Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Chương 113: Đệ ấy và ta ở bên nhau



Editor: Vĩ không gei

—————————————————-

Sáng sớm hôm sau, Trì Kính Dao còn chưa tỉnh đã có người tới gõ cửa.

Cậu mơ màng gọi một tiếng nhị ca, mở mắt ra mới phát hiện người tới là Dung nương.

“Bữa sáng đã xong rồi, con vẫn chưa rời giường sao.” Trong tay Dung nương ôm hai bộ áo khoác bông trong tay, nói với cậu: “Đã làm xong cho hai đứa từ lâu, hôm nay vừa lúc thử xem.”

Trì Kính Dao vội ngồi dậy nhận lấy, nói với Dung nương: “Đa tạ mẫu thân.”

“Nhị ca con ngược lại dậy rất sớm, có lẽ sợ làm ồn tới con nên chạy tới tiền viện luyện thương từ sớm rồi.” Dung nương nói.

“Con cũng không biết huynh ấy dậy từ bao giờ.” Trì Kính Dao cười nói.

“Mau mặc vào xem có hợp không?” Dung nương nói.

Trì Kính Dao vội đứng dậy, mặc thử bộ áo bông mới.

Giờ Bùi gia đã không còn túng thiếu như trước, trong phòng cũng có lò sưởi nên mùa đông không còn khổ sở như trước nữa.

Dung nương đợi cậu thay đồ xong, liếc mắt nhìn thấy một bộ chăn mới đặt ở bên cạnh nói: “Đã chuẩn bị thêm một cái chăn cho hai đứa, không ngờ hai huynh đệ các con lại ngủ cùng một chăn.”

“Trong phòng rất ấm, giường cũng không rộng lắm, đắp hai chăn sẽ rất chật.” Trì Kính Dao đáp.

“Được, ta đem cái chăn của nhị ca con cất đi trước vật, tránh để trên giường lại thêm chật.” Dung nương nói xong liền ôm cái chăn không được động vào rời đi.

Trì Kính Dao chột dạ thở phào, lúc này mới sửa sang lại mình, đi ra ngoài rửa mặt một phen.

Sau khi Bùi Dã đi huấn luyện sáng sớm, liền đi cho ngựa ăn.

Hai con ngựa này là bọn hắn cưỡi về, hiện giờ đã bị buộc ở cần gần chuồng gà hậu viện.

Lúc Trì Kính Dao tới tìm hắn, hắn đang cho ngựa thêm cỏ khô.

“Trong nhà còn có cỏ khô hả?” Trì Kính Dao kinh ngạc nói.

“Tới nhà Tiền thúc mượn một ít.” Bùi Dã nói.

“May là nhà thúc ấy có, không là ngựa của chúng ta phải đói bụng rồi.” Trì Kính Dao nói.

“Thức ăn thì vẫn có, tìm đại một thứ gì đó có thể chấp nhận được là ổn.” Bùi Dã nói xong vỗ vỗ bụi trên tay, lại lau tay lên người mình, lúc này mới tiến tới sửa lại vạt áo cho Trì Kính Dao.

“Mẫu thân cũng làm cho huynh một bộ, hay là huynh thay thử xem?” Trì Kính Dao hỏi.

“Cũng kiểu sắc xuân phấp phới thế này hả? Mặc vào giống như búp bê ngày tết thế này.” Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao nghe ra hắn đang trêu chọc mình, nhíu mày nói: “Không đẹp hả?”

“Đẹp, đệ mặc cái gì cũng đẹp hết.” Bùi Dã nói xong nhịn không được nhéo nhéo tay cậu.

“Nhị thúc, cữu cữu!” Giọng của Bùi Ninh đột nhiên truyền tới.

Trì Kính Dao hoảng sợ, vội bỏ tay Bùi Dã ra, lùi về sau mấy bước.

Hai người quay đầu lại liền thấy Bùi Ninh đang bước chân nhỏ về phía họ, phía sau có Bùi Nguyên đi theo.

“Sáng sớm đã muốn tìm hai đệ rồi.” Bùi Nguyên cười nói.

“Nào, cữu cữu bế con cho ngựa ăn nhé.” Trì Kính Dao cúi người bế Bùi Ninh lên, theo phản xạ nhìn qua Bùi Nguyên, trên mặt có hơi chột dạ.

