“Cô gái nội gián đó cũng rất xuất sắc, được chọn khi còn là sinh viên năm hai tại học viện cảnh sát, lúc đó cô ấy chỉ mới mười chín tuổi.” Phó bang chủ Hạ Tây Dương giới thiệu như vậy.
Mọi người trong Thanh Vân bang đều lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi sau khi nghe những lời này. Bang chủ Đàn giờ đây mang cái bụng to hơn cả Hạ Tây Dương thay mọi người đặt câu hỏi: “Cô ấy mới mười chín tuổi thì làm thế nào trà trộn vào nội bộ quân địch?”
Trịnh đại nhân thở dài: “Đây cũng là một câu chuyện bi thương.” Cậu ấy giải thích bằng chất giọng trầm: “Cường độ chống ma túy của quốc gia của chúng ta đứng số một thế giới, rất nhiều người đã hy sinh vì lẽ đó. Hơn nữa, quân đội cảnh sát của nước mình đều nhận thức được sứ mệnh, có một số tiền bối vì bảo vệ hậu bối mà không tiếc hy sinh chính mình. Khi lần đầu cô gái nội gián đó đến miền Bắc Myanmar, bên cạnh có hai bậc tiền bối chi viện, ba người họ đã ngụy trang thành một nhà ba người và làm việc dưới quyền của Quốc Vương nhưng mãi không tiến được vào nội bộ của quân địch, hơn nữa tính cảnh giác của tên Quốc Vương rất cao, lại cực kỳ âm hiểm xảo giá, không ra bài theo lẽ thường, bất cứ lúc nào cũng điều tra kỹ càng thành viên của đội, loại trừ nội gián. Trong một lần thanh trừ, danh tính của ba người họ suýt thì bị bại lộ. Sau đó hai người nội gián vì bảo vệ nữ nội gián mà hy sinh bản thân, dùng hai mạng sống để đẩy nữ nội gián lên.”
Ngôn ngữ của Hạ Tây Dương không hề xúc tích, cũng chẳng có giá trị thẩm mỹ, nhưng lời giải thích đơn giản, không màu mè như vậy đã khiến mọi người có mặt đều im lặng.
Một góc của nhà hàng nhộn nhịp được bao trùm trong bầu không khí buồn bã và bi thương.
Đối với Trung Quốc, kiểm soát ma túy không chỉ là lời nói suông mà là một Vạn Lý Trường Thành được xây nên bằng máu thịt của vô số anh hùng nơi tiền tuyến.
Dân chúng hưởng thụ phồn hoa thịnh thế và quốc thái dân an, tất cả là vì có một nhóm anh hùng vô danh đang yên lặng gánh trọng trách thay mọi người tiến về phía trước.
Lương Vân Tiên vô thức đưa tay đặt lên cái bụng đột nhiên bắt đầu phập phồng không ổn định của Lục Vân Đàn, giống như đang dặn dò hai thằng nhóc trong bụng cô đừng ầm ĩ mà hãy lắng nghe thật kỹ, đồng thời hỏi Hạ Tây Dương: “Vậy nữ nội gián đó đã ở miền Bắc Myanmar bao nhiêu năm rồi?”
Lục Vân Đàn cũng xoa xoa bụng mình, vừa đau lòng cho cảnh sát chống ma túy, vừa mệt mỏi vì thai động—— Hai con khỉ nhỏ này như thể mỗi ngày đều đánh nhau trong bụng cô.
Hạ Tây Dương giơ hai tay lên, hai ngón trỏ bắt chéo và so sánh: “Suốt mười năm, từ mười chín đến hai mươi chín, những năm tháng đẹp nhất trong cuộc đời đã dùng để vật lộn với ma túy, còn đơn thương độc mã, thật không dễ dàng.”
Lục Vân Đàn đau lòng thở dài: “Bây giờ cô ấy thế nào?”
Hạ Tây Dương: “Nghe nói là đã hy sinh, nhưng chuyện đó cũng dễ hiểu thôi, dù sao cũng là nội gián, người muốn báo thù cô ấy quá nhiều, cô ấy không “Chết” không được.”
Không nói đến cùng nhưng mọi người cũng đều tự ngầm hiểu trong lòng không tiếp tục hỏi nữa, Lục Vân Đàn chuyển đề tài trước tiên: “Trịnh đại nhân không hổ là đảng viên, hết thảy vì nhân dân, mấy tháng vừa rồi cậu cũng bận rộn không thấy bóng dáng.”
