Quý ngài Lương Cố bị tống tiền nên chỉ đành bất lực vét tài sản ra trả một ngàn tệ chỉ để hỏi một vấn đề trọng điểm: “Hiện tại thái độ của mẹ con thế nào?”
Lương Vân Tiên nhận tiền xong thì trả lời: “Thật sự muốn ly hôn.”
“……”
Quý ngài Lương Cố lập tức hoảng sợ, lo lắng muốn chết: “Con không khuyên bà ấy sao?”
Lương Vân Tiên thở dài: “Khuyên rồi, nhưng vô ích.”
Lương Cố cau mày chặt, mặt buồn rười rượi không biết phải làm sao nên không ngừng lẩm bẩm: “Vậy giờ phải làm sao? Phải làm sao bây giờ……”
Lương Vân Tiên nhìn chằm chằm bố mình một lúc, anh hơi mím môi như thể không đành lòng và “Tốt bụng” an ủi ông ấy: “Con hiểu tâm trạng của bố, nhưng bố cũng phải hiểu mẹ con đã ấm ức bao nhiêu năm như vậy rồi, sao có thể không có chút giận dỗi nào chứ? Chẳng qua là bà ấy muốn bố thành tâm hối lỗi, chỉ cần bố hạ mình, điều chỉnh thái độ và giữ vững quan điểm thì sớm muộn gì mẹ cũng sẽ tha thứ cho bố thôi.”
Lương Cố suy nghĩ một lúc rồi mới thở dài: “Bố biết mẹ con đã chịu rất nhiều ấm ức sau khi kết hôn với bố. Bố cũng biết mình có lỗi với bà ấy, bố cũng không mong bà ấy có thể tha thứ cho mình, chỉ cần không ly hôn thì muốn bố làm gì cũng được.”
Lương Vân Tiên nhắc nhở bố mình: “Bây giờ bố nên suy nghĩ xem lát nữa nên làm thế nào để thuyết phục bà ấy đồng ý cho bố vào nhà.”
Lương Cố: “……”
Lương Vân Tiên đổi chủ đề: “Nhưng bố đừng lo, con có thể giúp.”
Lương Cố thở phào nhẹ nhõm.
Lương Vân Tiên bình tĩnh “Năm trăm.”
“……”
Quý ngài Lương Cố vừa sốc vừa tức: “Sao con lại trở thành thế này hả? Vì chút tiền mọn mà chèn ép bố mình khắp nơi?”
Lương Vân Tiên thở dài, xúc tích đáp: “Vì con kết hôn rồi.” Sau đó anh lại bất lực bổ sung thêm: “Gia giáo rất nghiêm.”
Lương Cố sững sờ rồi bỗng hiểu ý con trai mình, nhưng——
“Bố không giống con chắc? Bố đã kết hôn nhiều năm như thế rồi.”
“Cũng không phải con không biết, từ khi bố và mẹ con kết hôn thì tiền bạc thu chi trong nhà đều do mẹ con quản lý.”
Lương Vân Tiên cũng rất thẳng thắn: “Không cho thì thôi, vậy bố tự nghĩ cách đi.”
Lương Cố: “……”
Bất lực, ông không thể làm gì khác hơn là lại rút 500 tệ từ cái ví da xẹp lép ra.
Lương Vân Tiên nhận tiền không chút do dự rồi dựa theo thỏa thuận mà bày cho bố mình một cách: “Bố chia sẻ cho mẹ một tin tốt, khiến mẹ hân hoan trở lại thì mẹ sẽ không đuổi bố đi đâu.”
Lương Cố lại bày ra vẻ mặt buồn bã: “Bây giờ bố có tin tức tốt gì chứ?”
Lương Vân Tiên nhếch khóe môi, cười nói: “Vân Đàn đang mang thai đôi.”
Lương Cố hơi giật mình, tầng mây đen trên khuôn mặt lập tức tan đi: “Thật sự là thai đôi sao?”
Lương Vân Tiên gật đầu: “Chính xác trăm phần trăm.”
“Tốt tốt tốt, quá tốt, quá tốt rồi!” Lương Cố vui đến không khép miệng lại được, trước kia khi con trai mắc bệnh, ông chỉ mong con trai có thể sống sót là được, chưa bao giờ suy nghĩ chuyện tương lai. Không ngờ hiện tại ông đã sắp lên chức ông nội, còn là một cặp song sinh, thật đúng là niềm vui bất ngờ.