Cũng may vẻ mặt Bùi Nguyên rất tự nhiên, không nhìn ra điều gì khác thường.

“Cữu cữu cưỡi ngựa lớn!” Bùi Ninh nói ngọng líu ngọng lo: “Nhị thúc cũng cưỡi ngựa lớn!”

“Đợi con lớn lên, cữu cữu cũng dạy con cưỡi ngựa lớn, được không?” Trì Kính Dao cười nói.

“Dạ!” Bùi Ninh cười nói: “Cữu cữu và nhị thúc cùng dạy. . . . .”

Mặc dù bây giờ nhóc con này vẫn chưa tới hai tuổi, nhưng nói chuyện cũng khá lưu loát.

“Cữu cữu. . . . . khỉ đâu ạ?” Bùi Ninh nhìn ngựa một lúc, lại nhịn không được mà hỏi.

“Con vẫn nhớ con khỉ sao?” Trì Kính Dao kinh ngạc nói: “Năm ngoái lúc gặp nó, con vẫn còn chưa tới một tuổi mà!”

Bùi Nguyên ở một bên đáp: “Trước đó vài ngày có Chương đại phu và Nguyễn Bao Tử tới thăm nhà, lúc đó có dẫn theo con khỉ của đệ. Bùi Ninh rát thích chơi với con khỉ đó, lúc này mới nhớ kỹ.”

“Hóa ra là vậy.” Trì Kính Dao vội nói: “Mấy ngày nữa cữu cữu sẽ dẫn khỉ về, để nó chơi cùng với con nhé.”

“Đa tạ cữu cữu!” Bùi Ninh nói xong còn ôm lấy Trì Kính Dao cọ cọ vô cùng thân thiết.

Trước khi bọn Trì Kính Dao rời đi, đã giao Đại Lão cho Dương Diệu và Nguyễn Bao Tử. Hôm qua bọn cậu về vội vàng, lúc tới đại doanh lại đúng lúc đám Dương Diệu dẫn con khỉ Đại Lão ra ngoài, cho nên Trì Kính Dao vẫn không gặp người cũng không gặp khỉ.

Cậu và Bùi Dã định trước năm mới sẽ bớt chút thời gian về đại doanh một chuyến, đưa Đại Lão về nhà.

“Hai đệ định làm gì?” Bùi Nguyên hỏi.

Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, không hiểu sao thấy hơi chột dạ.

Ngược lại Bùi Dã lại cực kỳ thản nhiên nói: “Năm sau ta sẽ về quân doanh, đệ ấy cũng đi cùng ta. Nhưng giờ ta có thể tự do ra vào trong quân doanh, có thể tùy lúc quay về thăm các huynh.”

“Ta còn tưởng A Dao sẽ quay về y quán chứ.” Bùi Nguyên nói.

“Thi thoảng ra cũng sẽ về y quán xem thử, lúc trước ta tình nguyện làm quân y trong quân doanh, Dương tướng quân nói không cần phải tuân thủ quy củ trong quân doanh.” Trì Kính Dao đáp.

Bùi Nguyên nghe vậy gật gật đầu, không nói gì nữa.

Người một nhà cùng nhau dùng bữa sáng, Bùi phụ nói định đi vào thị trấn mua chút đồ.

Hiện giờ mặc dù còn cách năm mới mấy ngày, nhưng có chút đồ tết phải đặt mua từ trước.

Hơn nữa giờ Bùi Dã và Trì Kính Dao đã về, năm nay bọn họ càng chuẩn bị tốt hơn.

Trì Kính Dao đã lâu không lên thị trấn, tất nhiên cũng muốn đi theo.

Bùi Dã nghe cậu muốn đi cũng đi theo, còn thuận tay bế cả Bùi Ninh đi.

Bùi Ninh tuổi tuy nhỏ nhưng cũng rất nghe lời.

Dọc đường đi nằm trong lòng Trì Kính Dao không khóc cũng không quấy.

Trì Kính Dao vô cùng thích nó, tới thị trần liền dẫn nói đi mua không ít đồ chơi sặc sỡ.

Bùi Dã bất đắc dĩ chỉ có thể chịu khổ đi theo làm “người hầu” tạm thời đi theo sau xách đồ linh tinh.

Sau đó, hai người còn đi tới cửa tiệm ngày trước bán da mua cho Bùi Ninh một chiếc áo da nhỏ.