Nói cậu ấy mập, Hạ Tây Dương thật sự là béo đến mức không thở được: “Ôi trời còn không phải sao, hoạt động tiến hành đến tháng quan trọng nhất kia thì gần như tôi đều không trở về nhà, mỗi ngày ở phòng làm việc. Sau khi kết thúc nhiệm vụ thì cuối cùng cũng được về nhà, cô giáo Chu nói tôi gầy đi ít nhất 10kg, gầy đến mức gò má cũng lõm xuống rồi.”
Bang chủ Đàn dẫn đầu nhóm Thanh Vân bang lặng im nhìn khuôn mặt đầy đặn như trăng tròn, trắng trẻo mập mạp của Trịnh đại nhân mà không khỏi bồi hồi trong lòng: Tình yêu là bộ lọc làm đẹp mạnh mẽ nhất thế giới, với chức năng làm thon gọn khuôn mặt cấp S.
Hạ Tây Dương vẫn đang chìm đắm trong niềm vui “Giảm được 10kg”, cậu ấy cầm ly nước lên, hài lòng nhấp một ngụm trà rồi ân cần hỏi thăm bang chủ của mình: “Vài tuần nữa là hai thiếu chủ chào đời à?”
Lục Vân Đàn cười gật đầu: ” Ừ.”
Lương Vân Tiên cũng cười nói: “Ngày sanh dự kiến là ngày 27 tháng 1.”
Lý Nguyệt Dao: “Định đến bệnh viện Bác Ái sao?”
Lục Vân Đàn gật đầu: ” Ừ, mẹ chồng đã đặt phòng cho tớ.”
Thật ra ban đầu họ muốn đến bệnh viện công sinh, vì Lý Nguyệt Dao và chồng chưa cưới của cô ấy là lão Dương đều làm việc ở bệnh viện công, đến lúc đó cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Tuy nhiên quý bà Tống Từ cảm thấy bệnh viện công quá đông bệnh nhân, vì vậy cả nhà bèn đặt một phòng cao cấp trong bệnh viện tư nhân cho cô. Hơn nữa sau khi sinh xong cũng không phải chuyển viện, có thể trực tiếp ở cữ tại đó.
Khuyết điểm duy nhất chính là bệnh viện Bác Ái hơi đắt.
Tuy nhiên điều này không ảnh hưởng gì đến đôi vợ chồng trẻ, không phải vì họ giàu mà vì quý bà Tống Từ và quý ngài Lương Cố đã chi tiền.
Lý Nguyệt Dao khẽ gật đầu: “Bệnh viện Bác Ái cực kỳ tốt, bác sĩ trong đó đều rất chuyên nghiệp, hơn nữa còn ít người, không ảnh hưởng đến cậu nghỉ ngơi.”
Lý Hàng: “Đến lúc đó tôi sẽ tặng cho hai nhóc hai chiếc máy bay mô hình.”
Lý Nguyệt Dao: “Vậy tớ sẽ tặng hai bộ đồ chơi bác sĩ.”
Hạ Tây Dương trầm ngâm chốc lát: “Với tư cách là đầy tớ của nhân dân tôi cũng không có gì hay để tặng, thế tôi tặng hai quyển điều lệ Đảng vậy.”
Lục Vân Đàn: “…”
Lương Vân Tiên: “…”
Ánh sáng của Đảng chói lọi.
Hạ Tây Dương: “Điều lệ Đảng không được sao?”
Lục Vân Đàn: “Được, rất được, gieo hạt giống phục vụ nhân dân cho hai đứa nó từ bé!”
Lương Vân Tiên lại thở dài: “Đừng có trèo lên nóc nhà lật mái ngói là được.”
Chẳng biết tại sao mà anh luôn có linh cảm rằng hai đứa nhóc kia nhất định vô cùng nghịch ngợm và quậy phá.
Lục Vân Đàn lườm anh, khẽ hừ lạnh, cúi đầu nhìn bụng mình nói: “Chúng không có đâu, chúng sẽ rất ngoan.”
Tuy nhiên, sự thật đã chứng minh cho cô thấy hai đứa bé này ngay từ khi sinh ra đã không phải dạng vừa đâu.
