dính dáng một chút tới Bùi Dã.

Ngoại trừ cậu ra, không ai biết được ý nghĩa của cái tên này, khiến nhiều năm qua cậu chỉ có thể thầm trêu chọc Bùi Dã trong lòng, hoàn toàn không thể nói với người khác.

Sớm biết vậy, chi bằng gọi nó bằng cái tên Lão Nhị.

“Cữu cữu.” Bùi Ninh vừa đút cho Đại Lão ăn, vừa nhịn không được hỏi: “Nó gọi người là phụ thân sao?”

Trì Kính Dao nghe vậy không khỏi bật cười nói: “Nó cũng không phải do ta sinh ra, ta không giống như phụ thân của nó, nhưng nếu vui vẻ thì gọi vậy cũng được.”

Con khỉ đối với Trì Kính Dao mà nói cũng như thú cưng, nhưng tình cảm này cũng không khác gì người nhà lắm.

Mặc dù cậu không nghiện làm cha người ta, nhưng cũng không bài xích mối quan hệ này với Đại Lão.

Trước đây Nguyễn Bao Tử còn nói cậu là mẫu thân của Đại Lão mà, cậu cũng chấp nhận.

“Vậy người và mợ sẽ có em bé sao?” Bùi Ninh lại hỏi.

“Con còn biết là xưng hô mợ này hả?” Trì Kính Dao kinh ngạc nói: “Ai dạy con vậy?”

“Là bà, bà nói ạ.” Bùi Ninh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn Trì Kính Dao nói: “Mợ và cữu cữu, cũng giống như mẫu thân và phụ thân, hai người cũng sẽ có em bé giống như con vậy.” Nó nói xong còn lấy tay nhỏ chỉ chỉ vào mình.

Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, nụ cười trên môi hơi phai, nói với Bùi Ninh: “Cữu cữu nói cho con một bí mật, con đừng nói cho ai khác nhé?”

“Dạ.” Bùi Ninh vội đáp.

“Cữu cữu và mợ không có em bé.” Trì Kính Dao nói.

“Vì sao ạ?” Bùi Ninh mờ mịt hỏi.

“Không phải ai cũng có thể sinh em bé.” Trì Kính Dao nói: “Đợi khi con trưởng thành, con sẽ hiểu thôi.”

Bùi Ninh nghe vậy nhíu mày nhỏ suy nghĩ hồi lâu, dường như có hơi thất vọng.

Nhưng nó lập tức cầm lấy tay Đại Lão lắc lư, nói: “Con đây sẽ chơi cùng Đại Lão.”

Nó nói xong còn lấy tay nhỏ che lên miệng của mình, ý là nó sẽ giữ bí mật nhỏ này cho Trì Kính Dao.

Năm mới gần tới, Bùi gia gần như ngày nào cũng có người tới.

Hơn nữa sau khi tin tức Bùi Dã về nhà truyền ra, người tới cửa thăm hỏi nối nhau không dứt.

Trong đó có một vài thân thích cũng coi là có qua lại, một số người tới là muốn kéo quan hệ, một số khác chỉ đơn thuần tới chúc mừng.

Bùi Dã không quá thích xử lý việc này, nhưng trong lòng hắn cũng biết, chỉ cần ở nhà thì buộc phải kiêng dè tình làng nghĩa xóm, dù sau sau này hắn và Trì Kính Dao vào quân ngũ, những người khác trong nhà vẫn sẽ sinh sống ở đây.

Nhưng những người này gặp mặt không có chuyện gì, luôn muốn bàn tán về hôn sự của hắn, còn thường xuyên hỏi thăm hôn sự của Trì Kính Dao.

Sau đó Bùi Dã sợ Trì Kính Dao phiền lòng, liền không cậu tới tiền viện nữa, tránh để người ta hỏi mấy vấn đề linh tinh.

“Hôm nay ta theo cha và đại ca ra ngoài một chuyến.” Sáng sớm Bùi Dã thức dậy nói với Trì Kính Dao.

“Làm gì vậy?” Trì Kính Dao nằm trong chăn mơ màng hỏi.

“Lễ mừng năm mới, phải đi thăm hỏi trưởng bối trong thôn theo lễ nghĩa.” Bùi Dã nói: “Ta không ở nhà vài năm, người trong thôn chiếu cố người nhà không ít, hiếm khi về nhà mừng năm mới, tới thăm hỏi một chút.”

Trì Kính Dao nghe vậy hỏi: “Ta phải đi cùng sao?”