Chưởng quầy vẫn còn nhận ra đám Trì Kính Dao, nhìn thấy bọn cậu liền rất nhiệt tình.

Sau đó hai người lại đi tới y quán một chuyến, bọn tiểu nhị trong y quán thấy Trì Kính Dao về đều rất vui mừng, còn mời cậu quay về thôn trang mừng lễ năm mới.

“Lễ mừng năm mới ta không về đó được, nhưng mấy ngày sau có thể về thăm.” Trì Kính Dao nói.

Cậu nói xong không nghĩ tới chuyện gì, nhìn qua Bùi Dã, thấy Bùi Dã cũng đang nhìn cậu.

Bây giờ còn cách lễ mừng năm mới chưa tới một tháng, mặc dù Trì Kính Dao đã yêu cầu Bùi Dã không được làm bậy khi ở nhà.

Nhưng bọn họ coi như tân hôn không lâu, ngày ngày ở cùng nhau ít nhiều cũng nhịn tới mức khó chịu.

Vừa lúc tới thôn trang ở mấy ngày, có thể nhân cơ hội đó mà thân mật.

Ngày hôm đó, lúc bọn cậu từ thị trấn quay về đã là xế chiều.

Dung nương và Bùi Nguyên, Đinh Tiểu Uyển đã làm xong cơm tối, món ăn nhìn qua rất phong phú.

“Bùi Ninh lại đây, mẫu thân đút con ăn cơm.” Đinh Tiểu Uyển nói với Bùi Ninh.

Bùi Ninh sau khi về nhà vẫn ôm lấy Trì Kính Dao, nghe vậy cũng không muốn buông tay.

“Cữu cữu. . . . . người có thể đút cơm cho con không?” Bùi Ninh nói bằng giọng non nớt: “Con ăn rất ngoan ạ.”

Trì Kính Dao nghe vậy vội nói: “Được chứ, cữu cữu đút con ăn.”

Trì Kính Dao nói xong múc một bát cháo thôi cho nguội đúng cho nó, Bùi Dã ngoan ngoãn ăn, nhìn quả thật rất ngoan.

“Đứa nhỏ này đúng là rất thân thiết với A Dao, lần trước lúc chia xa nó mới mấy tháng tuổi, chia xa lâu như vậy cũng không sợ người lạ.” Bùi Nguyên nói.

“A Dao khiến trẻ con rất thích đấy.” Dung nương cười nói: “Dù sao giờ con cũng đã thành hôn, sang năm đưa người về, cũng nên sinh một đứa, đến lúc đó có thể làm bạn với Bùi Ninh, tốt quá luôn.”

Bùi Ninh hình như nghe hiểu, vội vỗ tay nói: “Tốt quá tốt quá!”

Trì Kính Dao nghe vậy sắc mặt không khỏi thay đổi, theo phản xạ nhìn qua Bùi Dã.

Sắc mặt Bùi Dã hơi trầm xuống, cũng không nhìn cậu, nhưng Trì Kính Dao có thể cảm nhận được hắn không vui lắm.

“Đúng rồi, còn chưa hỏi con, cô nương con cưới về bao nhiêu rồi? Nếu tuổi quá nhỏ thì có thể đợi một chút, nữ nhân quá nhỏ mà mang thai thì không tốt cho cơ thể.” Dung nương nói.

Trì Kính Dao cười ngượng, nói: “Hai mươi ạ.”

“Lớn hơn con tận 4 tuổi hả? Bằng tuổi nhị ca con luôn.” Dung nương cười nói: “Lớn cũng tốt, nữ hơn ba như ôm cục vàng, lớn càng biết cách chăm người hơn.”

Dung nương rốt cuộc vẫn để tâm tới Trì Kính Dao, bởi vậy cũng thể hiện sự quan tâm quá mức tới hôn sự của cậu.

Hỏi tuổi xong, bà lại nhịn cười hỏi: “Con đi kinh thành gấp như vậy, trước khi đi đã viên phòng chưa?”

“Nương!” Trì Kính Dao mặt ửng hồng, nhất thời có hơi xấu hổ.

“Sợ cái gì, ta là mẫu thân của con, cũng không phải người ngoài.” Dung nương cười nói: “Nương chỉ nghĩ là, không chừng sang năm. . . . . .”

“Nương.” Bùi Nguyên bật cười nói: “A Dao mới 16, sang năm cũng mới 17, người đừng thúc giục quá nhanh.”