Ngày dự sinh là ngày 27 tháng 1, họ dự kiến sẽ nhập viện vào ngày 26 tháng 1. Ai biết được nước ối của Lục Vân Đàn đột nhiên vỡ vào sáng ngày 25, lúc đó cô vẫn đang ăn sáng, chưa kịp nuốt miếng bánh nướng vào miệng thì một dòng nước nóng ấm đột nhiên trào ra từ phần dưới cơ thể cô.
Cả nhà đều trở tay không kịp.
Lương Vân Tiên cùng cô đến bệnh viện mà không kịp xin phép. Cho đến khi Lục Vân Đàn bị đẩy vào phòng phẫu thuật, anh mới muộn màng nhớ ra xin phép sếp nghỉ. May là dự án cuối cùng đã kết thúc, nếu không anh sẽ không có thời gian để cùng cô đến bệnh viện sinh em bé.
Bởi vì vị trí của hai nhóc con không đúng nên Lục Vân Đàn chỉ có thể chọn phương pháp sinh mổ.
Khi ký giấy đồng ý phẫu thuật, Lương Vân Tiên bối rối ruột gan rối bời, tay phải cầm bút liên tục run rẩy.
Mùi trong bệnh viện quen thuộc đến nỗi anh có cảm giác như nó đã in dấu vào linh hồn anh.
Từng có mấy năm như vậy, anh hầu như luôn đến bệnh viện để lãng phí đời người và chạy đua với tử thần.
Cho nên anh không hề thích chỗ này, càng không thích phòng phẫu thuật.
Trong tiềm thức của anh, phòng phẫu thuật có ý nghĩa là sinh ly tử biệt, dù sao anh đã nằm trong phòng phẫu thuật kia mấy lần, không có lần nào để lại cho anh ấn tượng tốt đẹp cả.
Nhưng lúc đó anh không quan tâm mình có thể sống sót được đẩy ra ngoài hay không, sống sót thì coi như là may mắn, còn không thì coi như bạc mệnh.
Người ta hay nói ở bệnh viện có nhiều tín đồ nhất, đầy những lời cầu nguyện từ các tôn giáo khác nhau. Nhưng anh chưa bao giờ tự cầu nguyện cho mình lần nào, bởi vì anh không tin, hay nói cách khác là không có gì để sợ, cho nên chẳng sao cả.
Nhưng bây giờ anh không thể bàng quan được nữa, bởi vì anh đã có được mọi thứ rồi và không đời nào anh có thể buông bỏ nó——
Nữ hiệp là tín ngưỡng của thư sinh, là chỗ dựa của linh hồn anh, vì thế anh vô cùng quan tâm, quan tâm đến mức không dám đưa ra bất kỳ sai lầm nào, trở nên nhát gan như chuột.
Khoảnh khắc đèn đỏ bên ngoài phòng mổ bật sáng, Lương Vân Tiên đột nhiên trở thành tín đồ sùng đạo nhất. Những ngọn đèn treo trên trần trở thành Trường Minh Đăng, những chiếc ghế màu xanh ở hai bên hành lang đã biến thành băng ghế cầu nguyện. Anh khom lưng, chống khuỷu tay lên đầu gối, hai bàn tay chắp lại đặt giữa thái dương, trong lòng không ngừng cầu nguyện các vị thần Phật trên bầu trời, chỉ cần cô được an toàn, anh sẵn sàng trả bất cứ giá nào.
Nhưng cái giá này phải đợi đến kiếp sau mới trả được, kiếp này anh cũng không thể buông được.
Quý bà Kỷ và sư phụ Lục cũng căng thẳng đến mức không ngồi yên được nên liên tục đi lại trước cửa phòng mổ, khóe mắt chân mày phủ đầy lo âu.
Lục Vân Phong cũng tới bệnh viện, anh đứng dựa lưng vào tường ngoài cửa bên ngoài phòng mổ, hai tay ôm trước ngực, đôi mắt rủ xuống nhìn chăm chú vào sàn nhà sáng bóng mà mím chặt môi. Thần kinh anh ấy cũng đang căng thẳng đến mức sinh ra ảo giác nghe được tiếng khóc huyền diệu của đứa trẻ.
Khoảng 40 phút sau ca phẫu thuật, Tống Từ và Lương Cố cũng vội vã đến bệnh viện và gia nhập vào đại gia đình hồi hộp chờ đợi.