“Đệ đừng đi, người lớn tuổi đều nói mấy lời đệ không thích nghe đâu.” Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao nghe vậy gật gật đầu, duỗi tay nắm lấy đầu ngón tay của Bùi Dã.

“Tay đệ hơi nóng, không phải sốt đấy chứ?” Bùi Dã hỏi.

“Ngủ chút là được, không sao đâu.” Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã sờ trán của cậu một cái, cảm thấy có hơi nóng, nhưng không phải quá nóng, liền chỉ nghĩ rằng do cậu đang nằm trong chăn.

“Ngủ một lúc nữa nhớ dạy dùng bữa.” Bùi Dã cúi người hôn nhẹ lên khóe môi cậu, kéo chăn lại cho cậu, lúc này mới rời đi.

Mấy ngày nay, có lẽ vì sau khi về nhà đã hoàn toàn thả lỏng, mỗi ngày Trì Kính Dao đều ngủ rất ngon.

Hơn nữa trời lanh, cậu cũng không muốn ra ngoài, cả ngày ngoại trừ chơi cùng Bùi Ninh, sẽ không làm việc gì cả.

Dung nương biết cậu ở biên thành vất vả không ít, giờ cũng rất chiều cậu, sáng sớm ít khi gọi cậu rời giường.

Ngày hôm đó sau khi Bùi Dã rời đi, cậu vốn định ngủ tiếp một giấc, không ngờ một lúc sau Bùi Ninh đã chạy lạch bạch tới tìm cậu.

“Cữu cữu.” Bùi Ninh chạy tới cạnh giường Trì Kính Dao, đầu tiên là sờ sờ Đại Lão đang nằm sấp ở một bên, sau đó vỗ vỗ Trì Kính Dao nói: “Tuyết rơi rồi, người cùng con đi đắp người tuyết đi.”

Chuyện đắp người tuyết này là Trì Kính Dao chủ động đề cập với nó, nhóc con vẫn nhớ mãi, chỉ chờ tới ngày tuyết rơi.

Hôm nay cuối cùng cũng đợi được một trận tuyết lớn, sáng sớm thức dậy nó đã chạy lạch bạch tới tìm Trì Kính Dao rồi.

Trì Kính Dao mở mắt chậm rì, hỏi: “Tuyết rơi rồi?”

“Dạ, tuyết rơi rất lớn luôn.” Bùi Ninh nói: “Mẫu thân và bà không chơi với con, phụ thân và nhị thúc cùng ông đi ra ngoài rồi!”

Trì Kính Dao thấy dáng vẻ tủi thân của nó, vội đứng dậy mặc quần áo.

Cậu rửa mặt qua loa, ngay cả bữa sáng cũng không thèm ăn, liền dẫn theo Bùi Ninh ra ngoài sân đắp người tuyết.

“Con đừng động vào, bọc tay cho kỹ, lạnh đấy.” Trì Kính Dao bọc áo khoác cho Bùi Ninh, lại đội mũ đầu hổ lên đầu, để nó đứng nhìn ở một bên: “Đợi cậu đắp gần xong người tuyết sẽ cho con làm cái miệng, được không?”

“Dạ.” Bùi Ninh ngoan ngoãn đáp.

Trì Kính Dao không có kinh nghiệm trong chuyện đắp người tuyết này, loay hoay một hồi mới làm ra hình dạng đại khái.

Sau đó, cậu tìm một tấm vải đỏ, quấn lên cổ người tuyết.

“Cữu cữu, xong rồi ạ?” Bùi Ninh ở một bên chờ mà sốt ruột.

Trì Kính Dao kiếm hai viên than làm đôi mắt của người tuyết, cuối cùng lấy một quả ớt đỏ, đưa cho Bùi Ninh đặt vào vị trí miệng người tuyết.

Bùi Ninh đợi cả buổi, lúc này đã sớm sốt ruột, dựa theo lời Trì Kính Dao dạy nó, thành công làm miệng cho người tuyết.

“Wow! Cữu cữu, chúng ta đắp xong người tuyết rồi!” Bùi Ninh vui sướng chạy quanh người tuyết mấy vòng, sau đó chạy đi tìm Dung nương và Đinh Tiểu Uyển.

Lúc này Trì Kính Dao mới cảm thấy đói, đi vào phòng bếp tìm đồ ăn.

Dung nương biết cậu dậy muộn, cố ý để lại đồ ăn trong nồi, dưới bếp vẫn còn chút lửa, cho nên đồ ăn bây giờ vẫn còn nóng.

Nhưng Trì Kính Dao không có hứng ăn, chỉ ăn một bát cháo rồi thôi.