“Đúng đúng đúng, ta chỉ là quá vui mừng thôi.” Dung nương nói xong vội gắp đồ ăn cho Trì Kính Dao, ý bảo cậu nhiều chút.

Bữa cơm này khiến tâm sự Trì Kính Dao chồng chất.

Dung nương càng quan tâm tới hôn sự của cậu, cậu lại càng không yên.

Nếu sau này Dung nương biết sự thật, không biết sẽ thất vọng tới mức nào.

Không chỉ là cậu không thể nào sinh cháu trai cháu gái cho bà, ngay cả Bùi Dã cũng không thể.

Màn đêm buông xuống, cậu đi rửa mặt về liền thấy Bùi Dã đứng ở dưới hành lang, nhìn có vẻ không vui lắm.

“Nhị ca.” Trì Kính Dao đi tới, nhéo nhéo trên tay hắn.

Bùi Dã quay đầu nhìn cậu một lúc lâu, đột nhiên nói: “Là ta hại đệ rồi.”

“Nhị ca?” Trì Kính Dao ngẩn ra.

Liền nghe Bùi Dã lại nói: “Nếu đệ có thể thành hôn sinh con bình thường, cũng sẽ không mất đi tư cách làm phụ thân thế này.”

“Sao huynh lại nghĩ như vậy chứ?” Trì Kính Dao nói.

“Không phải sao?” Bùi Dã nói: “Lúc trước nếu ta không chạm vào đệ, căn bản là đệ không hiểu gì cả, cũng sẽ không sinh ra tình cảm như vậy với ta.”

Trì Kính Dao nhíu nhíu mày nói: “Không phải thế đâu, nhị ca.”

Cậu tiến tới gần môi Bùi Dã, hôn một cái, lại nói: “Ta không biết nói thế nào với huynh, nhưng ta không hy vọng huynh suy nghĩ như vậy.”

“Ta sợ đệ sẽ. . . . . .”

“Ta sẽ không.” Trì Kính Dao cắt lời hắn: “Nếu huynh còn nói nữa, ta sẽ coi như huynh đang hối hận.”

Bùi Dã nghe vậy duỗi tay kéo cậu vào lòng, nói: “Không nói nữa, là ta không tốt, không nên suy nghĩ linh tinh.”

“Nhị ca, mấy ngày nữa huynh theo ta về thôn trang một chuyến đi.” Trì Kính Dao ghé sát vào tai hắn nói.

Bùi Dã nghe vậy không biết nghĩ tới chuyện gì, tâm trạng nháy mắt tốt lên không ít.

Ngày hôm sau, Trì Kính Dao thức dậy sớm.

Nhưng đợi sau khi dùng bữa sáng, cậu lại cảm thấy mệt rã rời, liền quay về ngủ thêm một giấc.

Đợi khi cậu tỉnh lại đã là buổi trưa, cậu đi ra khỏi phòng, liền thấy Bùi Dã đang ngồi trong sân, cầm một mảnh gỗ và một con dao khắc làm gì đó. Ở bên cạnh, Bùi Ninh ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế nhỏ, đang tập trung tinh thần mà nhìn.

“Cữu cữu!” Nhóc Bùi Ninh thấy Trì Kính Dao, vội vui vẻ chạy tới, rúc đầu vào lòng của cậu.

“Các con đang làm gì vậy?” Trì Kính Dao ôm lấy nhóc con, hỏi.

“Nhị thúc nói muốn làm một thanh kiếm gỗ cho con.” Nhóc Bùi Ninh nói.

“Nhị thúc con rất khéo tay, trước kia còn làm cung cho ta đấy.” Trì Kính Dao nói.

Bùi Ninh nghe vậy tò mò hỏi: “Cũng là gì ạ?”

“Chính là cái này.” Trì Kính Dao lặng lẽ lấy một cây cung trong không gian cất trữ ra cho nó xem.

Bùi Dã thấy thế hơi kinh ngạc, hỏi: “Đệ vẫn còn giữ hả?”

“Đương nhiên rồi!” Trì Kính Dao: “Đây chính là thứ đầu tiên huynh cho ta mà.”

Bùi Dã nghe vậy đáy mắt lộ chút ý cười, liếc mắt sâu xa nhìn thiếu niên.

“Mấy đứa đang ở đây hả?” Dung nương đứng ở cửa tiểu viện, nói với Bùi Dã: “Thằng hai, con đi ra đây một chút.”