Ông vội vàng mở cốp xe, để lộ ra những chiếc hộp to nhỏ xếp chật kín rồi nói với con trai: “Bố mang cho các con ít đồ ngon.”
Cho các con?
Lương Vân Tiên bất đắc dĩ cười, hỏi bố mình: “Nếu chỉ có mình con ở nhà thì bố cũng sẽ mang nhiều đồ như vậy à?”
Lương Cố: “……”
Bố sẽ không đến luôn ấy chứ.
Nhưng ông không muốn nói thẳng ra, tránh làm tổn thương tình cảm, nên chỉ đành nhìn quanh rồi nói: “Hộp này là trứng gà bố nhờ bạn mua, là trứng gà ta thuần đấy. Con không được ăn đâu tất cả đều để cho Vân Đàn ăn, còn con thì cứ ăn mấy quả trứng gà ở siêu thị là được rồi.”
Lương Vân Tiên: “……”
Lương Cố: “Còn hai thùng tôm và thịt cừu này là sáng nay vừa được vận chuyển tới, chắc Vân Đàn cũng không ăn hết được nên con mang qua cho bố mẹ vợ một nửa đi.” Ông còn không yên tâm dặn thêm một câu nữa: “Con cũng không được ăn.”
Lương Vân Tiên dở khóc dở cười: “Nên con chỉ chịu trách nhiệm vận chuyển thôi à?”
Lương Cố: “Không thì sao? Con cũng đâu cần ăn đồ bổ như vậy, không phải ở cơ quan có căn tin à?”
Lương Vân Tiên: “……”
Hiểu rồi, anh chỉ xứng ăn đồ ở căn tin thôi.
Thở dài, Tiến sĩ Lương bất lực chỉ có thể làm công nhân khuân vác lần nữa, lần lượt chuyển từng thùng đồ không thuộc về mình từ cốp xe đến cửa thang máy.
Cùng lúc đó, Lục Vân Đàn đang ở nhà giúp quý bà Tống Từ lên kế hoạch “Trả thù” quý ngài Lương Cố.
Sau mười phút, khóa điện tử vang lên một tiếng “Tích”, ngay sau đó có tiếng mở cửa, tiếng chuyển đồ và tiếng bước chân truyền vào phòng khách.
Lục Vân Đàn nhìn mẹ chồng và lập tức thấy quý bà Tống Từ đang tao nhã nâng ly, ánh mắt kiêu ngạo nhấp một ngụm trà trái cây.
Sau khi Lương Vân Tiên thay giày xong thì không để ý đến bố mình nữa mà tiếp tục chuyển đồ vào phòng bếp.
Quý ngài Lương Cố đã thay giày nhưng vẫn lo lắng bồn chồn đứng tại chỗ một lúc lâu, do dự mãi ông mới lấy hết dũng khí bước vào phòng khách.
Lục Vân Đàn thấy vậy thì lập tức đứng dậy rời khỏi ghế sofa, đi nhanh vào phòng bếp: “Con đi bổ dưa hấu cho hai người, hôm qua bố con mới mua, rất ngọt ạ!” Sau khi đi vào bếp cô nhanh chóng đóng cửa lại, sau đó dán lỗ tai lên cánh cửa. Dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa tập trung, không khác gì lính tình báo của quân Đức đang nghe trộm tin tình báo của nước Anh trong chiến tranh thế giới thứ hai.
Lương Vân Tiên bị cô chọc cười: “Sao em không ở ngoài nghe trực tiếp?”
Nữ hiệp Đàn kiêu ngạo nói: “Người ta cũng có mắt nhìn, em sẽ không làm bóng đèn đâu.” Vừa nói xong, cô lập tức nhăn mặt rồi nhanh chóng áp tai lên cánh cửa.