Buổi trưa cậu lại chơi trong tuyết với Bùi Ninh một lúc, sau đó cảm thấy đầu hơi choáng lên quay về ngủ trưa một giấc.

Bên kia, Bùi Dã đi theo Bùi phụ, ở bên ngoài tới tối mới về.

Trong thôn có quy định, gần tới lễ mừng năm mới nam nhân trong tộc phải cùng nhau tế tổ, làm xong nghi thức còn phải hợp mặt, bởi vậy đi qua đi lại ước chừng phải tốn mất một ngày trời.

Tới xế chiều Bùi Nguyên về nhà trước, sợ người trong nhà lo lắng nên về báo một tiếng.

Hiện giờ Bùi Dã là binh sĩ có tiền đồ nhất của Bùi gia, hôm nay chính là tiêu điểm của toàn thôn, tất nhiên mọi người sẽ không dễ dàng thả hắn đi.

Cho tới khi trời tối đen, hai cha con mới mang theo mùi rượu đi ra khỏi nhà trưởng thôn.

“Bùi Thanh đi theo con ngược lại không tồi, các con coi như là đường huynh đệ, sau này trong quân ngũ phải cố gắng chăm sóc.” Trên đường về, Bùi phụ nói với Bùi Dã.

Bùi Dã nghe vậy liền đáp lời.

“Đúng rồi, hôm qua Bùi Thanh đã định hôn sự rồi, nghe nói là nhà nào đó ở trên trấn, ta cũng không nhớ rõ.” Bùi phụ nói: “Thúc con chắc vui chết mất, con trai lập chiến công trở về, giờ còn có cả con dâu.”

“Vâng.” Bùi Dã thản nhiên đáp: “Hôm sau con sẽ đi tặng cho hắn một phần quà mừng.”

“Thằng hai, cha vẫn chưa hỏi con. . . . . tuổi con cũng không nhỏ, sao vẫn chưa muốn thành gia vậy?” Bùi phụ hỏi.

Bùi Dã nghe vậy ngẩn ra, nói: “Cũng không phải không muốn ạ.”

“Vậy là muốn sao?” Bùi phụ hỏi: “Không phải con nhìn trúng người nào ở biên thành chứ?”

Bùi phụ nói xong vỗ vỗ bả vai Bùi Dã nói: “A Dao còn nhỏ hơn con mà đã thành thân rồi đấy. Con là nhị ca, nếu nhìn trúng ai rồi thì cứ việc nói với cha, không có gì phải ngại cả.”

Bùi Dã uống chút rượu, chưa tới mức say, nhưng cũng hơi ngà ngà.

Hắn nghe vậy do dự một lúc, liền nói: “Quả thật con muốn thành thân với một người, nhưng vẫn sợ cha không đồng ý.”

“Chuyện này có gì mà không đồng ý? Chúng ta cũng không phải xuất thân quyền quý gì, bản thân ta cũng chỉ là nông dân như người ta, không để ý nhiều như vậy.” Bùi phụ nói: “Chỉ cần con thích, ta và nương con sẽ không nói gì thêm.”

Bùi Dã dừng bước, dưới bóng tối nhìn về phía Bùi phụ, nói: “Nếu con muốn thành thân với người đó, sẽ không thể nào có con nỗi dõi.”

“Vì sao?” Bùi phụ ngẩn ra, hỏi: “Có. . . . . có phải bị bệnh gì đó không tiện nói?”

“Nguyên nhân không quan trọng.” Bùi Dã nói: “Nếu là như vậy, người sẽ đồng ý chứ?”

Bùi phụ im lặng một lúc lâu, không đáp lời, mà đi phía trước Bùi Dã.

Bùi Dã nhíu mày, đi theo sau Bùi phụ, không nói gì nữa.

Cho tới khi hai cha con đi tới cửa nhà, Bùi phụ mới dừng bước.

Ông không nhìn Bùi Dã, chỉ trầm giọng hỏi: “Con thật sự thích cô nương đó sao?”

“Người đó đã cứu mạng con.” Bùi Dã nói: “Nếu không có người đó, người sẽ không được gặp con nữa.”

Bùi phụ nghe vậy lúc này mới quay đầu nhìn qua Bùi Dã, lúc lâu sau mới trầm giọng nói: “Ân tình này nhất định phải báo, nếu con đã nghĩ kỹ rồi, ta và nương con sẽ không ngăn cản.”

Bùi Dã nghe vậy hơi kinh ngạc, một lúc sau hắn lại nói: “Không phải vì chuyện này nên con mới muốn thành thân với người đó.”

“Vậy vì chuyện gì?” Bùi phụ hỏi.