Bùi Dã nghe vậy đặt thanh kiếm xong một nửa xuống, dặn Trì Kính Dao và Bùi Ninh đừng nghịch dao, lúc này mới đứng dậy rời đi.

“Trong nhà có khách, con giúp ta tiếp một chút.” Dung nương nói.

“Khách nào ạ?” Bùi Dã thuận miệng hỏi.

“Chẳng phải thấy là biết sao?” Dung nương cười nói.

Bùi Dã nghe vậy trên mặt hiện vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn đi theo bà tới tiền viện.

Trì Kính Dao và Bùi Ninh ở trong tiểu viện một lúc, thấy Bùi Dã mãi không về liền ôm Bùi Ninh tới tiền viện.

Cậu vừa mới tới gần liền nghe thấy sảnh chính rất náo nhiệt, hình như có không ít người đang cười nói.

“Đại tẩu.” Trì Kính Dao gọi Đinh Tiểu Uyển đi ngang qua, hỏi: “Sao lại nhiều người như vậy?”

“À, đều tới tìm nhị ca đệ làm mai đấy.” Đinh Tiểu Uyển nói: “Lúc các đệ không ở đây, trong nhà ngày nào cũng có người tới, giờ có lẽ nghe phong phanh ở đâu, hôm nay đều có mặt hết ở đây!”

Trì Kính Dao: . . . . . . .

“May là đệ thành thân rồi, không thì đệ cũng không thoát được đâu.” Đinh Tiểu Uyển trêu chọc.

Trì Kính Dao cười miễn cưỡng, trong lòng lại thấy hơi khó chịu.

“Là mẫu thân tìm tới sao?” Trì Kính Dao hỏi.

“Không phải.” Đinh Tiểu Uyển nói: “Sao mẫu thân lại tự tiện tìm người tới chứ? Những bà mai này đều là nhận tiền làm việc, một đám đều tới nịnh bợ nhị ca đệ, lần trước mẫu thân đã từ chối rất nhiều rồi, nhưng cái gì tới vẫn sẽ tới thôi, không thể nào cứ giữ cửa đuổi người đi mãi được đâu?”

Đinh Tiểu Uyển thở dài nói: “Giờ nhị ca đệ cũng là một Hầu gia, chúng ta còn sợ đắc tội người ta khiến thanh danh nhị ca đệ bị bôi nhọ. Cho nên hôm nay nếu bọn họ đã đến, chỉ bằng để nhị ca đệ ra gặp, nếu bản thân đệ ấy chướng mắt thì cũng dễ làm người ta hết hy vọng.”

Trì Kính Dao nghe vậy một lúc sau vẫn chưa nói gì.

Cậu vốn định dẫn theo Bùi Ninh quay về tiểu viện đợi, mắt không thấy tâm không phiền.

Nhưng nghĩ nghĩ lại thấy không được, người ta tới làm mai cho nhị ca cậu, cậu phải đi xem thử!

Dù sao bọn họ đã là phu phu thành hôn rồi, nào có thể làm ngơ không biết được chứ?

Thật ra cậu không lo Bùi Dã sẽ đồng ý hôn sự nào cả, mà sự tính tình của Bùi Dã không nhịn được lại đắc tội với người ta.

“Chỗ chúng ta không chỉ có người trên trấn xuống đâu, còn tới từ quận thành rất xa nữa đấy.” Một bà mai cười nói: “Nếu hầu gia lo lắng, chúng ta đều mang theo tranh, hầu gia có thể xem trước rồi nói.”

Nói xong, liền có người cầm mấy bức tranh tới đây, định đưa cho Bùi Dã xem.

Bùi Dã nhíu mày, lạnh giọng nói: “Đa tạ chư vị, ta tạm thời không có dự định này.”

“Hầu gia tuổi cũng không nhỏ.” Bà mai khác nói: “Lúc trước chúng ta đều nghĩ hầu gia tới kinh thành có thể kết được lương duyên, không ngờ hầu gia vẫn nguyện ý quay về Kì Châu. Cô nương ở phủ Kì Châu chúng ta được lắm đấy. . . . . . .”

Trên mặt Bùi Dã nhanh chóng hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.

Dung nương nói: “Thằng hai, nếu con không hợp ý thì cũng đừng miễn cưỡng, chúng ta không nôn nóng đâu.”