Lòng hiếu kỳ của Lương Vân Tiên cũng bị cô khơi lên: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Phát thanh viên truyền hình trực tiếp – Đàn: “Bố anh nói ông ấy đã đặt chỗ đẹp nhất trong quán cà phê nghệ thuật mà mẹ anh thích, muốn hẹn bà ấy đi uống trà chiều. Mẹ anh nói chiều nay bà ấy có hẹn rồi, bố anh hỏi có hẹn gì, mẹ anh nói hẹn bạn đi khiêu vũ. Bố anh hỏi bạn nào, mẹ anh nói hẹn một ông chủ rất đẹp trai có vợ mất sớm, không có con không cần chăm sóc cháu trai cháu gái, có thể cân nhắc làm bố dượng anh.”
Lương Vân Tiên: “……”
Phát thanh viên truyền hình trực tiếp – Đàn tiếp tục đưa tin: “Bố anh hơi lo lắng rồi, ông ấy nói sẽ đưa mẹ anh đi khiêu vũ, đệm nhạc cho bà ấy. Mẹ anh nói không cần ông ấy đệm nhạc, phòng khiêu vũ bà ấy đến có cung cấp nhạc đệm dương cầm. Kể cả không có nhạc đệm thì cũng không làm phiền ông ấy, vì bà ấy có tiền, loại nghệ sĩ dương cầm nào cũng có thể mời được. Bố anh nói những người đó chắc chắn chơi đàn không hay bằng ông ấy, mẹ anh vẫn không cho bố anh đi. Bà ấy còn mỉa mai nói ông quá cao quý, dương cầm ở phòng khiêu vũ là loại chất lượng thấp, không xứng với ông ấy.” Cuối cùng cô còn đưa ra bình luận cá nhân: “Chậc, sông có khúc người có lúc, vạn vật luân phiên thay đổi.”
Lương Vân Tiên im lặng suy nghĩ một lát rồi thẳng thắn nói: “Anh thấy em rất hợp làm phát thanh viên.”
Lục Vân Đàn quay lại, nghiêng đầu liếc nhìn anh: “Anh có ý gì? Mỉa mai em à?”
“Anh nào dám?” Lương Vân Tiên cười nói: “Tại hạ thật lòng thật dạ cảm thấy nữ hiệp Đàn rất có tài truyền đạt thông tin.”
Xúc tích, sống động, thực tế, không hổ là Bá Vương nhỏ ở phố cổ, không có tin tức nào cô không tìm ra được.
Lục Vân Đàn cảm nhận được sự ngưỡng mộ và khen ngợi thật lòng từ thư sinh Lương, khóe môi cô nhếch lên kiêu ngạo, chém gió mà không hề ngượng mồm: “Tài năng của em còn nhiều lắm, chẳng qua là bình thường không thể hiện ra thôi, sợ anh tự ti đó.!”
Lương Vân Tiên rất phối hợp trả lời: “Vậy thật cảm ơn nữ hiệp Đàn đã nâng đỡ.” Nói xong, anh do dự một chút rồi nói tiếp: “Anh vừa cùng bố bàn chút chuyện làm ăn, kiếm được 1.500 tệ, có thể chia cho em một nửa.”
Vừa nghe đến tiền mắt Lục Vân Đàn lập tức tỏa sáng, cô lập tức từ bỏ hành động nghe trộm để chạy tới trước mặt chồng mình, vươn tay ra: “Lấy ra đây.”
Lương Vân Tiên lấy xấp tiền một trăm tệ từ trong túi quần ra, rút 8 tờ đưa cho nữ hiệp Đàn: “Cho em thêm 50 tệ nữa.”
Lục Vân Đàn cầm tám trăm tệ trong tay nhưng mắt vẫn liếc về bảy trăm tệ còn lại trong tay anh: “Chỗ còn lại em có thể giữ giúp anh.”
Lương Vân Tiên nhịn cười, nghiêm túc nói: “Sao em không hỏi anh bàn chuyện làm ăn gì?”
Lục Vân Đàn ngước mắt nhìn anh: “Vậy anh bàn chuyện gì?”
Lương Vân Tiên: “Mỗi câu hỏi năm trăm, câu hỏi quan trọng gấp đôi.”
Lục Vẫn Đàn đã hiểu nên lập tức nổi giận: “Anh không chỉ đạo văn của em mà còn thu phí nhiều hơn cả em?” Nói xong cô nhanh chóng cướp 700 tệ trong tay anh: “Loại tiền không sạch sẽ này em nhất định phải thu.”