Hai giờ sau, đèn đỏ tắt, Lương Vân Tiên lập tức bật dậy từ trên băng ghế, vọt tới trước cửa phòng giải phẫu.
Cửa mở ra, y tá đi ra thông báo mẹ tròn con vuông, còn một y tá khác thì cùng cô ấy ôm bé con ra.
Một trong những y tá mỉm cười và nói với Lương Vân Tiên: “Xin chúc mừng, là thai long phượng, trai gái đầy đủ.”
Hai cái tã một trái một phải, một cái màu xanh da trời và một cái màu hồng. Lương Vân Tiên cũng không biết nên ôm đứa nào trước mới tốt, nhưng mà anh chỉ chần chờ một giây, đứa trẻ đã được quý bà Kỷ Tuyết Sam và quý bà Tống Từ cướp trước một bước ôm đi.
Cái tã màu xanh được quý bà Kỷ Tuyết Sam ôm đi đến bên sư phụ Lục, vừa hết lòng yêu thích ngắm cháu trai vừa ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Ôi trời, thằng bé này dáng dấp giống y như đúc Lục Vân Đàn khi còn bé!”
Một bên khác thì quý bà Tống Từ và quý ngài Lương Cố tụm lại, yêu thương không dứt nhìn cháu gái trong ngực, cảm động đến đôi mắt đỏ hoe: “Ôi trời con bé này thật giống Vân Tiên, cứ như là đúc ra từ một khuôn.”
Lương Vân Tiên dứt khoát từ bỏ ý nghĩ ôm con, căng thẳng hỏi y tá: “Vợ tôi có thể ra ngoài chưa?”
Y tá: “Nhanh thôi, thuốc tê hết tác dụng thì sẽ được ra.”
Đợi gần nửa giờ, Lục Vân Đàn được đẩy ra ngoài, thuốc tê đã hết tác dụng nhưng vẫn chưa hoàn toàn hết hẳn. Cô có ý thức, nhưng mà mắt chỉ mở được một khe nhỏ, nhìn thấy nhưng không thể nói nên lời hay cử động được.
Cảm giác này khá bất lực, giống như bị tàn tật.
Cô có chút lo lắng, muốn gọi Lương Vân Tiên, muốn nắm lấy tay Lương Vân Tiên, nhưng cô không nhấc nổi tay mình lên, dù cố gắng thế nào cũng không thể nhấc lên được, chỉ có thể nhúc nhích đầu ngón tay.
Tuy nhiên ngay lúc cô bất lực đến mức muốn khóc thầm thì tay phải của cô đột nhiên được nắm chặt. Một giây tiếp theo thì một cái hôn dịu dàng đặt lên trán, giọng nói của Lương Vân Tiên vang lên bên tai cô: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Giọng điệu của anh vẫn dịu dàng và kiên định như ngày nào, khiến cô lập tức cảm thấy an tâm.
Qua hơn một giờ sau, cô mới hoàn toàn tỉnh táo, khi đó trong phòng bệnh đã tràn đầy tiếng cười nói, nhưng cũng không ảnh hưởng tới cô nghỉ ngơi, bởi vì đây là một phòng bệnh độc lập, bọn nhỏ đều được đẩy ra phòng ngoài.
Không gian trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, Lương Vân Tiên ngồi ở mép giường trông nom cô không rời nửa bước.
Câu đầu tiên Lục Vân Đàn hỏi sau khi tỉnh dậy là: “Bọn nhỏ đã uống sữa chưa?”
Thật sự là cô không thể cho hai đứa nhỏ ăn được. Hơn nữa, việc cho con bú sau sinh mổ không thuận tiện nên họ chọn nuôi con bằng sữa bột.
Lương Vân Tiên: “Uống rồi.”
Lục Vân Đàn: “Anh ôm các con chưa?”
Lương Vân Tiên nói thật: “Ôm một lát.”
Lục Vân Đàn bất mãn: “Sao anh chỉ ôm một lát vậy?”
Người ta khó khăn lắm mới sinh ra đấy!
Lương Vân Tiên bất lực cười: “Bố mẹ hai bên đều ở đây, đến lượt anh sao?”
Lục Vân Đàn bị chọc cười: “Cái đó thì quả thật không dễ cướp.” Cô lại thở dài: “Em mới nhìn thử, ôi, thật là xấu ghê, vừa gầy vừa nhỏ.”