Ý ngoài mặt chữ, nếu Bùi Dã không muốn thì có thể từ chối.

“Nhiều cô nương như vậy, ai cùng đều rất xinh đẹp, hầu gia nhìn thử là biết.” Một người khác nói.

Bùi Dã hít sâu một hơi, rõ ràng kiên nhẫn đã tới cực hạn.

Lúc trước trong thư Bùi Nguyên từng nhắc tới chuyện này với hắn, nói mấy ngày nay nhà họ bị mấy người mai mối này làm phiền không thôi.

Cục diện trước mắt này, nếu hắn chỉ thuận miệng từ chối, không tới mấy ngày nữa lại có một đám người khác tới.

Đều là hương thân phụ lão, hắn cũng không muốn đuổi người ra ngoài.

Nghĩ vậy, Bùi Dã nói: “Các vị có lẽ đã biết, Bùi mỗ mới từ kinh thành về, cũng biết bệ hạ vẫn chưa ban hôn cho Bùi mỗ. . . . . . Mọi người có biết nguyên nhân của chuyện này không?”

Mọi người nghe vậy đều lắc đầu, hỏi: “Nguyên nhân là gì?”

“Đó là vì lúc trước trong một trận chiến. . . . . . .”

Trì Kính Dao vừa tới cửa, định nghe lén một chút, không ngờ lại vừa lúc nghe tới đoạn này.

Cậu lập tức nhận ra Bùi Dã muốn nói gì, vội vọt vào cắt lời Bùi Dã: “Nhị ca!”

Bùi Dã nhíu mày, nhìn về phía Trì Kính Dao.

Mọi người trong phòng cũng nhìn về phía hai người, vẻ mặt đều hơi bất ngờ.

“Nhị ca. . . . . . .” Trì Kính Dao kéo Bùi Dã nói: “Huynh theo ta ra ngoài một chút. . . . . .”

Bùi Dã đứng yên không nhúc nhích, thấp giọng nói: “Ta đã nghĩ kỹ rồi.”

“Huynh theo ta ra ngoài!” Trì Kính Dao túm tay hắn, cũng không để ý ánh mắt của người khác, nhỏ giọng nói: “Nhị ca. . . . .”

Bùi Dã sợ nhất là bộ dạng này của cậu, lúc này có hơi không đành lòng, chỉ có thể để mặc đối phương kéo hắn ra trước sảnh.

Tất cả mọi người trong phòng đều tò mò nhìn ra ngoài.

“Đây là Trì đại phi hả?” Có người hỏi.

“Lớn lên tuấn tú thật nha, tiếc là đã thành thân rồi.” Có người khác nói.

Dung nương ở một bên không vui nói: “Con ta thành thân là chuyện tốt trời cho, tiếc là tiếc cái gì?”

“Đúng đúng đúng, coi cái miệng của ta này.” Bà mai vừa nói vội đáp: “Trì đại phu lớn lên tuấn tú như vậy, cô nương cưới về nhất định cũng vô cùng đẹp.”

Bên ngoài.

Trì Kính Dao kéo Bùi Dã tới một góc khuất, lo lắng nói: “Sao huynh lại nói như vậy với họ?”

“Nếu không nói thì họ sẽ tới mãi.” Bùi Dã nói.

“Cùng lắm là tìm cái cớ khác thôi, không cần thiết phải bản thân như vậy.” Trì Kính Dao nói: “Vất vả thoát một kiếp ở kinh thành, giờ huynh lại nói với họ như vậy. . . . . . ta không muốn huynh nói vậy.”

Bùi Dã nói: “Sợ ta xấu mặt hả?”

“Ta không muốn nghe họ nói xấu sau lưng huynh.” Trì Kính Dao nói: “Huynh là anh hùng của Đại Du, ta không cho phép họ nói lời không tốt về huynh.”

“Ta không thèm để ý.” Bùi Dã nói.

“Ta để ý.” Trì Kính Dao nói: “Nếu có ai nói xấu sau lưng ta, huynh có thấy không vui không?”

Bùi Dã nghe vậy trong lòng khẽ động, cuối cùng cũng bình tĩnh một chút.

“Ta đi nói chuyện với họ.” Trì Kính Dao nói: “Cứ nói huynh không muốn thành thân, bảo họ đừng tới đây nữa.”

Bùi Dã thở dài nói: “Cứ để ta tự đi nói.”