Lương Vân Tiên đã biết là cô sẽ làm như vậy, anh thở dài trầm giọng nói: “Vốn là anh cho rằng nữ hiệp Đàn sẽ chia cho anh một chén canh nên mới thẳng thắn nói với em, không ngờ kết quả là không thu được gì, đã vậy thì lần sau anh sẽ không nói nữa.”
Lục Vân Đàn: “……”
Nếu chia cho anh thì đau; Nhưng không chia cho anh thì đúng là hơi xấu xa, nói không chừng sẽ không có lần sau nữa.
Phát triển bền vững mới là đạo lý đúng đắn!
Cố nghiến răng nghiến lợi, nhịn đau rút ra ba tờ một trăm tệ: “Thưởng cho anh ba trăm tệ đó.” Sau đó cô lại cảnh cáo: “Sau này nếu dám không báo cáo thì em chém đầu anh!”
Lương Vân Tiên nhận tiền rồi trịnh trọng hứa hẹn: “Xin Nữ hiệp Đàn cứ yên tâm, từ trước đến nay thư sinh luôn thành thật, biết gì thì chắc chắn sẽ nói.”
Lục Vân Đàn hừ lạnh, nhét tiền vào trong túi rồi tiếp tục nghe trộm, nhưng cô lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm……
Sau vài phút suy nghĩ cô bỗng muộn màng phát hiện ra: Tên thư sinh chết tiệt này lại rửa tiền một cách ngang nhiên như vậy!
Số tiền 1.500 tệ không rõ nguồn gốc bỗng hóa thành hạng mục thu nhập hợp pháp, còn kiếm thêm 300 tệ!
Lén lút trộm lương thực, thay mận đổi đào, dương đông kích tây!
Hừ!
Gian trá!
Nữ hiệp Đàn tức giận liếc nhìn thư sinh Lương, trong lòng âm thầm thề: Hừ, anh đợi đấy, chắc chắn em sẽ tìm anh tính toán nợ nần sau!
Sau đó cô tiếp tục hành vi “Lén lút nghe trộm”, ghé tai lên ván cửa.
Vốn định không để ý đến thư sinh nữa nhưng cô lại không thể kìm chế được cảm giác muốn chia sẻ thông tin: “Bố anh vẫn đang loay hoay với chuyện bạn nhảy, mẹ anh không đồng ý cho ông ấy đi cùng. Sau đó bố anh lấy lùi làm tiến, ông ấy bảo là có thể không đi khiêu vũ cùng mẹ, nhưng vẫn muốn đưa bà ấy đến phòng khiêu vũ. Mẹ anh vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo từ chối bố anh, nói rằng bà ấy mới mua một chiếc Audi Q7 bản cao cấp nhất nên không cần ngồi xe của người khác. Bố anh nói thêm là có thể làm tài xế cho bà ấy nhưng mẹ anh vẫn từ chối, nói bố anh không đủ trình, không xứng lái xe của bà ấy.” Cô còn bình luận thêm: “Chậc, quý bà Tống Từ dùng câu từ thật sắc bén, quý ngài Lương Cố không thể phản kháng được rồi.”
Lương Vân Tiên vừa gói sủi cảo vừa bật cười, cảm thấy vợ anh quả là tác giả tiểu thuyết chuyên nghiệp.
Lục Vân Đàn liếc nhìn anh, bất lực nói: “Oa, anh còn cười được, thật sự không lo bố mẹ anh sẽ ly hôn sao?”
Lương Vân Tiên: “Không ly hôn được đâu.”
Lục Vân Đàn: “Sao anh có thể chắc chắn như vậy?”
Lương Vân Tiên: “Dựa vào tính cách của quý bà Tống Từ nếu thật sự muốn ly hôn thì bà ấy đã tới Cục Dân Chính từ lâu rồi, căn bản là sẽ không nói nhảm với quý ngài Lương Cố nhiều đến vậy.”
Lục Vân Đàn: “Vậy lúc nãy anh trả lời quý ngài Lương Cố như thế nào?”
Cô đoán, quý ngài Lương Cố chắc chắn sẽ hỏi câu hỏi kiểu “Thái độ hiện tại của mẹ con”.