“Cha.” Bùi Dã hỏi: “Sao người và nương lại thành thân?”

“Chuyện này. . . . . .” Bùi phụ gãi đầu nói: “Chỉ là thấy hợp mắt thôi.”

“Con cũng thấy hợp mắt.” Bùi Dã nói.

“Haiz.” Bùi phụ thở dài nói: “Hợp mắt thì cưới về đi, người ta tốt xấu gì cũng cứu mạng của con. Không thể sinh thì thôi, nếu không có người ta ra tay cứu giúp, ngay cả con cũng chẳng còn, nói gì tới con nối dõi chứ. . . . . . . Đây là mạng của con, ta không chịu cũng phải chịu, làm người phải có lương tâm đúng chứ?”

Bùi Dã nghe vậy nhìn về phía Bùi phụ, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống.

Lúc hai người nói chuyện đã đi vào trong sân, thấy Dung nương và Bùi Nguyên đang bận rộn trong phòng bếp.

“Nương, đã mượn thế này sao vẫn còn nấu cơm vậy?” Bùi Dã thấy thế hỏi.

“Nấu cơm gì chứ, A Dao bị bệnh, đang sắc thuốc cho nó.” Dung nương nói.

Bùi Dã nghe vậy ngẩn ra, không hỏi nhiều đi thẳng về phía nhà phụ.

Bùi phụ thấy thế vội đi theo hắn.

Trong phòng, Trì Kính Dao mơ màng nằm trên giường, Đinh Tiểu Uyển đang châm kim cho cậu.

“Sao lại thế này?” Bùi Dã tiến tới sờ lên trán Trì Kính Dao, nói: “Sao đột nhiên lại sốt lợi hại như vậy?”

“Đều do ta sơ suất.” Đinh Tiểu Uyển nói: “Sáng sớm đệ ấy đã cùng Bùi Ninh đắp người tuyến nửa ngày trời, có lẽ nhiễm lạnh. Giữa trưa đệ ấy không ra ăn cơm, ta có hỏi thử thì đệ ấy nói ăn rồi, ta cũng không để ý nữa, cứ nghĩ đệ ấy buồn ngủ.”

Dù sao vào mùa đông Trì Kính Dao rất thèm ngủ, về nhà mấy ngày nay thường xuyên ngủ thẳng tới trưa, thi thoảng giữa trưa cũng ngủ trưa.

Cho nên Đinh Tiểu Uyển cũng không suy nghĩ tới chuyện khác, cho tới lúc cơm tối tới gọi người, mới phát hiện khác thường.

“Trì Kính Dao.” Bùi Dã cúi người nói nhỏ bên tai thiếu niên: “Có thể nghe được lời ta nói không?”

“Sốt quá lợi hại.” Đinh Tiểu Uyển nói: “Giờ rất lơ mơ.”

Bùi Dã nghe vậy nhất thời nhớ tới cảnh nhiều năm về trước, lúc đó Trì Kính Dao cũng bị cảm, lúc đầu hắn không chú ý, đợi tới khi hắn phát hiện thì người đã sốt tới mức bất tỉnh nhân sự rồi.

Cơ thể Trì Kính Dao nhìn yếu ớt, nhưng thật ra ngoại trừ sợ mùa đông lạnh, bình thường rất ít khi mắc bệnh.

Nhưng mỗi lần mắc bệnh rất lợi hại, khiến người ta trở tay không kịp.

“Cần dùng khăn lạnh không?” Bùi Dã hỏi Đinh Tiểu Uyển.

“Đại ca đệ đã đi chuẩn bị rồi.” Đinh Tiểu Uyển nói: “Đệ đừng lo lắng, có ta đây, đệ ấy sẽ không sao đâu.”

Bùi Dã nghe vậy gật gật đầu, cố hắng để mình tỉnh táo lại.

“Sh. . . . . .” Thiếu niên nhíu mày, miệng mơ màng nói: Đau.”

Bùi Dã nghe vậy vội nhìn về phía Đinh Tiểu Uyển, liền nghe đối phương nói: “Không phải do ta cắm đau đâu, là đệ ấy bị sốt nên đau đầu đấy.”

“Vậy phải làm sao đây?” Bùi Dã sốt ruột nói.

“Cố chịu thôi, một lúc nữa sẽ hết sốt.”

Bùi Dã: . . . . . . .

Hắn không dám nói gì thêm, chỉ cố nén lo lắng canh giữ ở bên cạnh.

Một lúc sau, cuối cùng Đinh Tiểu Uyển cũng châm kim xong.