Hai người một trước một sau về lại tiền sảnh, vừa tới cửa liền nghe thấy giọng của Bùi Nguyên từ bên trong phát ra.

“Nhị đệ nhà chúng ta quả thật đã định hôn sự rồi, vốn định đợi ý chỉ của kinh thành rồi mới nói với mọi người.” Bùi Nguyên giải thích với mọi người: “Không ngờ hôm nay các vị lại tới, trước mắt nếu không giấu được nữa, vậy xin các vị quay về truyền lời cho nhau, rằng hôn sự của nhị đệ ta không cần chư vị phải bận tâm lo lắng nữa.”

Lời này của Bùi Nguyên có chừa lại đường lui, hắn chỉ nói đợi ý chỉ từ kinh thành chứ không nói đợi ý chỉ ban hôn từ kinh thành, cho nên dù chỉ là một mánh khóe nhỏ nhặt, nhưng suy cho cùng cũng không coi như là khai man thánh chỉ. Nhưng bà mối này sẽ không nghĩ hắn dám lấy chuyện này ra đùa giỡn, tất nhiên đều tin hắn, cũng không để ý tới lỗ hổng trong lời nói của hắn.

“Là cô nương nhà ai vậy?” Có người hỏi.

“Việc này cứ để sau này mọi chuyện lắng chuyên rồi nói, nếu không có chút không ổn.” Bùi Nguyên nói.

Mọi người nghe vậy vừa tò mò lại vừa thất vọng.

Bùi Nguyên cười cười, cùng Dung nương tiễn từng người ra cửa.

“Nhị đệ con thật sự đã định hôn sự rồi sao?” Đợi sau khi mọi người đi hết, Dung nương hỏi.

“Hôm nay người cùng thấy đấy, chính đệ ấy không hài lòng.” Bùi Nguyên nói: “Chi bằng cản thay đệ ấy.”

“Biết thế mấy năm đầu đã nói như vậy, tránh để lúc nào cũng có người tới cửa.” Dung nương nói.

Bùi Nguyên cười nhạt, nói: “Mấy năm đầu. . . . . . . chúng ta nào biết đệ ấy không hài lòng đâu.”

“Đúng nhỉ.” Dung nương nói: “Dù sao thằng hai nhà chúng ta cũng không sợ không cưới được thê tử, trước mắt không hài lòng thì cứ đợi từ từ thôi.”

Bà nói xong liền bế Bùi Ninh đi về hậu viện.

Bùi Nguyên đứng ở trong sân một lúc lâu, nhìn về Trì Kính Dao và Bùi Dã cách đó không xa, nhịn không được mà thở dài.

“Đại ca. . . . . . .” Trì Kính Dao chột dạ nhìn qua, nhỏ giọng hỏi: “Huynh. . . . . .”

“Cha nương chỉ là quan tâm tới các đệ, không có tâm tư khác, đừng để bụng.” Bùi Nguyên nói.

Trì Kính Dao nghe vậy theo phạn xạ nhìn về phía Bùi Dã.

Bùi Dã nhìn Bùi Nguyên, hỏi: “Huynh đã biết rồi?”

“Vốn ta cũng không chắc.” Bùi Nguyên nói: “Đệ viết thư về nhà, nói A Dao thành thân, trong thư cũng không nói đệ ấy cưới ai, lúc đó ta liền cảm thấy kỳ lạ. Sau đó các đệ cùng nhau quay về, lại càng kỳ lạ hơn, nào có ai vừa thành thân đã bỏ lại thê tử mới cưới không để ý, tự mình về nhà mừng năm mới bao giờ?”

Bùi Nguyên nhìn về phía Trì Kính Dao, lại nói: “Lúc nhỏ đệ chính là một người hiểu chuyện, đệ không thể làm chuyện thế này được.”

Trì Kính Dao nghe vậy mặt không khỏ đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn Bùi Nguyên nữa.

“Còn nữa, Bùi Dã lập chiến công lớn như vậy, đi tới kinh thành lại không có ý chỉ ban hôn. Mấy năm trước người mai mối kéo tới nhà chúng ta không dứt, kinh thành nhiều quý tộc như vậy, đệ lại là một hầu gia trẻ tuổi tướng mạo lại đàng hoàng, nào có chuyện không ai bị thu hút?” Bùi Nguyên nhìn về phía Bùi Dã, nhịn không được thở dài nói: “Ta vốn chỉ mới đoán, nhưng nhiều ngày qua nhìn các đệ. . . . . cũng đoán được bảy-tám phần rồi.”