Lương Vân Tiên: “Nói bà ấy muốn ly hôn.”
Lục Vân Đàn sững sờ: “Thế chẳng phải là anh đang lừa người à? Hù dọa bố anh đấy.”
Lương Vân Tiên vẫn bình tĩnh trả lời: “Đúng là anh muốn khiến ông ấy bồn chồn lo lắng.”
Lục Vân Đàn: “……”
Chậc, con trai có hiếu thật đấy, lấy tiền nhưng không chịu làm việc.
Chàng Thư sinh này còn nham hiểm hơn cả bổn nữ hiệp, chẳng trách mẹ Trương Vô Kỵ trước khi chết đã dặn dò Trương Vô Kỵ rằng: Tuyệt đối không được tin tưởng những kẻ có vẻ ngoài xinh đẹp, người càng đẹp càng giản trá!
Tuy nhiên, sau khi xác nhận thái độ của quý bà Tống Từ và quý ngài Lương Cố thì hai vợ chồng trẻ cũng không lo chuyện bao đồng nữa. Dù sao thì đôi vợ chồng già này hai miệng một lời đều không thật sự muốn ly hôn, vậy thì cứ để quý bà Tống Từ tùy ý giày vò quý ngài Lương Cố đi, đây là nỗi khổ mà ông đáng phải chịu.
Sau khi ăn xong sủi cảo thì quý bà Tống Từ chuẩn bị rời đi vì có hẹn bạn nhảy lúc 2 giờ chiều ở phòng khiêu vũ. Quý ngài Lương Cố tất nhiên cũng muốn đi theo nên cũng không ở lại thêm, ông ấy nhẹ nhàng đi theo phía sau quý bà Tống Từ.
Buổi chiều Lục Vân Đàn rảnh rỗi không có việc gì làm nên lập tức quấn lấy Lương Vân Tiên đòi anh đưa ra ngoài chơi.
Lương Vân Tiên đối với cô là luôn đáp ứng mọi yêu cầu nên anh đưa cô đi xem phim.
Sau khi xem phim xong, Lục Vân Đàn lại muốn lấn thêm một bước, khóc lóc nài nỉ ở trước cửa hàng DQ không chịu đi. Cô nắm chặt lấy tay Lương Vân Tiên, im lặng không nói chuyện mà chỉ dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn anh.
Lương Vân Tiên bất đắc dĩ bị chọc cười, anh nói với cô: “Bây giờ em không thể ăn kem được.”
Giọng nói của anh hoàn toàn dịu dàng nhưng vẫn không mất đi sự kiên quyết.
Lục Vân Đàn: “Bên ngoài đã gần bốn mươi độ rồi, chẳng lẽ đến kem ly cũng không thể ăn được à?”
Lương Vân Tiên: “Không thể.”
Lục Vân Đàn lấy lùi làm tiến: “Vậy anh mua một cái rồi cho em cắn một miếng được không?”
Lương Vân Tiên thở dài, hết cách nên chỉ nhìn cô, mím môi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy cũng được, nhưng em phải đồng ý một điều kiện.”
Lục Vân Đàn: “Anh nói đi.”
Lương Vân Tiên: “Sau khi ăn một miếng kem thì lập tức về nhà thu dọn đồ đạc.”
Lục Vân Đàn sững sờ: “Làm gì?”
Lương Vân Tiên: “Chuyển về phố cổ sống.” Anh nói một cách cực kỳ nghiêm túc: “Anh không quản được em nên cần giúp đỡ.”
Lục Vân Đàn không phải kẻ ngốc, cô bỗng hiểu ra nên vừa xúc động vừa áy náy nhìn anh: “Bố mẹ em gọi cho anh à?”
Quý bà Kỷ và sư phụ Lục đã thảo luận với cô nhiều lần, muốn bọn họ chuyển về phố cổ sống. Họ nói không yên tâm khi cô đang mang thai nhưng lại ở nhà một mình, chuyển về đó thì họ có thể chăm sóc cô nhiều hơn.
Nhưng cô cũng hiểu rằng mang thai chỉ là một phần của nguyên nhân thôi, cơ bản là quý bà Kỷ và sư phụ Lục không nỡ để cô rời đi.