Lương Vân Tiên lại nói: “Rất đẹp.”
Lục Vân Đàn: “Xì, tình thương của cha như núi, có mười cấp bộ lọc.”
Lương Vân Tiên yên lặng chốc lát, không cách nào tự lừa dối mình: “Cứ nuôi đã, nói không chừng sẽ nảy nở.”
Lục Vân Đàn: “Lỡ như mà không nảy nở thì sao?”
Lương Vân Tiên mỉm cười: “Vậy thì đành phải nghĩ thoáng thôi.”
Lục Vân Đàn ôm vết thương cười: “Hahaha.” Sau khi cười hả hê rồi hỏi: “Tên do ai đặt? Anh đặt sao?”
Lương Vân Tiên: “Ông bà ngoại đặt, một đứa họ Lục, một đứa họ Lương.”
Lục Vân Đàn: “Đứa nào họ Lục đứa nào họ Lương?”
Lương Vân Tiên: “Rút thăm.”
Lục Vân Đàn: “…”
Mọi người quả là tùy ý nhỉ.
Cô mím môi yên lặng chốc lát rồi hỏi thêm: “Em có thể đặt tiền cược không? Kiểu một đền ba ấy.”
Lương Vân Tiên: “…”
Anh quả quyết: “Không thể.”
Nữ hiệp Đàn tức giận: “Tại sao?”
Lương Vân Tiên nói từng chữ: “Anh sợ sau này chúng sẽ nghiện cờ bạc.”
Lục Vân Đàn: “…”
Anh thật đúng là đề phòng chuyện chưa xảy ra.
Dưới sự trấn áp của thư sinh, nữ hiệp Đàn coi trời bằng vung cuối cùng cũng thu liễm lại bớt, tiếc nuối từ bỏ canh bạc.
Kết quả rút thăm cuối cùng là bé trai họ Lục, bé gái họ Lương, ông ngoại và ông nội lần lượt đặt tên cho chúng. Tên bé trai là Lục Nguyên Hạo, Tên bé gái là Lương Nguyên Cảnh, tên ở nhà là: Hạo Hạo và Cảnh Cảnh.
Hai đứa bé này quả thực đã đáp ứng được sự mong đợi của bố mẹ, càng lớn càng nảy nở, càng ngày càng mập mạp, trắng trẻo và đáng yêu.
Khi được một tháng tuổi trông giống như một con tằm con, lúc ba tháng tuổi thì giống như một con mèo trắng nhỏ, đến năm tháng tuổi lại giống như một chú lợn con… Mẹ bé không bế chúng nổi nữa.
Vào buổi trưa một ngày khi bọn trẻ đã được tám tháng, Lục Vân Đàn lướt video thì lướt đến một người phụ nữ nước ngoài phát động thách thức bế hai em bé bằng một tay cùng một lúc. Lòng cô ngứa ngáy khó nhịn, cũng đã sẵn sàng thử thách nhưng cuối cùng lại thất bại…
Sau khi phân tích cẩn thận, cô kết luận nguyên nhân thất bại: Con người ta là con nít, còn con cô là con nít plus.
Sau đó cô dùng Wechat để gửi ảnh hai đứa trẻ “Plus” cho bố chúng:【Em chuẩn bị đổi tên cho chúng】
Lương Vân Tiên đang nghỉ trưa nên trả lời rất nhanh: 【Đổi thành tên gì?】
Lục Vân Đàn:【Đại Béo và Tiểu Ú.】
Lương Vân Tiên:【… 】
Lục Vân Đàn suy nghĩ một chút rồi đeo thắt lưng cho Đại Hạo Béo và Tiểu Cảnh Ú và chụp ảnh gửi cho thư sinh Lương:【Bây giờ chúng nó đã bị em bắt cóc, anh liệu mà làm!】
Lương Vân Tiên rất là phối hợp:【Có yêu cầu gì cứ nói, xin hãy bảo đảm an toàn cho con tin.】
Lục Vân Đàn rất hài lòng với thái độ này:【Tối về nhà quét dọn vệ sinh】
Sau thời gian ở cữ thì họ trở về phố cổ sống cùng bố mẹ, nếu không sẽ không thể chăm sóc được hai đứa con.
Theo lời của Lục Vân Đàn: Hai đứa nhóc béo ú không phải là thịt mà là tình yêu và tiền của ông bà nội và ông bà ngoại.