Bùi Nguyên là người nhìn hai người lớn lên, tất nhiên cũng thấy rõ sự thay đổi giữa Bùi Dã và Trì Kính Dao.

Hơn nữa tâm tư của hắn vốn tinh tế, một khi đã có nghi ngờ, lại quan sát hai người, quả thực mỗi ánh mắt mỗi hành động đều lộ ra sơ hở.

Bùi Dã nghe vậy nói: “Đúng vậy, ta không nhắc tới người đệ ấy thành thân trong thư, bởi vì người đó chính là ta.”

“Đệ còn nói đúng rồi thế hả?” Bùi Nguyên trừng mắt liếc Bùi Dã một cái, lại nói: “Sang năm rồi tính, giờ cha nương đang rất vui, để họ vui mấy ngày nữa đi.”

“Vâng.” Trì Kính Dao nghe vậy gật gật đầu, hốc mắt nhất thời đỏ lên.

Cậu không ngờ Bùi Nguyên không đợi bọn cậu nói ra, đã tự tìm ra manh mối rồi.

Càng làm cậu bất ngờ hơn là, Bùi Nguyên không hề chỉ trích, thậm chí còn chủ động giúp đỡ bọn cậu trong chuyện ngày hôm nay.

“Khóc cái gì?” Bùi Nguyên duỗi tay vỗ nhẹ lên vai Trì Kính Dao một cái, nói: “Muốn khóc cũng nên là đệ ấy khóc, sang năm sau cha nương muốn đánh muốn mắng, có nhị ca đệ chịu trận rồi.”

Bùi Dã nghe vậy nhìn không được cười khẽ một tiếng.

“Còn cười?” Bùi Nguyên lại trừng mắt liếc hắn một cái, lúc này mới xoay người định đi.

“Đại ca?” Trì Kính Dao nghẹn ngào hỏi: “Huynh không trách ta sao?”

Bùi Nguyên xoay người nhìn về phía cậu, nói: “Lúc các đệ ở tiền tuyến, ta thường xuyên gặp ác mộng. Đôi lúc nửa đêm bừng tỉnh, ta lại nghĩ, chỉ cần các đệ có thể sống sót trở về, cho dù thiếu một tay một chân, chúng ta cũng nhận, chỉ cần còn sống là tốt rồi.”

“Giờ hai đệ hai tay, hai chân đều đủ. . . . .” Mắt Bùi Nguyên hơi đỏ, lại nói: “Đại ca đã thấy đủ rồi.”

Trì Kính Dao nghe vậy nước mắt nhất thời mấy khống chế rơi xuống.

Bùi Dã thấy thế duỗi tay muốn tới ôm cậu, nhưng nghĩ nghĩ lại nhịn xuống, chỉ nhéo nhẹ lên tay của cậu một cái.

“Đừng khóc.” Bùi Nguyên vỗ vỗ bả vai của Trì Kính Dao, sau đó hỏi Bùi Dã: “Mới vừa nãy ở trong phòng, đệ định nói gì đấy?”

Bùi Dã nghĩ nghĩ, nói: “Nói ta ở trên chiến trường bị thương, mất năng lực.”

Bùi Nguyên nghe vậy giật mình nói: “Đó ngược lại là một biện pháp tốt đấy.”

Hắn nghĩ nghĩ, lại hơi lo lắng hỏi: “Đệ không thật sự bị thương đấy chứ?”

“Giả đấy.” Bùi Dã bất đắc dĩ nói.

Bùi Nguyên nghe vậy cẩn thận liếc mắt đánh giá Bùi Dã, dường như vẫn không quá yên tâm, ánh mắt vẫn lộ chút lo lắng như trước.

“Thật sự là giả đó.” Trì Kính Dao vội giải thích thay Bùi Dã.

“Rốt cuộc là thật hay là giả?” Bùi Nguyên nhíu mày hỏi.

“Là giả.” Bùi Dã lại nói.

Bùi Nguyên gật gật đầu, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẻ mặt phức tạp liếc mắt nhìn Bùi Dã một cái, lúc này mới xoay người rời đi.

Bùi Dã: . . . . . .

Vẻ mặt đó của đại ca hắn là sao đây?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.