Dù bọn họ ngoài miệng thì đều hi vọng cô ít về nhà mẹ đẻ hơn, nhưng thật ra họ luôn muốn cô sống ở nhà mỗi ngày.
Nhưng cô chưa bao giờ đồng ý với họ, nếu chuyển về thì chẳng phải Lương Vân Tiên sẽ thành đi ở rể sao? Từ sáng đến tối sẽ không được tự do tự tại? Còn phải chịu đựng những lời bàn tán của các bà các bác ở phố cổ nữa……
Nhưng Lương Vân Tiên lại trả lời: “Không, là anh gọi cho bọn họ.”
Lục Vân Đàn hoàn toàn không tin được: “Anh không cần phải để ý đến bọn họ, bố mẹ em vẫn luôn như vậy mà.”
Lương Vân Tiên: “Thật ra là anh muốn chuyển qua đó.” Anh giải thích: “Tháng sau có một dự án nghiên cứu mới, đến lúc đó anh sẽ phải thường xuyên tăng ca, không có thời gian để chăm sóc em. Để em ở nhà một mình thì anh cũng không yên tâm, nên chuyển về chỗ bố mẹ thì anh cũng yên tâm làm việc.”
Lục Vân Đàn mím môi nhìn anh, không từ chối nữa, nhưng cô cũng hiểu rõ, xét cho cùng thì vẫn là vì cô.
Cô không nhịn được ôm lấy anh: “Thư sinh, anh thật tốt với em.”
Lương Vân Tiên cúi đầu nhìn cô: “Em là vợ anh, không đối xử tốt với em thì đối xử tốt với ai?”
Lục Vân Đàn cắn môi dưới, do dự hồi lâu: “Vậy em sẽ không ăn kem nữa.”
Lương Vân Tiên cười khẽ: “Sao lại nghe lời như vậy?”
Lục Vân Đàn ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt: “Ăn kem không tốt, em sợ anh sẽ tố cáo với mẹ em rồi bà ấy lại mắng em.”
Lương Vân Tiên: “……”
Em cũng biết ăn kem là không tốt à?
Lục Vân Đàn vẫn không yên tâm, ngập ngừng dò hỏi: “Anh sẽ không tố cáo em đấy chứ?”
Lương Vân Tiền cố ý trêu cô: “Nữ hiệp Đàn đang ám chỉ chuyện gì? Là chuyện ăn thịt ba chỉ giòn bì? Hay là chuyện ăn gà rán? Hay là chuyện ban đêm cưỡng ép anh vào khuôn khổ?”
Lục Vân Đàn: “……”
Được, được, được!
Chờ đấy, anh sẽ lập tức bị em diệt khẩu!
Hừ!
Cuối cùng nữ hiệp Đàn không chỉ không còn tâm trạng ăn kem nữa, mà còn bị Thư sinh nắm được một đống nhược điểm.
Để không bị tố cáo chuyện xấu, sau khi về nhà cô ngoan ngoan thu dọn hành lý cùng thư sinh chuyển về phố cổ.
Hóa ra Lương Vân Tiên không lừa cô, sau khi chuyển về phố cổ chưa tới một tháng thì công việc của anh đã trở nên bận rộn hơn hẳn. Ngày nào anh cũng đi sớm về khuya, có khi cả tuần trời cũng không có được một ngày nghỉ ngơi, chỉ hận không thể trực tiếp định cư ở phòng thí nghiệm của Viện nghiên cứu.
Không có thư sinh Lương trấn áp, nữ hiệp Đàn ngày càng trở nên vô pháp vô thiên, bụng càng lớn thì cô càng hoành hành ngang ngược hơn. Mỗi ngày sau khi làm xong việc, cô luôn tập dưỡng sinh trước, sau đó sẽ đi quấy rầy mẹ mình, hoặc quấy rầy anh trai nếu anh ấy có ở nhà. Sau khi gây chuyện hết một lượt người trong nhà, cô bắt đầu ra ngoài quan sát bố và mấy ông cụ hàng xóm chơi cờ, tiện tay chỉ ra vài điểm trên thế cờ, dùng vài ba câu đơn giản nhưng lại có thể đồng thời gây thù chuốc oán với cả nhóm người. Tiếp sau đó nữa, cô bắt đầu vác bụng bầu vượt mặt đi dạo trên phố cổ, chọc mèo trêu chó mấy tháng liên tiếp khiến toàn bộ chó mèo trên khu phố đều kinh hãi khi nhìn thấy cô.