Có quý bà Kỷ và sư phụ Lục hỗ trợ chăm sóc nên bọn họ thoải mái vô cùng.
Hạn chế duy nhất là không có đủ không gian riêng tư. Nếu muốn ở một mình thì phải tìm nơi khác.
Lương Vân Tiên:【Xin nữ hiệp Đàn yên tâm, nhất định anh sẽ làm hết sức, chắc chắn không có chuyện qua loa lấy lệ.】
Lục Vân Đàn nhếch khóe môi với vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng lại trả lời khá kiềm chế:【Hứ, ngại ngại ngại! 】
Trước ba giờ chiều, cô bèn vô tình bỏ hai đứa trẻ lại cho quý bà Kỷ và sư phụ Lục rồi lái xe máy điện ra ngoài.
Sở dĩ cô ra ngoài sớm như vậy là vì cô nhiều chuyện, muốn theo dõi quá trình xem mắt của anh trai mình.
Lục Vân Phong cũng đã ngoài ba mươi nên được một nhóm cô dì giới thiệu đối tượng, dù có muốn qua loa lấy lệ cũng không được.
Dưới sự uy hiếp mạnh mẽ của quý bà Kỷ, anh ấy không thể không tham gia buổi xem mắt.
Người trung gian đã hẹn xong địa điểm gặp mặt cho họ trong một quán cà phê. Cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn nhìn ra đường, rất thích hợp để nhìn trộm và hóng hớt. Lúc đi Lục Vân Đàn còn không quên mang theo ống nhòm.
Xe máy điện đỗ dưới tán cây, Lục Vân Đàn xuống xe trốn sau thân cây, tay giơ ống nhòm như phóng viên ngó vào chiếc bàn gần cửa sổ trong quán cà phê.
Anh trai cô mặc bộ Đường phục màu trắng với mái tóc ngắn đen nhánh, da trắng nõn, lông mày đẹp như tranh vẽ. Nếu không phải vẻ mặt quá nặng sát khí thì chắc chắn anh ấy sẽ là giai nhân tuyệt sắc khiến ai gặp cũng yêu.
Nhưng lúc này, vẻ mặt của người đẹp quá đỗi lạnh lùng, khiến chị gái đối diện không dám nói gì cả.
Lục Vân Đàn giơ ống nhòm lên, trong lòng vừa thở dài vừa quan sát: Với thái độ của anh thì lấy được vợ mới lạ!
Nữ hiệp Đàn vốn đã đoán trước được cái kết nên mất đi ý muốn tiếp tục nhìn trộm. Tuy nhiên, ngay khi cô định đặt ống nhòm xuống thì chợt phát hiện cũng có người đang nhìn chằm chằm vào quán cà phê.
Trời ạ, dạo này có nhiều người nhìn trộm quá, đúng là không có cảm giác riêng tư—— Nữ hiệp Đàn đang nhìn trộm thở dài như thế đấy—— Cô không có việc gì làm nên nhìn “Bạn cùng ngành” của mình.
Đó là một người phụ nữ, mặc áo khoác da màu đen và quần jean, cô ấy cao và có mái tóc đen.
Về phần người phụ nữ này trông như thế nào thì Lục Vân Đàn không nhìn thấy được vì cô ấy đang đứng quay lưng lại với cô. Cô chỉ nhìn thấy lưng cô ấy và kết luận rằng “Dáng người cô ấy thật gợi cảm”.
Ngoài ra cô ấy còn đang đẩy một chiếc xe đẩy trên tay, trong đó có một đứa trẻ đang cố gắng duỗi chân.
Đứa trẻ không đi tất, nhìn màu da thì hơi đen, đôi chân nhỏ nhắn hơi gầy, không trắng nõn và bụ bẫm như Đại Béo và Tiểu Ú.
Cô ấy hẳn là một bà nội trợ có cuộc sống nhàm chán, hay rình mò cuộc sống của người khác, ham muốn ngước nhìn đô thị—— Cuối cùng nữ hiệp Đàn đã đi đến kết luận như vậy, sau đó cô thu hồi ống dòm rồi phóng đi trên chiếc xe máy điện yêu quý của mình, ngân nga một bài hát nhỏ trên suốt chặng đường trở về nhà, lòng tràn đầy vui vẻ chờ đợi hành động “Quét dọn vệ sinh” tối nay.