Trì Kính Dao mở mắt, nhìn quá Bùi Dã rồi nhanh chóng nhắm lại.

“Nhị ca. . . . . .” Thiếu niên mơ màng gọi Bùi Dã một tiếng.

“Ta ở đây đây.” Bùi Dã nói.

“Nhị ca, ta lạnh.” Trì Kính Dao nói.

“Sắp khỏi rồi, ngoan.” Bùi Dã lau mồ hôi lạnh trên trán cậu, hỏi Đinh Tiểu Uyển: “Cần đắp thêm chăn cho đệ ấy không?”

“Không cần.” Đinh Tiểu Uyển nói: “Đợi sắc thuốc xong đút cho đệ ấy uống là được.”

Lúc nói chuyện, Bùi Dã đã bưng chậu vào, bên trong có nước lạnh.

Đinh Tiểu Uyển thử nhiệt độ nước, vắt khăn lạnh đặt lên trán Trì Kính Dao.

“Nhị ca. . . . . ta lạnh. . . . . .” Trì Kính Dao mơ màng nói: “Huynh ôm ta một cái đi. . . . . .”

Bùi Dã nghe vậy vội cẩn thận ghé sát tới, ôm thiếu niên vào lòng.

“Nhị ca ở đây, không khó chịu.” Bùi Dã nhỏ giọng dỗ.

Hắn nói xong theo phản xạ cọ cọ lên mặt thiếu niên, vừa đau lòng vừa sốt ruột.

“Nhị ca. . . . . . ta khó chịu.” Thiếu niên lại nói.

“Nhị ca ôm đây, khôn khó chịu.” Bùi Dã ôm thiếu niên vào lòng, dịu dàng dỗ: “Không khó chịu, sắp khỏe lại rồi.”

Bùi phụ ở một bên, nhìn thấy cảnh này trong mắt, trên mặt nhất thời lộ vẻ mê man.

Ông muốn nói vài câu lại thôi, cho tới khi thấy Bùi Dã ghé xuống hôn nhẹ lên thái dương của thiếu niên một cái, biểu cảm của ông từ mê man hoàn toàn biến thành kinh ngạc.

Trong khoảnh khắc, tức giận, khó hiểu, giật mình. . . . . . thay đổi liên tục trên mặt ông.

Cho tới khi Dung nương bưng thuốc vào, ông mới hồi thần lại.

“Đưa thuốc cho ta đi, ngươi đi xem Bùi Ninh thử, nó ở một mình nhỡ đầu tỉnh dậy. . . . . .” Bùi phụ nói.

Dung nương nghe vậy không nghi ngờ gì, đưa thuốc cho ông sau đó hỏi: “A Dao sao rồi?”

“Yên tâm, có tức phụ thằng cả mà.” Bùi phụ nói.

Dung nương nghe vậy lúc này mới xoay người rời đi.

Bùi phụ đặt thuốc trên bàn, nhìn nhìn Bùi Dã, lại nhìn nhìn Bùi Nguyên và Đinh Tiểu Uyển, vẻ mặt đó cực kỳ phức tạp.

“Đại ca, bưng thuốc tới đây giúp ta.” Bùi Dã ôm Trì Kính Dao trong tay, nói với Bùi Nguyên.

Bùi Nguyên nghe vậy bưng chén thuốc tới, sau đó múc một thìa thổi nguội, lúc này mới đưa tới bên miệng Trì Kính Dao.

Nhưng bây giờ Trì Kính Dao đang nửa tỉnh nửa mê, căn bản không uống được, thuốc chảy hết ra ngoài.

Bùi Dã bất đắc dĩ, dứt khoát ngậm thuốc vào miệng, trực tiếp dùng miệng đút cho đối phương.

Bùi phụ ở bên cạnh thấy thế vẻ mặt càng phức tạp hơn vài phần, một lúc sau, ông làm như không nhìn thấy gì, xoay người ra khỏi phòng.

——————————————————-

Hết chương 114. 

(Vĩ): Xưng hô hơi loạn, mọi người thông cảm, để hoàn xong tui chỉnh sửa một lượt từ đầu tới cuối nhe, tạm thời mọi người đọc hiểu là được, chỗ nào sai chính tả hoặc sai tên nhân vật mọi người cứ thoải mái cmt báo cho tui biết nhé, tui đọc hết cmt của mọi người đó, chỉ là tui chưa có thời gian sửa thôi, nên là mọi người đừng ngại cmt nhắc nhở tui, coi như hỗ trợ tui hoàn thiện bộ truyện này nhe, yêu mọi người ❤️❤️❤️


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.