Theo thời gian trôi đi, trên con phố cổ thật dài không ai là không trông mong chàng rể họ Lương của nhà học Lục có thể sớm hoàn thành dự án nghiên cứu khoa học, sớm ngày quay về kiểm soát cô vợ trẻ vô pháp vô thiên còn hống hách của mình.
Thật sự Lục Vân Đàn cũng không muốn rảnh rỗi như vậy, nhưng ông trời không chiều lòng người. Mọi người dường như đều bộn bề nhiều việc mà chỉ có cô là thành phần nhàn hạ rảnh rỗi trong xã hội.
Trong vài tháng qua, cô đã tổ chức team building cho Thanh Vân bang vài lần, nhưng không có lần nào đủ người. Năm người thì cũng sẽ có ít nhất hai người không đến được, trong đó người luôn vắng mặt lại không phải là bang chủ phủ nhân Lương Vân Tiên, mà là Phó bang chủ Hạ Tây Dương.
Nghe cô giáo Chu – vị hôn thê của cậu ấy nói thì đồng chí Trịnh Hòa đã thuận lợi gia nhập đảng, hơn nữa vì trong quá trình công tác có thành tích xuất sắc nên đã vinh dự được Sở công an tỉnh Đông Phụ tạm thời điều đi.
Về chuyện gần đây cậu ấy bận rộn cái gì thì không ai biết.
Mãi đến Tết Dương, khi Lục Vân Đàn đã mang thai tháng thứ tám thì phó bang chủ đại nhân bận trăm công nghìn việc mới trích ra được một chút thời gian quý báu đến tham gia hoạt động của Thanh Vân bang.
“Phó bang chủ thân mến của tôi, gần đây ngài bận cái gì vậy hả?” Trong bữa tiệc tối nơi mọi người tụ tập, Bang chủ Lục ôm cái bụng lớn của mình đã hỏi như vậy.
Hạ Tây Dương thở dài: “Nói ra thì dài lắm!”
Hộ pháp Lý Hàng: “Vậy ngài nói ngắn gọn thôi.”
Quân sư Lý Nguyệt Dao: “Để những bá tánh bình thường như chúng tôi biết chút việc đời với.”
Hạ Tây Dương liếc mắt một vòng quan sát bàn cơm, cuối cùng đem ánh mắt dừng trên mặt Lương Vân Tiên: “Bang chủ phu nhân kính mến của tôi, cơ quan các cậu không nhận được thông tin gì sao?”
Lương Vân Tiên lắc đầu: “Không có.”
Hạ Tây Dương bỗng nghĩ tới một chuyện: “A, tôi quên mất, chỗ cậu là viện Vật Lý, không phải viện Hóa Học.”
Lục Vân Đàn: “Ý gì vậy?”
Hạ Tây Dương bí ẩn nói:
“Tháng trước, bộ công an đã phá được một vụ buôn lậu thuốc phiện qua biên giới, từ bắc Myanmar đến Nga, toàn bộ đường dây đều bị triệt phá, trong tang vật tịch thu được có rất nhiều loại ma túy mới, có nguồn gốc từ miền bắc Myanmar.”
“Biệt danh của trùm ma túy đó là “Quốc Vương”, bị bắt ở biên giới Vân Nam.”
Lục Vân Đàn không hiểu: “Vậy cậu bận rộn gì vậy?”
Hạ Tây Dương: “Bên tỉnh ủy đã nhận được tin tình báo, cấp dưới thứ hai của hắn đã tới Đông Phụ. Đó là một kẻ liều lĩnh, còn mang theo manh mối quan trọng. Phía tỉnh đã có sắp xếp rồi, các ban ngành liên quan đều phải phối hợp sắp xếp, vì không đủ nhân lực nên đã điều chuyển tạm thời từ các ngành khác sang. Tôi cũng bị điều chuyển tạm thời đây, còn phải ký cam kết bảo mật thông tin, bây giờ đã qua thời gian theo cam kết rồi, nếu không thì tôi cũng không dám nói cho các cậu nghe.”